Mối Quan Hệ Mềm Mại

Chương 12: Mê cung



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

thần nông (Pan’s Labyrinth).

*Tên một bộ phim hư cấu của Mexico – Tây Ban Nha năm 2006. Kể về cô bé Ofelia được Pan (Thần nông – sinh vật nửa người nửa dê) dắt vào mê cung, thế là cuộc hành trình của cô bé Ofelia trong mê cung kì dị bắt đầu.

Trần Nam Nhất lẳng lặng nở nụ cười, cúi đầu trả lời: “Nhà cậu có gì ăn được không? Có đủ nấu cơm không?”

Anh lau tóc chờ Hạ Quân Trì trả lời, lúc nhìn điện thoại, trong khung chat hiện lên một tấm ảnh.

Hạ Quân Trì gửi cho anh bức ảnh chụp tủ lạnh trống không.

Trần Nam Nhất bị hắn chọc cười thành tiếng, đi thẳng ra gõ cửa căn hộ đối diện: “Hạ Quân Trì.”

Cánh cửa nhanh chóng mở ra, người bên trong mặc một bộ quần áo trong nhà màu xám khói, tóc tai như vừa được chải gọn ghẽ, trên cằm còn vương mấy giọt nước. Hẳn là hắn đang định thay quần áo, nhưng lại bị người chạy sang gõ cửa là anh đây ngắt ngang mất.

Trần Nam Nhất cười cười: “Nếu trong nhà cậu không còn gì, không bằng qua nhà tôi ăn cơm đi.” Anh chỉ chỉ về phía sau, cửa nhà anh vẫn mở, có thể thấy rất rõ chiếc ô đen ướt nước phơi trong huyền quan.

Hạ Quân Trì gật đầu không chút chần chừ, như lo anh đổi ý mất mà đi luôn dép bông của mình ra khỏi nhà.

“Sao đến giờ vẫn chưa ăn gì?” Trần Nam Nhất vào nhà cùng hắn, vừa hỏi vừa quen tay tháo tạp dề treo trên móc xuống, buộc lại gọn gàng để lộ phần thắt lưng thon thả.

“Ngủ quên.” Hạ Quân Trì đáp, “Lúc dậy thì trời đang mưa rồi.”

“Hiếm khi được dịp nghỉ nên ngủ nướng à?” Trần Nam Nhất cười, cầm lọ bánh quy tự làm đưa cho hắn, “Tôi tự nướng đó, cậu ăn một hai cái trước đi.”

Hạ Quân Trì cũng không khách sáo, vặn nắp ăn ra liền mấy cái. Hắn vẫn hơi ngái ngủ, nhưng cũng không chui vào sofa nghỉ tiếp mà dựa vào gần bàn bếp yên lặng nhìn Trần Nam Nhất: “Tôi giúp được gì không?”

Trần Nam Nhất vừa rửa một rổ nấm xong, tiện tay cầm con dao Santoku Damascus* ngay gần đó để xắt nhỏ. Anh ngẩng đầu lên, khóe môi thoáng cong cong: “Cậu biết luộc mì Ý không?”

*Dao Nhật Santoku: một loại dao được sử dụng phổ biết trong bếp gia đình tại Nhật Bản, loại dao này thường được sử dụng trong việc cắt thịt, cá, và rau củ nên được gọi với cái tên là Santoku

*Damascus: là một loại thép truyền thống dùng để rèn kiếm của vùng Trung Đông. Đặc trưng của thép Damascus là những vân kim loại uốn lượn như sóng nước.

Hạ Quân Trì ừ một tiếng, nghe theo chỉ đạo của Trần Nam Nhất lấy bịch mì Ý trong tủ bát ra, đứng trước bếp nấu nước chờ luộc mì.

Hắn đứng cách Trần Nam Nhất chưa đến nửa mét, khiến anh khó lòng không phân tâm mà nhìn hắn. Hạ Quân Trì khẽ cúi đầu, có lẽ là chờ đến chán rồi, ấu trĩ cầm đôi đũa đặt gọn trên bàn bếp của Trần Nam Nhất chọt chọt đám bọt khí trên mặt nước.

Vẻ mặt của hắn lại vô cùng đàng hoàng nghiêm túc, như đang làm một thí nghiệm quan trọng, cần phải quan sát kỹ càng xem nồi nước sôi này sẽ xảy ra những biến đổi gì.

Trần Nam Nhất nhịn cười, cầm đôi đũa trên tay hắn không nhanh không chậm lật phần nấm đang áp chảo.

Đôi mắt Hạ Quân Trì cong cong, dịch lại gần anh bình luận: “Thơm quá.”

“Cậu đói bụng đó.” Ngoài miệng Trần Nam Nhất nói vậy, nhưng khóe môi vẫn không kiềm được cong lên, cầm lấy lọ xay tiêu bên cạnh mở nắp: “Lấy giúp tôi ít tiêu được không?”

Anh còn đang vội lo chỗ nấm trong chảo, khuỷu tay chìa sang bên phải: “Ở trong hộc tủ phía trên kia ấy.”

Hạ Quân Trì cao hơn Trần Nam Nhất một chút, nhưng muốn mở được cửa tủ nọ cũng phải giơ cao tay lên. Hắn không đi vòng qua, chỉ đè hờ tay trái trên vai Trần Nam Nhất, nghiêng người cầm lấy lọ tiêu.

Ngón tay của hắn rất dài, đặt trên vai Trần Nam Nhất như muốn siết chặt lấy vai anh. Nhiệt độ trong lòng bàn tay hắn vô cùng dễ chịu, hệt tựa cơn gió chiều cuối hạ vẫn còn vấn vương chút ấm áp xuyên qua lớp sơ mi vải lanh vốn không dày bao nhiêu nọ, hơi ẩm chạm lên phần da thịt trên bờ vai.

Hạ Quân Trì chỉ đè hờ lấy vai anh để ổn định trọng tâm, nhưng lúc lấy được đồ cần tìm, cả hai lại nằm trong khoảng cách gần hơn bao giờ hết. Trần Nam Nhất có thể ngửi thấy mùi bơ sữa thơm lừng còn sót lại giữa đôi môi hắn, không nhịn được thoáng liếc mắt nhìn một cái, lại vừa lúc trông thấy hai cánh môi mỏng mà hồng hào nọ, lập tức quay đầu trở về.

Mì Ý sốt kem nấm cũng không quá phức tạp, nấu tầm nửa tiếng là xong xuôi. Trần Nam Nhất để phần đầy đặn hơn cho Hạ Quân Trì: “Đủ không?”

Hạ Quân Trì còn nghi ngờ Trần Nam Nhất chỉ lấy phần nhỏ bằng chén đựng súp cho anh: “Được rồi.”

“Vậy cậu ăn đi.” Trần Nam Nhất xoa xoa tay, quay người cầm ô đưa ra ban công phơi.

Hạ Quân Trì cầm nĩa cuốn một ít mì, hỏi anh: “Trời mưa lớn thế này anh còn ra ngoài à?”

“Sáng nay đi với mấy người bạn đến chốt kiểm soát giao thông ký giấy xử lý.” Trần Nam Nhất ôm mèo con vào bếp.

Hạ Quân Trì cau mày, quay đầu lại: “Kỳ Minh không nói gì với anh chứ?”

Trần Nam Nhất vuốt vuốt lông bé Miu, để nó tự chơi trong nhà, đi rót một ly nước rồi ngồi về đối diện Hạ Quân Trì, hơi căng thẳng hỏi: “Không có, cậu ấy có nói gì với cậu không?”

“Cậu ta không nói gì.” Hạ Quân Trì cúi đầu, ăn một miếng mới sực nhớ đến chuyện, “À, tôi cũng thay cậu ta nói lời xin lỗi.”

Hắn đặt nĩa xuống, ngồi nghiêm chỉnh lại để trông có phần lịch sự hơn: “Tính tình Kỳ Minh hơi tệ, nhưng nói chuyện rất lịch sự, có lẽ hôm qua lái xe mới cho nên mới nóng nảy như thế.”

Hạ Quân Trì dừng một lúc, nhìn người đang sững sờ trước mặt mình đây, bổ sung: “Bình thường cậu ta sẽ không tỏ ra thiếu tôn trọng người khác như vậy, cũng không kì thị xu hướng tính dục… Xin lỗi anh.”

Trần Nam Nhất bị một tiếng xin lỗi đột ngột của hắn làm cho đờ ra vài giây, vội vàng đáp: “Không, vừa rồi tôi không có ý muốn cậu xin lỗi.”

Anh bất đắc dĩ mỉm cười, thuận miệng hỏi: “Người bạn đó của cậu sao lại biết ——?”

Hạ Quân Trì suy nghĩ, lọc lại những gì Kỳ Minh đã nói, lời ít ý nhiều đáp: “Cậu ta rất rành khu đó, lúc nghe anh gọi điện cho bạn có nói đến gay bar.”

Trần Nam Nhất che giấu uống một ngụm nước, ngón tay khẽ khàng nhịp nhịp trên thành ly thủy tinh: “Ừm… là bạn mời đến, uống vài ly.”

Nói tới đây, Hạ Quân Trì lại nghĩ đến người đàn ông đưa anh về dưới nhà, ngón cái miết lên nĩa hai lần, mặt không đổi sắc hỏi: “Có bạn trai anh nữa phải không?”

Câu hỏi này của hắn đến quá đột ngột, biểu cảm lại không quá ôn hòa làm Trần Nam Nhất gần như đã nghĩ hắn đang tức giận: “Là bạn bè cả thôi.”

Hạ Quân Trì nghĩ ngợi một lúc, nói: “Người đưa anh về tối qua cũng chỉ là bạn thôi ư?” Hắn nhìn chằm chằm vào đôi mắt anh, tiếp tục: “Tôi nghe anh ta nói muốn được gặp gỡ qua lại với anh.”

Trần Nam Nhất hoàn toàn không ngờ đến chuyện Hạ Quân Trì lại nghe được mấy lời này, anh hơi nghiêng mặt sang một bên, tránh phải đối diện hắn. Anh lúng túng đến chết mất thôi: “Chuyện đó thì…”

Anh cầm ly lên uống một hớp thật lớn, đôi mắt như hơi nóng rực lên, giải thích: “Chắc anh ấy cũng chỉ thuận miệng nói thế mà thôi, tôi đã từ chối rồi.”

Hạ Quân Trì đảo vài cọng mì còn sót lại, khách quan trần thuật: “Nhưng hôm qua nghe thì —— hình như anh ta không để tâm đến lời từ chối của anh.”

“Hôm nay cũng đi cùng anh đến chốt giao thông.”

Trần Nam Nhất cảm giác cuộc trò chuyện của hai người có hơi lệch khỏi phạm vi một đoạn đối thoại giữa hai người bạn bình thường, nhưng anh vẫn kiên nhẫn trả lời: “Bởi vì chiếc xe Lâm Ngang lái là của anh ấy.”

“Dù sao cũng là bạn bè của bạn mình, từ chối rồi vẫn có thể gặp mặt nhau như bình thường mà.”

Vừa dứt lời, sắc mặt của Hạ Quân Trì càng trở nên quái lạ. Hắn nhìn anh chăm chú một lúc thật lâu, đột ngột đứng phắt dậy, đổ chút ít phần mì còn lại vào thùng rác, nhét hết vào máy rửa bát rồi đứng dậy nói: “Cảm ơn anh.”

Một tay hắn đút vào túi áo, tay còn lại giữ lấy tay nắm cửa lạnh lẽo: “Tôi về trước.”

Hạ Quân Trì thoắt cái đã biến mất, Trần Nam Nhất còn chưa nghĩ xong có gì không ổn, căn nhà chỉ còn lại mình anh và một con mèo.

Nếu không phải mùi sốt kem nấm béo ngậy vẫn còn thoang thoảng trong không khí, anh còn tưởng rằng lẽ nào Hạ Quân Trì vốn chưa từng xuất hiện.

Trần Nam Nhất ngồi bên bàn ăn một lúc. Có lẽ là vừa dầm mưa, đầu anh đã bắt đầu loáng thoáng đau nhói lên.

Từ khi nhận thức được xu hướng tính dục của mình, ít nhiều gì anh cũng đã từng trao đổi vấn đề tâm lý trong tình yêu với những người bạn giống như mình. Cũng giống như việc mỗi người có cách nhìn nhận khác nhau sau khi nghe một bài hát hoặc coi một bộ phim, mọi người thay nhau biểu đạt cảm nghĩ lẫn cách lý giải của riêng mình.

“Yêu phải trai thẳng” lại rất giống một tình tiết hỏng bét trong một thước phim điện ảnh, một nốt nhạc lạc hẳn nhịp điệu và cao độ trong một bản hòa tấu.Tất cả những người Trần Nam Nhất từng nói chuyện qua đều tô đậm in đỏ, khoanh tròn cảnh báo, liệt hẳn vào danh sách những trải nghiệm có độ nguy hiểm cực cao.

Anh vùi mình vào một góc sofa, nhìn màn đêm bị hơi nước làm mờ đục đi. Đèn neon nhấp nháy chớp tắt ngoài kia như những vòng xoắn ốc vặn riết khiến người ta cảm tưởng như đang lạc vào mê cung thần nông, làm thế nào cũng không tìm được phương hướng chạy thoát.

Trần Nam Nhất nghĩ ngợi một lúc thật lâu, cuối cùng chỉ gửi cho Hạ Quân Trì một tin nhắn rất khô khan: “Cậu ăn no chưa?”

Hạ Quân Trì không trả lời rất nhanh như trước nữa, nhưng mười phút sau, anh bất ngờ nghe thấy tiếng ai đó gõ cửa.

Anh ngồi dậy, đi ra mở cửa. Hạ Quân Trì đứng ngoài cửa, hai tay đút túi quần, với vẻ mặt giống y như lúc vừa rời khỏi đây, quy củ đâu ra đấy nói: “Thuốc bôi bỏng của tôi vẫn còn ở nhà anh.”

Trần Nam Nhất suýt nữa không cua kịp, anh mím mím môi, xoay người tìm tuýp thuốc trị bỏng nằm trong hộp thuốc nhà mình ra trả lại hắn: “Ừm.”

Người nhận tuýp thuốc nọ không rời đi ngay, hắn dựa vào cạnh cửa, cúi đầu mân mê thuốc và điện thoại trong tay mình, mở miệng chậm rì rì: “Chưa no.”

“Anh cho tôi lọ bánh quy kia được không?”

Chú thích:

Dao Santoku Damascus:

chapter content

Edit: tokyo2soul


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.