Lúc Hình Lệ Hiên và Du An Đồng chạy tới bệnh viện thì bà nội Hình đã được chuyển sang phòng bệnh chăm sóc đặc biệt.
Hình Lệ Hiên bước vào phòng, bà nội hắn đang nằm trên giường bệnh, bên cạnh là máy móc cùng dụng cụ hỗ trợ thở oxy: “Cha mẹ, bà sao rồi?”
Ba Hình nói: “Tạm thời đã không nguy hiểm tới sức khỏe.”
Du An Đồng hỏi tiếp: “Sao bà bỗng nhiên lại…”
Ba Hình trả lời: “Bệnh người già cộng với ung thư phổi giai đoạn cuối nên sức đề kháng của bà có dấu hiệu đi xuống. Nếu thời tiết thay đổi thất thường hay đột ngột, cơ thể bà sẽ chịu không nổi. Dạo này bà đi ngủ khá sớm, có lẽ trong lúc ngủ mới phát sốt.”
“Cũng may, trước khi đi ngủ mẹ con có ghé ngang phòng bà nhìn thử một chút. Phát hiện điều bất thường, chúng ta liền lập tức gọi xe cấp cứu, thậm chí có khoảnh khắc bà con tưởng chừng như đã ngừng thở.”
Bà Hình vỗ nhẹ vai chồng mình, hai mắt đong đầy nước nhìn Hình Lệ Hiên nói: “Bác sĩ bảo…tuy bà nội con thoát chết trong gang tấc nhưng cơ thể cũng đã là nỏ mạnh hết đà. Sau lần tái phát này, chỉ sợ bà cũng không thể chống đỡ được mấy ngày nữa.”
Viền mắt Hình Lệ Hiên bỗng đỏ lên mấy phần
Du An Đồng lo lắng hỏi: “Ông xã, anh ổn chứ?”
Hình Lệ Hiên không lên tiếng
Ông nội Hình xấu số đi trước một bước, tính tình cha mẹ Hình thì ôn hòa, vì vậy Hình Lệ Hiên gần như do một tay bà nội nuôi nấng và dạy dỗ, từ cách đối nhân xử thế đến cả cách quản lý công ty…
Mối quan hệ giữa cả hai người còn gắn bó hơn cả hai chữ “người thân”. Dù đã biết, sớm muộn gì bà cũng sẽ rời xa thế giới này nhưng hắn không nghĩ ngày đó lại tới nhanh như vậy. Mọi chuyện đến một cách quá bất ngờ, hắn thực sự không biết phải làm gì, trong lòng vô cùng khó chịu.
Du An Đồng biết bây giờ có nói gì cũng vô ích, cậu đi lấy ghế cho mọi người, còn mình thì im lặng ngồi kế Hình Lệ Hiên an ủi hắn.
Hình Lệ Hiên chấn chỉnh tinh thần cùng cảm xúc, bình tĩnh quay sang nói với cha mẹ: “Hai người về nhà nghỉ ngơi chút đi, dạo này thời tiết trở lạnh, ở đây lâu sẽ dễ bị cảm mạo.”
Ba Hình thở dài một tiếng gật đầu.
Hình Lệ Hiên lại nhìn qua Du An Đồng: “Cậu cũng về nhà trước đi. Cha mẹ tôi đưa cậu về.”
Du An Đồng đáp: “Hay là em ở lại với anh nhé.”
Hình Lệ Hiên lắc đầu: “Không cần, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi. Với lại chỗ này chỉ có một giường nghỉ cho người nhà, cậu ở lại sẽ không có chỗ nằm.”
Mẹ Hình cũng bước tới khuyên nhủ: “Đồng Đồng, ngày mai con còn phải đi học.”
“Vâng.” Du An Đồng trả lời, “Sáng mai em sẽ làm cơm, nhờ mẹ mang tới cho anh.”
Du An Đồng ngoan ngoãn về nhà chính với cha mẹ Hình ngủ một đêm. Sáng hôm sau, cậu thức dậy thật sớm, chuẩn bị vài món mà Hình Lệ Hiên yêu thích.
Cậu cũng cố ý cúp tiết học buổi sáng để đến bệnh viện thăm bà.
Lúc Du An Đồng tới thì bà nội Hình đã tỉnh, nhưng cơ thể vẫn còn choáng váng và mệt mỏi, nói chưa được vài câu lại nặng nề thiếp đi.
Mấy ngày sau đó, bà nội Hình gần như đều ở trạng thái hôn mê.
Mà gần đây trường của Du An Đồng cũng bước vào giai đoạn thi cuối kì, cậu cũng không thể ngày nào cũng chạy đến bệnh viện như trước.
Mãi đến cuối tuần, Du An Đồng mới tranh thủ thời gian ghé qua một chút. Lúc này bà nội Hình trông có vẻ đã tỉnh táo, thời gian nói chuyện cũng kéo dài hơn.
Bà nắm lấy tay Du An Đồng từ tốn nói: “Tiểu Du, bà muốn ăn cá Thanh Giang hầm đậu phụ.”
Du An Đồng đáp: “Bà nội, bà chờ chút nhé, bây giờ con về nhà nấu liền đây.”
Nói xong, cậu vội vàng chạy về nhà chuẩn bị. Thấy đứa nhỏ lần thứ hai quay lại, trên tay cầm theo món cá nóng hổi, tinh thần bà nội vui vẻ lên không ít.
Du An Đông dành cả ngày hôm ấy ở trong bệnh viện nói chuyện với bà. Mãi đến tận chiều tối cậu mới trở về nhà với cha mẹ Hình.
Tối hôm ấy, Du An Đồng bị tiếng ồn trong nhà đánh thức,
Bà nội Hình mất.
Tình trạng của bà ai cũng hiểu rõ, lành thì ít mà dữ thì nhiều. Nhưng chẳng thể ngờ được nửa đêm bà lại ho ra máu, cứ thế mấy phút sau đã lẳng lặng ra đi.
Mấy ngày bà nội Hình hôn mê trên giường, những gì cần thiết đều được Hình Lệ Hiên cẩn thận chuẩn bị. Tang lễ rất nhanh được tiến hành một cách thuận lợi.
Tối ngày chôn cất, Hình Lệ Hiên giống như một đứa nhỏ ôm chặt Du An Đồng rất lâu.
Du An Đồng biết đứng trước sinh tử, mọi lời an ủi cũng chỉ là sáo rỗng. Cậu dịu dàng vỗ về người nọ một chút, như muốn xoa dịu bớt nỗi đau trong lòng hắn.
Du An Đồng vỗ nhẹ vai Hình Lệ Hiên thầm nghĩ, tình cảm đúng là một thứ đáng sợ, người cho dù kiên cường, mạnh mẽ đến đâu cuối cùng cũng bị nó đẩy vào vũng lầy yếu đuối.
Du An Đồng là kiểu người nhìn bề ngoài thì có vẻ chân thành và thân thiện, nhưng cậu biết rõ, hiếm có được ai có thể khiến cậu thật lòng đánh đổi tình cảm của mình. Cũng có thể, do xuất phát từ việc bị cha mẹ bỏ rơi trước đây nên trong vô thức, đứa nhỏ đáng thương đã tự động thu mình lại.
Kỳ thật, Du An Đồng cũng không ý thức được bản thân là người khát vọng tình cảm hơn bất kỳ ai. Nhưng đôi khi, giống như một loại phản xạ tự nhiên, trong lòng đứa nhỏ lại sinh ra tâm lí kháng cự nó.
Hiện tượng này ngày càng rõ hơn khi Du An Đồng bắt đầu xuyên sách. Ý tưởng ban đầu của cậu đơn giản chỉ muốn chạy theo những thú vui yêu thích, đồng thời tránh xa cám dỗ của giới nhà giàu, lao tâm khổ sức tự xây dựng sự nghiệp cho riêng mình. Điều khiến cậu thật sự để tâm chỉ có cô em gái chảy chung dòng máu, vì tương lai của con bé mà tính toán không ít thứ.
Thời gian vĩnh viễn sẽ không ngừng lại, ngày Du An Đồng kết thúc kì thi, bên ngoài trời đổ tuyết trắng, cậu đạp lên lớp tuyết mỏng trên sân gọi video cho Hình Lệ Hiên.
“Alo, ông xã. Hôm nay anh có tăng ca không?”
Hình Lệ Hiên mệt mỏi lắc đầu: “Không, tan làm thì đi về.”
Vì chuyện tang lễ của bà nội, công việc ở công ty gần đây đã chất thành đống, mỗi ngày Hình Lệ Hiên đều phải tăng ca để xử lí, cả người cũng gầy đi trông thấy.
Du An Đồng định nấu bữa tối phong phú một chút để hắn bồi bổ cơ thể.
Đứa nhỏ nói: “Vậy anh có muốn ăn gì không? Em sẽ chuẩn bị.”
Hình Lệ Hiên cười đáp: “Cậu làm gì tôi cũng thích ăn hết.”
Buổi tối, Hình Lệ Hiên trở về nhà. Trên bàn ăn, Du An Đồng cố ý gắp thêm rau cho hắn: “Dạo này gầy đi rồi, anh ăn thêm nữa đi.”
Hình Lệ Hiên hỏi: “Đau lòng sao?”
Du An Đồng nhìn khuôn mặt gầy gò của Hình Lệ Hiên, lòng có chút ẩn đau, gật đầu trả lời: “Đúng thế, sắp hết đẹp trai rồi.”
Do muốn thay đổi không khí trầm mặc trong nhà, sau khi Hình Lệ Hiên giải quyết xong toàn bộ công việc, cha Hình quyết định tổ chức một chuyến đi trượt tuyết nghỉ dưỡng cho cả gia đình.
Từ trước giờ khí hậu ở Giang Thành tương đối ấm áp nên khó có thể xây dựng khu du lịch trượt tuyết quy mô lớn. Vì thế, để tận hưởng được trọn vẹn kì nghỉ, bọn họ đã đặt vé máy bay di chuyển tới thành phố tuyết nổi danh ở phương bắc.
Khu trượt tuyết cách sân bay khá xa, vừa đáp xuống sân bay, bọn họ phải mất thêm một tiếng ngồi xe riêng để đi về khách sạn gần đó.
Mọi người hầu như đều thấm mệt sau chuyến đi dài. Dự tính tham gia trượt tuyết cũng lùi sang ngày hôm sau, hiện tại bọn họ muốn dành thời gian nghỉ ngơi hơn.
Khách sạn cha Hình đặt là khách sạn suối nước nóng, phía sau mỗi gian phòng đều có suối nước nóng lộ thiên. Du An Đồng chợp mắt được một tiếng thì tỉnh giấc, cậu muốn đi ngâm suối nước nóng.
Đứa nhỏ bắt đầu giày vò Hình Lệ Hiên: “Ông xã, mau rời giường nào, đi tắm suối nước nóng với em nha.”
Hình- quá quen với chiêu làm nũng- Lệ Hiên lạnh lùng trùm chăn lên đầu, “Cậu tự đi đi.”
“Gì mà tự đi chứ, người ta muốn tắm uyên ương mà.” Du An Đồng tiếp tục lay gọi đối phương, giọng điệu nũng nịu mềm như nước, “Dậy đi mà, ông xã dậy đi.”
Hình Lệ Hiên muốn ngủ cũng không xong, cuối cùng hắn đành đầu hàng, thức dậy theo ý của cậu, lầm bầm trong miệng, “Tiểu yêu tinh phiền phức.”
Sau cánh cửa trượt shoji kiểu Nhật là một khoảng sân nhỏ riêng biệt, giữa sân là hồ nước tỏa lên hơi nóng mờ mịt.
Du An Đồng khoác hờ chiếc áo choàng tắm, tuy đang là mùa đông, trên trời tuyết rơi lả tả nhưng vì ở đây có hồ nước nóng nên nhiệt độ xung quanh cũng ấm lên không ít.
“Vừa ngâm nước nóng vừa ngắm tuyết rơi đúng là tuyệt mà!” Du An Đồng không vội vàng xuống nước, đứa nhỏ đứng trong khoảng sân lặng lẽ vươn tay đón lấy mấy bông hoa tuyết nghịch ngợm.
“Xuống đây mau.” Hình Lệ Hiên nhanh tay kéo cậu lôi xuống nước, tên ngốc này muốn bị sốt sao?
“Á! Hình Lệ Hiên!” Du An Đồng ngẩng đầu khỏi mặt nước, ho sặc sụa, “Khụ khụ!”
Đứa nhỏ giận dỗi đuổi theo Hình Lệ Hiên đánh hắn: “Anh, cái tên đáng ghét này!”
Hình Lệ Hiên bị cậu tóm được, cười lớn: “Là cậu bắt tôi rời giường, rồi giờ cậu kêu tôi đáng ghét?”
“Argh!” Du An Đồng hung hăng ngoạm lên vai đối phương, “Sao anh không có tí tình thú gì hết vậy!”
Sau đó cậu bơi qua chỗ hòn non bộ, hốt mớ tuyết phủ trên đỉnh núi, vo tròn thành cục ném về phía Hình Lệ Hiên.
Hình Lệ Hiên chân dài, nhẹ nhàng tránh được công kích của đối phương. Hắn bơi đến chỗ Du An Đồng, vươn tay ôm cậu vào trong ngực, nghiêng đầu nhìn dấu răng thẳng tắp nằm trên vai của mình, giọng điệu trêu ghẹo, “Cậu muốn tình thú kiểu nào?”
Hai thân thể dán chặt vào nhau, Du An Đồng bị âm thanh trầm thấp của người nọ làm cho bủn rủn tay chân. Tên đáng ghét này, đúng là chỉ biết mê hoặc cậu là giỏi!
Du An Đồng dịu dàng nói: “Ông xã, em không muốn tắm suối nước nóng, em muốn anh cơ.”
Hai tháng qua, hai người gần như không làm tình, nhưng vì mai còn muốn đi trượt tuyết nên cuối cùng chỉ có thể dùng tay an ủi đối phương.
Ngày hôm sau, cha mẹ Hình ngồi trên xe trượt tuyết ngắm cảnh còn Hình Lệ Hiên thì dẫn Du An Đồng lên đường trượt ngay đó để dạy cậu trượt tuyết.
Du An Đồng nhìn bộ quần áo trượt tuyết màu đỏ của mình không khỏi ghét bỏ: “Nó làm em trông mập, xấu quá đi mất!”
“Vậy cậu muốn thế nào?” Hình Lệ Hiên nhếch môi hỏi, “Muốn mặc bikini trượt tuyết?”
“Cảm thán bâng quơ thôi, có muốn gì đâu.” Du An Đồng đáp, “Mau chỉ em đi!”
“Hai chân tách ra. Thêm chút nữa, rộng bằng vai ấy, để giữ thăng bằng cho ván trượt.” Hình Lệ Hiên vừa nói vừa điều chỉnh tư thế cho Du An Đồng, “Lưng thẳng, thân thể thả lỏng ra.”
Du An Đồng lẩm bẩm: “Vừa đòi thẳng lưng, vừa đòi thả lỏng, làm bằng niềm tin à!”
Hình Lệ Hiên: “Tôi nói cậu thẳng lưng chứ không phải kêu cậu gồng mình lên cứng như khúc gỗ!”
Sau một hồi vật lộn hướng dẫn, Du An Đồng cuối cùng cũng học xong, nhoi nhoi đòi đi thực hành thử.
Đường trượt tuyết mà họ đang đứng có độ dốc phù hợp cho người mới bắt đầu, Hình Lệ Hiên và Du An Đồng bắt đầu trượt xuống.
Đoạn đường tường đối ngắn, hơn nữa Du An Đồng cũng có thiên phú nên vừa thử một lần đã lập tức thành công.
Du An Đồng vỗ tay hoan hô: “Em đã nói mà, em chính là thiên tài…A!”
Còn chưa dứt câu thì đứa nhỏ đã trượt té, mông đập xuống nền tuyết.
Hình Lệ Hiên cười nhạo đáp trả: “Ngã sấp mặt cũng là một kiểu thiên tài đấy.”
Du An Đồng ngồi dưới đất ôm bụng, hai hàng lông mày thanh tú khẽ nhăn, “Ông xã, em đau bụng.”
Hình Lệ Hiên nghĩ cậu lại bắt đầu giả vờ, nhếch môi cười, “Em bị ngốc à, có đau cũng phải là mông chứ. Mau đứng dậy đi, tuyết ở đây lạnh lắm, sẽ cảm đó.”
Tuy lời ngoài miệng tràn ngập mỉa mai nhưng hắn vẫn đi tới trước mặt cậu, vươn tay chuẩn bị đỡ đứa nhỏ dậy.
Du An Đồng giận dỗi đánh hắn: “Anh mới là đồ ngốc, em thật sự đau bụng.”
Hình Lệ Hiên: “Thật sự?”
Du An Đồng tức giận trả lời: “Em lừa anh làm gì.”
Hình Lệ Hiên nghiêm túc nói: “Đừng nghịch nữa, chúng ta đi bệnh viện kiểm tra thử.”
Buồn nôn rồi còn đau bụng, lỡ mắc bệnh thì không tốt chút nào.
Du An Đồng vẫn chưa được chơi thỏa thích, không muốn rời đi: “Hình như cũng không đau lắm, ơ, lạ ghê, hết đau rồi này.”
Hình Lệ Hiên chau mày: “Dù thế cậu cũng không được trượt tuyết nữa, ngồi yên ở khu nghỉ nghe chưa?”
“Biết rồi, biết rồi.”
Cuối cùng Du An Đồng đành phải ngồi trên đài quan sát mọi người.
“Woa, ông xã anh nhìn kìa! Cái người mặc đồ xanh biển á, hồi nãy trượt siêu ngầu luôn!”
Hình Lệ Hiên nhướn mày khinh thường đáp: “Chỉ là động tác sơ cấp mà thôi, có gì hay ho đâu chứ.”
Du An Đồng: “Này này, cái giọng ngạo mạn ấy là sao đấy, vậy anh trượt cho em xem coi.”
Ham muốn ganh đua của đàn ông được khơi lên, Hình Lệ Hiên đáp: “Đi, để ông xã cho cậu thấy như thế nào mới gọi là chuyên nghiệp!”
Hai người dùng cáp treo đi lên con dốc cao, đường trượt ở đây vừa hẹp vừa dài, hơn nữa còn có cả những đoạn dốc đứng đột ngột, cực kì kích thích trái tim bé nhỏ của Du An Đồng.
Hình Lệ Hiên thực hiện vài động tác làm nóng người, sau đó cầm gậy trượt tuyết bắt đầu trượt xuống. Tốc độ khởi đầu khá chậm nhưng ngay sau khi vượt qua khúc cua đầu tiên, tốc của Hình Lệ Hiên bỗng nhanh hơn hẳn.
Mắt thấy Hình Lệ Hiên suýt đâm sầm vào đoạn cua kế tiếp, tim Du An Đồng như muốn nhảy lên tận cổ họng. Trong tíc tắc, phần eo của hắn khẽ chuyển động, ván trượt ma sát mạnh mẽ trên nền tuyết trắng xóa, loạt hoa tuyết li ti khẽ bay lên mù mịt,…
Vượt qua từng khúc cua nguy hiểm, trái tim Du An Đồng như muốn đi theo luôn cả Hình Lệ Hiên, rõ ràng tiết trời giá lạnh đầy tuyết nhưng cậu vẫn lo lắng tới nỗi đổ đầy mồ hôi.
Chỉ đến khi Hình Lệ Hiên an toàn kết thúc đường trượt, Du An Đồng mới dám thở phào nhẹ nhõm. Hôm nay thế là đủ kích thích rồi.
Hình Lệ Hiên đi tới chỗ Du An Đồng, tháo mũ bảo hộ xuống, nhướn mày nói: “Thế nào?”
Du An Đồng nhào tới ôm hắn, hôn một cái: “Ông xã nhà em ngầu chết đi mất!”
Trên đường trở về, Du An Đồng không ngừng ríu rít, dư vị kích thích ấy vẫn chưa tan hoàn toàn: “Ông xã, hồi nãy rất nguy hiểm đấy!”
Mẹ Hình sau khi nghe kể thì mỉm cười: “Hồi còn đại học, Lệ Hiên từng được quán quân bộ môn trượt tuyết toàn quốc đấy.”
Hai mắt đứa nhỏ tỏa sáng nhìn về phía Hình Lệ Hiên, hào phóng khen ngợi: “Lợi hại vậy sao? Mấy cái cúp anh đặt đâu thế, sao em chưa thấy bao giờ.”
Cậu nhớ phòng Hình Lệ Hiên ở nhà cũ rất sạch sẽ, không có mấy cái đồ trưng bày như cúp hay huy chương gì cả.
Mẹ Hình đáp: “Mấy thứ đó Lệ Hiên để trong tủ của phòng sách ấy.”
Du An Đồng ồ một tiếng, khó trách cậu không bao giờ thấy, cậu chưa từng đặt chân vào phòng sách lần nào.
Hình Lệ Hiên được cậu khen nức mũi, tuy trong lòng rất vui nhưng ngoài mặt vẫn cố tỏ ra lạnh nhạt nói: “Về nhà sẽ cho cậu xem.”
Thời điểm cuối năm cận kề, hương vị ngày lễ Tết càng lúc càng đến gần, khi bọn họ trở về nhà đã là Tết Nguyên Tiêu, mẹ Hình nhờ dì giúp việc mua một ít thịt để làm nhân sủi cảo.
Dì giúp việc nhìn nhân bánh rồi quay qua bảo Du An Đồng: “Du thiếu, cậu lại đây nêm nếm đi, tay nghề cậu tốt hơn tôi nhiều.”
Ở lâu trong Hình gia, mấy ngày đầu dì giúp việc còn hoảng hốt khi thấy đứa nhỏ tự xuống bếp nấu cơm nhưng giờ thì đã thành thói quen, hơn nữa bà cũng học được không ít cách nấu ăn đặc biệt của cậu. Tay nghề cải thiện lên không ít.
Cha mẹ Hình đã sớm lên lầu nghỉ ngơi, Du An Đồng và Hình Lệ Hiên ở dưới lầu. Cậu ngồi trên ghế sofa, mè nheo nhờ hắn xoa bóp chân nói là dọc đường đi bộ nhiều nên chân hơi mỏi. Đứa nhỏ vừa nghe thấy giọng của dì giúp việc, liền lập tức đáp: “Vâng, con tới liền đây!”
Du An Đồng quay sang nhìn Hình Lệ Hiên dặn dò: “Anh đừng có chạy đó, một lát em quay lại liền, biết chưa?”
Hình Lệ Hiên: “Này cậu là công tử bột à, có cần mai tôi mua mười người hầu về để phục vụ em không?”
Du An Đồng ló đầu ra khỏi nhà bếp nheo mắt đáp: “Em không cần người hầu, em chỉ muốn Hình đại thiếu phục vụ thôi!”
Dì giúp việc thấy cảnh này không khỏi nén cười.
Đứa nhỏ quay lại bàn bếp, cầm lầy chai dầu hào cho vào nhân bánh, đúng lúc này mùi tanh sống của thịt heo khiến cậu chợt thấy buồn nôn.
Du An Đồng đặt chai tương qua một bên, đi tới bồn rửa chén, “Ọe!”
Dì giúp việc lo lắng hỏi: “Sao thế?”
*09.09.21*
Lời chuyển ngữ: Tớ tính hai ngày nữa mới đăng cơ, để mấy web kia reup bản raw trước, nhưng mà beta của tớ thương mọi người quá, bả kêu đăng đi cho mọi người vui. Ngoài ra, sau một hồi bàn bạc thì tụi tớ chốt chương 27, 28 sẽ đăng bên wordpress chứ không post trên đây nhé (●’◡’●)ノ♥