Chiều à… tôi thầm tính toán lại lịch trình. Gần đây, tôi xin được một chân dịch tài liệu tiếng Anh trên mạng, nhưng hình như thì hôm nay không có công việc nào cả. A, nhưng buổi chiều thì…
– Chúng mày có định xem trận bóng chiều nay không? – Hà Vi cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi.
– Vợ yêu định xem anh đá bóng phải không, có gì phải giấu. – Thành Đạt hóng hớt quay sang, liền bị Vi sôi máu đẩy ra.
Tôi đăm chiêu một hồi, quyết định mở máy soạn tin nhắn.
[Xin lỗi Đức, hôm nay tớ có vài việc bận mất rồi.]
Buổi chiều, tôi đến từ sớm. Quán lúc này vẫn vắng vẻ, hương cà phê và bánh ngọt ngập tràn quanh chóp mũi. Tôi chờ đợi một hồi, cuối cùng Hoàng Huy lại nhắn tin nói tôi lên sân bóng của trường để gặp nó. Từ cổng trường đã nghe được loáng thoáng tiếng cổ vũ, sân bóng không quá đông nhưng ai cũng hăng hái gào thét. Tôi nhìn quanh, mãi vẫn chẳng thấy Huy đâu.
– Tao tưởng mày kể là đi làm bài thuyết trình mà Lam? – Thanh Hà từ đâu tiến đến, nó dí vào tay tôi chai nước lạnh.
– Tao đang đợi người thôi. – Tôi đáp, phân vân không biết nên nói với Hà “người đó” là Hoàng Huy hay không.
Tiếng còi thông báo hiệp 1 kết thúc, có vẻ tỉ số đang nghiêng về 10A5.
– Nguyệt Lam!
Tiếng gọi của Hoàng Huy từ đâu vọng đến. Đúng lúc ấy, người tôi vẫn cố gắng né tránh từ đầu đến giờ, cậu ấy giật mình quay lại, ánh mắt hiện rõ vẻ ngạc nhiên. Tôi đứng chôn chân tại chỗ, Hoàng Huy thản nhiên cầm lấy chai nước trên tay tôi rồi tu ừng ực, Minh Đức lại càng bất ngờ hơn, cậu nhìn tôi chăm chú, đến mức Huy cũng nhận ra.
– Mình đi thôi!
Huy kéo tay tôi, tôi muốn giằng ra nhưng không thể. Tôi cứ thế chạy theo Huy và cố gắng ngoái lại, cậu ấy vẫn quan sát tôi từ đầu đến cuối.
– Này! – Đến cổng trường, cuối cùng Huy cũng buông lỏng tay, nó cười, nụ cười ấy không nhẹ nhàng như Đức, nó thỏa mãn và nham hiểm, giống như nụ cười của người vừa đạt được điều mình muốn.
– Sao mày lại hẹn tao ở sân bóng, mày có đá bóng đâu?
Hoàng Huy thoải mái đọc thực đơn, nó không trả lời câu hỏi của tôi mà nhìn tôi một lượt, giọng hơi bất mãn:
– Sao đi hẹn hò mà mày vẫn mặc đồng phục thế, tao ăn mặc hẳn hoi thế này cơ mà.
– Tao với mày đang làm bài tập. – Tôi nói.
Huy nhún vai. Ngay lúc ấy, tôi nhận được một thông báo của chị quản lý yêu cầu tôi dịch gấp tài liệu chị gửi, khách yêu cầu lấy ngay trong buổi tối. Tôi buột miệng:
– Chết rồi!
– Chết á? – Huy ngạc nhiên. – Mày đã chết đâu?
Tôi lướt nhanh qua các trang, lại nhìn bài thuyết trình đang làm dở trên máy tính:
– Tự nhiên tao có việc đột xuất, mà bài phải nộp lúc 4 giờ…
Trước sự luống cuống của tôi, Huy vẫn không tỏ vẻ vội vàng. Nó ngả người ra sau, giọng nói không nghe ra là thật hay đùa:
– Gọi tao là “anh yêu” thì tao làm cho.
– Tao đang nghiêm túc đấy! – Tôi cáu.
– Này này. – Huy cười. – Đây không phải là lỗi của tao.
Tôi chán nản từ bỏ việc nhờ Huy giúp. Nó rời khỏi ghế rồi ngồi cạnh tôi, vừa chỉnh lại quần áo, nó vừa nở nụ cười thích thú:
– Tao đùa thôi, để tao giúp. Mày ngố thật đấy, thế cũng bị lừa.
Tôi không đáp, Huy lại tiếp tục:
– Nhưng ngố như thế lại rất hợp gu tao.
Tôi chán ghét quay mặt đi, Huy không lấy gì làm phật ý, nó vuốt tóc và cười ranh mãnh. Tôi bỗng cảm thấy hối hận vì đã đến đây, dính dáng với một người như thế. Liệu tôi phải giải thích với Hà thế nào đây?
– Mày đừng hiểu lầm về tao. – Huy nhìn tôi. – Tao đang có hứng thú với mày thật, tao chỉ thể hiện ra những gì tao nghĩ thôi. Còn hơn là những người bên ngoài tỏ vẻ thánh thiện nhưng bên trong lại toan tính đủ thứ.
Tôi khó hiểu nhìn Hoàng Huy, nó càng thích chí cười tươi:
– Minh Đức ngày xưa từng dây dưa với Hương Lam đấy, nó cũng chẳng tử tế gì đâu.
Tôi nhất thời không hiểu hàm ý trong câu nói của Huy. Là cảnh báo, khiêu khích hay thách thức?
– Đây không phải chuyện của tao.
Tôi cố gắng tỏ ra tự nhiên nhất có thể, Hoàng Huy vẫn bình tĩnh lạ thường, như thể nó vẫn luôn nhìn thấu tôi.
– Tao chỉ nói bóng gió thôi. – Huy đứng dậy và thu dọn đồ đạc. – Mày cũng nên cẩn thận, chẳng có thằng con trai nào đi tiếp cận phái nữ mà không có mục đích đâu.
Tôi chẳng nhớ mình đã phản ứng thế nào vào lúc ấy. Đâu đó trong tôi bỗng nhiên dâng lên một nỗi lo lắng mơ hồ. Và như những gì tôi đang lo sợ… Thanh Hà đang né tránh tôi.
Không khó để tôi nhận ra điều đó. Từ việc Hà chỉ liếc qua tôi rồi bỏ đi, từ việc Hà nhìn tôi với ánh mắt trách móc khi tôi và Huy bước ra từ quán cà phê. Tôi đã tìm mọi cách để giải thích, tôi cố gắng hẹn Hà nói chuyện ở mọi nơi, tôi nhờ đủ người, viện mọi lý do, đều vô dụng. Tôi vẫn luôn muốn giải thích trực tiếp với Hà, những chuyện quan trọng như thế không thể phân trần qua vài câu trên điện thoại. Trong sự bất lực cuối cùng, khi định sẽ soạn một tin nhắn dài thật dài thì tôi phát hiện ra… tôi đã bị Hà chặn ở tất cả trang mạng. Toàn bộ những nỗ lực của tôi đều rơi vào vô vọng. Chỉ có mình tôi cố gắng níu giữ lại chiếc dây thừng tình bạn, để bàn tay in hằn những vết đỏ.
Tôi tự trách mình không ít. Đáng lẽ ra tôi nên giải thích ngay từ đầu, giờ thì tôi đã để mất một người bạn, chỉ vì những lời chưa kịp nói. Và tôi đột nhiên tự đặt cho mình một câu hỏi: Liệu ranh giới giữa một tình bạn có thể mỏng đến mức nào?
Trước ngày đăng ký đội tuyển cấp tỉnh, cô Yến kéo chúng tôi đến một quán trà sữa để tổ chức buổi liên hoan nhỏ. Trên đường đi, Trang và Linh liên tục hò reo vui sướng. Hóa ra lớp tôi đã giành chiến thắng trong hội thi bóng đá dạo nọ.
– Cái Lam không biết được đâu. Hiệp 1 lớp mình để thua tận 3 – 0 lận, thế mà hiệp 2 vẫn lật ngược tình thế rồi thắng áp đảo luôn.
– Tao còn định về sớm cơ. – Linh nói. – Rõ là hiệp đầu A5 dẫn trước mà.
Trang đồng tình:
– Nhất là Đặng Đức ấy. Từ lúc bắt đầu hiệp 2 thấy nó đá chán vãi, chẳng tập trung chút nào.
Bắt đầu hiệp 2, là ngay sau khi Đức nhìn thấy tôi và Huy ư? Tôi vội lắc đầu chặn lại dòng suy nghĩ vừa ập đến, làm gì có chuyện đó.
Nhóm sử tập trung ở ngay trước cửa. Tôi bước vào, nhận ra Đức đang ngó nghiêng như thể đang tìm ai đó, ánh mắt cậu hơi nheo lại, vài lọn tóc rối che đi một phần lông mày. Nhìn thấy tôi, Đức liền cười.
Thống kê bằng miệng cho thấy, loại nước được gọi nhiều nhất ở các quán trà sữa trong thành phố Uông Bí không phải trà sữa mà lại là trà đào và trà chanh. Khi trở ra từ nhà vệ sinh, trước mặt tôi chỉ còn một cốc trà đào. Tôi ú ớ nhìn ngó xung quanh, chưa kịp lên tiếng đã thấy tay mình lành lạnh. Đức đặt cốc trà chanh vào tay tôi, rồi lại với lấy cốc trà đào còn lại ở trên bàn. Khoảnh khắc tay cậu đặt trên tay tôi, tôi thề rằng cuộc đời mình chưa từng có lúc nào khó thở đến thế.
Trang nhận ra ngay lập tức, nó huých vai thật mạnh vào tôi, làm tôi không kịp phản ứng mà va vào người cậu ấy.
– Con điên này! – Tôi nghiến răng thì thầm vào tai Trang.
Trang nháy mắt. Đức luống cuống hạ bàn tay vừa đỡ lấy tôi rồi ho khan, tôi đỏ mặt quay đi, chỉ thầm mong có cái lỗ để chui xuống. Gần tám giờ, mọi người thống nhất kéo nhau đến quán hát karaoke. Tôi nhớ đến bài thuyết trình hóa ngày mai, quyết định xin lỗi cô rồi về sớm. Bất ngờ thay, về cùng tôi còn có Đức. Mặt biển vẫn còn bóng dáng ngọn đèn mờ trên những chiếc thuyền chài, hoa sữa cũng đã tỏa hương thơm ngát. Tôi bước đi thật chậm, mong con đường mà tôi và Đức đi cạnh nhau sẽ dài thật dài.
– Dạo này Lam có chuyện không vui à? Tôi giật mình nhìn sang. Đức vẫn nhìn về phía trước, gương mặt không biểu hiện bất cứ cảm xúc khác thường nào.
Tôi giật mình quay sang, Đức vẫn trầm tư nhìn về phía trước, gương mặt không để lộ bất cứ điểm gì bất thường.
– Tớ không có ý gì đâu. – Đức phì cười. – Chỉ là dạo này tớ thấy cậu hơi lạ.
Tôi vẫn nghĩ rằng mình đã che giấu rất tốt. Tôi vẫn nói cười, vẫn vui vẻ. Vậy mà người nhận ra tâm trạng của tôi lại là cậu ấy, một người bạn chẳng mấy khi gặp gỡ. Tôi nhìn về con đường phía trước, nghe thấy giọng mình cất lên chậm rãi:
– Tớ vừa đọc được một bài đăng trên mạng, kể về A và B. Hai người từng là bạn rất thân, đến khi lên cấp ba lại học khác lớp, tình bạn cũng vì thế mà nhạt dần. Rồi chỉ vì một hiểu lầm rất nhỏ thôi, A và B không chơi với nhau nữa. A cảm thấy mình rất có lỗi, là người khiến tình bạn của cả hai rạn nứt ấy.
Tôi thao thao bất tuyệt một hồi, Đức lắng nghe chăm chú. Bỗng nhiên tôi thấy chột dạ, tôi miêu tả kĩ quá, không biết Đức có phát hiện ra “A” ở đây chính là tôi hay không.
– Theo tớ thì… – Đức thở hắt ra một hơi. – Cả A và B đều không có gì phải buồn cả. Đức hỏi tôi có muốn nghe cậu kể một câu chuyện khác không?
Tôi gật đầu, cậu ấy liền tiếp tục:
– Tớ từng nghe một chuyện tương tự như vậy, mình vẫn gọi nhân vật là A và B nhé. Tình bạn của hai người bắt đầu phần lớn là vì có nhiều điểm chung, như học cùng lớp, tham gia chung câu lạc bộ chẳng hạn. Và khi đi lên một môi trường mới, lý do khiến một tình bạn rạn nứt cũng vẫn là vì nguyên nhân ấy, khi cái gọi là “nhiều điểm chung” của hai người đã không còn nữa, và đối phương cũng không còn là một phần trong cuộc sống của ta nữa.
Tôi tần ngần một hồi, thần trí như bị một cây búa lớn gõ mạnh.
– Nhưng tớ nghĩ vấn đề nằm ở mình có muốn duy trì tình bạn ây hay không mà thôi. – Đức kết luận. – Việc tin rằng hai người không chơi với nhau vì xảy ra mâu thuẫn và bất đồng sẽ khiến mình nhẹ nhõm và giảm trách nhiệm hơn là chấp nhận rằng cả hai đã không cố gắng níu giữ tình bạn ấy. Như tớ đã nói từ đầu ấy, cả A và B đều không nên buồn, sẽ có những người xuất hiện là để dạy cho ta một bài học nào đó, quan trọng là cả hai vẫn tôn trọng đối phương dù hai người không bước tiếp, đúng không?
Giờ thì tôi đã hiểu vì sao nhóm con gái A5 gọi Minh Đức là “nhà bác học thông thái” dến mức biệt danh ấy lan truyền đến tận lớp tôi. Quả thật, cậu ấy cứ như cuốn bách khoa toàn thư vậy. Tôi lặng im không đáp, Đức ngó nghiêng rồi chỉ tay về gian hàng đối diện:
– Lam có thích kẹo bông gòn không?
Không hiểu sao khi ở cạnh cậu ấy, tôi bỗng thấy thời gian trôi chậm lạ lùng.
– Tớ có.
Đức dặn tôi đứng yên như nhắc nhở một em bé không được bám theo mẹ. Cậu chạy sang phía bên kia đường, phân vân lưỡng lự một hồi rồi trở lại với hai chiếc kẹo bông gòn không có màu sắc. Tôi nhận lấy, từ từ cảm nhận vị đường tan dần trong miệng.
– Sắp đến ngày đăng ký tuyển tỉnh rồi, cậu đã quyết định là sẽ học môn nào chưa? – Tôi nói. – Tớ vẫn chưa tính toán gì đến chuyện này, mẹ tớ có vẻ muốn tớ học Lý. – Đức trầm tư.
Đội tuyển cấp tỉnh mỗi môn chỉ nhận trên dưới mười thành viên, từ giải cao đến giải thấp. Ở vòng thành phố, có những người dù cố gắng đến mấy vẫn không có giải, có người chỉ thiếu một chút là có tên trên danh sách ưu tiên của đội tuyển. Trong sự tiếc nuối của bao người thì cậu ấy lại có đến hai lựa chọn, đúng là “người ăn không hết, kẻ lần chẳng ra”.
Tôi giật mình nhớ ra điều vẫn luôn muốn hỏi:
– Hôm trước tớ ghép phách cùng cô Yến, vô tình đọc được bài thi của cậu, phần nhân tố Mĩ ấy. Tại sao cậu lại không làm?
Rõ là cậu ấy đã phân tích câu ấy rất kĩ càng. Khi công bố biểu điểm và hướng dẫn chấm bài, một dàn ý không khác là mấy những gì Đức nói đã khiến tôi tin rằng Đức sẽ ẵm trọn giải nhất, nhưng cuối cùng, Đức lại xếp cuối.
– Đức… nhường tớ à?
Tôi hỏi và thấy bất ngờ vì sự mạnh dạn của bản thân. Tôi thấy lòng mình dậy sóng, thấy hối hận khi nhìn ra vẻ bối rối của Đức. Nhưng tôi thật sự muốn biết, thật sự cậu ấy có cố tình khiến điểm mình thấp đi hay không?
Minh Đức né tránh cái nhìn của tôi, cậu lúng túng gãi đầu. Chẳng biết từ lúc nào tôi đã phát hiện ra, cậu ấy chỉ làm vậy khi cảm thấy khó xử. Tôi lắc đầu và cảm thấy mình thật hâm:
– Tớ chỉ đùa thôi, cậu đừng để ý.
Phải, đáng lẽ ra tôi không nên nói một câu thiếu suy nghĩ như thế. Tôi nghĩ mình là ai cơ chứ.
– Không phải đâu. – Đức lên tiếng phá vỡ bầu không khí gượng gạo. – Thật ra lúc trống hết giờ tớ mới nghĩ đến câu trả lời đó mà.
Tôi không kịp đáp, Đức vẫn luống cuống giải thích trước sự bất ngờ của tôi:
– Tớ không giỏi sử đến mức đó đâu, ban đầu tớ còn nghĩ mình sẽ không có giải đó chứ. Lam được giải cao như vậy, tớ mà “nhường” chắc xếp bét thành phố mất.
– Làm gì có chuyện đó. – Tôi phì cười.
Đoạn đường về nhà tôi mọi ngày dài lê thê, nay như bị một bàn tay rút ngắn, chẳng mấy chốc đã đến nơi. Tôi mở cổng và nhớ ra hình như nhà Đức ở hướng ngược lại, nhưng tôi không kịp thắc mắc vì đã nhận được một câu hỏi khác.
– Lam có muốn tớ học tuyển sử cùng cậu không?
Sau này khi vô tình nhớ lại buổi tối hôm ấy, tôi bỗng thấy hối hận vì tại sao tôi không trả lời mà chỉ bối rối chào tạm biệt để ánh mắt Đức ánh lên vài phần thất vọng. Và tôi bỗng bâng khuâng tự hỏi, nếu tôi nói có, rằng tôi rất muốn Đức học cùng tôi, liệu cậu ấy sẽ phản ứng thế nào?
Tôi thoáng bất ngờ, không thể đoán được ý tứ trong lời nói của Minh Đức, liền ép mình nghĩ rằng đây vốn chỉ là đùa.
Chắc chắn rồi.
“Sao lại cất máy tính thế?”
Né tránh ánh mắt ngạc nhiên của Đức, tôi dùng tay chải lại mái tóc rối mù:
“Máy tính tớ hết pin rồi, nói thật đi, sao lại chuyển lớp?”
Cái làm tôi ấn tượng là tôi không thể đoán được tiếp theo Đức sẽ nói gì, sẽ phản ứng như thế nào. 10 lần thì 9 lần mấy lời bâng quơ của nó đều mang ý như là… tán tỉnh?
Cái chính là tôi không thể đoán nổi Đức đang nói thật hay đùa nên cũng không dám thái độ ra mặt.
“Tớ vẫn chưa thể hiện rõ ràng à?”
Đấy. Chính là cái kiểu không phủ định nhưng cũng chẳng khẳng định ấy, văn mà nó dùng giống mấy thằng trapboiz mà tôi thường tiếp xúc cực kỳ. Tất nhiên tôi không dám chắc nịch nói Đức đang trap mình, nhưng tôi không tin Minh Đức thích tôi.
Tuyệt đối không tin.
Tôi cười cười, nhìn vào những giọt nước li ti trên cốc cacao:
“Tớ không hiểu ý cậu.”
Đức vò đầu rối tung lên, trông bất lực cực kỳ, nhớ lại những lần cãi nhau với Hà nó cũng hay như thế, còn luôn miệng chửi tôi ngu hết phần người khác.
Tôi không thích những mối quan hệ không xác định rõ ràng, càng không thích mấy mối quan hệ tiến triển quá nhanh.
Vắt óc tìm cách vớt vát tình hình, tôi quyết định xách cặp đi về:
“Để tớ thanh toán.”
Đức đực mặt mất một giây, sau thì cũng chạy theo tôi đến quầy thu ngân, dáng vẻ như đang lục túi lấy tiền, tôi thở dài, nó không hiểu tiếng Việt à?
“Tớ bảo để tớ trả mà.”
Tôi bất lực nhìn Đức, nó loay hoay một chút rồi cũng lấy ra một cái thẻ, đặt nhẹ tay nó lên tay tôi, chưa để tôi hiểu ra chuyện gì liền đẩy cái thẻ trong tay vào tay tôi y như hồi lớp một mẹ tôi bắt tay tôi viết chữ:
“Trả bằng thẻ của tớ.”
Đức dùng nguyên động tác ấy cầm tay tôi đẩy thẻ cho chị thu ngân đang nhìn tôi đầy ẩn ý, tôi ngại chín mặt, giật mình phát hiện ra có gì đấy không đúng.
Ôi Đặng Trần Minh Đức vừa thanh toán nước trong Circle K bằng thẻ bạch kim đấy à?
Tôi nhìn Minh Đức như sinh vật ngoài trái đất, nó hình như cũng đoán được, cười ngặt nghẽo:
“Thẻ của bố tớ mà.”
“…”
Tôi đâu có quan tâm cái thẻ của ai, vấn đề là nó dùng cái thẻ để mua đất thanh toán mấy cốc nước chưa đến 100 nghìn kìa…
Bước ra khỏi Circle K cũng là gần xế chiều, đột nhiên bị thu hút bởi một tiệm nhỏ đang có mini games quảng cáo cho nhãn hàng, tôi liền phấn khích cực kỳ, chỉ cần thân một chút là biết tôi rất thích mấy trò tặng quà này, đơn giản vì không mất tiền.
Tôi bảo Đức đợi một chút, ngó vào hỏi thì chị ấy bảo chỉ cần xuất trình căn cước công dân là được tặng quà, nhưng khổ nỗi là ai lại mang căn cước đi uống nước bao giờ, đành tiu nghỉu bỏ cuộc.
“Sao thế?”
Đức ngạc nhiên nhìn tôi trề môi xuống, hình như định sờ vào nhưng lại đổi thành bẹo má. Tôi đột nhiên nhớ đến có thể “dùng” Đức để lấy quà, liền cao giọng:
“Cậu có mang căn cước không?”
Đức ngẩn người vài giây trước câu hỏi chẳng ra đâu vào đâu của tôi:
“Tớ có, cậu định làm g-“
“Cho tớ mượn đi, đi đổi quà!!”
Tôi vui quên trời quên đất, kéo Đức ngay đến quầy nhỏ vẫn chưa quá đông người, chờ Đức lục lọi một hồi liền chìa căn cước của Đức cho hai chị tiếp viên. Chị tóc vàng nhìn tôi cười cười, vừa dùng điện thoại quét mã vừa hỏi:
“Hai đứa chụp ảnh ở khung Facebook kia không, chị tặng thêm một cặp móc khóa.”
Tất nhiên là có rồi, tôi định đồng ý thì nhớ ra chưa hỏi ý kiến Đức, liền nhìn nó. Những lúc mà tôi cảm thấy bị Đức thu hút nhất là khi nó cười cong cả mắt, trông cứ như tổng tài bá đạo ấy.
Đức gật đầu với chị nhân viên, lấy lại căn cước rồi kéo tôi vào khung chụp hình, tôi không né tránh khi thấy nó đứng khá gần mình, chú tâm nhìn vào máy ảnh và dơ hình chữ V.
Đến khúc chọn quà, phần chụp ảnh của chúng tôi được chọn một cặp móc khóa đôi bằng len, tôi nhìn trên ngó dưới, tia được một đôi móc khoá Trái Đất và Mặt Trời, liền chọn luôn.
Quà nhận được cho căn cước của Minh Đức là một cái dây buộc tóc hoặc chai nước, tôi muốn lấy cái dây có hình mặt trăng nhỏ lắm mà cái căn cước là của Đức nên chị tóc vàng không cho tôi chọn.
Đức hình như nhìn thấu suy nghĩ của tôi, nó phân vữa giữa một cái mặt trăng xanh lá và xanh dương, cuối cùng chọn cái xanh dương. Tôi lẩm bẩm:
“Xanh lá đẹp hơn rõ ràng, gu sao hoả à..”
“Tên của cậu là mặt trăng xanh dương mà.”
Đức cười cười, đột nhiên kéo vai tôi lại, nhẹ nhàng túm tóc tôi lên cao. Phải thú thật, những lúc bàn tay hơi lạnh của Minh Đức chạm vào gáy tôi, tôi không sao ngăn được tim mình đập thình thịch. Đức buộc gọn tóc tôi lên rồi cười mỉm nhìn thành quả.
Tôi không phủ nhận, tôi rung động.
Đức giúp tôi mở cửa xe, rồi quay người chạy về hướng tiệm quà ban nãy, nói tôi chờ chút nhé. Đúng khoảnh khắc Đức thở hổn hển chạy lại, trên tay cầm theo một cái dây buộc tóc màu xanh lá tôi vừa khen, tim tôi như hẫng mất một nhịp.
“Của tớ đâu?”
Đức chìa tay ra, cắt đứt dòng suy nghĩ của tôi, tôi rời mắt khỏi cái dây nhỏ trên tay, cảm thấy hơi khó hiểu:
“Cái gì của cậu cơ?”
Đức giữ nguyên động tác:
“Móc khoá của tớ.”
Tôi ngẩn người, lục đục lôi ra hai cái móc khoá len:
“Cậu lấy cái nào?”
“Tớ lấy Mặt trời.”
Đức cười cười, đón lấy cái móc khoá tròn tròn vàng khè trên tay, giọng bâng quơ:
“Trái đất không thể ôm được Mặt trời đúng không, vậy tớ soi sáng cho cậu nhé?”
“Nhưng tớ là mặt trăng mà.”
Tôi thở dài, thú thật tôi không thích tên đệm của mình lắm, mặt trăng thì có ích gì ngoài suốt ngày quay quanh trái đất đâu.
“Lam biết không, ‘minh’ là tên ghép của ‘nhật’ và ‘nguyệt’ đấy, mang nghĩa là cả mặt trăng và mặt trời.”
Tôi hơi đơ, định hỏi thì sao cơ thì nghe thấy tiếng của Đức nói tiếp:
“Có nghĩa là.. Nguyệt ở trong Minh, cậu ở trong tớ.”
Lần đầu tiên tôi dám nhìn thẳng vào ánh mắt của Minh Đức, câu nói vừa rồi quà đỗi tình, trong một tích tắc, tôi đã thật sự tin là Đức nói thật.
Và tôi đã nghĩ, nếu như tôi trải qua một mối quan hệ nào đó với người này, dù có thất bại, thì cũng xứng đáng mà nhỉ?
Tôi không nhớ mình đã về nhà thế nào, đọng lại trong ký ức chỉ có ánh mắt biết cười của Minh Đức, không còn bất cứ điều gì khác.
Nếu như cậu ngỏ lời, nếu như cậu chủ động, trong lúc tớ còn dũng khí, nếu như cậu thấy không phải quá nhanh, nếu như cậu thật lòng. Tớ nhất định sẽ không từ chối, dù từ trước đến nay, tớ chưa từng thích bất cứ một người con trai nào khác.
…
Ngày hôm sau, Vũ Minh Nam chuyển chỗ.
Tôi đã đoán được điều này từ trước, nhưng đấy không phải là điều làm tôi phải kể ra.
Nam chuyển lên một bàn hai người, cô Mai bảo nhìn không hợp phong thủy, liền đẩy Hương Lam xuống bàn tôi.
Tôi tự nhận mình không phải người xấu tính đến mức bị coi là dễ ghét, Hương Lam cũng không phải dạng không chơi với ai, nhưng rõ ràng là Lam không ưa tôi, và còn không ngại thể hiện rõ ràng điều đó.
Hương Lam đến tổ tôi ngồi bằng một thái độ khinh bỉ ra mặt, từ đầu đến cuối không nhìn tôi lấy một cái. Tôi cũng chẳng quan tâm lắm.
Các đội tuyển vừa chốt thành viên chính thức liền đẩy lịch học lên nhiều hơn, chủ yếu là luyện đề và làm bài tập, chưa kể kỳ thi giữa kỳ đang đến gần. Tôi quay cuồng giữa hàng triệu cái deadline, đầu óc lúc nào cũng quay cuồng. Chẳng còn thời gian mà “còn dũng khí” gì đó với Minh Đức.
Thêm nữa, đội văn nghệ lớp tôi đã tiến hành tập, ban đầu hai phe tranh chấp giữa “Hồn thiêng Sử Việt” và “Đất nước lời ru”, chẳng hiểu sao lại chốt một bài hoạt cảnh chiến tranh, vai người mẹ bị giặc hành hạ đến tơi tả lại rơi trúng đầu tôi mới đau chứ.
Trời ơi đất hỡi, từ ngày hôm đó chiều nào tôi cũng bị thằng Việt với Phúc kéo lê trên bục giảng, hết bị đánh lại bị tát.
Tất nhiên chỉ là diễn, nhưng con trai mà, sức mạnh không thể chịu nổi.
Tôi bị hành đến thịt nát xương tan, chưa đầy một tuần cô Mai đã hùng hổ đòi cả lớp đi khớp sân khấu.
Cô Mai chọn giờ thiêng thật, phải 3 – 4 lớp đang dưới sân tập thể dục là ít, lại còn có 10A1 nữa chứ…
Như thường lệ, đến cảnh giằng co với hai tên lính đòi giật con “của tôi”, chẳng hiểu có phải thằng Việt mải nhìn Hà Vi không mà nó đẩy tôi một phát đập chân vào góc bàn sắt, máu chảy thành dòng.
Tôi đau đến tái mặt, mọi người xung quanh thì cuống hết cả lên còn thằng Việt thì xin lỗi rối rít. Vì gái hại bạn!
Cô Mai ấn cái khăn trắng vào chân tôi, tôi còn chưa kịp thắc mắc cái khăn ở đâu ra thì giật nảy mình nhìn người đang xem xét chân của tôi.
Đặng Trần Minh Đức?