Hình Lệ Hiên bị tra hỏi liền ngẩn người, sau đó mới nhớ đến câu nói tùy ý ban nãy của mình.
“Ha ha.” Hình Lệ Hiên cười rộ lên, khác với cái nhếch môi kiêu ngạo thường ngày, lần này hắn cười rất lớn, âm thanh tràn ngập sự vui vẻ.
Du An Đồng vẫn luôn miệng nói không có tình cảm đặc biệt với hắn, ấy vậy mà chút việc nhỏ nhặt này cũng để trong lòng, ghen tới mức cả người phủ đầy gai nhọn, còn dám chối là không yêu hắn sao?
Du An Đồng đá vào bắp chân của anh chồng: “Anh cười cái gì!”
“Cục cưng, em ghen đấy à?” Hình Lệ Hiên cười hỏi.
Ghen á? Du An Đồng lúc này mới ý thức được là mình đang ghen, hèn gì ban nãy nghe Hình Lệ Hiên khai báo một lèo tuổi tác linh tinh của Thâm Vân Thanh cậu lại thấy không thoải mái.
“Không cho cười em.” Du An Đồng đanh đá độp lại, “Anh là chồng em, ai đời lại đi nhớ tuổi của đàn ông khác, em ghen cũng là chuyện bình thường.”
Hơn nữa cái tên đàn ông kia lại còn là Thẩm Vân Thanh vẫn luôn nhăm nhe anh xã nhà mình.
Du An Đồng nói: “Anh đừng có lái sang chuyện khác, nhanh chóng thành thật khai báo để hưởng khoan hồng!”
Hình Lệ Hiên tiến lại gần chỗ Du An Đồng, hai tay đem cậu ôm vào trong ngực: “Thẩm Vân Thanh là người thừa kế nhà họ Thẩm, nếu muốn đối phó hiển nhiên phải điều tra rõ về đối phương. Chuyện tuổi tác thì anh vô tình lướt thấy lúc xem tư liệu, chứ không phải cố ý để trong lòng đâu.”
Hình Lệ Hiên lần đầu tiên phát hiện, trí nhớ tốt quá cũng là một vấn đề đau đầu.
Cũng may Du An Đồng không phải kiểu người cố chấp, tuy tính tình cậu có hơi nhỏ nhen dễ giận nhưng chỉ cần nghe câu trả lời thỏa đáng thì sẽ cho qua ngay.
Mùng sáu tháng giêng, Tiên Nhân Yến mở cửa hoạt động, Du An Đồng đến kiểm tra nhà hàng.
Trước kỳ nghỉ năm ngoái nhà hàng đã được tu bổ cẩn thận, chỉ cần quét dọn vệ sinh thêm một chút là được.
Nhóm nhân viên cửa hàng nhận được thông báo, sáng sớm đã tràn trề năng lượng đi tới làm việc, phía nhà bếp cũng tất bật chuẩn bị nguyên liệu, ai nấy đều bận rộn nấu ăn, khí thế hừng hực ngất trời.
Mười một giờ sáng, nhà hàng chính thức mở cửa ngày đầu năm, Giang thành có lệnh cấm đốt pháo hoa, trưởng chi nhánh nhanh trí mở đoạn ghi âm bắn pháo bùm bùm.
Khách hàng liên tục tiến vào.
“Cuối cùng mấy người cũng mở cửa.” Một vị khách cũ bị thức ăn của nhà hàng làm cho mê mẩn lặn lội từ xa đến, “Dịp sau tết họ hàng của tôi từ quê lên thăm, tôi muốn dẫn bọn họ đến nhà hàng thưởng thức, ai biết vừa đến đã thấy cửa dán thông báo nghỉ lễ, mùng sáu mới mở lại, ông chủ của các cậu đúng là không biết buôn bán gì cả.”
“Mong ngài đợi một lát.” Nhân viên phục vụ nhận lấy thực đơn, cười cười không trả lời, trong lòng lại càng thêm cảm kích ông chủ của bọn họ.
Ông chủ nhỏ sao mà không biết dịp lễ Tết luôn là thời điểm kiếm lời của ngành ăn uống, nhưng sau tất cả cậu vẫn quyết định cho bọn họ nghỉ ngơi về ăn tết, thật sự hiếm có ông chủ nào tâm lý được như vậy.
Em họ hắn ở dưới quê biết mình đi làm trên thành phố có đãi ngộ tốt như thế, cực kỳ ao ước, tỏ ý muốn đến làm với hắn. Đợi khi nào trưởng chi nhánh rảnh rỗi, hắn sẽ hỏi thử xem nhà hàng có còn tuyển người hay không.
Lượng khách ghé thăm nhà hàng dần tăng lên, người mang thai không nên chen chúc ở nơi đông người, Du An Đồng đang tính về nhà thì điện thoại đổ chuông, là Hàn Nhạc Nhạc gọi đến.
“Alo, Nhạc Nhạc?”
“Bây giờ mày có rảnh không?” Hàn Nhạc Nhạc hỏi, “Lâu rồi chưa gặp nhau, mình ra ngoài làm một bữa chứ?”
Du An Đồng đáp: “Được đó, tao đang ở nhà hàng nè, qua lẹ đi.”
“Ê thật à, tao cũng đang ở nhà hàng mày nè, khu phố Phượng Hoàng, mày thì sao?”
Du An Đồng: “Tao cũng thế, chưa nhìn thấy mày, có phải mày ở trong phòng không, để tao đi tìm.”
“Mày đến lúc nào vậy? Tao vừa tạt qua nhà bếp một lúc, không biết mày đến lúc nào.” Du An Đồng tìm thấy Hàn Nhạc Nhạc ngồi ở phòng riêng, vừa bước vào liền hỏi.
Hàn Nhạc Nhạc giúp cậu kéo ghế: “Tao vừa tới thôi, còn chưa gọi món đâu.”
Du An Đồng hào phóng nói: “Muốn ăn gì thì cứ gọi, anh đây bao chú.”
“Ngon, vậy là có lộc ăn.” Hàn Nhạc Nhạc chọn đồ xong, đưa thực đơn cho nhân viên phục vụ, quay qua Du An Đồng kể chuyện, “Tao thấy bên ngoài nhà hàng ghi mùng sáu mới mở cửa, ngồi ngóng mãi, thịt bánh lễ Tết ở nhà tao ngán đến tận cổ rồi, tạt lẹ qua đây đổi khẩu vị mới được.”
Du An Đồng gọi nhân viên nhà hàng đem vào một bình nước ô mai: “Nhiều ô mai.”
“Vâng, ông chủ.”
Du An Đồng gọi điện cho Hình Lệ Hiên, báo với hắn trưa nay sẽ ăn cơm ở nhà hàng với Hàn Nhạc Nhạc, nói xong cậu mới nhớ đến chuyện hôm nay công ty của chồng mình cũng đi làm lại: “Em quên mất, anh đang ở công ty, vậy tí về nhà em gọi lại sau.”
Hình Lệ Hiên: “Cơm nước xong thì về sớm, đừng ở bên ngoài lâu quá.”
“Vâng, em biết rồi.”
Du An Đồng cúp máy quay qua hỏi Hàn Nhạc Nhạc: “Học kỳ này mày đã có kế hoạch gì chưa?”
Ở học kỳ này, sinh viên năm cuối đều không cần tới trường, mà phía lãnh đạo cũng tranh thủ sắp xếp cho tụi nhỏ có cơ hội lặn lộn ngoài đời, trước kỳ nghỉ đông đã bố trí xong hết địa điểm thực tập,
Nhưng đó là đối với các bạn học khác, bản thân Du An Đồng tự mình gây dựng sự nghiệp, cậu hoàn toàn chủ động, đương nhiên không cần lãng phí thời gian đi thực tập ở công ty khác.
Còn Hàn Nhạc Nhạc là thiếu gia nhà giàu hoàn toàn có thể báo lại với giảng viên phụ trách, đến công ty trong nhà thực tập.
Hàn Nhạc Nhạc lập tức rưng rưng kể khổ với Du An Đồng: “Đừng nói nữa, ba tao không những bắt phải làm báo cáo công ty trong hai ngày mà còn muốn tao phải đi theo anh trai cùng nhau quản lý chương trình tạp kỹ nữa cơ.”
“Mà cưng nhìn công ty anh xem, nửa nạc nửa mỡ thì đào đâu ra chương trình tạp kỹ hay, như hiện tại nè thành viên chương trình chẳng có nổi một mống.”
Nhà họ Hàn cùng Kỳ Cảnh Diệu của nhà họ Kỳ đều là ông lớn trong ngành truyền thông giải trí, tuy nhiên công ty của Hàn gia nào có thể sánh được với khối tài sản lấp lánh trải rộng trong giới của Kỳ gia.
Sự nghiệp của nhà họ Hàn mấy năm qua rất phát triển, chỉ là không đến mức hô mưa gọi gió, miễn cưỡng vẫn xem là vượt bậc hơn vài người.
Hàn Nhạc Nhạc nói: “Anh trai tao mấy bữa nay cứ nhắc tới công việc là nổ bùm bùm, đòi làm cái gì đấy thật độc đáo, thật cháy. Má cái ông già này không thể nhìn lại năng lực của mình chút sao, “Anh em ta cùng nhau xông pha!”, mày biết chương trình này không?”
Du An Đồng lắc đầu một cái, ủa có cái này hả.
“Đấy mày xem, chương trình đó là của công ty nhà tao góp vốn.” Hàn Nhạc Nhạc xổng chuồng, điên cuồng bóc phốt công ty nhà mình, “Thủy quân trên mạng kéo nhau nói kịch bản quá nghèo nàn, bọn họ kêu đây không phải show giải trí mà là nhóm thanh niên trí thức xuống đẩy mạnh công nghiệp hóa, hiện đại hóa nông thôn!”
“Ha ha, ố dề dữ vậy?” Du An Đồng bị đống phốt sinh động như thật của Hàn Nhạc Nhạc chọc cười.
Thật ra chương trình này vẫn có tiềm lực, doanh thu cũng không tệ, nếu không anh trai của Hàn Nhạc Nhạc cũng không dại gì mà rót tiền vào.
Chủ yếu là không kéo được tài trợ cố định cộng với ekip quá kém nên bị dân mạng dồn dập chê bai, chỉ trực chờ có tập mới là lao vào bóc phốt.
Nhân viên phục vụ mang nước ô mai lên, rót một cốc, Hàn Nhạc Nhạc cũng đem cốc của mình đẩy qua, ý bảo Du An Đồng rót hộ hắn.
Cách nấu nước ô mai của Tiên Yến Nhân rất đặc biệt, nhà hàng sẽ đun thẳng ô mai và đường phèn lên, không cho thêm bất kỳ thứ gì khác nhằm giữ được vị ô mai nguyên chất.
“Óe!” Hàn Nhạc Nhạc uống một ngụm, nãy giờ chưa có gì bỏ bụng nên nhạt miệng, bị chua đến rùng mình, cậu nói, “Đồng Đồng, mày đừng thử, ăn gì đã rồi hẵng uống, chua chết tao.”
Du An Đồng nói: “Không sao, tao thích ăn chua.”
Nói xong Du An Đồng làm một hơi bay nửa cốc, Hàn Nhạc Nhạc nhìn thôi mà cũng ê cả răng.
Món ăn lên dần, hai người vừa ăn vừa tán chuyện, Hàn Nhạc Nhạc nói: “Chương trình tạp kỹ mà tao phụ trách kia hình như liên quan đến ẩm thực, mày có muốn ghé qua ngó nghiêng tí không.”
Du An Đồng đáp: “Thôi để khi khác.” Gần đây chứng nôn nghén lại tới, tinh thần cùng cơ thể có chút mệt, nếu không có nhóc con nghịch ngợm này may ra cậu sẽ thử đi một chuyến.
Hàn Nhạc Nhạc gật gù, cậu cũng chỉ thuận miệng nhắc đến, bản thân còn chưa nắm được hạng mục cụ thể ra sao, không thể đào hố chôn bạn thân: “Tí nữa tao sẽ quay về xem lại chất lượng chương trình, nếu ổn thì có dịp mày nhớ ghé chơi, đồng thời quảng bá Tiên Nhân Yến luôn.”
“Được được, chốt kèo.” Du An Đồng giơ cốc nước ô mai lên cụng với cậu, keng một tiếng giòn tan, “Nào, để tôi mời sếp Hàn của chúng ta một chén, cảm ơn sếp đã thương tình nâng đỡ ạ.”
Hàn Nhạc Nhạc thuận theo Du An Đồng, làm như đang gặp mặt đối tác thi nhau thổi phồng: “Khách sáo quá, vẫn mong sếp Du nể nang mặt mũi mà ủng hộ nhiều hơn.”
“Ha ha ha.”
Hai người nói xong đều lăn ra mà cười.
Ăn uống no say, Hàn Nhạc Nhạc tiếc nuối lầm bầm, “Sắp tới tao bận một đống việc trong công ty, không thể lúc nào cũng ghé qua nhà hàng ăn cơm như trước, tiếc là chỗ mày không có dịch vụ đặt ship, có cái là bố mày ngày nào cũng đặt cho xem.”
Hàn Nhạc Nhạc nói, khuôn mặt búng sữa mếu máo, lông mày cũng nhíu lại, nhìn qua rất đau lòng, đôi mắt tròn vo lại lén lút quan sát sắc mặt Du An Đồng.
Du An Đồng: “Dịch vụ giao hàng vẫn nằm trong kế hoạch của tao mà, không lâu nữa sẽ ra mắt.”
“Thế thì tốt quá.” Hàn Nhạc Nhạc vừa nghe xong, mặt mày ủ dột lập tức hớn hở, cậu chờ câu này của Du An Đồng mãi.
Tiễn Hàn Nhạc Nhạc đi về, Du An Đồng lôi điện thoại ra xem giờ, Hàn Nhạc Nhạc ghé vào nhà hàng khá sớm, hai người cũng không gọi nhiều đồ ăn, thời gian tốn chẳng bao nhiêu, vừa vặn lúc 12 giờ.
Du An Đồng nghĩ nghĩ gì đó liền gọi điện cho Hình Lệ Hiên: “Ông xã, anh ăn cơm chưa?”
Hình Lệ Hiên: “Anh chưa, làm sao vậy?”
Du An Đồng nói: “Anh có muốn em đưa cơm qua công ty không?”
Khóe miệng Hình Lệ Hiên khẽ nâng lên: “Anh cũng được hưởng đãi ngộ này sao? Cục cưng vất vả rồi.”
“Anh đợi em khoảng 30 phút nha.”
Du An Đồng qua khu bếp hỏi bếp trưởng có thể cho cậu chen một chân làm vài món yêu thích của Hình Lệ Hiên, sau lại ghé qua trung tâm thương mại bên cạnh mua bừa một cái hộp giữ nhiệt.
“Hình tổng, bữa trưa của ngài.” Trợ lý của Hình Lệ Hiên đem bữa trưa lên văn phòng cho hắn.
Hình Lệ Hiên ngẩng đầu, mang theo ý cười nói: “Cô cầm ăn đi, chốc nữa vợ tôi sẽ đem bữa trưa qua đây.”
Cái gì! Phu nhân của sếp chuẩn bị giá đáo!
Hai mắt trợ lý trợn to, cô nàng là người mới tới, luôn nghe mọi người bảo sếp Hình đã kết hôn rồi, nhưng cô vẫn chưa có cơ hội được diện kiến vị phu nhân trong truyền thuyết kia, thời tới rồi sao?
Trợ lý ráng kìm lại tâm tình kích động, mỉm cười nói: “Cảm ơn sếp.”
Cô bình tĩnh xoay người đi ra ngoài, cửa phòng vừa đóng liền phi như bay trên đôi cao gót bảy phân, chạy về bàn làm việc của mình, không chờ nổi mà đem dưa bổ ra cho đồng nghiệp cùng ăn: “Số báo đặc biệt, số báo đặc biệt! Phu nhân sếp Hình một lúc nữa sẽ ghé qua công ty đưa cơm cho sếp đó!”
“Thật hay giả vậy! Trời ơi, cuối cùng tôi cũng có dịp tận mắt nhìn thấy mẫu đàn ông thu phục được ông chủ lạnh lùng mạnh mẽ nhà mình rồi!”
“Hóng quá!”
Một đồng nghiệp nam mập mạp hỏi: “Tiểu Bình, cô đang cầm bữa trưa của sếp Hình à?”
“Đúng thế, ngài bảo tí nữa vợ ngài sẽ đến đưa cơm, phần cơm này để cho chúng ta ăn, nghe rõ nha, đây là trích nguyên văn lời giám đốc đó.” Trợ lý Tiểu Bình nháy mắt cười nói, “Mấy người không biết khuôn mặt sếp lúc nhắc tới phu nhân có bao nhiêu ý cười cưng chiều đâu.”
Nhóm đồng nghiệp nghe vị trợ lý miêu tả, tưởng tượng đến hình ảnh kia liền đồng loạt hú hét.
Đồng nghiệp nam ban nãy nói: “Mấy ông mấy bà để ý đến vợ sếp quá vậy, ai như tôi, tôi chỉ muốn đồ ăn trưa của sếp thôi, không ăn thì nói một lời, để tôi xử hết cho.”
Mấy vị đồng nghiệp khác không để ý đến gã, tiếp tục tán dóc.
“Nếu sếp mỉm cười cưng chiều với tui một cái, cứ như trong phim thần tượng ý, oe oe, chắc tui đầu thai luôn quá!”
“Tui cũng muốn giám đốc Hình cười dịu dàng với tui.”
“Thôi, tui còn không dám tưởng tượng đây.” Một nhân viên mặt mày đau khổ nói, “Vừa tưởng tượng một chút tui liền nhớ đến vẻ mặt sếp mắng mình khi làm sai phương án, người đàn ông kia quá độc ác, tui không dám mơ nữa đâu!”
Lúc này, Du An Đồng vẫn chưa biết chuyện nhân viên ở công ty chồng mình đang ngóng trông cậu đến mức nào. Sau khi mua được hộp cơm giữ nhiệt và nấu xong bữa trưa, An Đồng nhanh chóng bắt xe, đi tới công ty Hình Lệ Hiên.
Tuy cả hai đã kết hôn từ lâu, nhưng hôm nay vẫn là lần đầu tiên cậu ghé tới công ty người nọ. Du An Đồng không biết đường, chỉ nhớ mỗi tên công ty bèn nói với tài xế: “Đi đến tập đoàn Giang Dược ạ.”
“Ngồi yên nhé.” Trên đường đi, lão tài xế thỉnh thoảng lại tán dóc với cậu: “Nhóc con, hẳn là cậu làm việc ở Giang Dược đúng không, nghe đâu này là công ty lớn, lương mỗi tháng cũng nhiều lắm.”
“Không có ạ.” Du An Đồng cười, “Cháu không đi làm ở đó, mà là chồng cháu cơ.”
Tài xế liếc nhìn cậu một cái: “Còn trẻ thế mà đã kết hôn rồi sao? Chú còn nghĩ cháu độc thân, đang tính làm mai với cháu gái chú đây. Cháu gái chú là sinh viên vừa mới tốt nghiệp, lớn lên dịu dàng xinh đẹp, xứng đôi với cháu lắm, đáng tiếc là hoa đã có chủ.”
Du An Đồng không ngờ ngồi trên taxi cũng có thể bị làm mai nên bật cười đáp: “Cháu gái chú thể nào cũng sẽ gặp được người tốt thôi, chứ cháu đã kết hôn rồi, không còn chỗ đâu nha.”
Thậm chí còn chuẩn bị đẻ con.
“Vị kia nhà cháu có thể làm việc ở Giang Dược, chắc rất lợi hại ha. Năm nay cháu gái chú cũng nộp đơn vào công ty đó, nó bảo tuyển gắt lắm không dễ vào đâu.” Tài xế được đà tám chuyện, nói huyên thuyên không ngừng.
Chẳng biết là vì cậu vô tình gặp trúng tài xế nói nhiều hoặc đa số người làm tài xế đều thích tán dóc hay sao mà chuyến nào người cầm lái cũng nói hoài không dứt.
Du An Đồng âm thầm hạ quyết tâm, chờ sinh nhóc con ra, cậu phải đi thi bằng lái xe mới được.
Thật ra Hình Lệ Hiên đã từng đề nghị thuê tài xế riêng cho cậu nhưng bản thân cậu thường không ra ngoài nhiều, phần lớn thời gian đều ở nhà, vì thế không bằng để cậu tự học lái xe còn thuận tiện hơn.
Từ Tiên Nhân Yến tới tập đoàn Giang Dược cũng không xa, chỉ chốc lát tài xế đã đến nơi.
“Đến rồi.”
“Cảm ơn.” Du An Đồng trả tiền xong, xách theo hộp cơm giữ nhiệt bước xuống xe.
Trước mặt cậu là tòa cao ốc cao chót vót, ngẩng đầu lên là có thể bắt gặp ngay bốn chữ “Tập đoàn Giang Dược” được sơn bạc nằm tít tên cao.
Những công ty khác thường chỉ thuê một văn phòng nhỏ hoặc một tầng lầu trong cao ốc, riêng Giang Dược thì khác. Một mình một cõi ngự trị tại mảnh đất thương mại đắt đỏ của thành phố, đủ thấy được thực lực của công ty.
Du An Đồng đi vào, dừng chân ở quầy lễ tân: “Xin chào, tôi có hẹn gặp giám đốc Hình của mọi người.”
Nhìn thiếu niên tuấn tú trước mặt, tiếp tân mỉm cười đáp: “Chào ngài, ngài có thể cho tôi biết tên để tiện tra lại lịch hẹn trên hệ thống không?”
“Du An Đồng.” Cậu nói tiếp, “Ngại quá, tôi không đặt lịch qua hệ thống, hay là tôi gọi điện cho giám đốc Hình nhé?”
“Không cần, không cần.” Nữ tiếp tân sau khi nghe tên cậu lập tức nói, “Phòng làm việc của ngài Hình ở tầng 23, cậu Du cứ dùng thang máy chuyên dụng của ngài ấy, sau đó rẽ phải là tới.”
Là đích thân giám đốc Hình thông báo về việc phu nhân sẽ xuất hiện với bọn họ đó! Trừ khi não bị úng nước, cô mới điên mà đi ngăn cậu lại.
Du An Đồng mỉm cười gật đầu. “Vâng, cảm ơn cô.”
Á! Phu nhân cười lên một cái, đẹp xỉu lên xỉu xuống luôn trời ơi, nói đẹp thì hơi kỳ nhưng ngầu cũng không đúng.
Nữ tiếp tận hận vốn từ của bản thân có hạn, chỉ biết cảm thán “á á á” trước nhan sắc này.
Nữ đồng nghiệp đứng chung với cô nhìn bóng lưng An Đồng đã đi xa, thầm cảm thán: “Từ xa ngắm nhìn, trắng như ráng mặt trời lên trong sương sớm. Tới gần nhìn kỹ, rực rỡ như hoa sen lên khỏi dòng nước trong[1].”
“Hồi xưa đi học cứ bị bắt học thuộc mấy câu đó, không nghĩ có ngày gặp được người xé chữ bước ra.”
“Phu nhân của giám đốc vừa cười là mọi thứ như bừng sáng, tớ ghen tỵ với ngài Hình quá huhu.”
Mà nữ tiếp tân vừa nói chuyện với An Đồng, nghe đồng nghiệp thốt ra hai câu thơ, giật mình ngưỡng mộ nhìn đối phương, chân thành nói: “Dung Dung, tớ không ngờ cậu học rộng tài cao dữ!”
Du An Đồng bước vào thang máy, nhìn đồng hồ điện tử dừng ở số 12:30, thầm nghĩ không muộn lắm.
Thang máy dừng ở tầng 23, Du An Đồng rẽ phải theo lời hướng dẫn của nữ tiếp tân ban nãy để tìm chồng mình. Hai bên hành lang đều được lắp kính nửa trong suốt, liếc mắt cũng thấy được từng dãy bàn làm việc của nhân viên trong tòa nhà. Du An Đồng đi thẳng, mãi tới khi đến cuối hành lang phía đông, nơi làm việc của Hình Lệ Hiên thì dừng lại.
“Ê ê ê, tới tới!”
“Thấy rồi thấy rồi!”
“Tém tém con mắt lại đi mấy cha mấy má, mà hồi nãy hình như tui với cậu ấy chạm mắt hay sao á, không biết cậu ấy có thấy tui không nữa.”
“Không sao không sao, từ bên ngoài nhìn vào trong đây cũng mờ ảo lắm.”
“Bạn đời của giám đốc chân dài ghê, tuy mặc áo phao lông vũ[2] nhưng nhìn sơ sơ là biết dáng đẹp rồi á.”
“Đúng đúng, với lại cái giao diện thần tiên này không đi làm minh tinh thiệt hả?”
“Đùa, làm vợ giám đốc chẳng phải ngon hơn sao, cần gì làm minh tinh?”
“Ngài Hình tốt số quá đi.”
“Trách không được cứ nhắc tới vợ là ngài ấy dịu dàng như thế. Tui mà có bạn đời như cậu Du, có nằm mơ cũng cười ha hả.”
…
Du An Đồng vẫn hồn nhiên chưa biết việc mình trở thành chủ đề bàn tán của đám nhân viên kia. Cậu đứng trước cửa phòng Hình Lệ Hiên, gõ cửa hai lần.
Hình Lệ Hiên nhẩm tính thời gian, chắc là Du An Đồng đến rồi. Hắn đứng lên mở cửa, trước mặt quả nhiên là đối phương. “Bé cưng.”
Hình Lệ Hiên nhận lấy hộp cơm, sau đó giúp cậu móc áo lên giá treo ngay đó. “Sao không mặc cái áo phao dài[3] kia?”
Du An Đồng bĩu môi chê: “Cái kia không có đẹp.”
Du An Đồng không định ăn mặc cồng kềnh khi ra khỏi nhà, hơn nữa không có sự giám sát của Lệ Hiên cộng với sự hưng phấn vì sắp tới công ty đưa cơm cho chồng nên cậu cũng quên béng đi, tự bản thân chui đầu vào lưới bị hắn bắt gọn.
“Bị cảm thì làm sao?” Hình Lệ Hiên cũng không tính kéo dài chủ đề.
“Lại đây.” Hình Lệ Hiên kéo ghế dựa ở đằng sau bàn làm việc ra: “Lưng ghế này cao, dựa vào sẽ thoải mái.”
“Vậy anh ăn cơm ở đâu?”
Hình Lệ Hiên đặt hộp cơm giữ nhiệt lên bàn tiếp khách, rồi ngồi xuống ghế sofa: “Ăn ở đây.”
Thật ra, bàn ăn của hắn nằm ở phòng nghỉ kế bên, chỉ là hiện tại hắn muốn ở với vợ nhỏ của mình hơn thôi.
“Thịnh soạn thật.” Hình Lệ Hiên mở hộp cơm ra. Hộp cơm rất lớn gồm ba tầng, hai tầng trên chia thành hai ngăn có đựng bốn món khác nhau, tầng dưới cùng thì dùng để đựng cơm trắng nóng hổi, “Em muốn ăn chung không?”
Du An Đồng lắc đầu vỗ nhẹ bụng, “Em mới ăn xong còn no lắm, anh ăn nhanh đi kẻo nguội.”
“Cục cưng, rót giùm anh ly nước.” Lúc Hình Lệ Hiên ăn xong, đang tính nhờ bé cưng giúp mình lấy nước thì phát hiện cậu đang ngáp một hơi, “Buồn ngủ sao?”
“Ừm.” Du An Đồng dụi mắt, rề rà bước tới chỗ bình nước nóng lạnh, giúp chồng mình lấy ly nước ấm. “Muốn ngủ trưa.”
“Khoan hẵng về.” Hình Lệ Hiên chỉ cánh cửa nhỏ thông với phòng bên cạnh, “Em qua đó ngủ tí đi, lát rồi về nhà.”
Hình Lệ Hiên bật điều hòa, tăng nhiệt độ lên một chút: “Trong tủ nhỏ có đồ ngủ của anh, nếu mặc không thoải mái thì anh đổi cái khác cho em.”
Tuy diện tích của phòng nghỉ không lớn, bù lại nơi này chẳng thiếu một thứ gì, hết sức tiện nghi. Du An Đồng mở tủ quần áo ra hỏi: “Phòng làm việc anh có cả đồ ngủ?”
“Trước đây anh thường tăng ca muộn, thỉnh thoảng sẽ ngủ lại ở công ty luôn.”
Du An Đồng: “Muốn ngủ với em không?”
“Anh không ngủ trưa, anh đi xem tài liệu đây.” Hình Lệ Hiên đóng cửa bước ra ngoài.
Một lát sau, vợ nhỏ mặc áo ngủ lon ton chạy ra: “Em ngủ không được, anh ngủ chung với em nha.”
Có lẽ do lạ chỗ, nên dù An Đồng rất buồn ngủ nhưng khi ngã lưng xuống giường thì cậu chẳng tài nào chợp mắt nổi cả.
Hình Lệ Hiên ngẩng đầu lên, vì áo ngủ của hắn khá rộng nên lúc An Đồng mặc vào trông nhỏ nhắn đáng yêu vô cùng.
Hình Lệ Hiên đóng tài liệu lại rồi để qua một bên, hắn khẽ xoa hai bên má phúng phính của người nọ, “Sao bỗng dưng lại yếu đuối thế này?”
Du An Đồng hất cằm nói: “Em yếu ớt gì chứ, cả đoạn đường xách cơm cho anh, tay tê gần chết có nói đâu.”
Ý cười của Hình Lệ Hiên càng lúc càng sâu, càng nói càng có chút nhõng nhẽo rồi. Hắn đứng lên thay áo ngủ, sau đó lên giường nằm với cậu. Giường hơn 1m5, hai tên đàn ông nằm chung cũng không quá chật.
“Chỗ nào tê, để ông xã xoa bóp cho em nào.”
Du An Đồng đặt tay lên bụng Lệ Hiên nói: “Xoa bóp cánh tay cho em đi.”
Hình Lệ Hiên xoa một hồi, Du An Đồng cũng nhắm mắt mà hắn cũng tranh thủ chợp mắt một tí.
Đồng hồ trên bàn làm việc vừa điểm tới số hai, các nhân viên của tầng 23 lại bắt đầu quay về guồng quay của công việc.
“Hình như nãy giờ phu nhân vẫn chưa ra khỏi phòng giám đốc đúng không?”
“Hình như là không.”
“Rồi ai muốn đi đưa tài liệu cho giám đốc nè? Tui thắc mắc không biết hai người đó đang làm gì quá.”
“Tui, tui, tui, tui đang có văn kiện cần ngài ấy xem nè.” Người lên tiếng vẫn là nữ trợ lý đó.
Nữ trợ lý kiểm tra lần nữa, cảm thấy mọi thứ không có gì bất thường, hăng hái nắm chặt tay nói: “Tui đi mang tình báo về cho mọi người đây, các đồng chí hãy chờ tui nhá.”
“Cố lên! Mọi người chờ bà.”
Cốc.
Cốc.
Nữ trợ lý khẽ gõ cửa, bên trong chẳng có ai trả lời.
Ngay lúc cô muốn gõ tiếp thì bàn tay giơ lên chợt dừng lại giữa không trung, những hình ảnh cấm trẻ nhỏ vụt qua tâm trí cô nàng.
Lỡ đâu, lỡ hai người đó đang hì hục ra vào các kiểu trên bàn làm việc hay cửa sổ sát đất[4] thì sao…
Lạy hồn, đừng có nghĩ nữa, đừng có nghĩ bậy nữa.
Khổ nỗi tối hôm qua, cô mới xem xong một bộ có văn phòng play, càng cố ép mình không nghĩ thì mớ hình ảnh đen tối kia càng lũ lượt kéo đến, hình này so với hình trước càng nóng bỏng hơn.
Bình tĩnh! Bình tĩnh!
“Vào đi.”
Âm thanh trầm thấp quen thuộc truyền ra, nữ trợ lý giật mình, lắc nhẹ đầu hòng xua tan mớ hình ảnh cấm con nít kia.
Hình Lệ hiên cũng chỉ mới tỉnh, vì sợ đánh thức An Đồng nên hắn mặc quần áo cũng chậm hơn bình thường.
Lúc cô bước vào, phát hiện giám đốc nhà mình đang cài nút trên cùng và chỉnh cổ tay áo.
Ừ, thì là hiểu rồi đó! Đúng là có xảy ra ba cái tư thế mạnh bạo rồi đó mấy em!
Xem ra phu nhân mệt tới mức không đứng nổi, đang nằm trong phòng kia nghỉ ngơi rồi.
Nữ trợ lý âm thầm đánh mắt sang chỗ phòng nghỉ kia một chút rồi vội nói với Hình Lệ Hiên “Giám đốc, đây là tất cả tài liệu liên quan tới khu đất bên phía Giang Bắc mà ngài yêu cầu.”
“Ừm.” Hình Lệ Hiên nhận lấy, lật qua xem một lượt, hoàn toàn đạt được kết quả mà hắn muốn. “Tốt lắm, cô về chỗ làm việc mình trước đi.”
Nữ trợ lý đạp giày cao gót, duyên dáng xoáy người rời đi. Cửa vừa đóng, cô liền không đè nén ngọn lửa hừng hực muốn đi bà tám nữa.
Cô nàng chạy như bay về văn phòng: “Các đồng chí, đồng chí, tin nóng[5] tới đây! Tin này không bạo không ăn tiền!”
“Sao? Sao? Nói lẹ đi má.”
“Cưng thấy gì á?”
Nhìn đám đồng nghiệp ai nấy cũng sốt sắng tò mò, cô nàng chợt bình tĩnh lạ thường, “Chờ tui uống miếng nước, thấm giọng cái đã.”
Đồng nghiệp bên cạnh lập tức hai tay dâng ly nước ấm lên: “Đừng có úp mở nữa, nói mau!”
Nữ trợ lý điềm đạm vén tóc mai kể: “Thật ra cũng không có gì, thì tui vô phòng của giám đốc nè, cái thấy giám đốc đang chỉnh lại quần áo nè, mà không thấy phu nhân nè, chắc là cậu ấy đang nghỉ trong phòng kia rồi nè, chứ không có gì hết trơn á.”
“Ủa!” Có người không nghĩ nhiều lập tức đáp, “Này thì tin nóng gì, bà muốn ăn đòn hả?”
“Á á á!” Nhưng rất nhanh đã có người nghĩ tới chuyện kia, “Là như tui nghĩ đúng không? Có đúng không? Đúng không?”
Những người xung quanh nhanh chóng bắt được tần số với nhau.
“Vãi chưởng!”
“Á đù!”
“Quả nhiên là tin nóng quá táo bạo!”
Tác giả có lời muốn nói:
Đồng Đồng: Sao thế?
Nữ trợ lý: Không có gì, hihi
Giám đốc Hình: Tôi lại thấy có gì đấy.