Mỗi Ngày Không Đến Mấy Phát Cúc Hoa Liền Ngứa

Chương 43



CHƯƠNG 43

“Chờ… chờ chút…” Hoa Tiểu Mạc hít hít thở thở, vịn vai Bạch Thần nhẹ nhàng nâng mông lên, lại từ từ ngồi xuống, cái động tác nhìn qua đơn giản này kỳ thực hao tổn không ít tinh lực của hắn, đệt mợ, lớn quá trời, kích cỡ không bình thường a!

Bạch Thần mím chặt đôi môi mỏng, nhìn thái dương Hoa Tiểu Mạc chảy nhiều mồ hôi, y vươn tay ôm Hoa Tiểu Mạc, sau đó áp xuống, cái tư thế này không có sâu như tư thế trước.

Nghĩ có lẽ có thể giảm đi không ít đau đớn.

Y không động đậy, chỉ nhẹ nhàng hôn gò má, cần cổ, hai điểm màu hồng trên ngực Hoa Tiểu Mạc, không có kỹ xảo, chỉ là thuận theo bản năng mà hôn, nhưng mà cái kiểu hôn ngấu nghiến thuần túy như vậy lại nhượng thân thể Hoa Tiểu Mạc khó chịu dị thường, từng tia nhiệt lưu tuôn ra, thuận theo cột sống tập trung xuống cái nơi phía sau kia, hắn câu cổ Bạch Thần, hai chân kẹp lại quấn lấy eo y, khẽ hổn hển: “Có thể rồi.”

Bạch Thần chầm chậm lui ra ngoài, lại chợt chui mạnh vào cơ thể hắn, làm cho Hoa Tiểu Mạc rùng mình từng trận, trong tiếng thở dốc dồn dập kèm theo thư sướng vỡ vụn.

Dưới bộ mặt thanh lãnh là biểu tình cháy bỏng như hỏa sơn, mái tóc màu mực tán lạc xuống, có chút lộn xộn, tăng thêm vài tia nhu hòa, Bạch Thần cúi người hôn Hoa Tiểu Mạc, ôn nhu xoay giã dây dưa.

Hoa Tiểu Mạc vươn lưỡi trêu ghẹo trong miệng Bạch Thần nửa ngày, vài sợi chi bạc nhỏ xuống từ khóe miệng, hắn cuốn lưỡi về trong miệng mình, lại dùng lực hút đầu lưỡi của Bạch Thần, cứ như làm thế nào cũng không đủ.

Luật động dần dần tăng nhanh, đã mất đi chừng mực, Hoa Tiểu Mạc mở to ánh mắt rã rời đầy sương mù nhìn nam tử thanh tuấn mi mắt nhắm hờ đang phục trên người hắn ra sức cày bừa, tầm mắt dừng trên đôi môi mỏng nhợt màu đang mím chặt của đối phương, hắn ngẩng đầu dùng răng cùng lưỡi chạm vào cắn cắn liếm láp, chỉ chốc lát sau đã làm cho cánh môi Bạch Thần nhiều thêm vài phần hồng sắc.

Bạch Thần dành ra một tay chiếu cố vật nhỏ hồng nhạt đang dựng thẳng của Hoa Tiểu Mạc, vật đang chôn trong thân thể hắn dừng tại một điểm nào đó chậm rãi hoạt động, thong thả mà kiên định hướng vào con đường ẩm ướt trơn trợt kia thúc vào, một lần lại một lần, vào sâu ra cạn, liên tục tiến về trước, Hoa Tiểu Mạc ngay cả kêu cũng kêu không ra tiếng, chỉ há miệng, ngưỡng khuôn mặt trắng nõn lên, thân thể run rẩy một trận, mạnh mẽ co rút, rồi phát hiện dị vật trong cơ thể hắn hoạt động thần tốc, ra vào mãnh liệt làm hắn thiếu chút nữa kêu lớn lên, từng cổ dịch thể nóng bỏng phun vào trong cơ thể hắn, mà bản thân hắn cũng bởi vì khoái cảm mà phóng thích ra.

Hoa Tiểu Mạc mệt mỏi bất kham mở ra mi mắt bị mồ hôi thấm ướt, nâng tay vén ra những lọn tóc bết trên mặt, sờ sờ gương mặt đầy mồ hôi của Bạch Thần, đoạn, nhanh nhẹn vùi vào trong ngực Bạch Thần ngủ say.

Luận võ vào ngày thứ hai vẫn y vậy, eo Hoa Tiểu Mạc rất mỏi, cúc hoa cũng không mấy thoải mái, dù chỉ cùng Bạch Thần tới một lần, nhưng kích cỡ quá lớn, thế nên, bị thương luôn.

Sợ Bạch Thần lo lắng, cho nên hắn tự mình len lén thoa thuốc, ngay cả đi đường cũng không dám lộ ra sơ hở.

Tần Uyển vẫn là lấy thực lực kinh người thắng lợi, môn phái để ý nàng ta cũng nhiều lắm, Hoa Tiểu Mạc muốn tìm nàng ta nói chuyện chút lại không ngờ tới một vị khách ngoài ý muốn.

Kim Vân tựa hồ gặp phải chuyển nan giải gì đó, dung nhan tuyệt diễm nay nhiễm một tầng mệt mỏi cùng bi thương sâu sắc, chỉ giao cho Bạch Thần một lênh bài màu đen, Hoa Tiểu Mạc liền thấy trên gương mặt Bạch Thần trước nay vẫn vân đạm phong khinh hiện lên vẻ sửng sốt, hắn nhìn ra được Bạch Thần rất gấp, lại không yên lòng về hắn, cho nên đành phải chủ động xoa dịu.

“Có A Thất mà, ta không có việc gì đâu.”

Bạch Thần mím chặt môi, ngay trước mặt Kim Vân cúi người chạm Hoa Tiểu Mạc một cái: “Ta sẽ nhanh chóng trở về.”

Khiến Hoa Tiểu Mạc không ngờ đến chính là, chân trước Bạch Thần vừa đi, Tần Nghị đã tìm tới, đúng chóc như là đã hẹn trước vậy.

“Hoàng Thượng muốn gặp ngươi.”

Hoa Tiểu Mạc há to mồm, rất nhanh đã tiêu hóa xong hàm nghĩa của câu nói kia, nhất định là ý của A Thất, nếu không làm sao hoàng đế có khả năng hứng thú với hắn một tên tiểu thị dân không tên không tuổi.

Trong lòng có bóng ma với Tần Nghị, Hoa Tiểu Mạc dán cho y cái nhãn là phần tử nguy hiểm cao độ, cho nên hắn cơ hồ là tim vọt tới cuống họng khi cùng Tần Nghị ngồi chung một cỗ xe ngựa.

Cũng may xe ngựa không những xa hoa, mà không gian còn rất rộng rãi.

Không bao lâu sau, bánh xe ngựa đột nhiên xóc nảy một trận, Hoa Tiểu Mạc đang rúc trong góc liền cảm thấy một trận thiên toàn địa chuyển, chờ sau khi trong xe an tĩnh lại hắn mới phát hiện bị vật thể lạnh như băng đụng vào, nghiêng đầu nhìn một cái, thân của trường kiếm đen tuyền đang ở ngay đỉnh đầu hắn, mà vị trí nằm hiện tại của mình lại là cái nơi nào đó chỗ bụng dưới của Tần Nghị mới chết, nhất thời mặt mo khô nóng lợi hại, tay chân luống cuống rời khỏi người Tần Nghị, hắn không phát hiện thân thể cương cứng của Tần Nghị.

Khóe mắt liếc liếc gương mặt đều là mây đen dày đặc của Tần Nghị, Hoa Tiểu Mạc nuốt ngụm ngụm nước miếng, hai tay bắt chéo đặt trên đùi, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, trên mặt làm bộ bình tĩnh, kỳ thực trong lòng một mực bồn chồn.

“Mới vừa nãy là xe ngựa đột nhiên bị xóc, không liên quan tới ta.” Hoa Tiểu Mạc tìm một cái cớ cho mình.

Sắc mặt Tần Nghị cực kỳ khó coi, còn có một tia sát khí không dễ nhận ra, trầm mặt quét mắt nhìn thiếu niên đang nơm nớp lo sợ, hừ lạnh một tiếng.

“Vương gia, chỗ đó của ngươi…” Liếc bộ vị gồ lên bên dưới y bào Tần Nghị một cái, Hoa Tiểu Mạc bình tĩnh đưa tay chỉ chỉ: “Cứng rồi.”

Tần Nghị nghe vậy, trước tiên là không rõ cho nên cúi đầu nhìn, sau đó biểu tình trên mặt bỗng biến đổi, cứ như trông thấy chuyện đáng sợ biết bao, chấn kinh ngỡ ngàng, ngồi tại chỗ không nhúc nhích.

Hoa Tiểu Mạc đực mặt, trơ mắt nhìn vị vương gia nghiêm cẩn khốc duệ lấy tư thế cổ quái bay ra ngoài, tốc độ nhanh đến nỗi làm hắn líu lưỡi.

Màn xe bởi vì cổ lực đạo kia phản ngược lại, mang vào một mảng tro bụi, ta lặc cái sát!

Chỉ cứng lên thôi mà, có cần kinh hách đến như vậy không?

Không chỉ Hoa Tiểu Mạc bạo phát, mà Yến Tiểu Ất đang lái xe cũng không hiểu ra sao, giữa thanh thiên bạch nhật, gia như vậy là sao? Cứ y như là bị lửa xém tới mông vậy.

Tiến vào cửa ngoại hoàng cung, Yến Tiểu Ất mang Hoa Tiểu Mạc vào, thông báo một chút với mấy tên thị vệ rồi tự động ly khai, Hoa Tiểu Mạc ngồi trên lan can nhàm chán phơi nắng, lộ ra nụ cười thân thiết với các tiểu cung nữ đi ngang qua.

Cười cười, xinh xinh, chậc chậc, hoàng đế quả thật là hưởng hết tề nhân chi phúc*.[đủ loại phúc phần của con người]

Chờ một hồi lâu mới thấy một lão thái giám đi tới, hỏi vài câu, Hoa Tiểu Mạc thành thật trả lời, bộ dáng thành khẩn hiền lành làm lão thái giám thả nhẹ ngữ khí không ít.

Một đường cùng lão thái giám đi vào trong nội môn, Hoa Tiểu Mạc vừa đi vừa ngó, mồm không ngừng há to, xem ti vi cùng với đi một lần trong hiện thực hoàn toàn là hai khái niệm.

Dừng lại một nơi ngoài cung điện, lão thái giám mở miệng: “Ở đây chờ chút đi.”

“Đa tạ công công.” Hoa Tiểu Mạc cảm kích đáp tạ.

Trước khi lão thái giám đi còn quay đầu nhìn Hoa Tiểu Mạc một cái, làm cả người Hoa Tiểu Mạc không được tự nhiên.

Không chờ lâu lắm đã nghe được một thanh âm nhọn hoắc: “Tuyên.”

Hoa Tiểu Mạc thả nhẹ bước chân đi vào, cả người cứ như lung lay, sắp gặp được hoàng đế rồi, ha ha ha, gặp hoàng đế rồi.

Nhưng các loại hân hỉ trong lòng hắn sau khi trông thấy bức màn trong tẩm điện nọ nhất thời đều tan thành mây khói, hắn bị đả kích trở tay không kịp, ánh mắt phẫn nộ đóng lên tấm màn mấy giây, trong lòng gào thét mấy câu trút giận sau đó ngoan ngoãn đứng bên người Lan Thất.

Phía sau màn che truyền ra một âm thanh già yếu: “Nếu người đã tới rồi, vậy thì bắt đầu đi.”

Lan Thất trả lời: “Vâng.” Sau đó nhìn Hoa Tiểu Mạc một cái.

Hoa Tiểu Mạc vội vã xắn tay áo đi hỗ trợ.

Từ trong màn vươn ra một cánh tay, gầy đét như que củi da dẻ mang màu đen thùi quỷ dị, sau lưng Hoa Tiểu Mạc chợt lạnh, là cổ độc, hắn lau mồ hôi trên trán cẩn cẩn dực dực trợ thủ cho Lan Thất.

Bầu không khí trong đại điện áp lực kinh người, kèm theo tiếng hô hấp thận trọng là từng trận tiếng kéo xé chăn đệm chói tai truyền ra từ trong màn, theo thời gian trôi qua, mồ hôi trên mặt Hoa Tiểu Mạc cũng càng lúc càng nhiều, hắn vừa phải bận rộn lau mồ hôi cho Lan Thất, vừa phải lưu ý màu máu đen từ cánh tay kia không bị không khí xâm thực, nhất tâm nhị dụng, mệt quá chừng.

Chờ đến lúc Hoa Tiểu Mạc cùng Lan Thất đi ra, hắn có loại cảm giác sống sót sau tai nạn, cho dù sinh mệnh kẻ kia khô héo, nhưng uy nghiêm của đế vương vẫn tồn tại như cũ, không phải ai cũng có thể thoải mái đối mặt.

“A Thất, độc trên người lão đã xâm nhập vào tâm mạch, cũng đã là chuyện mấy ngày rồi, có phải là sắp…”

“Tiểu Mạc.”

Thanh âm trầm thấp bên tai làm Hoa Tiểu Mạc ngây người, hắn cúi người nhìn mũi chân nhỏ giọng nói: “Đầu ta bị cửa kẹp.” Còn chưa xuất cung đã nghị luận về cái vị trên long ỷ kia, nếu như bị những ám vệ kia nge được, phỏng chừng bị lôi vào đại ngục ngay tại chỗ, sau đó sẽ nhanh chóng bị đẩy ra chợ để người ta ném đồ ăn.[câu này là chém, chém không thấy đường luôn, hãy thông cảm cho ta huhu]

Lan Thất than nhẹ: “Lần này không nên mang ngươi đến Biện Châu.” Để bị cuốn vào trong cuộc cung biến không chút liên hệ gì với họ.

Hai người một đường không nói gì, đến khi vào xe ngựa, khuôn mặt banh cứng của Hoa Tiểu Mạc mới chậm rãi trở lại như cũ.

“Ngươi cho rằng ngươi không mang ta đi theo, ta có thể an ổn chờ ở Đào Hoa thôn?”

Vén rèm xe nhìn ra phố xá, một lát sau Lan Thất mới hạ rèm xuống tựa vào trên vách nghiêng đầu nhìn Hoa Tiểu Mạc, mắt mang ý cười.

“Nếu như không có gì ngoài ý muốn, hoàng đế vừa chết, thái tử sẽ theo di chiếu lên ngôi, sau đó đăng cơ, sửa đổi quốc hiệu.” Hoa Tiểu Mạc híp híp mắt, trên mặt ngưng trọng hiếm thấy: “Nhưng rất hiển nhiên là sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”

“Cổ độc kim tằm*, độc vật độc nhất thiên hạ, vô hình vô sắc, vô tích không thể tìm, lấy trứng trùng của độc cổ nghiền thành bột phấn, rải lên trên y phục gần người, nếu không biết mà lỡ tiếp xúc, vậy liền trúng cổ độc.” Không để ý đến biểu tình kinh ngạc trên mặt Lan Thất, Hoa Tiểu Mạc suy tư nói: “Triệu chứng như là mệt nhọc khí hư thông thường mà ra, kẻ không biết không thể nào kê đơn, một ngày độc tính chui vào cơ thể, kẻ trúng độc sẽ như bị hàng ngàn vạn con trùng tằm cùng nhau gặm cắn toàn thân, đau đớn không chịu nổi, toàn thân vô lực, nhưng thần trí vẫn bảo trì minh mẫn, mười ngày sau liền trở thành công cụ nuôi cưỡng cổ trùng, chịu dày vò bảy bảy bốn mươi chín ngày, thịt rữa thấy xương mà chết.” [kim tằm: tằm vàng]

Người đều sợ chết, càng huống chi là kẻ nắm giữ thiên hạ, dục vọng nắm quyền lực trong tay. Cho dù chỉ có một tia hy vọng, cũng sẽ không bỏ qua.

Lan Thất thu mắt cười nói: “Ngươi chỉ nhìn qua một chút vị thuốc ta dùng và lời nói phiến diện đã có thể kết luận triệu chứng người bệnh, mà lại còn phân tích thấu triệt, Tiểu Mạc, nếu như sư phụ còn trên đời, ngươi nhất định sẽ là đệ tử quan môn* của người.” Chỉ mấy tháng thời gian ngắn ngủi, đã có thành tựu thế này, ngay cả y và Bạch Thần cũng đều không làm được. [đệ tử quan môn: đệ tử đóng cửa, đệ tử cuối cùng]

Nhìn vui mừng cùng tán thưởng trong mắt nam tử trước mặt, khóe miệng Hoa Tiểu Mạc co giật, không hiểu sao trứng đau, sao lại thấy cứ như cái loại kỳ vọng cùng trông đợi mà phụ mẫu nhìn hài tử nhà mình?

“A, ta là thiên tài.” Hoa Tiểu Mạc hôn lên môi Lan Thất một ngụm: “Có thể mang tâm tư như vậy, có lẽ Tần Nghị không mưu đồ với cái ghế kia, rất có khả năng là vì cừu hận.” Tỷ như khi còn bé bị biếm lãnh cung chịu đủ đau khổ, sau lại tức giận phấn đấu trở nên nổi bật, trước mặt thì trung hiếu, sau lưng là đủ loại âm mưu quỷ kế.

Hoa Tiểu Mạc tự động bổ sung thêm trong đầu một đoạn cố sự đẫm nước mắt cảm động lòng người, tê tâm liệt phế về vị hoàng tử trong lãnh cung bị người lạnh nhạt, sau đó nội tâm y dần hóa đen.

Một bộ sách sử cung đình thông thường đều như vậy, không khác mấy.

Sờ sờ tóc Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất ngưng mắt: “Những lời nay chớ có đề cập trước mặt người ngoài.”

“Ký lai chi tắc an chi*, A Thất, sự tình không có tốt hay xấu tuyệt đối.” Hoa Tiểu Mạc lên mặt cụ non vỗ vỗ vai Lan Thất. [chương trước có giải thích rồi, sợ không nhớ nên t nói lại: nếu đã đến đây rồi thì an ổn mà sống và hưởng thụ ở đây thôi]

Ngưng mắt nhìn thiếu niên trước mắt không biết trở nên xuất sắc từ khi nào, nửa ngày, nụ cười bên môi Lan Thất càng sâu: “Tối nay ngủ với ta, được không?”

Hoa Tiểu Mạc: “……” Nhất thời liền cảm thấy cúc hoa đau rát.

Trở về chỗ ở, lúc trời tối Bạch Thần đã trở lại, mặc dù Hoa Tiểu Mạc có đầy nghi vấn, nhưng hắn lại không hỏi ra tiếng, bởi vì hắn thấy mi mày Bạch Thần lộ ra mệt nhọc.

Ba người rất an tĩnh ăn cơm tối, Bạch Thần gắp không ít rau xanh đậu hủ cho Hoa Tiểu Mạc, Lan Thất múc cho Hoa Tiểu Mạc một muỗng canh lớn, gỡ hết xương cá đưa thịt vào trong chén Hoa Tiểu Mạc.

Ăn cơm nát không giống ăn cháo, Hoa Tiểu Mạc khóc không ra nước mắt, hai mắt ngoắc thẳng tới đầu vịt cay và cổ vịt cách hắn rất xa, không cho hắn ăn, vậy mang lên đây làm gì? Đây không phải là làm hắn thèm rành rành ra sao?!

“Có thể ăn một cái hay không?” Hoa Tiểu Mạc nhai xong lá rau xanh trong miệng, đáng thương mong đợi mà nhìn nhìn Lan Thất, lại nhìn nhìn Bạch Thần, khóe miệng cũng sắp chảy nước miếng rồi.

Người trước mặt mỉm cười lắc đầu, kẻ sau lặng lẽ, lại cho thêm vào chén hắn một đũa rau xanh.

“Mông của ta đã hết đau rồi.” Hoa Tiểu Mạc thử thuyết phục, ánh mắt vẫn như cũ không rời mâm đồ ăn cay nửa phân: “Thuốc cũng thoa rồi, bây giờ một chút cảm giác cũng không có, không tin các ngươi có thể kiểm tra.”

“Hồi chập tối thấy ngươi ngủ say, ta tiện thể kiểm tra một lần rồi, sưng đỏ chưa tan.” Lan Thất liếc Bạch Thần đang buông mắt ăn cơm, mơ hồ mang theo trách cứ, lại còn nói thêm: “Chỗ kia cực kỳ mỏng manh, cần phải chú ý không được lơ là.” Từ trong cơ thể Tiểu Mạc phát hiện đỏ tươi, đã làm tốt chuẩn bị, thế mà còn xuất hiện xé rách nho nhỏ, y không thể không đối mặt một cái sự thật, kích cỡ của Bạch Thần rất kinh người, chí ít lớn hơn y.

Nghĩ vậy y lại cảm thấy buồn cười, trước nay chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày bởi vì chuyện này mà đi so sánh.

Mà khí tức trên người Bạch Thần càng lạnh hơn mấy phần, mi mày cau lại cau, như là đang ảo não gì đó.

Cạch —

Đôi đũa trong tay Hoa Tiểu Mạc rơi xuống bàn, không nói gì đông cứng nghẹn họng, mọe nó, chỉ là muốn ăn chút đầu với cổ vịt cay, sao lại khó khăn như vậy?

Bởi vì cúc hoa thụ thương, hai người Hoa Tiểu Mạc và Lan Thất đành phải lẳng lặng lẳng lặng ôm nhau ngủ.

Giờ Thìn, Hoa Tiểu Mạc đau bụng, nhịn lại nhịn, cuối cũng vẫn là rón rén xuống giường khoác áo ngoài đi mao xí.

Từ trong mao xí lết ra, lúc đến khúc ngoặt hành lang Hoa Tiểu Mạc sợ hết hồn, hai hắc y nhân đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Theo lý hắn phải xả họng ra gào một tiếng, như hắn không cảm thấy địch ý trên người đối phương, cho nên hắn không đánh tiếng.

Thanh âm đè thấp bên tai có chút nặng nề: “Hoa công tử.”

“Thiên Thanh, Thiên Lam?” Nghe cái xưng hô này, Hoa Tiểu Mạc xích lại gần nhìn rõ người tới, hắn kinh ngạc nói: “Sao các ngươi đến đây? Y đâu, có phải y ở gần đây hay không?” Nói xong nhìn ra sau lưng, lại nhìn bốn phía.

Thiên Thanh, Thiên Lam đột nhiên gập gối, bịch một tiếng quỳ trước mặt Hoa Tiểu Mạc: “Hoa công tử, xin người cứu chủ tử nhà ta.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.