“Là bạn trai tôi.”
Biên tập: Chuối
Húc Trạch cảm giác Thường Chỉ đang tránh mình.
Buổi sáng, sau vòng thứ hai cuộc thi nhảy xa, hắn đưa quần áo cho Thường Chỉ, cậu cúi đầu nhận lấy chẳng thèm nhìn hắn cái nào. Hắn tưởng Tiểu Chỉ đang mệt thôi, ai ngờ đến chiều hắn giành giải nhất chạy cự ly 1500m, các bạn trong lớp hết sức vui mừng, Thường Chỉ ôm quần áo của hắn cũng nở nụ cười tươi tắn, nhưng lúc hắn thở phì phò bước lên ôm thì lại bị đẩy ra, hắn chưa kịp hoàn hồn cậu đã chạy mất dạng.
Nhưng cũng chỉ ngày hôm đó là thế, hôm sau thái độ của Thường Chỉ đã bình thường trở lại, làm hắn thở phào nhẹ nhõm. Tối qua trằn trọc khó ngủ, hắn tưởng Tiểu Chỉ không cần mình nữa, cầm điện thoại do dự mãi không biết có nên gọi hỏi hay không, cuối cùng cũng chẳng có can đảm bấm số.
Hắn làm gì có tư cách để chất vấn chứ, tuy trong lòng đã coi Tiểu Chỉ là bạn trai mình, nhưng chỉ có một bên tình nguyện mà thôi, thừa dịp Tiểu Chỉ đang hứng thú với mình, sướng được ngày nào hay ngày ấy.
Thêm nữa, nhằm mang lại cho Tiểu Chỉ những trải nghiệm sảng khoái, hắn đã lén tìm đọc rất nhiều tư liệu không – thể – miêu – tả, nếu để người khác nhìn thấy lịch sử truy cập, chắc chắn sẽ chửi hắn dê xồm. Vì Tiểu Chỉ thích sạch sẽ, trên người hắn lúc nào cũng mang theo khăn ướt và khăn giấy. Rút kinh nghiệm từ lần trước, giường chiếu của hắn được thu dọn gọn gàng không dính hạt bụi nào. Đám bạn cùng phòng thấy biểu hiện khác thường của hắn, xôn xao phỏng đoán chị dâu là tiên nữ thanh cao thoát tục, Húc Trạch chả thèm phản bác, dầu gì trong lòng hắn, ngoại trừ giới tính ra thì Thường Chỉ chẳng khác gì tiên nữ, vừa xinh đẹp vừa thông minh, cơ thể còn thơm ngát nữa chứ.
Mỗi lần hôn cổ Thường Chỉ, hắn đều không dằn lòng được hít ngửi. Thường Chỉ bảo hắn giống chó, hắn bèn nhe răng nanh cắn vành tai Thường Chỉ làm cơ thể cậu run lên, sau đó vươn đầu lưỡi nóng hổi liếm láp vết cắn, cậu thiếu niên đang run rẩy sẽ tan chảy trong lòng hắn như tuyết đầu xuân, thò tay xuống là múc được cả vốc nước xuân lóng lánh.
Ở trường họ sẽ kìm chế hơn, nhân lúc mọi người nghỉ trưa, nằm bò ra bàn hôn hít trong nơm nớp lo sợ, bên trên lấy sách che chắn, bên dưới hai bàn tay quấn quýt, hôn đến mức trên mặt bàn toàn hơi nóng ấm ướt họ phả ra.
Hoặc mượn tiết thể dục trốn ra rừng cây phía sau tòa nhà thí nghiệm làm một nháy cho đỡ thèm. Hai người hành động vô cùng ăn ý, một trước một sau rời khỏi tầm mắt các bạn. Thường Chỉ luôn là người đi sau, bước đi cẩn thận và chậm rãi, thấy Húc Trạch mới nhanh chân hơn, cuối cùng bị Húc Trạch – đã chờ sốt hết cả ruột – kéo lại gần, hai đôi môi chạm nhau, hôn hít vồn vã nồng nhiệt.
Cây cối trong rừng dày đặc, đằng trước còn có lùm cây, Thường Chỉ trốn trong chỗ kín cởi nửa cái quần, bờ mông trắng nõn lộ ra trên mép quần căng siết, bị một tay Húc Trạch nắn bóp, tay còn lại vòng ra đằng trước sờ lỗ, kéo banh hai môi âm hộ đóng chặt, chơi đến mức bé sò chảy nước tong tỏng, gãi thêm vài cái nữa rồi mang theo nước nhờn chuyển sang hột le và chà xát nhanh chóng. Thường Chỉ bị chơi mà bật thốt tiếng thở hổn hển, hai chân mềm nhũn, nhưng bị một chiếc lưỡi chặn đứng mồm miệng, sắp ngạt đến nơi rồi.
Húc Trạch bóp eo hôn cậu, dương v*t cương cứng chui ra khỏi quần chà xát với Thường Chỉ. Trong rừng gió lạnh vi vu, thoảng mùi tanh của bùn đất ẩm ướt, và có tiếng rên nghèn nghẹn trong cổ họng Thường Chỉ khiến hắn hưng phấn tột cùng. dương v*t đã cương lên thành một cây gậy sắt đỏ bừng và gân guốc, đặt cạnh Thường Chỉ trông càng dữ tợn to lớn hơn. Thường Chỉ được hắn hướng dẫn dùng hai tay nắm chặt cây hàng của hai người, ngón tay thon dài di chuyển lên xuống một cách khó nhọc, chỉ chốc lát sau đã khiến Húc Trạch rỉ đầy dịch tuyến tiền liệt.
Tiếng nước lép nhép dính dớp hòa với tiếng chim hót líu lo, kẽ hở giữa những phiến lá chia tách vùng trời thành những ô nhỏ li ti màu xanh xám bất quy tắc, lắc lư trong đôi mắt mù sương ướt nước của Thường Chỉ và bị con sóng lẳng lặng xô đẩy đến tận cùng chân trời. Một ngón tay đút vào lỗ dâm của cậu, tiếng sóng xô bờ văng vẳng bên tai, cú sau mạnh hơn cú trước, sắp đập tan đập vỡ cậu đến nơi rồi, chỉ còn lại miệng lỗ co rút kịch liệt mút chặt hai ngón tay đang gian dâm nó. Mặt biển dậy cơn sóng cồn dữ dội che khuất bầu trời khi ngón tay vào sâu, Húc Trạch cắn môi cậu, gập ngón tay, gãi lên vách tường thít chặt, đưa Thường Chỉ lên đỉnh cao của sự sung sướng.
Khoái cảm bung ra trong thinh lặng như đám mây hình nấm sau cú nổ tung, từ tốn và rực rỡ, dâng lên trong lồng ngực cả hai. Thời gian chẳng bao giờ là đủ, mấy hôm nay họ tận dụng mọi lúc để âu yếm quấn quýt, nhưng trong lòng như có cái hố sâu không bao giờ đầy, càng thân thiết càng trống rỗng, phải khảm người nọ vào trong cốt tủy thì may ra mới xoa dịu được khát vọng cháy bỏng.
Chỉ chớp mắt mùa của hương đan quế thoang thoảng đã qua, ngày lễ quốc khánh đang đến gần trong sự mong đợi của bao cô cậu học trò. Đội bóng rổ của trường sắp tham gia Giải đấu dành cho học sinh cấp 3 toàn thành phố, tin tức vừa lan truyền, vô số người rủ nhau đi xem bóng. Tần Dương nài nỉ Thường Chỉ đi cùng mình, không hề hay biết bạn thân của cậu ta đã được người khác sắp xếp đâu ra đấy rồi. Khi đoàn người bước vào nhà thi đấu đa năng, bên trong đã chật kín, ngay cả chỗ ngồi cũng khó tìm. Chỉ có Thường Chỉ hết sức vô tình vứt bỏ anh em, ngồi xuống ghế khách quý ngay hàng đầu tiên. Tần Dương trợn mắt nhìn người quản lý dẫn cậu đi, cuối cùng cũng nhận ra giữa cậu và Húc Trạch chắc chắn có mờ ám!
Trên sân bóng rổ có người đang khởi động, nom không phải học sinh trường cậu. Thường Chỉ rút điện thoại định liên lạc với Húc Trạch, bỗng một mùi hương thơm ngát vấn vít bên mũi, một cô gái cao gầy mặc váy nhung thản nhiên ngồi xuống cạnh cậu, mái tóc xoăn dài xõa trên vai, tỏa ra mùi nước hoa dịu nhẹ. Cô nàng thấy ánh nhìn của Thường Chỉ, bèn quay đầu mỉm cười thân thiện, gương mặt trứng ngỗng, đôi mắt long lanh, khí chất trong veo.
“Xin chào, cậu là học sinh trường Trung học số 1 à?” Thấy Thường Chỉ gật đầu, em chỉ chỉ chỗ ngồi của mình và cười bảo: “Ngại quá, chiếm mất chỗ ngồi của các cậu, anh họ tôi là thành viên đội bóng, tôi năn nỉ mãi anh ấy mới cho tôi ngồi đây đấy.”
Thường Chỉ nói “Vậy à”, chợt nghe thấy tiếng chuông điện thoại của em vang lên, cô gái đưa tay tỏ vẻ xin lỗi với cậu, quay lưng đi nhận máy.
“Anh!” Thường Chỉ nghe thấy em gọi.
“Bao giờ bọn anh ra? Tốt lắm, dạ dạ, mà… anh đừng nói cho cậu ấy biết —- liên lạc rồi! Bọn em trò chuyện hợp rơ lắm! Không nói cho anh biết đâu!”
Thường Chỉ láng máng đoán ra em muốn gặp ai đó trong đội bóng, nhưng tính cậu không thích hóng hớt, chỉ cúi đầu gõ chữ trên điện thoại, bây giờ chắc Húc Trạch đang ở phòng nghỉ ngơi nhỉ…
“Húc Trạch!!” Một giọng nữ quen thuộc bỗng vang lên bên tai, cô gái nọ vui vẻ đứng dậy vẫy vẫy tay với đám người đang đi tới, người mặc áo số 12 đi đầu tiên không phải Húc Trạch thì ai.
Các thành viên đi theo sau thấy có em gái xinh xẻo nhiệt tình gọi tên Húc Trạch, lập tức cười phá lên, túm cổ hắn kéo tới bên khán đài.
“Chào em dâu, anh giao thằng nhóc này cho em đấy.” Đội trưởng nghĩ đây là bạn gái mà Húc Trạch che giấu, hớn ha hớn hở đẩy hắn tới, không ngờ chính chủ đang ngồi ngay bên cạnh. Húc Trạch lảo đảo, tầm nhìn đúng lúc bị cô gái đang tới gần che khuất nên không phát hiện ra Thường Chỉ, hắn sốt ruột há miệng định phản bác, nhưng bị một người anh em ra sức bịt mồm. Có vài thành viên nhớ ra cô bé này đã đến xem khá nhiều trận đấu, vừa khen Húc Trạch có số hưởng vừa khen chị dâu xinh đẹp khiến cô bé đỏ mặt, liên tục nháy mắt ra hiệu cho anh họ thả Húc Trạch ra.
“Ồ, rôm rả phết nhỉ.” Giọng nói lạnh nhạt hờ hững kèm theo tiếng cười của Thường Chỉ vang lên, cậu nhoài người tựa vào thanh chắn cao ngang ngực, chống cắm xem trò vui, nhưng cảm xúc chập chùng nhấp nhô không hề bình tĩnh như vẻ ngoài.
Thì ra em dâu là để chỉ cô gái này, cậu và Húc Trạch đối mặt, đôi mắt cậu cong cong ôn hòa, chậm rãi hỏi: “Anh Húc ơi, anh có bạn gái từ bao giờ thế?”
“Không có!” Húc Trạch vội vàng gạt bàn tay bịt mồm mình ra, ngẩng đầu nhìn cậu đăm đăm, sốt ruột đến nỗi mặt mũi trắng bệch: “Tôi không có bạn gái, thật đấy, cậu tin tôi đi.”
Thường Chỉ không nói lời nào, mọi người cũng ù ù cạc cạc, huấn luyện viên huýt còi ra hiệu cho họ đến khởi động, đội trưởng vỗ tay gọi mọi người tập trung, nhưng Húc Trạch vẫn đứng im tại chỗ, siết chặt nắm đấm lặp lại với Thường Chỉ một lần nữa rằng mình không có bạn gái.
Cô gái thấy lúng túng quá, bầu không khí giữa hai người khiến em như một kẻ ngoài cuộc, đứng đờ ra đấy đầy gượng gạo.
Tiếng còi ngắn ngủi vang lên hai bận, Húc Trạch vẫn không chịu đi, Thường Chỉ nhướng mày chẹp miệng, hạ cánh tay đang chống cằm, ngoắc ngoắc tay ý bảo hắn lại gần đây.
Húc Trạch ngửa đầu nhìn không chớp mắt, bước lên trước hai bước, Thường Chỉ kiễng chân, duỗi tay túm cổ áo kéo hắn lại gần mình.
“Tôi tin rồi.” Cậu cúi đầu rủ rỉ, băng giá trong mắt tiêu tan, ánh nhìn rơi trên gương mặt Húc Trạch, dịu dàng chạy quanh: “Thi đấu cho tốt, tôi muốn thấy anh Húc giành hạng nhất.”
Dứt lời thả cổ áo, đẩy Húc Trạch ngốc nghếch ra, nhìn hắn đứng đờ chốc lát mới đỏ mặt chạy về đội, tâm trạng cậu vui hẳn lên, quay về chỗ ngồi xuống.
Cô gái bên cạnh cũng ngu người, em ngồi xuống với Thường Chỉ, lắp ba lắp bắp: “Cậu, các cậu, vậy, vậy là, Húc Trạch là… là…”
“Là bạn trai tôi.” Thường Chỉ dựng ngón trỏ đặt trên môi, mỉm cười với em: “Xin cậu hãy giữ bí mật giúp chúng tôi nhé, cảm ơn.”
“À… Được, được.” Cô gái đáp lời theo bản năng, thực ra trong đầu trống rỗng.