Edit by Kiera
Lông mi của cô khẽ run rẩy, khoé miệng cũng vậy.
Cô đang nghĩ, làm thế nào để nói với hắn việc mình đã vô tình nhìn thấy cuốn vở của hắn.
Ngày hôm qua lúc hắn không có ở nhà, mẹ Trần bảo cô đến phòng Trần Đồng lấy dầu cù là, khi cô vừa bước vào phòng hắn thì notebook trên bàn đột nhiên bị gió thổi, lật ra một trang.
Câu nói đó liền rơi vào trong mắt cô.
Chỉ mới nhìn thoáng qua mặt cô lập tức đỏ lên, lời nói lộ liễu thể hiện ra dục vọng trần trụi của hắn.
Cô nghĩ rằng, “cô ấy” trong vở có thể không phải là mình, nhưng cô lại nhìn thấy “trên gác mái”, sau khi nhớ lại nụ hôn trên gác mái ngày hôm đó, cô liền tự đa tình mà nghĩ là mình.
“Váy trắng vừa rồi làm dơ rồi.” Cô chạm vào tay hắn, thấp giọng nói.
Ánh mắt cô chớp chớp hai cái, cô hỏi: “Anh không muốn sao?”
Cô trợn mắt nhìn về phía hắn, cố gắng nhìn ra suy nghĩ trong nội tâm hắn.
Cô nhìn chằm chằm vào hắn, bàn tay nắm hắn đến gắt gao.
Trần Đồng kép hờ mi mắt nhìn cô, đuôi mắt nhếch lên, ngón tay ở trên eo cô yên lặng siết chặt, mở miệng: “Muốn.”
Lời nói của hắn như là ẩn chứa ma lực, từng chút lôi kéo suy nghĩ của Triệu Đình Ân, cô nhỏ giọng nói: “Được.”
Trần Đồng ôm chặt cô: “Không phải ở chỗ này.”
Bàn tay cô đang nắm chặt bị hắn dùng sức rút ra, lúc Triệu Đình Ân đang hoảng sợ, hắn lập tức trở tay lại nắm lấy tay cô.
Triệu Đình Ân lộ ra chút tươi cười, đôi mắt cong cong lộ ra sự vui sướng, trái tim đang treo lơ lửng cũng dần dần trở lại mặt đất.
Trần Đồng nhìn chằm chằm vành tai non nớt trắng nõn của cô hỏi: “Có phải em đã nhìn thấy vở của anh rồi không?”
Triệu Đình Ân thu hồi nụ cười, ánh mắt trốn tránh, không dám nói dối, chỉ dám thành thành thật thật thừa nhận: “Em… Lúc em đến phòng anh lấy dầu cù là, cuốn vở đó đã bị lật ra rồi, thật xin lỗi.”
Hơi thở cực nóng của Trần Đồng phả qua tai cô, hắn tới gần, cắn lấy vành tai mềm mại mà hắn thèm nhỏ dãi: “Phải chịu phạt đấy.”
“Cái gì?”
“Phạt em làm chuyện trên cuốn vở đó.” Hắn thấp giọng nói.
Triệu Đình Ân đỏ mặt ưm ưm hai tiếng rồi đồng ý.
Khuôn mặt ửng hồng của cô khiến Trần Đồng nhìn đến trong lòng đều tê dại.
Hắn không muốn quan tâm mình có phải là con cóc hay không, có xứng với cô hay không.
Cô yêu hắn, hắn cũng yêu cô, đơn giản như vậy thôi.
Nếu hắn thật sự chưa đủ, vậy thì về sau hắn sẽ nỗ lực một chút, tranh thủ để có thể xứng đôi với cô.
Hắn nâng cằm cô lên, hai tròng mắt nhìn chăm chú vào đôi môi của cô, ánh mắt hắn ẩm ướt.
Cho cô cảm giác giống như là không khí trong lành tươi mát sau cơn mưa mùa hạ.
Cô rất thích.
Triệu Đình Ân nắm lấy bờ vai của hắn, chủ động tiến lại gần.
Đây là nụ hôn đầu tiên của bọn họ, một nụ hôn nghiêm túc.
Không có hài hước cùng trêu cợt, mà là sự trùng hợp của tâm cùng tâm.
Hai lòng bàn tay nắm lấy nhau đã nổi lên hơi nước nhưng nắm chặt đến gắt gao.
Hai người nắm tay vòng qua tầm mắt của người lớn, từ cửa sau nhà bếp đi vào biệt thự.
Toàn bộ đường đi Triệu Đình Ân đều cúi đầu xuống, bên tai, ngay cả làn da trắng nõn lộ ra trước ngực, đều bị nhuộm một màu hộng nhàn nhạt e lệ. Cô nắm tay hắn đi theo hắn lên lầu mà không để ý tới vết thương đỏ tươi trên bàn chân do không cẩn thận bị cỏ dại cào xước lúc nãy.
Trần Đồng để cô ngồi ở trên người của hắn, rồi xoay người lấy thuốc khử trùng và băng dán phía sau.
Lúc này Triệu Đình Ân mới nhìn thấy những vệt đỏ loang lổ trên chân mình.
Trần Đồng cầm tăm bông trong tay, Triệu Đình Ân cho rằng hắn muốn đưa cho mình nên liền duỗi tay nói: “Cảm ơn.”
Trần Đồng đứng đó nhìn cô một cái, rồi khom lưng hôn lên lòng bàn tay cô một láy, sau đó tiến lại gần người đang phát ngốc.
Hai người gần đến nước Triệu Đình Ân có thể nhìn thấy rõ những hạt mồ hôi thật nhỏ trên chóp mũi hắn.
“Để anh.” Trần Đồng nói xong liền đi tới phía trước cắn môi cô một chút, sau đó ngậm lấy đôi môi đỏ mọng liếm hai cái.
Hắn quỳ một gối xuống, ôm lấy bắp chân cô lên, cô khẩn trương cuộn tròn ngón chân lại, hoảng sợ cùng ngượng ngùng quẩn quanh ở trong ngực. Móng tay bóng lóang được cắt tỉa sạch sẽ, một đôi chân tinh xảo cùng dấu vết bị cỏ dại cào xước thật sự là chói mắt.
Cô nhìn về phía hắn, tóc mái trên trán bay lơ lửng, che đi một nửa đôi lông mày hết sức chăm chú cùng nghiêm túc của hắn, cô thậm chí còn có thể nhìn thất hàng lông mi dưới thật dày dưới mí mắt của hắn.
Cồn bôi lên trên miệng vết thương, Triệu Đình Ân cảm giác hơi đau một chút, nhẹ nhàng kêu một tiếng.
Trần Đồng ngước mắt nhìn cô, hỏi: “Đau sao?”
Triệu Đình Ân nhấp môi ngoan ngoãn lắc đầu.
Hắn cười một chút, sau đó thổi thổi chỗ đó, như là muốn xua tan đi chút đau đớn của cô.
Lúc trước hắn bất thường hung mãnh giống như một lão hổ giương nanh múa vuốt.
Vậy mà trong giờ phút này Triệu Đình Ân lại cảm thấy Trần Đồng ôn nhu giống như mây trắng mềm mại trên bầu trời.
Cô vẫn là thích mây trắng hơn, cô trộm nghĩ ở trong lòng.
Lúc mẹ Trần ở lầu một kêu bọn họ xuống ăn cơm, bọn họ vẫn còn đang thân mật.
Thiên lôi câu động địa hoả[1].
[1]:Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân. Một bên là “thiên lôi”, một bên là “địa hỏa”.
Triệu Đình Ân nằm ở dưới thân Trần Đồng, cúc áo trên váy đen bị cởi bỏ một nửa. Lộ ra nhũ hoa no đủ mượt mà mềm mại, còn có đỉnh vú phấn nộn còn dính nước bọt chưa khô.
Triệu Đình Ân giật giật tay của mình, nói: “Dừng… dừng đi mà.” Giọng nói run rẩy, ức chế lại khó nhịn, cô đụng tới nơi giữa chân của mình, ướt.
Trần Đồng phun đầu v* cô ra, nằm ở trên người cô thở dốc, một lúc sau mới đáp lại một tiếng được
Sau khi giúp cô mặc quần áo xong liền để cô đi ra ngoài trước.
Triệu Đình Ân đứng ở cửa hỏi: “Anh không đi cùng em sao?”
“Anh sẽ xuống sau.”
Triệu Đình Ân: “?”
Trần Đồng nhìn chằm chằm cô nói: “Anh cứng.”
Triệu Đình Ân đỏ mặt, gật gật đầu, còn giúp đóng cửa lại.
______
Mẹ Trần hỏi Triệu Đình Ân tại sao Trần Đồng còn chưa xuống.
Triệu Đình Ân lắc đầu nói, cô cũng không biết.
Mẹ Trần lại nói: “Vậy con đi lên gọi thằng bé đi.”
Triệu Đình Ân cứng đờ, da đầu lại căng gật đầu.
Tay chân nhẹ nhàng, thật cẩn thận điều chỉnh hô hấp.
Cô đứng ở trước cửa phòng hắn, rồi lén lút dựa đầu vào cửa phòng.
Cô nghe thấy được tiếng áp lực thở dốc của hắn.
Xuyên thấu vào tai cô, mang theo độ ấm cùng độ ẩm.
Triệu Đình Ân vừa nghe vừa mặt đỏ tai hồng, như là mới vừa phơi nắng mười phút trên bãi biển vậy. Cô nắm chặt làn váy của mình, yên lặng lắng.
Qua gần năm phút đồng hồ, âm thanh dâm loạn bên trong mới dần dần dừng lại.
Cô vỗ vỗ vào mặt của mình, cố gắng để vết đỏ mờ đi.
Đang định gõ cửa, thì cửa đột nhiên được ai kia ở bên trong mở ra.
Cô không đứng vững, lại ngã vào lòng ngực rộng lớn của hắn. Một tay hắn đỡ lấy khuỷa tay cô, một tay kia ôm lấy eo cô.
Mặt cô lại từng chút đỏ ửng lên.
Cô nắm lấy vai hắn, ngẩng đầu lên nói: “Dì kêu em gọi anh đi xuống ăn cơm.”
Bên tai đỏ bừng, ánh sáng trong ánh mắt là xấu hổ cùng thẹn thùng.
Trần Đồng nhìn đến tâm lại ngứa lên, thổi một hơi lên cái trán của cô khiến tóc mái bị thổi bay, cô chớp chớp mắt, lúc còn chưa kịp phản ứng lại hắn đột nhiên cắn lên vành tai nóng bừng của mình.
“Vậy em nghe lén bao lâu rồi?”
Hô hấp tinh tế của Triệu Đình Ân phả vào cổ hắn, sau đó giọng nói mềm mại vang lên: “Năm phút…?”
“Có nghe được anh kêu tên em không?” Trần Đồng hỏi.
“Có.” Triệu Đình Ân nghe như ruồi muỗi.
“Nói cái gì?…” Trần Đồng tiếp tục hỏi.
Lông mi Triệu Đình Ân hơi run rẩy, đáy lòng nổi lên một chút ẩm ướt, ngượng ngùng mà nói ra: “Triệu Đình Ân… Anh rất thích em.”
Khóe miệng cô giơ lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào.
“Vậy em bỏ lỡ rồi…”
“Anh còn nói gì đó nữa.”
Cô ngước mắt nhìn hắn, muốn biết hắn nói cái gì.
Trần Đồng nheo mắt lại: “Không nói, anh sợ… Mình lại cứng.”
Triệu Đình Ân xấu hổ đến mức hận không thể chui vào cái lỗ nào đó.