Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 10: Chương 13



Giang tông chủ cảm thấy sư huynh này của y nói dễ nghe là có chút phóng túng không kềm chế, nhưng thực tế là một kẻ không biết xấu hổ, quả thực là càng ngày càng hành sự vô độ, đang lúc y chuẩn bị noi theo phương pháp của mẹ y thay phụ thân y dạy dỗ cái tên họ Nguỵ vô sỉ này cho đàng hoàng, thì đột nhiên xuất hiện một người ngồi xổm trước mặt y!
Người này mặc trang phục màu xanh lục đậm của Thanh Hà Nhiếp Thị nhưng bên hông còn treo túi thơm ngọc bội tăng thêm vài phần giàu có, chỉ thấy tay trái hắn cầm một cây quạt xếp, tay phải nắm chặt một cuốn thoại bản, thật là một vị công tử bột nhàn nhã, chỉ là tư thế ngồi xổm này có chút không nỡ nhìn thẳng.
“Nhiếp – Hoài – Tang!” Trong không khí truyền đến tiếng rống giận gằn từng chữ của Xích Phong Tôn!
Còn người ngồi xổm bị tiếng rống quen thuộc này doạ sợ đến mức quỳ sụp hai đầu gối xuống đất, “Đại đại đại ca!”, người đột nhiên xuất hiện đúng là Nhiếp Hoài Tang, nhị công tử của Thanh Hà Nhiếp Thị.

Hắn vốn thừa dịp đại ca đi luyện đao ở võ trường trốn trong phòng ngủ xem thoại bản, để phòng ngừa đại ca hắn đột nhiên xuất hiện còn đặc biệt ngồi xổm sau tấm bình phong để xem, không ngờ đột nhiên vị trí dịch chuyển có mặt ở chỗ này, lại còn đúng lúc bị đại ca Nhiếp Minh Quyết của hắn bắt gặp được!
Mặc dù không phải là lần đầu tiên nhìn thấy bộ dạng không có tiền đồ này của đệ đệ, Nhiếp Minh Quyết vẫn là không nén được lửa giận thiêu đốt, nghiến răng nghiến lợi một phen, vất vả mãi mới dằn được cơn xúc động muốn chém xuống một đao, hét to: “Còn mất mặt ở đó chưa đủ hay sao, nhanh lăn lại đây cho ta!”
“Ồ….!vâng, qua qua qua liền đây”.

Nhiếp Hoài Tang run run rẩy rẩy đứng dậy, sau đó nơm nớp lo sợ giấu thoại bản trên tay vào trong ngực áo, rồi chậm rì rì đi sang phía đại ca hắn bên kia.
Nhìn bộ dạng nhát gan yếu đuối đặc biệt sợ bị đánh này của hắn, Nhiếp Minh Quyết cảm thấy…!càng muốn ra tay đánh một trận!
Giang Trừng dứt khoát không nhìn, ừm, so với cái tên gia hoả này, Nguỵ vô sỉ hình như cũng không khó coi như vậy nữa….
Nhiếp Hoài Tang còn chưa đi đến bên cạnh đại ca hắn để tiếp nhận sự giáo dục của vị huynh trưởng thích nắm đấm sắt này, thì trước mặt Nhiếp Minh Quyết và Lam Hi Thần lại xuất hiện một vị ngồi dưới đất, trong tay còn bưng một chén trà xanh.
“Thúc phụ”
“Thúc phụ!”
Là trưởng bối Lam gia, thúc phụ của Lam thị Song Bích, Lam Khải Nhân.

Vốn dĩ ông đang bàn bạc công việc với hai đứa cháu, kết quả vừa mới rót chén trà thì hai người trước mắt đều biến mất, rồi chớp mắt một cái nữa chính mình cũng mạc danh kỳ diệu có mặt ở chỗ này, quả thực chẳng hiểu thế nào! Thúc phụ đại nhân bối rối.jpg
Lam Hi Thần đứng dậy hành lễ, sau đó tiếp nhận chén trà trong tay thúc phụ đại nhân, rồi thế này thế kia giải thích một lượt cho thúc phụ và Nhiếp Hoài Tang, còn dắt tiểu Cảnh Nghi ở bên cạnh sang để dẫn chứng minh hoạ cho tình huống.

Tiểu Cảnh Nghi nhìn thấy Lam Khải Nhân cung kính hành lễ gọi một tiếng Tiên sinh, lúc này nó đặc biệt muốn ngủ say sưa như người bạn mới a Uyển, rất rất sợ nha, hu hu hu (╥╯^╰╥)
Nhiếp Hoài Tang: Luôn cảm thấy chỗ này sẽ bùng nổ ra một chuyện gì đó ghê gớm, nhưng so với mấy chuyện này đại ca có thể đừng đánh ta được không o(╥﹏╥)o
Lam Khải Nhân: Đương nhiên muốn đọc câu chuyện của tiểu bối Nguỵ Anh quậy phá không thể chịu nổi kia, thực sự không biết như thế nào.

Nhưng nhìn vẻ mặt của mấy người này có phải còn có chuyện gì đó mà ta chưa biết hay không?
Đối với chuyện này, Nguỵ Vô Tiện đang cố hết sức kéo Lam Vong Cơ lại, y cứ muốn đi tới nói thẳng ra, hắn tỏ vẻ: Có một việc vẫn là nên đợi tính toán kỹ càng rồi nói ra mới tốt, nếu bây giờ nói rõ ràng ra, hắn và Lam nhị công tử nhà hắn đoán chừng là sẽ phải quỳ đọc hết nội dung cuốn Thiên Thư thạch ╮(╯▽╰)╭
[…….
Cô Tô Lam thị có một vị tiền bối Lam Khải Nhân đức cao vọng trọng, được các thế gia công nhận có ba đặc điểm lớn: Cổ hủ, cố chấp, thầy giỏi dạy ra trò hay.]
Không nghĩ tới nội dung chương mới thế mà lại là hồi ức thời niên thiếu đi cầu học, nhưng, mọi người nín cười, những từ mô tả cổ hủ, cố chấp này nghe được từ trong miệng của Lam Vong Cơ, môn sinh đắc ý nhất của Lam Khải Nhân, cứ cảm thấy có một vẻ hài hước kỳ lạ (???)
Lam Vong Cơ mặt gỗ: Thúc phụ nhìn ta như vậy làm gì, ta chỉ là đọc theo những gì viết trên vách đá mà thôi.
[…….
Đối với chuyện này, Nguỵ Vô Tiện tỏ thái độ: “Chẳng lẽ hiện giờ ta chưa đủ ra dáng ra hình hay sao?”
Giang Trừng rất có tầm nhìn xa nói: “Ngươi nhất định sẽ trở thành nét bút sỉ nhục trong cuộc đời dạy học của ông ấy”.]
Lam Khải Nhân sau khi nghe xong, vuốt vuốt chòm râu dê ở cằm, rất tán thành gật gật đầu: “Lời này của Giang tông chủ thật sự là nhìn xa trông rộng”.
Giang Trừng: Tự ta cũng cảm thấy như vậy nhưng ta không cần lời khen ngợi này, cảm ơn!
Song bích:…..
Nhị Nhiếp:…..
[…..!Có người hỏi: “Liên Hoa Ổ của Giang gia các ngươi chắc là thú vị hơn chỗ này nhiều phải không?”
Nguỵ Vô Tiện cười nói: “Thú vị hay không thú vị, còn phải xem ngươi chơi cái gì.

Quy củ chắc chắn không nhiều như chỗ này, cũng không cần phải dạy sớm như vậy”.
Cô Tô Lam thị giờ Mẹo thức, giờ Hợi ngủ, không được trễ giờ.

Lại có người hỏi: “Các ngươi khi nào dậy? Mỗi ngày làm những chuyện gì?”
Giang Trừng hừ nói: “Hắn hả? Giờ Tỵ thức, giờ Sửu ngủ.

Thức dậy rồi không luyện kiếm ngồi thiền, mà chèo thuyền bơi lội hái đài sen bắt gà rừng”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Gà rừng bắt được nhiều hơn, ta vẫn là đệ nhất”.
Một thiếu niên nói: “Sang năm ta muốn đi Vân Mộng cầu học! Đừng ai cản ta!”
Một chậu nước lạnh tạt tới: “Không có ai cản ngươi.

Đại ca ngươi chỉ đánh gãy chân ngươi thôi”.
Tên thiếu niên lập tức ủ rũ.

Vị này chính là nhị công tử Nhiếp Hoài Tang của Thanh Hà Nhiếp Thị….!Nhiếp Hoài Tang tuy vốn kính trọng đại ca mình, nhưng sợ hãi nhất là khi Nhiếp Minh Quyết nhắc tới việc học của hắn.]
Nhiếp Hoài Tang: Tiêu rồi, ta cảm giác đại ca ta hiện giờ cũng rất muốn đánh gãy chân ta!
[…….
Nguỵ Vô Tiện nói: “Ai? Lam Khải Nhân hả?”
Nhiếp Hoài Tang nói: “Không phải ông già đó.

Ngươi cần phải cẩn thận môn sinh đắc ý kia của ông ấy, gọi là Lam Trạm”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Là Lam Trạm trong Lam thị Song Bích? Lam Vong Cơ?”
…..! Nhiếp Hoài Tang nói: “Còn Lam Trạm nào nữa, chính là người đó.

Trời ơi, tuổi xấp xỉ ta với ngươi, nhưng một chút sức sống thiếu niên cũng không có, vừa cứng nhắc vừa nghiêm khắc, so với thúc phụ của y chỉ có hơn chứ không kém”.
Nguỵ Vô Tiện “ồ” một tiếng, hỏi: “Có phải là một tiểu tử có bề ngoài rất tuấn tú không”.
…..! Nguỵ Vô Tiện cường điệu: “Đặc biệt tuấn tú”.

Hắn mô tả: “Một thân áo trắng, mang mạt ngạch, lưng đeo kiếm bạc.

Đẹp trai, chỉ là cái bản mặt đó, rất giống khoác áo xô tang”.]
Nhiếp Hoài Tang vẻ mặt chột dạ xoè quạt ra che mặt, run bần bật: Cái vách đá này làm thế nào còn mách lẻo vạch trần điểm xấu ra như vậy? Ánh mắt đại ca và Hàm Quang Quân nhìn ta thật đáng sợ /(ㄒoㄒ)/ ~~
Nhiếp Minh Quyết: Ngay cả lễ nghi tiên môn tôn sư trọng đạo kính già yêu trẻ cũng đều không có hay sao? (*`皿′ *)
Lam Vong Cơ: Dám ở trước mặt Nguỵ Anh nói bậy bạ về ta (▼ヘ▼#)
Lam Hi Thần: Lần thứ ba nghe cái từ miêu tả này cảm thấy đã quen rồi  ̄▽ ̄
Nguỵ Vô Tiện: Chẳng lẽ ta nói không đúng hay sao (*?ω?)
Lam Khải Nhân: Nguỵ – Vô – Tiện [○?`Д ′?○]
Giang Trừng:…….
[……!Giang Trừng nói: “Người buổi tối trở về quá giờ Mẹo không được vào, y làm sao để cho ngươi đi vào?”
Nguỵ Vô Tiện buông tay nói: “Cho nên y không cho ta vào á.

Chính là muốn ta rút lại cái chân đã bước vào kia ra ngoài.

Ngươi nói làm sao mà rút về, vì thế y nhoáng một cái nhẹ nhàng bay lên, hỏi trong tay ta đang cầm cái gì”.
Giang Trừng chỉ cảm thấy đau đầu, dự cảm không ổn: “Ngươi nói như thế nào”
Nguỵ Vô Tiện nói: “Thiên Tử Tiếu! Chia cho ngươi một vò, coi như không nhìn thấy ta được không?”
Giang Trừng thở dài: “…..!Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu.

Tội thêm một bậc”.
Nguỵ Vô Tiện nói: “Y cũng nói với ta như vậy.

Ta liền hỏi: Không bằng ngươi nói cho ta biết, nhà các ngươi đến tột cùng có cái gì không cấm hả? Y dường như có chút tức giận, muốn ta đi xem tảng đá quy huấn ở trước núi.

Nói thật, hơn 3000 điều, lại còn viết bằng chữ triện, ai mà xem.

Ngươi có xem không? Ngươi có xem không? Dù sao thì ta cũng không xem.

Chuyện này có gì đâu mà nổi giận”.
“Không sai!” Mọi người đều rất đồng cảm, sôi nổi oán giận đủ loại nề nếp cứng nhắc không thể tưởng tượng của Vân Thâm Bất Tri Xứ, chỉ hận đã gặp nhau quá muộn….!Nguỵ Vô Tiện vội nói: “Cái gì, tự mình đánh nhau cũng cấm á?”
Giang Trừng: “…….!Cấm.

Đừng nói với ta là ngươi và y đánh nhau nha”.
Nguỵ Vô Tiện: “Đánh.

Còn đánh đổ một vò Thiên Tử Tiếu”.
Mọi người liên tiếp vỗ đùi kêu lên tiếc nuối.
Dù sao tình hình cũng không thể tệ hơn được nữa, ngược lại trọng điểm của Giang Trừng dời đi: “Không phải ngươi mang hai vò hay sao, còn một vò nữa đâu?”
“Uống rồi”.
Giang Trừng: “Uống ở đâu?”
“Uống ngay trước mặt y.

Ta nói: Được rồi, trong Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, vậy ta không đi vào, đứng trên tường uống, không tính là vi phạm chứ.

Rồi ngay trước mặt y uống một hơi cạn sạch”.
“….!Sau đó?”
“Sau đó thì đánh nhau”.
“Nguỵ huynh,” Nhiếp Hoài Tang khiếp sợ nói: “Ngươi thật kiêu ngạo”.]
“Thiên Tử Tiếu nha,” Nguỵ Vô Tiện nghiêng người ghé sát vào tai Lam Vong Cơ, “Đó là lần đầu tiên ta uống, cũng là vò rượu thơm ngon nhất, đáng tiếc lúc ấy bị ngươi đánh đổ một vò rồi, Lam Trạm, ngươi hẳn vẫn nhớ mùi rượu nồng đậm lúc ấy phải không? Hửm?”
Lam Vong Cơ cũng không để ý đến lời nói đùa này, chỉ duỗi tay đỡ Nguỵ Vô Tiện ngồi ngay lại, nhưng không chịu nổi ánh mắt ái muội của Nguỵ Vô Tiện, vành tai lặng lẽ đỏ lên.
Đang ngồi đây đều là những người tu tiên, mắt tinh tai thính, thấy Nguỵ Vô Tiện còn dám lấy việc này ra đùa giỡn Lam Vong Cơ trước mắt bao nhiêu người, không ngờ vừa thẳng thắn lại vừa táo bạo như thế, thật sự là muốn bị phạt quỳ phải không?
Quả nhiên, Lam Khải Nhân nhìn thấy đứa cháu mà mình tự hào nhất lại bị quấy rối, liền nói: “Vong Cơ, ngồi sang bên này”.
Lam Vong Cơ đáp “Vâng”, sau đó đứng dậy ôm a Uyển còn ngủ, dắt Nguỵ Vô Tiện lười nhác ngồi xuống gần thúc phụ đại nhân và huynh trưởng, bản thân y vẫn là vẻ mặt chính trực Thế này hẳn là không kỳ lạ lắm nhỉ, Nhanh trí.jpg
……
Lam Khải Nhân: Vì cái gì mà tên tiểu tử thúi Nguỵ Anh cũng lại đây? Tức giận nha.
Lam Hi Thần: Đệ đệ thật nhanh trí, nhưng đây là đang khảo nghiệm mức độ kềm chế và nhẫn nại của thúc phụ đó ha.
Nhiếp Minh Quyết: Không thèm nhìn, thúc phụ Lam gia hẳn là sẽ quản một chút đúng không.
Nhiếp Hoài Tang: Ảo giác sao, hoàn toàn là cảm giác một nhà ba người rất quen thuộc nha!
Giang Trừng: Thôi xong, thật sự phải gả đi rồi…..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mọi Người Trong Ma Đạo Tổ Sư Cùng Đọc Ma Đạo Tổ Sư

Chương 10: Nhã tao



Có lẽ là không muốn đặt lời hứa trịnh trọng vào lời nói đùa này, hoặc là sợ ngay cả một câu hứa hẹn đùa giỡn cũng không có được, nên Lam Vong Cơ ngừng một chút rồi làm như không có việc gì đổi đề tài, “Tiếp theo, đến lượt ta đọc”.

“À ờ ờ, được nha được nha!” Nguỵ Vô Tiện miệng đáp ứng liên tục, nhưng lại lén lút cân nhắc: Lam Trạm tiểu cũ kỷ này rốt cuộc là có ý gì chứ, vất vả nghĩ một hồi cũng không ra, bèn không quan tâm nữa.

Giờ phút này cũng chỉ còn lại Lam Hi Thần vì đệ đệ giữ lại một tiếng thở dài như có như không….

[…….

Y mặt vô biểu tình nói: “Đây chính là ngươi nói”.

Nguỵ Vô Tiện: “Hả?”

Lam Vong Cơ quay đầu lại, không mất lễ nghi, nhưng không cho phép xen vào, nói: “Người này, ta mang về Lam gia”.

…….]

Ta thật là may mắn, bất kể là hiện tại hay tương lai, chưa bao giờ thay đổi mảnh tâm ý muốn mang ngươi về;

Cũng thật là ghen tị, so với hiện tại, ta của tương lai thật sự có thể mang ngươi về.

So sánh như vậy, chỉ mong người bình an!

[Chương 4: Nhã tao

Tiên phủ Lam thị nằm sâu bên trong một ngọn núi ở bên ngoài thành Cô Tô.

….. càng phù hợp với tên gọi của nó – “Vân Thâm Bất Tri Xứ”.

Núi yên tĩnh người yên tĩnh, tâm như nước lặng….

Nguỵ Vô Tiện ở trước sơn môn ôm con lừa hoa khóc lóc, Lam Cảnh Nghi nói: “Khóc cái gì mà khóc! Là chính ngươi nói thích Hàm Quang Quân. Bây giờ đã mang ngươi về tới rồi, ngươi còn gào cái gì!”

Nguỵ Vô Tiện mặt ủ mày ê.

……..

Hắn thời thiếu niên từng cùng con cháu các gia tộc khác được đưa đến Lam gia cầu học trong ba tháng, tự mình lĩnh giáo qua sự nặng nề nhàm chán của Cô Tô Lam thị. Trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với tảng đá gia huấn khắc chi chít hơn 3000 điều gia quy kia của nhà y. Mới vừa rồi bị lôi lôi kéo kéo bắt lên núi, đi ngang qua tảng đá gia huấn, lại thấy khắc thêm một ngàn điều, hiện giờ là hơn 4000 điều. 4000 á! ]

“4000?!” Nguỵ nào đó mới vừa rồi còn ăn vạ bên người Lam Vong Cơ nghe vậy không kềm được kêu to lên thành tiếng, sau khi sững người liền đứng dậy nghiêm trang chắp tay hành lễ với Lam Vong Cơ nói: “Hàm Quang Quân…. Cáo từ!!”. Sau đó lập tức ngồi xuống bên cạnh Giang Trừng, động tác nhanh chóng vô cùng, dường như bên cạnh Lam Vong Cơ có tà ám gì ăn thịt người vậy.

Nếu vừa rồi Nguỵ Vô Tiện còn có chút ý nghĩ “cùng tiểu cũ kỷ đi Cô Tô chơi mấy ngày”, thì hiện giờ một chút xíu cũng không còn…….

Ngay cả Lam Hi Thần nghe đến đó cũng dở khóc dở cười.

Đối với việc này chỉ muốn nói thúc phụ đại nhân khí phách uy vũ ㄟ( ▔, ▔)ㄏ

[……..

Chưa giải thích xong, từ trong đại môn, bước ra vài người mặc bạch y.

…… Người đi đầu trường thân ngọc lập, bên hông ngoại trừ mang bội kiếm, còn treo một ống tiêu bằng bạch ngọc. Lam Vong Cơ nhìn thấy, hơi cúi đầu chào, người mới tới cũng chào lại, nhìn về phía Nguỵ Vô Tiện, cười nói: “Vong Cơ chưa bao giờ dẫn khách tới nhà, vị này là?”

Người này đứng đối diện với Lam Vong Cơ, thế nhưng giống như soi gương vậy….

Đó chính là gia chủ Cô Tô Lam thị – Lam Hoán, Trạch Vu Quân Lam Hi Thần.

…… Nhưng mà, cùng một ngoại hình, hai kiểu phong thái. Lam Hi Thần nhã nhặn ôn hoà, từ tốn dịu dàng,….. Cho nên trong bảng xếp hạng ngoại hình công tử thế gia tiên môn, người trước đứng thứ nhất, người sau đứng thứ nhì.

Lam Hi Thần không hổ là một tông chủ, nhìn thấy Nguỵ Vô Tiện ôm đầu con lừa hoa, cũng không lộ ra một chút vẻ khó chịu nào… Nói hươu nói vượn vài câu, nhất định sẽ bị người Lam gia đánh te tua đuổi khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ. Ai ngờ vừa mới chuẩn bị thi triển tài năng, Lam Vong Cơ nhìn hắn một cái, hai cánh môi của hắn lập tức không tách ra được.

Lam Vong Cơ quay đầu lại, tiếp tục nghiêm trang nói chuyện với Lam Hi Thần: “Huynh trưởng là đang định đi gặp Liễm Phương Tôn?”

Lam Hi Thần gật đầu: “Cùng bàn bạc Hội Thanh Đàm tổ chức ở Kim Lân Đài”.

Nguỵ Vô Tiện mở miệng không được, hậm hực trở lại bên cạnh con lừa hoa.

Liễm Phương Tôn chính là gia chủ đương nhiệm của Lan Lăng Kim thị, Kim Quang Dao, con riêng duy nhất được thừa nhận của Kim Quang Thiện…. Quan hệ cá nhân của gia chủ hai nhà cực kỳ tốt, dù sao cũng là huynh đệ kết nghĩa.

Lam Hi Thần nói: “Đồ vật lần trước ngươi mang về từ Mạc Gia Trang, thúc phụ lấy đi xem xét”.

Nghe được ba chữ “Mạc Gia Trang”, Nguỵ Vô Tiện bất giác chú ý, lại cảm thấy môi trên môi dưới vừa tách ra được, Lam Hi Thần đã giải cấm ngôn cho hắn, nói với Lam Vong Cơ: “Hiếm khi ngươi dẫn người trở về, còn vui vẻ như vậy. Cần tiếp đãi khách cho tốt, không thể như thế”.

Vui vẻ? Nguỵ Vô Tiện nhìn kỹ gương mặt kia của Lam Vong Cơ.

Làm sao thấy được là vui vẻ?! ]

Thật sự, chuyện này rốt cuộc làm thế nào nhìn ra được từ trên gương mặt xưa nay không hề gợn sóng kia của Lam Vong Cơ? Chẳng lẽ giữa huynh đệ ruột thịt thật sự có mối liên hệ đặc biệt gì hay sao.

Nguỵ Vô Tiện ngồi bên cạnh Giang Trừng không ngừng nhìn qua nhìn lại giữa Lam thị Song Bích, cố gắng nhìn ra chút gì đó, vẫn không có chút đáp án nào.

Nét tươi cười như tắm mình trong gió xuân trên mặt Lam Hi Thần không hề giảm, nhưng ánh mắt lại thực sự có chút ý vị thâm trường.

Lam Vong Cơ không dao động, vẫn đọc từng chữ, cả giọng đọc và khuôn mặt cùng ổn định không một gợn sóng như nhau.

[….. “Kéo vào đi”.

….. Lam Cảnh Nghi hỏi: “Hàm Quang Quân, kéo đến đâu?”

Lam Vong Cơ nói: “Tĩnh Thất”.

“….. Tĩnh Thất?!”

Mọi người nhìn lẫn nhau, không dám lên tiếng.

Đó là thư phòng và phòng ngủ mà Hàm Quang Quân chưa bao giờ cho người khác ra vào á nha….

…….

Lam Vong Cơ đi gặp thúc phụ y bàn bạc chính sự, Nguỵ Vô Tiện thì bị đẩy vào…. Nguỵ Vô Tiện trong lòng tò mò, lại gần bắt đầu gõ đông gõ tây. Lúc còn sống chuyện bới hố đào mồ tìm hầm ngầm đã làm nhiều, chẳng bao lâu, thế mà để hắn lật lên được một viên gạch.

……

Lam Vong Cơ này quả nhiên đã thay đổi rồi, ngay cả rượu cũng giấu!

Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm rượu, cũng vì chuyện này, lần đầu tiên gặp mặt, hai bọn hắn đã đánh nhau một trận, Lam Vong Cơ còn đánh đổ một vò “Thiên Tử Tiếu” hắn mang từ trong thành dưới chân núi Cô Tô tới.]

Nguỵ Vô Tiện không biết vì sao, luôn có chút đứng ngồi không yên. Trời đất ơi, mình của tương lai sau 13 năm bị Lam Trạm mang về phòng ngủ, nơi riêng tư như vậy thì cũng thôi đi, đã vậy còn tìm thấy chỗ rượu bị giấu trong căn phòng mà y chưa từng cho ai ra vào, lại còn là ‘Thiên Tử Tiếu’ mà bản thân hắn suốt bao nhiêu năm qua nhớ mãi không quên?! Không có chuyện cười nhạt nhẽo nào khiến người ta cười không nổi hơn chuyện này!

[…… Mà Lam gia xưa nay cũng không ai dám làm cái chuyện nhìn trộm vô sỉ này ở gần suối nước lạnh, bởi vậy việc canh phòng cũng không nghiêm ngặt, rất dễ đánh lừa, mới càng thuận tiện cho Nguỵ Vô Tiện không biết xấu hổ đi vào. Cực kỳ đúng lúc, trên tảng đá trắng sau những bụi phong lan chồng chéo, đặt một bộ bạch y, đã có người tới.

Bộ bạch y này xếp vô cùng chỉnh tề, khiến người ta giận sôi, tựa như một miếng đậu hũ trắng, ngay cả mạt ngạch cũng xếp không chút cẩu thả. Khi Nguỵ Vô Tiện với tay vào tìm thông hành ngọc bài cũng không nỡ làm nó xộc xệch. Lướt qua những bụi hoa lan, hắn liếc mắt vào trong suối, bỗng nhiên ánh mắt bị giữ chặt lại.

….. Thật sự là những gì trên lưng người này, khiến hắn không thể nào dời mắt đi.

Mấy chục vết thương ngang dọc đan xen.

……

Những vết giới tiên trên lưng người này, ít ra cũng hơn 30 vết. Không biết là phạm vào lỗi đại nghịch bất đạo gì, mà bị đánh thành thế này. Nhưng nếu thật sự đủ đại nghịch bất đạo, sao không trực tiếp giết y để thanh lý môn hộ?]

Không chỉ Nguỵ Vô Tiện sửng sốt hít một hơi, mà ngay cả Lam Hi Thần, Giang Trừng, và Nhiếp Minh Quyết ba người đều tràn đầy vẻ kinh ngạc! Rất ít người có thể dùng suối nước lạnh trong Vân Thâm Bất Tri Xứ, đệ tử bổn gia thế hệ này của Cô Tô Lam thị cũng không nhiều lắm, làm sao có người đại nghịch bất đạo không nghe dạy dỗ, cần phải phạt hơn 30 vết roi trên người như vậy? Hơn nữa phạt hết 30 giới tiên trong cùng một lần cho dù không chết cũng tàn một nửa!

Lam Hi Thần nhìn ánh mắt không hề biến sắc của đệ đệ, trong lòng dâng lên một dự cảm xấu….

[Lúc này, người trong suối xoay lại, dưới xương quai xanh gần chỗ trái tim, còn có một dấu tích rõ ràng. Khi nhìn thấy dấu ấn đó, sự kinh ngạc của Nguỵ Vô Tiện trong chớp mắt vọt lên tận đỉnh.

…. Bỗng nhiên, trước mắt hắn trắng xoá, làm như một trận tuyết đổ xuống, chợt màn tuyết tách ra, một lưỡi kiếm màu xanh lam mang theo sự lạnh giá đánh thẳng vào mặt.

Bội kiếm “Tị Trần” của Hàm Quang Quân uy danh hiển hách ai mà không biết. Tiêu đời rồi, thế mà lại là Lam Vong Cơ!]

Quả nhiên!

Lam Hi Thần nhắm chặt mắt lại. Nếu nói lúc trước biết được tâm tư không thể nói ra này của đệ đệ ruột, vẫn từng nghĩ Vong Cơ một ngày nào đó sẽ cắt đứt ý nghĩ này, nhưng từ vài câu nghe được trong đây, đủ mọi cách bảo vệ Nguỵ công tử, sau này vi phạm lệnh cấm giấu rượu ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, thậm chí hơn 30 vết giới tiên này, đều rõ ràng minh bạch chứng tỏ, Hàm Quang Quân quân tử sáng trong, như ngọc minh châu mà Cô Tô Lam thị luôn lấy làm tự hào này đã không thể ngừng được, không thể quên được!

Hắn còn có thể làm gì đây? Nhìn y nhận hết mọi đau đớn khổ sở như trong sách này viết hay sao? Di Lăng Lão Tổ chịu mất mạng trong cuộc bao vây tiêu diệt, mà người đệ đệ cố chấp đến mức cực đoan này cùa hắn sẽ mang nỗi đau khổ, canh giữ những vò rượu nồng giấu trong Tĩnh Thất, những con thỏ ngoài Tĩnh Thất, và sống như một cái xác không hồn hay sao?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.