Ngụ ý là, nếu đi thì chết chắc.
Ngu Trà biết rất rõ tính khí của Lục Dĩ Hoài, cô chớp mắt mấy cái, lông mi dài quét lên mặt của Lục Dĩ Hoài, “Tôi đâu có đi.”
Cô cũng chỉ là hiếu kỳ mà thôi, không phải là muốn liên quan đến **(*) của người khác, cô và Tần Du không có thân quen đến như vậy.
(*)Bản Raw cũng là hai ký tự này nha. Vì không rõ là gì nên mình để theo gốc nhé.
“Không có thì tốt.” Lục Dĩ Hoài lui về sau.
Chiếc xe rộng rãi bởi vì chuyện này mà trở nên hơi chật chội, lại nhiễm phải một tầng không khí khác.
Chú Trần ngồi ở ghế lái nghe được rõ ràng, chỉ là làm bản thân không nghe thấy, vì ông sẽ không báo cáo chuyện này cho Giang Nguyệt Tình.
Có điều ông vẫn cảm thấy buồn cười với tính khí này của thiếu gia nhà mình, vừa nãy còn nói để Ngu Trà tiểu thư đi hỏi, ai dè chưa đến một phút liền đổi ý, trở mặt nhanh như kinh kịch vậy.
Thật là trẻ con.
Cả ngày thứ bảy, Ngu Trà lại đi chụp ảnh cho bộ sưu tập mới của Thượng Từ Từ.
Sau khi lần trước đạt được thành công to lớn, ngay lập tức cửa hàng của Thượng Từ Từ nhận được rất nhiều sự quan tâm, quần áo vừa ra mắt thì đã có rất nhiều người đến cọc tiền.
Vừa hay Ngu Trà rảnh rỗi nên liền đi làm mẫu.
Lần này không có gặp Ngu Minh Nhã và cũng không có xuất hiện việc quần áo bị cắt xén, cô còn nắm giữ đoạn video Ngu Minh Nhã cắt quần áo trong tay, đợi sau này lại công bố.
Lần trước người trong nhà Ngu Minh Nhã đã giải quyết việc này, lén lút thoả hiệp bằng tiền. Hơn nữa việc này không lớn lắm nên hoàn toàn không thể ầm ĩ lên được.
Đó chỉ là than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi thôi.
Ngu Trà biết rõ, có một vài thứ nên tung ra ngoài đúng lúc, do đó đối diện với sự đắc ý của Ngu Minh Nhã thì cô không hề gấp gáp chút nào.
“Nên mới nói là Ngu Minh Nhã không thể đi được.” Lâm Thu Thu vỗ tay tán thưởng, “Trời đất luân hồi, cậu ta và Đường Hiểu Thanh đều là một dạng người.”
Biết được chuyện xảy ra ở nhà vệ sinh thì cô rất kinh ngạc.
Ngu Minh Nhã cùng đám chị em của mình cười nhạo Đường Hiểu Thanh không thể đến tiệc mừng thọ, và sau đó cô ta cũng không được mời, đây chẳng phải là chó chê mèo lắm lông sao.
“Chắc là chị ta muốn tìm tớ nhờ vả.” Ngu Trà nói.
Lâm Thu Thu nói: “Ha ha ha, nhất định chị ta sẽ tức chết luôn.”
Bình thường với dáng vẻ của Ngu Trà, nhìn là biết cô sẽ không quan tâm quá nhiều, vì thế nếu cô ta đi nài nỉ Ngu Trà thì nhất định trong lòng sẽ tức giận đến nổ tung.
Ba người mua kem ly, đi song song với nhau, trông màu sắc rất đẹp. Cho một ngụm vào miệng, vừa lạnh lại vừa ngọt, cực kỳ dễ chịu.
Ngu Trà thoải mái híp mắt, “Kỳ thật tớ nói đều là sự thật.”
Thật sự lời cô nói là lời nói thật.
Có điều Ngu Minh Nhã không chấp nhận được sự thật mà thôi.
Thượng Thần ở bên cạnh nói: “Không cần phải để ý đến cậu ta, không đi tiệc thì đỡ đi cơ hội cho cậu ta làm đỏm, thật đáng ghét.”
Lâm Thu Thu gật đầu tán thành.
Ngu Trà cười cười, nói: “Tuy là không biết tại sao chị ta lại không có thư mời, thế nhưng tớ thật sự thấy rất vui.”
Đời trước Ngu Minh Nhã buộc phải đi, sau đó bởi vì người nhà họ Ngu tiến cử gảy một khúc đàn dương cầm ở tiệc mừng thọ, được rất nhiều người lớn vỗ tay khích lệ, danh tiếng càng lên so với những người đồng lứa.
Đời này sẽ không giống vậy sao?
Lúc Ngu trà trở về nhà nhỏ đã là chạng vạng, mẹ Vương đang đợi ở cửa, “Ai da, tiểu thư cô về rồi, bà nôn lắm rồi này.”
“Có chuyện gì xảy ra sao ạ?”
Ngu Trà nghe bà nói thì cũng hồi hộp theo.
“Tiểu thư mau về phòng xem một chút đi.” Mẹ Vương không nói là chuyện gì, chỉ nhanh chóng thúc giục, “Nhanh đi xem đi con.”
Ngu Trà bị bà làm cho đầu óc mơ hồ, trong lòng cũng trở nên gấp gáp. Vừa lên lầu, cô liền thấy cửa phòng sát vách đã mở ra nhưng bên trong lại không có bóng dáng của Lục Dĩ Hoài.
Sau khi mở cửa ra, rất nhanh cô đã thấy được hộp quà trên giường.
Nhìn bên ngoài hộp quà rất đơn giản, buộc ruy băng màu trắng, to đến mức một mình cô ôm không xuể, được giấu ở trong chăn, vừa nhìn là có thể biết được trọng lượng của nó.
Mẹ Vương đứng ở cửa nói: “Tiểu thư, nhanh mở ra xem đi.”
Đây không phải lần đầu Ngu Trà nhìn thấy hộp quà kiểu này, đời trước đã gặp rất nhiều lần. Mà đêm đi tiệc mừng thọ đó, hộp quà lại không giống đời này.
Đời này có rất nhiều chuyện đã khác đi.
Ngu Trà mở hộp quà ra, là một bộ lễ phục được đặt chỉnh tề bên trong, tuỳ tay sờ là có thể biết được chất lượng rất tốt, không phải loại lễ phục bình thường kia. Váy chỉ dài đến đầu gối, trên váy thiết kế hoa văn đơn giản, lập loè phát sáng dưới ngọn đèn, lộng lẫy như sao trời đêm.
Mẹ Vương giúp cô lấy lễ phục ra, “Nhanh thử xem.”
Ngu Trà trêu chọc bà, nói: “Mẹ Vương còn gấp hơn con nữa.”
“Đương nhiên là phải gấp gáp rồi.” Mẹ Vương mở to mắt, cười nói: “Lễ phục này được đặt làm theo yêu cầu lâu rồi, hôm nay mới vừa chuyển đến. Trước khi đi thiếu gia có nói chốc nữa thợ trang điểm sẽ đến, đêm nay nhất định phải xinh đẹp mới được.”
Ngu Trà hít sâu một cái, “Vâng.”
Nếu đã quyết định thì cô sẽ làm cho thật tốt.
Lễ phục này hoàn toàn được dựa theo số đo của Ngu Trà mà làm, ôm sát phần ngực và vòng eo, phác hoạ ra thân hình xinh đẹp hoàn mỹ của người thiếu nữ trưởng thành, mỗi nơi đều toát lên được sự cao quý.
“Mẹ Vương.”
Ngu Trà đi ra, vừa lên tiếng thì mấy người đứng ở cửa đều kinh ngạc.
Thợ trang điểm không nói gì, chỉ cười tít mắt bắt chuyện rồi sau đó đặt Ngu Trà lên ghế, bắt đầu tạo mẫu và trang điểm.
Suýt chút nữa Ngu Trà đã ngủ quên, lúc mở mắt ra bầu trời đã tối đi nhưng ở chỗ này của cô lại sáng như ban ngày.
“Xong rồi, tiểu thư đêm nay cô thật đẹp.”
Ngu Trà nhìn bản thân mình trong gương, ngũ quan tinh xảo, rõ ràng, làn da trắng nõn không tì vết, tóc được búi lên trên, lại hơi xoã mấy lọn tóc, lộ ra vẻ đẹp thanh xuân của thiếu nữ.
Đời trước, cô cũng đẹp như thế nhưng cô ăn năn hối hận, sống giả tạo bên trong lời nói dối rồi cuối cùng cũng chết trong lời nói dối.
Ngu Trà cười khẽ, “Cảm ơn.”
Thợ trang điểm cũng cười theo, “Không có gì.”
Đang nói thì phía cửa có tiếng động, Lục Dĩ Hoài xuất hiện ở cửa phòng, giọng nói ở trong đám người truyền vào, “Xong chưa?”
“Xong rồi xong rồi.” Mẹ Vương và những người khác nhanh chóng mở cửa ra.
Lục Dĩ Hoài chỉ cần liếc mắt một cái là có thể thấy được Ngu Trà đứng ở giữa kia.
Bộ váy dài đến đầu gối phác hoạ dáng người uyển chuyển của cô, chiếc cổ thiên nga thon dài xinh đẹp lộ ra bên ngoài, xương quai xanh như ẩn như hiện, khiến cho người khác chú ý, trên trái tai cũng mang một đôi khuyên tai trang nhã xinh đẹp.
Từ lúc sống lại cho đến giờ, tất cả sự thay đổi đều được hiện lên một cách hoàn chỉnh trong đêm nay, như một đoá hoa đã nở được một nửa và cuối cùng đã nở rộ, thơm ngát nức người.
Thấy Lục Dĩ Hoài chậm chạp không lên tiếng, Ngu Trà hỏi: “Khó coi sao?”
Cô vẫn có chút thấp thỏm.
“Rất đẹp.” Lục Dĩ Hoài khẽ nhúc nhích hầu kết, đẩy xe lăn xoay qua chỗ khác, “Có thể đi được rồi.”
Đẹp đến mức làm người nghẹt thở.
Ngu Trà cười nhạt, “Được.”
Tiệc mừng thọ của Lục lão gia đương nhiên sẽ có rất nhiều người đến, là ở nhà cũ của nhà họ Lục. Sau này mấy đứa nhỏ từng người tách ra ở riêng, nhưng vẫn cách nhà cũ cũng rất gần.
Bởi vì không tổ chức ở khách sạn cho nên sẽ không có phần đi thảm đỏ, phần lớn người đều là thương nhân, còn lại thì cũng chỉ có bạn gái bọn họ mang đi cùng, có thể đó là minh tinh.
Ngay ở lúc tiệc mừng thọ của Lục lão gia bắt đầu thì cuối cùng cuộc đại chiến của các fans đã được lên hot search.
Chuyện này không chỉ có fans của Ngu Minh Nhã và Vương Thành Thuận chiến nhau mà còn đồng thời mắng rất nhiều cái khác và liên luỵ đến rất nhiều người.
Trước đây Vương Thành Thuận chỉ từng quay hai bộ phim điện ảnh, bởi vì quá mức sâu sắc và phòng vé cũng tốt nên có thể đánh giá được.
Sau khi bộ điện ảnh mới đây thành công thì liền hấp dẫn được sự quan tâm của nhiều người.
Fans của Ngu Minh Nhã chửi bới Vương Thành Thuận rồi sau đó tiện thể chửi luôn việc ông chẳng qua là một tên đạo diễn quay phim, phòng vé đạt được mấy trăm triệu còn không có.
Đợi người phổ cập về giải thưởng thì liền nói là chỉ biết dựa vào quay phim điện ảnh đến lấy được giải đạo diễn, bây giờ thì bắt đầu xem thường người mới.
Bây giờ người xem đều không thích những diễn viên không có kỹ thuật diễn, huống chi là một Ngu Minh Nhã vừa mới xuất đạo(**), chỉ mới quay có một bộ phim mạng liền dám lên mặt với đạo diễn, ngay lập tức không chỉ có fans mà còn có người qua đường cũng bắt đầu theo đó mà trào phúng Ngu Minh Nhã.
“Dù gì đạo diễn người ta cũng là người có giải thưởng, một con gà nhỏ như cô thì sao mà so được.”
“Có thời gian đi nói người khác như thế, sao không dùng thời gian đó đi rèn luyện lại kỹ thuật diễn của mình, tôi chả thấy hay tí nào.”
“Toàn tự rước lấy nhục mà thôi.”
“Chỉ mới quay có một bộ phim nhỏ, cái kia tôi xem rồi, với kỹ thuật đó mà đòi đi đóng phim à, trong lòng không chấm được mình được bao nhiêu điểm sao?”
“Mỗi bài đăng Weibo đều blbq(***)”
“Tôi cũng cảm thấy blbq như lầu trên, toàn là mùi trà xanh(****), chắc là cô ta rất thường xuyên uống trà xanh.”
“…”
(**) Ra mắt, bắt đầu hoạt động trong giới showbiz.
(***)Kỹ nữ, nghe mùi của kỹ nữ.
(****)Thích tỏ ra mình thanh cao nhưng bên trong lại cực kỳ mưu mô.
Mà Ngu Minh Nhã lại không thể biết được cục diện đang diễn ra này ở trên mạng.
Cô ta kéo một bạn nam, trên mặt treo một nụ cười, bị phóng viên chụp được rồi sau đó đợi bạn nam kiểm tra thư mời xong thì cô ta mới buông ra.
Ngu Minh Nhã cười nói: “Cảm ơn.”
Bạn nam bị cô ta buông tay ra, liền tỏ ra vẻ tiếc nuối, “Minh Nhã, đêm nay em là bạn gái của anh, nên đi cùng với anh.”
Sắc mặt Ngu Minh Nhã vẫn như cũ nhưng trong lòng lại hừ lạnh một tiếng, dịu dàng nói, “Ba mẹ em đã đến rồi, em phải đi chào hỏi, chốc nữa lại tìm anh.”
Bạn nam cũng không có hoài nghi, “Được.”
Sau khi bỏ qua anh ta, Ngu Minh Nhã đứng đánh giá nhà cũ của nhà học Lục một lát, trố mắt ngoác mồm với nhà họ Lục xa hoa này, mỗi một bức tranh trên tường đều mang giá trị ngàn vạn, đồ trang trí cũng là bảo vật vô giá, trong mắt cô ta không khỏi loé lên sự hâm mộ.
So với nhà họ Lục, nhà họ Ngu chỉ là một gia đình bình dân.
Nếu như cô ta có thể gả vào một gia đình như thế này thì thật tốt… Ngu Minh Nhã lấy lại tinh thần, từng trận kích động dâng lên trong lòng vì nghĩ đến việc Lục Dĩ Hoài bị tàn tật mà bắt đầu biến mất đi.
Người có tiền rất nhiều, không nhất thiết phải gả cho một tên tàn phế.
Ngu Minh Nhã thấy được ba mẹ của mình, nâng váy dài đi đến, giọng nói nũng nịu đến phát ngấy: “Mẹ.”
Trần Mẫn Quyên thấy được cô ta thì thở phào nhẹ nhõm, “Con không nói với mẹ làm cách nào để đi được, bây giờ nhìn thấy con mẹ mới yên tâm.”
“Dù sao con cũng đến rồi này.” Ngu Minh Nhã kéo tay bà ta, “Con đây thông minh không, một cái thư mời thì làm sao có thể hợp sức đánh ngã con, con nhất định là người xinh đẹp nhất ngày hôm nay.”
Trần Mẫn Quyên sờ mặt cô ta, “Tối nay con đẹp như vậy, nhất định sẽ sặc sỡ loá mắt nhất, tất cả mọi người sẽ bị con làm cho kinh ngạc vì quá đẹp.”
Hai mẹ con khen qua khen lại một chút rồi đều cười rất hài lòng.
Ngu Minh Nhã nhìn chung quanh bữa tiệc hết một lần, có rất nhiều người đến, các nữ minh tinh đua nhau khoe sắc, lớp trang điểm dày cộm cả mặt, còn có mấy người mang theo con gái đến, nhưng nhan sắc rất bình thường.
Quan trọng nhất là không có Ngu Trà.
Xem ra cô ta không có nói sai, e là bị nhà họ Lục ghét nên đến ngay cả tiệc mừng thọ cũng không cho nó đến, thật đáng thương.
Trong mắt Ngu Minh Nhã toát ra sự thoải mái, “Hôm nay Ngu Trà thật sự không đến.”
Trong đầu cô ta đều suy nghĩ trong chốc nữa cô ta sẽ làm cả hội trường kinh diễm nên căn bản sẽ không chú ý đến ánh mắt của một vài nữ minh tinh nhìn cô ta không đúng.
Vừa nói xong, ở cửa lớn có tiếng động.
Ngu Minh Nhã nghe được người phụ nữ đứng cách đó không xa hỏi: “Sao vậy? Có phải là xảy ra chuyện gì không?”
Người đàn ông đứng cạnh người phụ nữ nói: “Em bớt nghĩ nhiều đi, đây là tiệc mừng thọ của Lục lão gia, ai lại dám gây sự, chắc là Lục thiếu —–“
Còn chưa nói xong thì Lục Dĩ Hoài đã xuất hiện trong tầm mắt của mọi người.
Ngu Minh Nhã thực chất còn đang xem trò vui, bỗng nhiên mở to mắt, nhìn Ngu Trà đẹp đẽ loá mắt bên cạnh Lục Dĩ Hoài từng bước từng bước đi tới.