Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 42: Chương 45



[…..!Lam Cảnh Nghi nói: “Ta không biết! Toàn bộ trên đường đều là tẩu thi, chắc phải vài trăm con! Hơn nữa càng lúc càng nhiều! Ta thấy hai người giấy kia sắp chịu đựng không nổi nữa!
…..!Nguỵ Vô Tiện dở khóc dở cười: “Không cần.

Có tấm bùa trống nào không?”…..! Lam Tư Truy lắc đầu nói: “Không có”.

Nguỵ Vô Tiện cũng không thèm để ý: “Bùa vẽ rồi cũng được”.
…..!Nguỵ Vô Tiện chỉ lấy một tấm….!Vẽ một đường rồng bay phượng múa từ trên xuống dưới trên lớp mực chu sa của lá bùa, máu đỏ tươi cùng với chu sa đỏ sậm hợp thành một lá bùa mới….!Bùa vàng chữ đỏ tự bốc cháy trong không trung…..!nhẹ nhàng thổi về phía hàng người giấy, thấp giọng nói: “Dã hoả thiêu bất tẫn, xuân phong xuy hựu sinh”.
Tro tàn đập vào mặt.
…..! Hai mươi ba mươi người giấy, người này tiếp nối người kia bắt đầu lắc lư qua lại, giống như hoạt động giãn gân giãn cốt,…!âm thanh sột sột soạt soạt trầm bổng khắp xung quanh.

Không phải người sống, mà hơn hẳn người sống.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Nín thở”.
…..! Cửa sổ lại một lần nữa đột nhiên bật ra….!Âm lực sĩ hét lớn một tiếng dần đầu lao ra, những người giấy còn lại nối đuôi nhau chạy theo.
…..!Hiểu Tinh Trần…!giọng nói yếu ớt: “Các hạ mới vừa rồi đó là…!điểm mắt triệu hoán?
Nguỵ Vô Tiện nói: “Biết đại khái”.
Hiểu Tinh Trần nghĩ nghĩ, mỉm cười nói: “Ừ…!dùng để tiêu diệt mấy tẩu thi này, thật sự là biện pháp tốt nhất”.
Dừng một lát, y mới nói: “Tu tập con đường này, rất dễ bị lệ quỷ hung linh dưới trướng phản phệ.

Ngay cả Di Lăng Lão Tổ Nguỵ Vô Tiện, thân là ông tổ của con đường này cũng không thể may mắn thoát khỏi.

Cá nhân ta đề nghị, không bằng các hạ sau này, cẩn thận một chút, không đến mức bất đắc dĩ vẫn là nên ít dùng, bình thường tu thêm thứ khác nữa….”
Nguỵ Vô Tiện trong lòng thở dài, nói: “Đa ta khuyên nhủ”……!Vị tiểu sư thúc này của hắn ở tình huống mình đang sống dở chết dở, còn nói lời nhẹ nhàng khuyển bảo, nhắc nhở hắn chú ý phản phệ, có thể thấy được là một người tính tình vô cùng ôn hoà thiện lương dễ mềm lòng….!Nghĩ đến những gì hắn đã trải qua, Nguỵ Vô Tiện không khỏi thở dài tiếc nuối vì chuyện này.]
Nguỵ Vô Tiện đúng là rất muốn thở dài, nhưng mà những chuyện này hiện giờ đều vẫn chưa xảy ra, hơn nữa người này trong sách viết cũng là Hiểu sư thúc giả, hắn vẫn là đừng gặp xúi quẩy.

Nhưng, hắn kéo mạnh ống tay áo có vân văn quấn ở bên hông, nói: “Lam Trạm, ngươi nghe thử xem, mấy lời khuyên nhủ của kẻ giả dạng không biết ở đâu ra đó, lại nghĩ thử đến mấy từ cứ nói tới nói lui kia của ngươi, có áy náy không ha?”
Lam Vong Cơ không quan tâm đến lời buộc tội này, chỉ vì câu nói gặp phản phệ mà lông mày luôn nhíu chặt, y lo lắng, y sợ hãi, nhưng hiện giờ y mơ hồ biết được hắn có lẽ phải chịu những đau khổ không dành cho con người, thì không thể nói ra được câu Từ bỏ đừng tu nữa.
Người vốn hỏi gì đáp nấy thế mà lúc này lại không nói lời nào, Nguỵ Vô Tiện quay đầu ngước mắt rồi suy nghĩ một chút, liền biết Lam Vong Cơ đang để ý cái gì.

Giơ tay nhéo vào má phải của Lam Vong Cơ, Nguỵ Vô Tiện nhìn thẳng không e ngại, nghiêm túc lên: “Lam Trạm, chỉ là phản phệ mà thôi, nếu ta muốn, cũng không phải là không có một chút biện pháp nào.

Ta vẫn muốn cùng ngươi sống thật lâu thật dài, du ngoạn săn đêm nữa mà, sẽ không lấy an nguy của chính mình ra để đùa giỡn, ngươi tin ta, nha?”
Lam Vong Cơ nắm lấy bàn tay đang quậy trên mặt mình, một lát sau tiếp lời: “Ta tin”.
Giang Trừng cũng tin, tin cái vị sư huynh không biết đã từng nói bao nhiêu lời cuồng vọng.

Y và a tỷ Giang Yếm Ly nghĩ giống nhau, không có gì so được với việc bọn họ đều còn sống, tương lai cũng bình an càng là quan trọng hơn.
Thấy lông mày của Nhị ca ca nhà hắn giãn ra, Nguỵ Vô Tiện lại tươi cười nói: “Nhưng, Vô Tự Thiên Thư này thật sự không phải có thù oán gì với ta đấy chứ, mấy thủ đoạn bảo vệ tính mạng ta cất dưới đáy hòm đều sắp bị lôi ra hết rồi”.
Giang Trừng:…..!Sư huynh tìm chết thế này ai cần người đó lấy đi!
Tiết Dương nói: “Thuật vẽ mắt triệu hoán đã có lời đồn đãi có thật từ lâu, cái gì tro tàn đập vào mặt tuy rằng chưa từng nghe thấy, nhưng nghe ra chỉ là thuật điểm mắt triệu hoán được sử dụng trên quy mô lớn mà thôi, đối với Nguỵ tiền bối mà nói thì không tính là thủ đoạn bảo vệ tính mạng chứ?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Tiểu lưu manh, ngươi thật đúng là hiểu biết nha”.
Kim Quang Dao nhắc nhở: “Thành Mỹ, Nguỵ tiên sinh nói tới khả năng vẽ bùa, sửa bùa thậm chí tạo ra bùa, với tài năng tuyệt vời về bùa chú, lại có quỷ đạo bổ trợ lẫn nhau, bản lĩnh cỡ này có xuất sắc không?”
Nguỵ Vô Tiện kéo dài giọng, trả lời: “Liễm Phương Tôn nha, nhìn ra nhưng chớ nên nói ra chứ ~”.
[…..! Nguỵ Vô Tiện cầm chén cháo gạo nếp cuối cùng còn chưa uống ở trên bàn, nói: “Ngươi trúng độc sâu rồi, ở đây có chén đồ ăn này, có thể làm ngươi đỡ một chút….!Nếu ngươi không muốn sống thì thôi”.
Hiểu Tinh Trần đưa hai tay ra nhận cái chén…..!Y cúi đầu uống một ngụm, khoé miệng liền giựt nảy, mím chặt môi mới không phun ra.

Sau một lúc thật lâu, mới nho nhã lễ độ nói: “Cám ơn”.
Nguỵ Vô Tiện quay đầu nói: “Thấy chưa…!chỉ có các ngươi bày trò không muốn ăn cháo ta nấu lại còn oán trách này nọ.”
Kim Lăng nói: “…..!Ngoại trừ lúc cuối cùng ngươi bỏ thêm vào nồi một đống thứ kỳ quái, ngươi còn làm gì nữa?”
Hiểu Tinh Trần: “Nhưng vừa rồi ta suy nghĩ một chút.

Nếu mỗi ngày ta phải ăn thứ này, ta thà chọn cái chết”.
Kim Lăng không chút lưu tình lên tiếng cười nhạo thật to, ngay cả Lam Tư Truy cũng nhịn không được….!Lúc này, Lam Cảnh Nghi vui vẻ nói: “Được rồi, đều đã giết xong rồi.

Chúng ta thắng rồi!”
Hiểu Tinh Trần vội buông chén, nói: “Khoan mở cửa đã.

Coi chừng, chỉ sợ sẽ còn đến nữa….”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Đừng đặt chén xuống, cầm uống hết đi”…..!Đang lúc Nguỵ Vô Tiện định thả lỏng, thì từ đỉnh đầu hắn truyền đến một loạt tiếng động lạ rất rất khẽ.

Âm thanh này thật sự là quá khó để nhận ra, tựa như có người ở trên mái nhà chạy nhanh như bay….!Nguỵ Vô Tiện quát: “Tản ra!”.

Vừa dứt lời, phía trên mái nhà của gian phòng chính đã thủng một lỗ lớn…..!Một thân ảnh màu đen từ cái lỗ đó rơi xuống.
Người này mặc áo đạo sĩ màu đen, thân hình cao gầy, cũng là một người chết.

Một con hung thi!
Trong đầu mọi người vừa xác định chuyện này, người này đã chĩa kiếm đâm tới.
…..!Hung thi có hành động nhanh nhẹn như vậy, kiếm pháp tinh vi như vậy!….!Quỷ tướng quân cũng giống thế này!
Nguỵ Vô Tiện….!rút sáo trúc bên hông ra….!Không cách nào khống chế được.

Con hung thi này đã có chủ!
Nguỵ Vô Tiện né qua….!nghiêng người, thong thả thổi ra một giai điệu khác.

Lát sau, những người giấy đang tuần tra bên ngoài cũng nhảy lên nóc nhà, từ cái lỗ to kia nhảy xuống…..!Hung thi mặc áo đạo sĩ kia bị bốn gã âm lực sĩ đè kín mít, không thể nhúc nhích.
…..!Nguỵ Vô Tiện giơ ngón tay có vết cắt ra, lần lượt quẹt lên môi của bọn chúng, tỏ ý khen thưởng.

Đám âm lực sĩ thè đầu lưỡi đỏ tươi ra….!làm như thưởng thức đồ ăn ngon.

Nguỵ Vô Tiện lúc này mới cúi đầu tiếp tục kiểm tra.

Tên đạo nhân này…!giống như bị người ta đâm một kiếm xuyên tim mà chết…..!ép y mở miệng ra, nhìn vào trong, đầu lưỡi của y lại cũng bị cắt tận gốc….!Nguỵ Vô Tiện…..!cảm thấy dáng vẻ của hung thi này rất giống với dáng vẻ của Ôn Ninh khi còn bị cây đinh dài màu đen khống chế….!Thế nhưng thực sự khiến hắn sờ thấy hai đầu kim loại nhỏ!]
Đạo nhân hắc y kiếm pháp tinh vi, lưng cắm phất trần…..!sau khi chết trở thành hung thi!
Mọi người đua nhau nhìn về phía Tống Lam bên cạnh Hiểu Tinh Trần, ngoại trừ không phải là hung thi, đại khái chính là những gì vừa mới miêu tả.

Nhưng, Tống đạo trưởng từng được khen Ngạo Tuyết Lăng Sương Tống Tử Sâm lại sẽ trở thành một hung thi cao cấp, lại còn là hung thi bị rút lưỡi và chịu sự khống chế của người khác!
Tống Lam bị mọi người nhìn chăm chú ngoại trừ ánh mắt càng hung ác hơn thì vẫn lạnh lùng băng sương như cũ, không nhìn ra bất kỳ điều gì khác.
Mắt mù, rút lưỡi.

Hiểu Tinh Trần, Tống Tử Sâm.
Nguỵ Vô Tiện lẩm nhẩm lặp đi lặp lại, vẫn cảm thấy mình đã bỏ qua chuyện gì đó, nói: “Lam Trạm, liên quan đến người này ngươi có nhớ tới cái gì không?”
Lam Vong Cơ nói: “Tiết Dương”.
Vụ án diệt môn Thường Thị liên luỵ ba người, Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần, Tống Tử Sâm.

Mà sau khi đọc cái đoạn ba người này xuất hiện cùng với Kim Quang Dao, tu sĩ Hà thị cũng bị rút lưỡi.
Nguỵ Vô Tiện bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Tiết Dương, Hiểu Tinh Trần giả trong sách kia là ngươi đúng không?” Mà thật sự e rằng Hiểu Tinh Trần và Tống Lam đạo trưởng đều lành ít dữ nhiều.
Hiểu Tinh Trần và Tống Lam nghe vậy cũng nhìn qua, nghe gã trả lời.
Tiết Dương nhoẻn miệng cười, răng nanh nhòn nhọn, nói: “Ngươi đoán xem?”
Lam Hi Thần im lặng, các ngươi muốn đoán một chút việc tương lai, vậy thì vách đá Vô Tự Thiên Thư này để ở đâu?
[…..!Nguỵ Vô Tiện….!”Ngươi tu luyện cầm ngữ thế nào? Đã thực chiến chưa? Linh hồn mời đến có thể nói dối hay không?”
Lam Cảnh Nghi xen vào nói: “Hàm Quang Quân từng nói cầm ngữ của Tư Truy còn tạm”…..!Nguỵ Vô Tiện yên tâm…..!nói: “Vậy bắt đầu đi….!Câu hỏi thứ nhất, hỏi hắn là ai”
…..!Sau một lúc lâu, dây đàn rung lên, bắn ra…!hai âm…!Lam Tư Truy nói: “Tống Lam!”
…..!Nguỵ Vô Tiện nói: “Câu hỏi thứ hai, hỏi hắn, bị ai giết chết”.
Lam Tư Truy nghiêm túc đàn ra câu hỏi….!Không thể tin nổi nói: “Hắn nói…!Hiểu Tinh Trần”.
…..!Nguỵ Vô Tiện nói: “Trước hết khoan quan tâm đến chuyện này, Tư Truy, hỏi câu hỏi thứ ba: bị ai khống chế”.
…..!Chỉ nghe Lam Tư Truy giải thích từng câu từng chữ: “NGƯỜI, Ở, SAU, LƯNG, NGƯƠI”.
…..! Tống Lam đột nhiên hất bay cả bốn gã âm lực sĩ đang giữ chặt y….!Cắt chém liên tục, cắt thành những mảnh giấy nhỏ đủ màu sắc bay lả tả.

Trường kiếm gác lên cổ Nguỵ Vô Tiện, phất trần thì uy hiếp nhắm ngay vào những đệ tử thế gia kia.
…..!Nguỵ Vô Tiện nói với đám thiếu niên: “Đi ra ngoài trước đi…”….!Lam Tư Truy lại mỉm cười: “Tiền bối và Hàm Quang Quân rất giống nhau”…..!Nguỵ Vô Tiện nói: “Diễn xuất của các hạ diễn thật quá đạt rồi đấy…!Đều là diễn cho chúng ta xem sao?”
Hiểu Tinh Trần….!Nói: “….!Là diễn cho ngươi xem.

Ngưỡng mộ danh tiếng Di Lăng Lão Tổ đã lâu, trăm nghe không bằng một thấy”.
…..!Chỉ thấy Hiểu Tinh Trần lấy ra một túi khoả linh nang, đặt trên mặt bàn….!Nguỵ Vô Tiện….!Xem xét một hồi giống như là bắt mạch, nói: “Hồn phách của ai? Vỡ nát như thế này, nát tới mức không ghép nổi, chỉ còn lại một hơi”.
…..!Hiểu Tinh Trần nói: “Ta không rõ lắm.

Ta mặc kệ.

Chuyện này ngươi không giúp cũng phải giúp….”
…..!Nguỵ Vô Tiện cười nói: “….!Tiết Dương, ngươi rõ ràng là một kẻ lưu manh, tại sao muốn hoá trang thành đạo sĩ?”
…..!Hiểu Tinh Trần tháo băng vải che mắt xuống….!Tiết Dương…!nói: “Ai da, bị ngươi phát hiện rồi”.
…..! Nguỵ Vô Tiện nói: “Kỹ thuật diễn tinh vi….!Cây đinh dài màu đen khống chế Tống Lam và Ôn Ninh đều do ngươi làm phải không? Âm Hổ phù ngươi đã có thể khôi phục một nửa như cũ, việc tu bổ một hồn phách, cần gì phải muốn ta giúp”.
Tiết Dương nói: “….!Ngươi đương nhiên lợi hại hơn ta.

Cho nên ta không thể làm được, ngươi nhất định có thể làm được”.

Thật không rõ, tại sao những người không quen biết đều ôm một sự tự tin không thể hiểu nổi thay cho hắn vậy.
…..! Cửa chính đột nhiên bị đạp mở ra, một thân ảnh màu đen bay vào….!Ôn Ninh kéo một thân xích sắt, kèm theo một cơn gió lạnh mang đầy sương trắng, nặng nề phá cửa đi vào.
Ngay từ lúc thổi đoạn sáo thứ nhất, Nguỵ Vô Tiện cũng đã phát ra mệnh lệnh triệu hoán Ôn Ninh….! Phất trần, xích sắt, trường kiếm, leng ka leng keng, toé lửa khắp xung quanh….!Tiết Dương nói: “Ngươi đoán ai sẽ thắng?”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Cần phải đoán sao? Chắc chắn là Ôn Ninh thắng”.
Tiết Dương nói: “Chỉ tiếc ta đã đóng cho hắn nhiều lô đinh như vậy…..!Quá mức nhận chủ cũng rất khiến người ta đau đầu.”….!Đột nhiên rút kiếm đâm tới…!Mắt thấy Tiết Dương xuất kiếm càng lúc càng nhanh, chỗ đâm tới càng lúc càng âm hiểm độc ác….
Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc đã gặp được một kẻ còn không biết xấu hổ hơn hắn…!nói: “…..!Không đánh với ngươi nữa, đổi người khác đánh”.
Tiết Dương cười tủm tỉm nói: “Đổi ai thế? Hàm Quang Quân sao? Ta kêu 300 tẩu thi bao vây đánh y, y….”
Lời còn chưa dứt, một bộ bạch y từ trên trời giáng xuống, ánh sáng xanh lạnh lẽo trong suốt của Tị Trần, đánh thẳng tới trước mặt gã.]
Nguỵ Vô Tiện ngửa người ra sau dùng sức cọ cọ vào Lam Vong Cơ, khen ngợi: “Thời điểm mấu chốt quả nhiên vẫn là Hàm Quang Quân đáng tin cậy, hắc hắc, Lam Trạm, nếu ngươi đến trễ khoảng nửa khắc, thì ta sắp bị bắt nạt bởi kẻ càng không biết xấu hổ hơn rồi”.
Lam Vong Cơ trả lời: “Sẽ không trễ”.
Tiết Dương: So với ngươi thì ai càng không biết xấu hổ hơn?
Ôn Ninh: Công tử, ta cũng rất đáng tin cậy.
Lam Vong Cơ nhìn thoáng qua tiểu a Uyển ngoan ngoãn trong lòng Ôn Ninh, nói: “Nguỵ Anh, a Uyển là Tư Truy – con cháu thân thuộc của Lam thị được nhắc tới trong sách”.
Nguỵ Vô Tiện cười to, “Lam Trạm ngươi thật sự là thần giao cách cảm với ta nha, ta cũng đoán như vậy đó.

Nói cách khác sau này ngươi còn thay ta nuôi con nhỏ đúng không ha ha!”
Ôn Ninh: Công tử, a Uyển là em bé của Ôn gia.
Lam Hi Thần: Tuy rằng không biết hai ngươi khẳng định từ đâu, nhưng suy nghĩ có người kế tục của thúc phụ đã tan tành rồi.
Lam Khải Nhân:……
Hiểu Tinh Trần cạn lời, vào thời điểm thế này còn lo làm nũng với đạo lữ, lương tâm của Vô Tiện sư điệt ngươi không biết đau xót hay sao?
Nguỵ Vô Tiện tỏ vẻ: Lương tâm thuần khiết của ta không đau xót một chút nào.
Thật ra lúc đọc đến đoạn này, Nguỵ Vô Tiện vẫn luôn chú ý đến phản ứng của Hiểu Tinh Trần, tuy rằng vẫn là bộ dạng miễn cưỡng tươi cười khó có thể tiếp thu, nhưng dù sao cũng không còn sắc mặt tái nhợt chịu sự đả kích lớn như trước đó nữa.

Có thể phân chia kiếp này nhanh như vậy, tương lai của sư thúc hắn, quả nhiên trông mềm yếu như lau sậy, tâm lại như bàn thạch.

Nhưng thật ra Tống Lam Tống đạo trưởng….
Nguỵ Vô Tiện nói: “Tống đạo trưởng, ngươi dù không tự nguyện bị luyện thành hung thi mà vẫn có thể trở thành hung thi cao cấp, lại thêm bị khống chế thần trí mà vẫn còn sức chiến đấu với Ôn Ninh một trận, quả thực tiềm lực vô cùng lớn, nếu như cuộc đời này của ngươi tính mạng không đáng lo, vậy thì Bạch Tuyết Quan sắp lớn mạnh rồi”.
Tống Lam: “……” Vị Di Lăng Lão Tổ này hình như từng nói không dùng người sống để luyện thi đúng không, vậy nếu ta ngoài ý muốn chết đi thì sao? Có phải sẽ được nhặt về Loạn Tán Cương không? Ánh mắt của Quỷ tướng quân Ôn Ninh kia là đang chờ mong đồng nghiệp mà bắn ra pháo hoa đùng đùng đoàng đoàng đấy à?
Nguỵ Vô Tiện: Hung thi cao cấp thứ hai được luyện ra sau Ôn Ninh, thói quen so sánh thôi mà.

Thật sự không có dự định biến hung thi cao cấp thành tuyến vai chính đâu, phải nghĩ quá nhiều hệ liệt ~
Nhiếp Hoài Tang vẫn luôn nhìn trái ngóng phải, đối lập với Hiểu Tinh Trần, sắc mặt Tống Lam như thường, để ngoài tai làm ngơ, hắn rất khó hiểu, do dự một lát vẫn phải hỏi: “Tống đạo trưởng, ngài nghe thấy mấy chuyện này mà không có chút xíu cảm giác nào sao? Tại sao lại thờ ơ như thế chứ?”
Tống Lam rất bất ngờ khi bị hỏi trực tiếp như vậy, lại cẩn thận liếc nhìn sang Nhiếp Hoài Tang, nói: “Đạo nghĩa tu hành của Bạch Tuyết Quan có nói: Dĩ sanh vi thật, duyên nhân đảo quả”
Nhiếp Hoài Tang mờ mịt: “Hả gì cơ?”
Tống Lam lại nói: “Lấy kiếp sống này làm thực tế, chỉ tu kiếp này không hỏi kiếp sau; Lấy hoạ phúc làm tiêu chí, chỉ tìm kiếm sự báo ứng nên có của thiện ác”.
Nhiếp Hoài Tang ngơ ngác, vươn dài cái cổ ra tìm đại ca hắn mà liếc nhìn một cái, lại quay đầu cẩn thận nói: “Chính là nói có nhân mới có quả, có quả tất phải có nhân, những việc tương lai viết trên vách đá này có thể dùng để rút kinh nghiệm nhưng không thể coi là thật, đúng không?”
Tống Lam:……
Nhiếp Minh Quyết: Đệ đệ của ta hình như cũng không ngốc lắm?
Lam Khải Nhân: Lão phu dạy ba năm sẽ dạy ra được như vậy?
Tiết Dương: Một tên đạo sĩ thúi hai tên đạo sĩ thúi…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 42



Nhất thời nơi đây lan tràn một bầu không khí xấu hổ….

Loại khuyết điểm nhỏ này trên người Liễm Phương Tôn khiến người ta không thể nào ghét bỏ được, thậm chí còn cảm thấy là một khuyết điểm nhỏ gì đó đáng yêu….

Nhiếp Hoài Tang trộm liếc xéo sang Nguỵ Vô Tiện đối diện, núp sau cây quạt khoa tay múa chân với hắn một hồi, ý bảo: Tam ca đúng thật còn lùn hơn ta, nhưng bình thường đội mũ nên cũng không chú ý lắm ha ha ~

Nguỵ Vô Tiện rõ ràng khoé mắt đuôi mày đều nhiều hơn mọi khi ba phần ý cười, vẫn đang nỗ lực nghiêm sắc mặt, đáp trả cho Nhiếp Hoài Tang một ánh mắt ‘Ngươi cũng cao bao nhiêu đâu’, lại ra hiệu về hướng Kim Quang Dao nhắc nhở: Nhìn sắc mặt đương sự Liễm Phương Tôn kìa, ngươi cứ cười như thế không tốt lắm nha.

Nhiếp Minh Quyết: Bởi ta nói Tam đệ tại sao kiên quyết tin tưởng rằng ta coi thường hắn, chẳng lẽ là bởi vì ta cứ nhìn xuống hắn khi hai chúng ta nói chuyện hay sao?

Liễm Phương Tôn. Đương sự. Kim Quang Dao:……

Tiết Dương rung đùi: Đáng đời, tên quỷ lùn!

Tay phải Lam Hi Thần nắm thành quyền, để lên miệng ho nhẹ một tiếng, nói: “Làm phiền Giang cô nương mệt mỏi rồi, tiếp theo đến phiên ta đọc đi”. Ừm, vẫn là phần tiếp theo quan trọng. Mới rồi á? Chuyện gì cũng chưa xảy ra mà!

[….. Lam Tư Truy lo lắng sốt ruột nói: “Mạc công tử, bọn họ có sao không?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Hiện giờ vẫn chưa sao, đợi đến khi máu chảy khắp toàn thân chảy đến tim thì hết cứu”.

….. Đám đệ tử thế gia bị trúng độc đồng loạt hít hà một hơi….. Nguỵ Vô Tiện nói: “Muốn trị thì nghe cho rõ, từ giờ trở đi, tất cả đều phải ngoan ngoãn nghe lời ta, ai cũng phải nghe”.

Đám thiếu niên này….. vô tình đã bị hắn dắt mũi đi rồi, cùng đồng thanh đáp: “Được!”

….. Lam Cảnh Nghi nói: “Ta có thể đi mà, tại sao phải khiêng?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ca ca à, nếu ngươi tung tăng nhảy nhót, máu sẽ chảy rất nhanh, tốc độ chảy vào tim cũng rất cao. Cho nên, nhất định phải ít vận động, tốt nhất là không nhúc nhích”.

….. Nguỵ Vô Tiện nghĩ nghĩ, nói: “Ngoại trừ nhà ở, còn có thứ gì có cửa không hả?…. Nhưng ở bên ngoài đã như vậy, bên trong có tệ thì cũng tệ đến thế nào. Đi thôi, việc này không nên chậm trễ, phải giải độc đó”.

….. Kim Lăng nói: “Ngươi còn muốn tìm nhà có người?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Đúng. Gõ cửa cho đàng hoàng, vừa rồi ngươi gõ mạnh quá, rất không lễ phép”.

Kim Lăng tức đến nỗi suýt nữa đá một cước sập luôn cánh cửa, cuối cùng vẫn là… hung hăng giậm giậm chân trên mặt đất.

….. Lam Tư Truy lại vẫn luôn bình tĩnh hoà nhã, gõ đến cửa hàng thứ mười ba, lặp lại câu nói đã nói đi nói lại nhiều lần kia: “Xin hỏi có người ở đây không?”

Bỗng nhiên, cánh cửa khẽ rung rinh. Một khe hở nhỏ xíu được mở ra.

…… Nguỵ Vô Tiện làm như không hề cảm thấy có chỗ nào không thích hợp, vẻ mặt như bình thường nói: “Nhưng không còn cửa hàng nào khác có người ở, chủ tiệm thực sự không thể tạo điều kiện sao? Có thù lao hậu hĩnh”.

Kim Lăng nhịn không được nói: “Ngươi lấy đâu ra thù lao hậu hĩnh. Nói trước nha, ta sẽ không cho ngươi mượn đâu á”.

Nguỵ Vô Tiện quơ quơ một túi tiền nhỏ tinh xảo ở trước mặt cậu, nói: “Ngươi xem, đây là cái gì”. Lam Cảnh Nghi kinh hãi: “Lá gan ngươi cũng quá lớn rồi! Đây là của Hàm Quang Quân!”

Đang cãi nhau, khe cửa hơi mở ra một chút… xem ra là bằng lòng cho bọn họ đi vào.

Kim Lăng cực kỳ kinh ngạc, thấp giọng nói: “Bà ta thế mà thật sự để cho người khác vào?”

Nguỵ Vô Tiện cũng thấp giọng nói: “Đó là đương nhiên, ta chèn một chân chặn cửa rồi mà, bà ta tưởng đóng cửa không được. Nếu vẫn không cho ta vào thì ta sẽ trực tiếp đạp cửa”.

Bà lão đó ánh mắt lạnh lẽo đứng một bên, đợi bọn họ vào cửa, lập tức đóng cửa lại. Trong phòng nhất thời lại là một mảnh tối đen…… Lam Tư Truy…… tung ra một tấm hoả phù, đốt cháy, rồi mới đưa nó sát lại bấc đèn, trong lúc vô tình ngước mắt đảo qua, ngay lập tức một cơn ớn lạnh từ chân vọt tới đỉnh đầu, da đầu ầm một cái tê rần.

Trong gian nhà chính của cửa hàng, um tùm, chen chúc, nhét đầy cả một phòng toàn người, người nào cũng mở to hai mắt, đang nhìn chằm chằm bọn họ không chớp!]

Chương này vừa vặn đọc xong đến khúc này, tuy rằng đám tiểu bối trong sách bị doạ không nhẹ, nhưng người ngồi nghe đọc sách ở đây thật ra không có cảm giác gì mấy. Thứ nhất có Di Lăng Lão Tổ ở đó, việc trúng phấn độc của tẩu thi mức độ này xem như không đáng lo. Thứ hai Hàm Quang Quân cũng ở đó, với tu vi mười mấy năm sau của Hàm Quang Quân thì mấy ai có thể là đối thủ.

Mặc dù Kim Lăng cũng là một trong những tiểu bối mắc kẹt trong tình huống nguy hiểm, nhưng Giang Yếm Ly cũng không lo lắng nhiều đối với sự an nguy của con trai, cười trêu chọc nói với Nguỵ Vô Tiện: “A Tiện, ngươi còn phải dẫn đám tiểu bối đi khắp nơi tìm thuốc giải mà, tại sao lại vào nhà ma chứ, chẳng lẽ bản lĩnh sau này bị thụt lùi sao?”

Nguỵ Vô Tiện nói: “Nhà ma mới tốt á, đại quỷ tiểu quỷ không phải đều giúp đỡ ta hay sao, sư tỷ yên tâm, Kim Lăng với những đứa nhóc kia đều được bọc kỹ lên người của ta rồi”. Đang nói thoáng nhìn thấy Kim Tử Hiên ngồi phía sau Giang Yếm Ly thế mà lại trợn to mắt, nói tiếp: “Bất quá, Kim Khổng tước, cháu trai ngoan Kim Lăng của ta chỗ nào cũng tốt, nhưng đáng tiếc là cái tính tình thối không khác gì ngươi”. Nói xong còn làm ra vẻ xui xẻo mà lắc đầu.

Kim Tử Hiên giận quá hoá cười, nói: “Con trai ta đương nhiên giống ta, ta rất tốt, bằng không cũng sẽ không trở thành trượng phu của sư tỷ ngươi, thành phụ thân của Kim Lăng nha! Về phần tính tình thối gì đó, ngươi còn không nhớ Kim Lăng là do ai nuôi dạy lớn lên hả?”

Giang – cữu cữu thật của Kim Lăng – Trừng vô cớ bị úp nồi:…..

Hung hăng trừng mắt nhìn Kim Tử Hiên bị Nguỵ Vô Tiện dẫn dắt đi lạc đề, ngẫm nghĩ lại những miêu tả về Kim Lăng, so với Lam Tư Truy ôn tồn lễ độ ngoan ngoãn hiểu chuyện không biết đang ở đâu, thì cách cư xử của Kim Lăng đúng thật là kém hơn một chút! Giang Trừng nghiến răng nói: “Ai nuôi lớn nó? Không phải là Liễm Phương Tôn của Lan Lăng Kim thị các ngươi sao?” Y tuyệt đối sẽ không thừa nhận y dạy dỗ kém hơn Lam gia!!

Liễm Phương Tôn Kim Quang Dao của Lan Lăng Kim thị nhận cái nồi:….. Ta trêu ghẹo hay là chọc tức các ngươi hả? Thôi bỏ đi, các ngươi vui là được.

Giang Yếm Ly: Tính tình con trai ta xấu đến nỗi khiến các ngươi ghét bỏ vậy sao?

Lam Khải Nhân: Tuy rằng biểu hiện của tiểu bối Cảnh Nghi hơi cẩu thả, không phải còn có Lam Tư Truy, đứa cháu trai lớn thứ hai đó sao. Đây rốt cuộc là tiểu bối nào của Lam gia ta nhỉ? Thôi kệ đi, miễn là người Lam gia ta là được rồi!

Cháu lớn Lam Hi Thần nhìn thúc phụ khẽ vuốt ve mớ tóc ngố trên trán tiểu Cảnh Nghi, trên mặt lại mang vẻ xúc động không thôi kiểu ‘Lam gia có người kế tục’, cạn lời một trận, đọc tiếp.

[….. Nguỵ Vô Tiện….. nói: “Những thứ này đều do lão nhân gia ngài làm sao? Tay nghề tốt quá”.

Mọi người lúc này mới nhận ra, đứng đầy trong gian phòng này, không phải người thật, mà là một đám người giấy.

Diện mạo, thân thể của những người giấy này có kích thước như người thật, làm rất khéo léo, có nam có nữ, còn có trẻ em….. Thanh kiếm của Kim Lăng vốn đã rời vỏ được ba phần, thấy chỉ là một cửa hàng bán đồ mai táng, âm thầm khẽ thở ra, thu kiếm vào vỏ.

….. Nguỵ Vô Tiện thấy bọn chúng thả lỏng rồi, lại hỏi bà lão kia: “Xin hỏi có thể cho mượn phòng bếp dùng một chút không?”

Bà lão…… nói: “Phòng bếp ở phía sau, tự mình dùng”. Nói xong, bà liền đi vào một gian phòng khác trốn giống như trốn ôn thần. Tiếng đóng cửa của bà nghe cực lớn, mọi người nghe thấy mà rung cả lên. Kim Lăng nói: “Mụ yêu quái già này chắc chắc có bất thường! Ngươi….” Nguỵ Vô Tiện nói: “Được rồi, đừng nói nữa. Ta cần người giúp, ai tới giúp ta?”

Lam Tư Truy vội nói: “Để ta”…. Lam Tư Truy đi theo Nguỵ Vô Tiện đến phòng bếp ở phía sau, vừa đi vào, một mùi hôi mốc ập vào mặt…. Kim Lăng cũng đi theo tới đây, vừa vào cửa đã nhảy ngay ra ngoài, liều mạng quạt gió nói: “Cái mùi quỷ gì vậy!!! Ngươi không nghĩ cách giải độc, đến đây làm gì!”

…… Nguỵ Vô Tiện nói: “Kim đại tiểu thư, ngươi có giúp hay không đây? Giúp thì đi vào cùng làm, không thì quay về chỗ ngồi, kêu người khác lại đây”. Kim Lăng giận tím mặt: “Ai là Kim đại tiểu thư, ngươi nói chuyện cẩn thận một chút cho ta!” Cậu bóp mũi một hồi, vì ở lại mà xoắn xuýt một hồi, cuối cùng hừ nói: “Ta ngược lại muốn xem, ngươi rốt cuộc muốn làm cái quỷ gì”…… Kim Lăng nói: “Các ngươi đang làm gì?”

Lam Tư Truy cần cù chăm chỉ vừa lau vừa nói: “Như ngươi nhìn thấy, lau rửa kệ bếp”.

Kim Lăng nói: “Lau rửa kệ bếp làm gì, cũng đâu phải sẽ nấu ăn”.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ai nói không phải? Chính là sẽ nấu đồ ăn á. Ngươi đến quét bụi, làm sạch tất cả những mạng nhện trên đó đi”.

Hắn nói một cách đúng lý hợp tình như vậy, lời lẽ đương nhiên như thế, cho nên Kim Lăng ngơ ngác bị nhét một cây quét bụi vào tay, mơ màng hồ đồ bắt đầu làm theo…… Kim Lăng nói: “Nấu cháo?”

Nguỵ Vô Tiện: “Ừ”. Kim Lăng vứt giẻ lau đi. Nguỵ Vô Tiện nói: “Ngươi xem ngươi kìa, làm mới một chút đã phát hoả. Nhìn Tư Truy người ta, bỏ sức ra làm nhiều nhất, mà chẳng nói cái gì. Cháo thì có gì không tốt”.

Kim Lăng nói: “Cháo có gì tốt, canh suông quả thuỷ! Không đúng… ta phát hoả là bởi vì cháo không tốt hay sao?!”

….. Lam Tư Truy nói: “Mạc công tử, có phải là, cháo có thể giải thi độc hay không?”

Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Phải, bất quá có thể giải thi độc không phải là cháo, mà là gạo nếp. Một phương pháp thô sơ. Dùng gạo nếp đắp lên miệng vết thương bị cắn cũng vậy…. chắc chắn có tác dụng, hiệu quả thấy ngay. Nhưng bọn chúng không phải bị cào cắn, mà là hít phải phấn thi độc, cho nên chỉ có thể nấu chén cháo gạo nếp để ăn vào”.

Lam Tư Truy bừng tỉnh nói: “Hèn chi ngài nhất định phải vào nhà, còn muốn vào căn nhà có người. Nơi có người ở thì mới có thể có bếp, có bếp thì mới có thể có gạo nếp”.]

Lam Khải Nhân vuốt chòm râu gật gù, chủ dộng bỏ qua mặt dày vô sỉ của người nào đó, sau đó mới nhận ra người này có thể gánh nổi lời khen ‘tài năng đa dạng’. Vừa vào cửa trong nháy mắt đã phát hiện người giấy khác thường, trấn an tiểu bối, còn có gạo nếp giải thi độc. Xác thực là một cách làm rất cổ xưa rất thô sơ, ông vẫn là thời trẻ đi ra ngoài săn đêm từng gặp được người dân dùng cách này mới biết được, không ngờ tên tiểu tử Nguỵ Vô Tiện này cũng biết.

Hiểu Tinh Trần cười nói: “Lại học được rồi, sư điệt quả thực là kiến thức uyên bác”.

Tống Lam bên cạnh cũng gật đầu tỏ ý khẳng định, không có đủ từng trải và trí nhớ siêu phàm, làm thế nào có thể biết được mấy phương pháp dân gian cổ truyền này chứ.

Cho nên Tiện Tiện, trí nhớ của ngươi rốt cuộc là chuyện thế nào vậy (○o○)?

Di Lăng Lão Tổ có bí ẩn về trí nhớ vô cùng thản nhiên đón nhận lời khen, “Đó là đương nhiên ~”

Nhìn dáng vẻ đắc ý nho nhỏ kia, Lam Vong Cơ nhịn không được giơ tay nhẹ nhàng vỗ hai cái lên đầu – chó – con ở trong lòng. Không biết suy nghĩ của Nhị ca ca nhà hắn, Nguỵ Vô Tiện còn vẻ mặt rạng ngời chủ động cọ cọ vào lòng bàn tay ~~

Cái bộ dạng làm nũng hoàn toàn vô thức này khiến Giang Trừng nhìn thấy mà rùng mình một trận, bất quá so sánh lên, điều y chú ý hơn chính là, “Nguỵ Vô Tiện, ngươi thế mà còn dám đi vào bếp? Đã quên trước kia ngươi nấu cháy thủng đáy nồi rồi hả? Còn có khẩu vị độc hại chết người kia của ngươi! Ai cho ngươi dũng khí đi vào bếp vậy?!”

Lam Vong Cơ: “…..” Hoá ra Nguỵ Anh còn có bản lĩnh như vậy.

Nguỵ Vô Tiện nói: “Ta đi vào bếp thì làm sao? Ta chắc chắn có thể nấu ra một chén cháo gạo nếp giải độc cho tụi nhỏ!”

Giang Yếm Ly rõ ràng trí nhớ rất tốt, cũng nhớ tới ‘Cuộc phiêu lưu vào nhà bếp của Tiện Tiện’ đã từng xảy ra, lập tức lộ lúm đồng tiền cười tươi như hoa, khiến mọi người rất tò mò đối với chuyện xấu hổ vào bếp của Lão Tổ.

Tiết Dương: Nấu cháy thủng đáy nồi? Ha hả, hình tượng của Lão Tổ này đã sụp đổ đến không thể sụp đổ hơn rồi.

Làm một sư tỷ tốt, Giang Yếm Ly hơi mỉm cười cũng không nói thêm gì, có chút giữ gìn lại chút mặt mũi cho sư đệ. Chọc cho Kim Tử Hiên ghen tuông quá mức, tức phụ đối xử với tiểu cữu tốt quá làm xao bây giờ?!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.