Chương 42: Cổ đại cung đình văn [6]
Hạ triều, hai vị đại nhân cần đi Nam Bắc tuần kia bị Nhiếp chính vương điện hạ xách đi, làm việc vì tiểu hoàng đế nhà y, dù gì cũng phải dạy một phen chứ. Nếu như là người định nhân cơ hội tham ô, vẫn sớm đem đi chém cho thỏa đáng.
“Ai đi phía Nam, ai đi Tây Bắc?” Nhiếp chính vương điện hạ nói trực tiếp đến vậy, những người này cũng không phải tiểu hoàng đế nhà y, không cần cho sắc mặt gì tốt.
Lúc này hai vị đại nhân bị Nhiếp chính vương điện hạ dẫn đi hai mặt xám như tro tàn, còn cho rằng Nhiếp chính vương điện hạ bất mãn với hành động lúc lâm triều của bọn họ, định giáo huấn một phen. Cơ mà xem tình huống này chắc không phải đâu?
“Thần, thần nguyện đi Tây Bắc.” Tống Lô lén nhìn sắc mặt của Nhiếp chính vương điện hạ, nhất thời trong lòng có chút bồn chồn, giờ ngài sắc mặt khó coi, rốt cuộc muốn cho người ta đi, hay không muốn cho người ta đi?
“Thần, nguyện vào phía Nam.” Lý Hoàn âm thầm cắn răng, hắn làm quan là muốn giải quyết tình huống lũ lụt ở gia hương, bây giờ có cơ hội này, cho dù là Nhiếp chính vương trách tội, hắn cũng không muốn từ bỏ.
“Nếu nhận làm việc này, vậy thì làm đàng hoàng bản vương, nếu như để bản vương biết hai người các ngươi qua loa cho xong…” Nhiếp chính vương điện hạ mắt hơi híp cười lạnh một tiếng: “Bản vương tuyệt đối sẽ khiến các ngươi hối hận vì đã được sinh ra trong đời.”
“…”
“…”
Lý Tống hai người đều là mặt mày kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Nhiếp chính vương điện hạ vừa nói chuyện. Cho nên, bây giờ là bọn họ hiểu lầm? Nhiếp chính vương điện hạ gọi bọn họ ra cũng không phải muốn trách tội bọn họ ôm việc, mà là lo lắng bọn họ không làm tốt?
“Nhìn bản vương làm chi?” Nhiếp chính vương điện hạ mặt dữ tợn lạnh lùng nói: “Ngân lượng không đủ tìm bản vương lấy, lương thực không đủ tìm hương thân hiếp đáp đồng hương lấy, lẽ nào những thứ này còn muốn bản vương dạy các ngươi?”
“Không, không cần.” Hai người vội vàng thu liễm biểu cảm trên mặt xua tay biểu thị mình có thể giải quyết: “Vi thần nhất định dùng hết khả năng phân ưu vì Nhiếp chính vương.”
“Việc này có liên quan gì tới bản vương đâu? Hai người các ngươi là thần tử của bệ hạ, cũng không phải thần tử của bản vương.” Nhiếp chính vương điện hạ mắt cá chết nhìn chằm chằm hai người: “Hai vị đại nhân, họa là từ miệng mà ra, sau này nói chuyện vẫn nên để ý nhiều vào.”
“Nhiếp chính vương nói phải.” Hai người xác thực bị Nhiếp chính vương dọa sợ không nhẹ, bây giờ chính là Nhiếp chính vương nói cái gì thì chính là cái đó, hai người căn bản không dám nói nhiều. Bây giờ bọn căn bản không làm rõ được Nhiếp chính vương đến cùng có ý gì, bây giờ tốt nhất chính là cái gì cũng đừng nói, cứ nghe Nhiếp chính vương nói.
“Sau này chuyện bệ hạ phân phó nhất định phải làm cho đẹp vào, nếu như không làm tốt, cẩn thận cái đầu trên cổ các ngươi.” Nhiếp chính vương kết thúc đối thoại rồi phất tay áo rời đi. Ừm, phải đi tìm tiểu hoàng đế nhà y rồi, đi lâu như vậy, cũng không biết tiểu hoàng đế có nhớ y không.
Sau khi Nhiếp chính vương đi xa hai người hai mặt nhìn nhau, cho nên, đây là Nhiếp chính vương kêu bọn họ làm việc cho tốt thật à?
“Lý đại nhân, việc này…” Tình huống của Tống Lô và Lý Hoàn chênh lệch không bao nhiêu. Phía Nam dễ lụt, Tây Bắc dễ hạn, cho nên, giờ Tống Lô mới dám vào lúc này đứng ra ôm đồm việc này.
“Nhiếp chính vương đã có lời, tất cả nghe theo lệnh của bệ hạ.” Nếu như nói từ ban đầu tâm lý của Lý Hoàn đã không đáy, bây giờ thì lại như uống thuốc an thần. Nếu đây là lời Nhiếp chính vương nói ra, vậy bọn họ có thể mạnh tay làm việc.
“Vẫn là Lý đại nhân tâm tư thông thấu.” Lúc này Tống Lô cũng phản ứng lại. Nếu như nói bây giờ trong triều ai quyền thế lớn nhất, thì không ai bằng Nhiếp chính vương điện hạ rồi, nếu vị gia này đều đã nói vậy rồi, đó chính là kêu bọn họ mạnh tay làm việc, chỗ dựa vững chắc của mình lại là Nhiếp chính vương.
Kỳ thực ấy, ý của Nhiếp chính vương điện hạ chỉ là muốn giáo huấn hai người này một phen, tiết kiệm hai người này làm việc không tận tâm. Không ngờ lại trực tiếp bị hai người này xem thành chỗ dựa vững chắc…
Ta cũng chỉ có thể nói, ai kêu Nhiếp chính vương điện hạ bình thường tác uy tác phúc trong triều, mặc kệ ngươi nói gì, người ta đều cảm thấy ngươi có mưu đồ.
Giáo huấn hai người xong bước chân của Nhiếp chính vương điện đều nhẹ không ít, lúc đi tìm tiểu hoàng đế nhà mình thì còn đang suy nghĩ, chờ lát nữa gặp tiểu hoàng đế, hôn nhẹ chỗ nào mới có thể không phụ lòng sự ra sức của mình.
Chỉ mới cọ mồm mép hai cái thôi Nhiếp chính vương điện hạ đã ủy khuất như vậy rồi, ngài cũng được đó.
Tiểu thái giám ở lại ngự thư phòng cùng Thiệu Khiêm liền một vẻ sinh không thể yêu, nước mắt nhỏ ở trong ánh mắt lăn qua lăn lại sắp rơi xuống rồi. Thiệu Khiêm liền buồn bực, người này sau khi bãi triều đã không bình thường rồi? Hay là ai khi dễ ngươi?
“Tích Phúc? Ai khi dễ ngươi?” Thiệu Khiêm cảm thấy vẫn nên hỏi một chút thì tốt hơn, người bên cạnh mình, tóm lại đều phải quan tâm.
“Oa.” Thiệu Khiêm vừa hỏi, tiểu thái giám trực tiếp khóc, nước mắt ào ào rơi xuống: “Chủ tử, ngài nói, ngài nói hôm nay trên điện ngài hất mặt mũi Nhiếp chính vương, y… y sẽ kêu người đối phó chúng ta đó. Lỡ như… lỡ như… nô tài cũng không sống được. Hu hu hu hu…”
Thiệu Khiêm sửng sốt, nhìn tiểu thái giám khóc như mưa rất là ấm lòng. Dù sao trước đây ở trong cung người thật sự tốt với tiểu hoàng đế, chỉ sợ cũng chỉ có tiểu thái giám cùng lớn lên với hằn này thôi.
“Không khóc. Không có việc gì.” Thiệu Khiêm đứng dậy đi tới trước mặt Tích Phúc, cũng không ngại nước mắt nước mũi của hắn làm bẩn long bào của mình mà ôm lấy hắn an ủi: “Hoàng thúc không phải người xấu, y sẽ không làm gì chúng ta cả.”
“Chủ tử ngài không cần an ủi nô tài. Ngài nghĩ đi, trước đây Nhiếp chính vương đối với ngài mũi không phải mũi mắt không phải mắt, hở cái là trừng ngài nữa.” Tiểu thái giám cao hơn tiểu hoàng đế một chút, không biết là khóc ngu rồi, hay là gan lớn rồi, lại dám ôm ngược lấy tiểu hoàng đế: “Chủ tử, nếu không hai ta trốn đi. Cũng không thể để Nhiếp chính vương bắt chúng ta.”
*mũi không phải mũi mắt không phải mắt: từ địa phương Tế Nam, nghĩa là ngứa mắt, hay bắt bẻ, chỉ trích aka Nhiếp chính vương đối xử với tiểu hoàng đế chẳng ra gì hết
Nhiếp chính vương điện hạ lòng tràn đầy vui mừng muốn nhận thưởng vừa đi đến cửa liền nghe vậy…
Ánh mắt vui vẻ của Nhiếp chính vương điện hạ nhất thời liền lạnh xuống. Ai, ai không có mắt muốn lừa tiểu hoàng đế nhà y chạy? Đúng là chán sống rồi.
Nhiếp chính vương điện hạ gương mặt đen kịt trực tiếp đẩy cửa, đang định mở miệng liền chứng kiến tiểu hoàng đế nhà y bị tiểu thái giám mặt mày hoảng sợ ôm lấy, tiểu thái giám không sợ chết kia còn giấu tiểu hoàng đế nhà y ra sau lưng.
“Ngươi ngươi ngươi, ngươi đừng tới đây. Ta ta ta cũng không sợ ngươi đâu.” Tiểu thái giám bảo vệ chủ tử nhà mình sau lưng run rẩy cầm lấy một cây bút lông chỉ vào Nhiếp chính vương điện hạ đang đi tới: “Ngươi ngươi ngươi còn tới nữa, ta ta sẽ không khách khí.”
Thiệu Khiêm đứng sau lưng tiểu thái giám nhếch môi cười cười với Nhiếp chính vương điện hạ, hàm ý kia lại quá là rõ ràng, ngươi dám động hắn, ta liền dám động ngươi.
Nhiếp chính vương điện hạ có thể đọc được biểu cảm của tiểu hoàng đế? Y đúng là đọc hiểu được, bàn tay định lôi tiểu thái giám ra khựng lại, cố đổi thành vỗ đầu. Chỉ là, giờ ngài mặt hầm hầm lại vỗ đầu người ta, không thể không khiến người ta nghĩ tới hướng khác.
Chí ít, Tích Phúc liền nghĩ xấu. Hắn cho rằng Nhiếp chính vương đang sờ xem đầu của hắn nên chém từ chỗ nào thì thích hợp đây mà, nghĩ dù gì cũng phải chết, không đánh y một cái hình như hơi có lỗi với chính mình.
Tiểu thái giám càng ngày càng bạo cầm bút lông quẹt ngang mặt Nhiếp chính vương, chừa cho y một sắc thái xinh đẹp, sau đó tiểu thái giám oa oa khóc lớn ôm chủ tử nhà hắn gào lên: “Chủ tử, nô tài không thể chiếu cố ngài, chờ kiếp sau nô tài vẫn làm nô tài của ngài.”
Thiệu Khiêm đảo qua vết mực trên mặt Nhiếp chính vương điện hạ, lại nhìn gương mặt sắp bằng màu mực của y một cái nữa thì nhìn không được, nở nụ cười.
Nhiếp chính vương điện hạ trong lòng giận nha, trong đầu đã lôi tiểu thái giám này ra dùng các loại hình pháp hết một lần rồi. Khi nghĩ chờ tiểu hoàng đế nhà mình không thèm để ý sẽ cho hắn chút dạy dỗ, liền nghe thấy tiếng cười trong veo của tiểu hoàng đế nhà mình. Giờ đây, lửa giận có lớn hơn nữa cũng đều bị tiếng cười kia dập tắt không còn rồi.
Không phải là bị bôi mực thôi sao, có thể đổi được tiếng cười của tiểu hoàng đế nhà mình cũng đáng mà.
“Tích Phúc, không có việc gì. Ngươi đi xuống trước đi. Hoàng thúc không phải người nhỏ mọn.” Thiệu Khiêm nói rồi còn nhìn Nhiếp chính vương điện hạ một cái.
“Cút nhanh lên, nếu không cút thì sẽ người đánh ngươi thật đó.” Nhiếp chính vương điện hạ trực tiếp tiến lên kéo người ra, xách cổ áo mở cửa ngự thư phòng đưa người ra ngoài: “Không cho phép quấy rối bản vương cùng bệ hạ, bằng không ta sẽ kêu người đuổi ngươi ra khỏi cung.”
Thiệu Khiêm nghe nhị hóa nhà mình hung hăng uy hiếp người khác liền muốn cười, sao lại còn so đo với một đứa nhỏ vậy?
“Hiên Nhi.” Nhiếp chính vương điện hạ khóa cửa điện lại, mấy bước đi tới trước mặt Thiệu Khiêm, chỉ vào vết mực trên mặt không biểu cảm nói: “Thái giám của ngươi khi dễ ta.”
Thiệu Khiêm lại nhịn không được cười tiếp. Hắn phát hiện bạn đời của thế giới này quả thật có bản lĩnh làm tượng cười mặt lạnh. Mặt không chút biểu cảm lại nói ra lời ủy khuất đúng là một đại sát khí.
“Hiên Nhi không thương hoàng thúc. Hoàng thúc khổ sở trong lòng.” Nhiếp chính vương điện hạ mặt vẫn dính mực ôm tiểu hoàng đế ngồi lên ghế, gò má dính mực cọ xát gò má mềm min của tiểu hoàng đế, thấy trên mặt hắn cũng dính mực mới thoả mãn gật đầu: “Trên mặt Hiên Nhi cũng bẩn rồi, hoàng thúc giúp Hiên Nhi lau nha.”
“Hoàng thúc, bình thường ngài nhất định toàn ăn da heo.” Thiệu Khiêm nhịn không được móc một câu.