Mỗi Lần Sống Lại Đều Yêu Nàng Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 30: Bé cưng ngoan, đừng quấy



Dạ Nhuận trợn tròn mắt nhìn Nhụy Bạch Y, hai tai dựng thẳng lên, vẻ kinh hãi treo trên gương mặt.

Sau khi chàng ngây người một lúc lâu, nhiệt độ trong sương phòng lập tức tăng lên chót vót. Mãi đến khi Nhụy Bạch Y chớp chớp mắt với chàng, đôi môi hồng khẽ nhếch, giọng nói vừa lạnh lẽo vừa dịu dàng vang lên, “Làm chứ?”

Dạ Nhuận: “……”

Chàng cảm giác được bàn tay nhỏ kia lại véo véo, còn mạnh tay hơn hồi nãy, véo đến mức toàn bộ đầu óc chàng đều phóng tít lên mây, lúc này người con gái nói: “Đến đây nào.”

Dạ Nhuận: “…………”

Mẹ kiếp.

Chàng biết ngay chàng sẽ chết trong tay cô gái này mà.

Một tiếng “Rầm” vang lên, vật nặng nào đó trở mình, suýt thì đè sụp cả giường. Hai đụn nhô lên trong chăn hòa thành một đụn cao cao chỉ trong nháy mắt. Cái đầu nho nhỏ kia bị một cái đầu khác che lại, hai đầu giao hòa bên nhau.

Tiếng hít thở hổn hển ngâm nga, tuyết ngoài cửa sổ rơi nhẹ nhàng, không nhanh không chậm, chậm rãi hạ cánh trên mặt đất. Trong phòng lại là mưa rền gió dữ, mưa nặng giọt lành, nhịp điệu nặng nề đập vào không khí.

Ánh nến nhạt nhòa trong phòng điên cuồng nhảy múa, chiếu rọi cảnh trăng non ngọt ngào dưới mành. Hương xông lượn lờ và hương mùa Đông lành lạnh nhàn nhạt bị ngọn lửa cháy bỏng đốt lên, tràn ngập khắp sương phòng, quanh quẩn không tiêu tan.

Va chạm trong không khí, có tiếng nức nở của người thiếu nữ.

Không biết đã qua bao lâu, trong bầu không khí nóng bỏng mà màn tuyết rơi không thể làm hạ nhiệt, tiếng khóc của cô gái vọng ra.

Tiếng khóc dập tắt đoạn nến cuối cùng, ánh trăng buông xuống. Màn đêm bị xua khỏi không trung, mặt trời đã ló ra, mà tiếng khóc kia vẫn chưa dừng lại.

Quầng mặt trời mọc lên trong không khí lạnh lẽo, ánh lửa sắp chịu không nổi trận mưa tuyết. Trong mùa Đông khắc nghiệt thế này, mà nó vẫn tỏa nhiệt không chút để ý.

Thế giới ngoài cửa sổ đã khoác áo mới, bông tuyết biến thành hạt tuyết, rơi mỗi lúc một vội vàng hơn, nhưng một góc nóng bỏng trong căn phòng vẫn chưa dừng lại.

Dạ Nhuận bị Nhụy Bạch Y đá xuống giường, lăn xuống cùng cả chăn. Thật ra Nhụy Bạch Y đã bị vần vò không còn sức lực gì, nhưng Dạ Nhuận cứ như cầm thú vậy, nàng không chỉ muốn đá chàng, nàng còn muốn bóp chết chàng.

Nhắc tới từ “bóp” kia, cảm giác hối hận tận cùng chợt dâng lên trong lòng Nhụy Bạch Y, ngay sau đó là cảm giác toàn thân co rút, mồ hôi lạnh đầm đìa.

Nàng rụt người trong góc giường, cảm thấy xương cốt toàn thân sắp tan ra, nhức mỏi không bút nào tả xiết. Hơi lạnh trên cơ thể chẳng bao lâu sau lại được bao bọc bởi hơi ấm.

Nàng cả kinh mở mắt ra, cũng may không phải là cái mặt bự ham mê sắc dục của Dạ Nhuận, mà là một chiếc chăn rất dày che khuất người nàng. Dạ Nhuận cầm chiếc áo rơi trên đất lên khoác vào, ngơ ngác nhìn nàng một cái, xoay người ra khỏi phòng. Chỉ một chốc sau chàng lại quay lại, ôm một bó than xương bạc trong tay.

(Than xương bạc: Một loại than có chất lượng rất cao, được cho là cháy đủ cả ngày lẫn đêm.)

Chàng thêm đủ than cho chậu than rồi lại ra khỏi phòng, hòa vào màn tuyết trắng xóa bên ngoài.

Nhụy Bạch Y muốn ngủ, nhưng lại đau đến mức không ngủ nổi. Chung quanh yên tĩnh lạ thường, tiếng lửa tanh tách trong chậu than cũng có vẻ ồn ã. Nhụy Bạch Y cuốn chiếc chăn trên người chặt thêm, thầm mắng Dạ Nhuận trong lòng ngàn vạn lần.

Đây là lần đầu nàng tán tỉnh chàng như vậy, nàng cũng nếm phải trái đắng khổ sở lắm rồi. Nếu trước đó nàng biết Dạ Nhuận sẽ trở nên đáng sợ thế này, có đánh chết nàng cũng sẽ không trêu chọc chàng.

Nhụy Bạch Y ló đầu ra khỏi chăn, quét mắt một vòng quanh phòng mà không phát hiện bóng dáng Dạ Nhuận. Nàng nhíu mày, lấy làm khó hiểu vì làm sao thằng cha này đã phát khùng phát điên một trận mà vẫn còn sức để ra ngoài. Nàng há miệng gọi một tiếng, không có ai đáp lại nàng cả.

Nhụy Bạch Y lại chui đầu vào trong chăn, cuốn chăn chặt hơn, đột nhiên nảy sinh cảm giác mình bị vứt bỏ.

Lên giường xong là lạnh lùng máu lạnh vô tình vô nghĩa sung sướng sảng khoái chả lưu luyến tí nào bỏ đi luôn, cũng phù hợp với hình tượng của La Sát Giết Người Trong Đêm Nhuận đấy.

Ước chừng qua một khoảng thời gian bằng nửa nén hương, khi Nhụy Bạch Y sắp chắc chắn là nàng đã bị Dạ Nhuận vứt bỏ, cửa phòng bị đẩy ra kẽo kẹt từ bên ngoài, một cái bóng đen nhanh chóng nhảy vào, sau đó đóng cửa lại.

Không khí lạnh xâm nhập vào phòng còn chưa kịp mang theo các đồng bọn nhỏ của chúng vào theo thì đã bị ngăn cách lại, ngay sau đó lại bị lửa nóng từ lò than tấn công, bị cắn nuốt hầu như hết sạch. Căn phòng ấm áp trở lại.

Nghe thấy động tĩnh, Nhụy Bạch Y thò đầu ra khỏi chăn, nàng thấy người đàn ông nắm chặt một cái bình nhỏ màu đen trong tay, trên đuôi tóc và bả vai chàng có dính tuyết.

Chàng đã đi đến mép giường rồi nhưng lại nghĩ đến điều gì, bèn đặt cái bình nhỏ kia bên gối, nhìn nàng một cái, đi đến cạnh chậu than hơ hai bàn tay to của mình trên chậu một lát, hơ xong chàng xoa xoa lòng bàn tay, rồi mới quay lại.

Nhụy Bạch Y không muốn để ý tới chàng, đầu rụt vào trong chăn. Nàng nghe thấy có tiếng sột soạt vang lên bên ngoài chăn. Nhưng chẳng mấy tiếng động đã dứt, chăn trên người nàng bị vạch ra nhẹ nhàng, người nọ trượt vào, dán sát cạnh nàng.

Nhụy Bạch Y lập tức véo lên cánh tay chắc nịch của người đàn ông, muốn đá chàng một cú, đuổi chàng đi ngay.

“Bé cưng ngoan, đừng quấy, ta bôi chút thuốc cho nàng đã nhé.” Giọng nói của Dạ Nhuận như tê dại, khản đặc đi, trầm trầm thấp thấp. Chàng kiên nhẫn dỗ dành nàng.

Thấy khuôn mặt nhỏ của nàng hẵng còn nước mắt, còn cả vẻ mặt “thiếp muốn giết chàng”, ngực chàng thắt chặt lại, lòng rất là đau. Nhưng lúc đấy làm sao chàng khống chế được, chàng mà khống chế được thì còn là đàn ông nữa không.

“Cút!” Hốc mắt Nhụy Bạch Y hoe đỏ, nàng đá chàng. Đến cái mức này thì cũng đủ để tưởng tượng Dạ Nhuận đã làm chuyện cầm thú cỡ nào.

Dạ Nhuận cứ để nàng đá, chờ nàng đá mệt rồi, chàng rúc người dưới chăn bôi thuốc cho nàng.

“Nhóc con, nàng nhớ kỹ nhé, trên người ta nàng véo chỗ nào cũng được, đánh làm sao đá kiểu gì ta cũng chịu. Nhưng chỗ đó thì không được, không, thật ra cũng được, chẳng qua về sau nàng phải nhớ kĩ, cho ta chuẩn bị trước đã.”

Dạ Nhuận vừa bôi thuốc cho Nhụy Bạch Y, vừa ôn tồn dỗ nàng. Chàng không cảm thấy hành động bất thình lình mà Nhụy Bạch Y vừa làm là do nàng thân kinh bách chiến, mà là bởi cô nhóc được nuôi dưỡng trong khuê phòng này không biết đàn ông và phụ nữ khác nhau, không biết có một số chỗ của đàn ông không được phép sờ linh tinh.

Nhụy Bạch Y lại đá chàng vài cú, quá trình bôi thuốc không được thuận lợi, Dạ Nhuận không né không tránh, chờ nàng đá đủ rồi mới tiếp tục bôi thuốc cho nàng.

Bôi thuốc xong, Nhụy Bạch Y mới thấy thoải mái hơn một chút, nàng cũng thật sự rất mệt mỏi, không có sức để tâm đến Dạ Nhuận nữa, cuốn mình trong chăn nặng nề chìm vào giấc ngủ.

Thân hình nho nhỏ của nàng cuộn tròn trong tư thế thiếu cảm giác an toàn, nàng cuộn mình lại, đầu trượt xuống khỏi gối. Dạ Nhuận cau mày, dịch người bao lấy cơ thể bé nhỏ của Nhụy Bạch Y từ phía sau, nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ đặt trước ngực nàng, đan mười ngón lại nắm chặt bàn tay Nhụy Bạch Y.

Cằm chàng đặt cạnh cổ Nhụy Bạch Y, hơi thở kề sát bên nhau. Chàng rơi vào mộng đẹp trong những tháng ngày thức dậy bên nàng, tắm ánh nắng mùa Đông nơi đây.

Lần này Nhụy Bạch Y lại mơ thấy con chó vàng to tia, miếng thịt ba chỉ trong miệng chú chó vàng đã bị chú ta ăn hết từ lúc nào không hay. Chú ta chồm móng chạy tới nhảy bổ vào người nàng, điên cuồng giẫm nàng, đuôi quẫy muốn lìa cả ra.

“Xẹt xẹt”, hàm răng chó của chú chó vàng to xé nát quần áo của nàng, Nhụy Bạch Y gào lên một tiếng trong mơ. Khi nàng bừng tỉnh, lông mi nàng run rẩy, trán và mũi lấm tấm mồ hôi.

Lúc tỉnh dậy nàng phát hiện mình đang nằm trong một lồng ngực ấm áp và vững chãi, hơi thở và hương vị của vòng ôm này giống chú chó vàng to như đúc.

Nàng giật mình, anh chó vàng bự càng ôm nàng chặt hơn.

Nhụy Bạch Y: “……”

Tỉnh lại nàng mới biết đó chỉ là một giấc mộng thôi. Nhụy Bạch Y xoa xoa mi tâm, quay đầu nhìn cái mặt bự đang ngủ ngáy vang rền sát cổ nàng. Nàng nhịn niềm xúc động muốn tát văng nó ra, thở dài, lười xua chàng đi. Nàng lại cầm lấy cổ tay Dạ Nhuận, cầm bàn tay đã trượt tới bắp đùi nàng của chàng nâng lên ôm vào bụng nàng. Nàng rụt người vào sâu trong lòng chàng, cuộn trong lòng chàng ngủ tiếp.

Cũng may trong giấc mộng sau đấy, nàng không còn mơ thấy chú chó vàng to hung tàn kia nữa.

——

Những ngày tháng sau này bình tĩnh và thuận lợi lạ thường, Dạ Nhuận đã đồng ý với Nhụy Bạch Y là không làm cái nghề giết người này nữa, nên chàng thật sự không làm nữa. Chàng bỏ đao xuống, cầm dao phay lên, không còn dính máu người nữa, chàng chuyển qua dính máu gà.

Để nuôi sống Nhụy Bạch Y, Dạ Nhuận làm một nghề vô cùng đứng đắn —— mỗi ngày đến chợ thức ăn giết gà cho người bán gà.

Những quán bán gà khác toàn tự mình giết gà, nhưng Dạ Nhuận lại gặp được một người nuôi gà sợ máu, không dám tự giết, nên thuê Dạ Nhuận tới giết hộ.

Giết mười con gà được một đồng tiền, Dạ Nhuận giết một thời gian thì phát hiện kẻ bán gà luôn kiếm được nhiều tiền hơn anh giết gà như chàng. Dù chàng có giết được nhiều gà hơn nữa thì cũng phải đợi người bán bán được nhiều gà chàng mới kiếm được thêm tiền.

Vì thế Dạ Nhuận quyết định tự mình trở thành một người chăn gà, tự nuôi tự giết.

Nhụy Bạch Y cầm kim thêu hoa, đang định vá đôi tất rách của Dạ Nhuận thì cửa phòng bị đẩy ra, một người đàn ông cao ráo xách đầy lồng gà bước vào.

“Nàng dâu ơi!” Đôi mắt hoa đào đen láy sáng trong nằm trên cái mặt bự khuất giữa đống lồng gà nhìn về phía Nhụy Bạch Y, khóe mắt cong lên vì cười.

Cây kim thêu hoa trong tay Nhụy Bạch Y suýt thì chọc rách ngón tay nàng.

Dạ Nhuận bỏ hết đống lồng gà trên người lên mặt đất, giũ giũ quần áo, lông gà bị giũ ra khắp nơi.

Trong lồng gà là mấy con gà con, con nào con đấy nhảy nhót tung tăng. Đám gà con còn cảm thấy vô cùng hưng phấn với hoàn cảnh mới, kêu chiếp chiếp chiếp, mở to đôi mắt to bằng hạt đậu nhìn ngắm khắp nơi.

“Tối nay ăn gà sao?” Nhụy Bạch Y sửng sốt một lát rồi tiếp tục công việc dang dở, kim thêu chui vào trong chiếc tất rách của Dạ Nhuận.

Dạ Nhuận suýt thì bật cười thành tiếng, “Đám gà còn bé thế này mà nàng cũng đành lòng ăn sao?”

Nhụy Bạch Y lại nhìn sang, “Tất cả đều là gà con à?”

Dạ Nhuận giật chiếc túi giắt bên hông, vốc một nắm hạt ngô trong túi ra, nghĩ thầm nàng dâu xinh đẹp nhà chàng đúng là đồ tham ăn, đáng yêu ghê lên được. Chàng ngồi xổm xuống rải hạt ngô vào lồng gà, cười nói: “Đúng vậy, đợi chúng nó béo rồi, nàng muốn ăn bao nhiêu con ta giết từng đấy con cho nàng ăn.”

Lũ gà con trong lồng gà hoàn toàn không biết chúng nó là những chú gà béo tương lai của tổ quốc. Chờ chúng nó được nuôi béo rồi, chúng sẽ bị tóm lên thớt chặt bốp bốp mấy cái chết tươi. Lúc hạt ngô được rắc vào, chúng lập tức nhào lên tranh ăn như tổ ong, đập cánh phành phạch mấy cái, đuôi gà vểnh tít lên trời.

“Sao chàng lại mua một lần nhiều thế này, nhà mình có ăn hết được đâu.” Nhụy Bạch Y đã vá xong chiếc tất trong tay. Nàng cất kim đi, cầm tất đứng dậy từ cạnh bàn.

Dạ Nhuận bật cười thành tiếng, “Sao nàng chỉ nhớ đến chuyện ăn thế. Mua bằng này gà con đương nhiên không phải để ăn hết rồi, sau này nuôi chúng nó lớn còn bán được.”

Nhụy Bạch Y: “Vâng.”

Nàng đi tới, đưa hai chiếc tất dài cho chàng, “Vá xong rồi.”

“A, không phải ta đã nói là không cần sao.” Dạ Nhuận cào cào gáy mình, cảm thấy thẹn thùng.

Mà không đúng, cái tất rách ba ngón chân này rõ ràng đã bị chàng giấu kỹ lắm rồi cơ mà, sao lại bị cô nhóc này lôi ra được nhỉ “……”

“Thiếp ở nhà nhàm chán.” Nhụy Bạch Y nói.

Nhàm chán nên nàng vá tất rách cho ta à……

Dạ Nhuận giật giật khóe miệng, chuẩn bị lát nữa phải giấu mấy cái quần lót thủng lỗ kĩ hơn một tí.

“Nếu như ở nhà nhàm chán thì ngày mai nàng cùng tới chợ bán thức ăn với ta nhé?” Dạ Nhuận muốn duỗi tay nhéo khuôn mặt nhỏ của Nhụy Bạch Y, nhưng nhớ ra mình còn chưa rửa tay, toàn là mùi lông gà con, chàng bèn rụt tay về, nhịn lại.

Nói xong, chàng lại cảm thấy không ổn, “À, không được, nàng nhất định sẽ thấy sợ mất, nàng vẫn nên ngoan ngoãn chờ ta ở nhà thôi, nhỉ?”

Để kiếm thứ gì giải sầu cho Nhụy Bạch Y mỗi khi mình không ở nhà, Dạ Nhuận dàn xếp đám gà nhép mà chàng mua xong xuôi, rồi chuẩn bị lên đường đi mua mấy con động vật đáng yêu như cún con mèo con làm bạn với nàng.

Đang lúc không muốn ra ngoài, chàng lại liếc thấy một sinh vật màu lam không rõ đang quấn mình trên song cửa sổ ở phòng ngủ, chàng đi qua nhìn thì phát hiện là một con rắn nhỏ béo múp míp.

“Khà, chọn mày đi.” Trong đầu chàng hình như không hề cảm thấy Nhụy Bạch Y sẽ sợ rắn, chàng rất tự nhiên cho rằng Nhụy Bạch Y nhất định không sợ mấy con này. Chàng nắm con rắn nhỏ tiến đến trước mặt Nhụy Bạch Y.

“Bé cưng, nàng xem nó béo múp đáng yêu không này.” Người đàn ông lắc lắc con rắn trong tay, đầu chúc xuống, đuôi lộn lên trên.

Chú rồng đáng yêu: “……”

Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc.

“Ta nhặt được trên cửa sổ, tặng cho nàng đó.” Dạ Nhuận bỏ con rắn nhỏ vào lòng bàn tay trắng trẻo của Nhụy Bạch Y.

Khóe miệng Nhụy Bạch Y giần giật.

Những ngày tháng ở bên Dạ Nhuận tuy rằng không bình dân như với Mã Đại Nhuận, nhưng cũng có thể mô tả bằng từ oanh oanh liệt liệt.

Bởi vì giữa lúc đấy còn có quá trình “đưa nhau đi trốn”, khoảng thời gian tránh né quan binh lùng bắt kia cũng cực kì kích thích.

Chờ đến khi thế giới bên ngoài dần thấy nhạt nhòa với cô “Chu Mỹ Nhụy” kia, tất cả đã yên ổn rồi, thì Nhụy Bạch Y cũng coi như đã trải qua cuộc sống củi gạo mắm muối tương giấm nước trà chầm chậm giản đơn với Dạ Nhuận.

Nếu so sánh ra thì, Hoàng Phủ Nhuận không được khắc sâu lắm trong trí nhớ của Nhụy Bạch Y bởi vì thời gian nàng ở chung với Hoàng Phủ Nhuận quá ngắn. Ấn tượng sâu nhất của nàng chính là đống phi tần phái nam mập ốm cao thấp muôn hồng nghìn tía trong hậu cung của chàng.

Trừ lần đó ra, ấn tượng nhiều nhất là quyển sách 《 Nàng phi xinh đẹp của bạo quân xấu xa 》 mà nàng từng đọc. Nàng tò mò sau khi nàng biến mất Hoàng Phủ Nhuận sẽ sống thế nào, càng tò mò về cuộc sống của Mã Đại Nhuận sau khi nàng không còn.

Bây giờ ngẫm lại, nếu nàng lại phải đi, Dạ Nhuận có lẽ sẽ lại trở thành tay sát thủ giết người trong đêm lạnh lùng máu lạnh không chút lưu tình kia.

Dạ Nhuận làm việc không cực đoan như Hoàng Phủ Nhuận, nhưng lại bộp chộp hơn Mã Đại Nhuận, có lần chàng ồn ào ẩu đả với đám dân trồng rau trong chợ bán thức ăn.

Nhụy Bạch Y còn nhớ lúc anh chàng này trở về, người chàng chả thương tích chỗ nào, nhưng lại bị lá cải và cà chua ném đầy người. Chàng nói chàng sợ mình không nhịn được lại giết người, nên thu hết công phu lại, đánh đấm giằng co với họ thôi.

Đàng kia quăng một đống đồ ăn vào chàng, thì chàng đáp trả một nùi lông gà, cũng chẳng thua kém gì ai. Cuối cùng thấy thân thể chàng chắc nịch, cắt cổ gà không lưu tình chút nào, người dân trồng rau kia bị ánh mắt lạnh lùng của chàng dọa lui.

Sau khi về nhà, anh chàng này rửa mặt, thủ thỉ với nàng như thể đang băn khoăn về đời người: “Nàng nói thử xem một sát thủ máu lạnh giết người không chớp mắt như ta, sao lại nghèo túng tới mức này cơ chứ?”

Nhụy Bạch Y phì cười. Nàng rất ít khi cười như vậy, nhưng khi Dạ Nhuận nghiêm trang và không kém phần nghiêm túc nói ra những lời này, nàng bỗng cảm thấy sao người đàn ông này lại thú vị thế không biết.

Sau khi đám gà Dạ Nhuận nuôi lớn rồi, chàng bán sạch chúng chỉ trong hai ngày, rồi lại mua một đống gà con lông vàng mướt mượt. Tích cóp đủ tiền rồi, chàng bèn tự xây một trang trại nuôi gà, từ anh bán gà thành nhà giàu nuôi gà.

Bao nhiêu gà các hộ khác nuôi đều không béo bằng gà nhà chàng, họ đều ngưỡng mộ tiếng tăm của chàng, tới mua gà nhà chàng rồi lại mang ra bán ngoài chợ thức ăn. Ngày nào Nhụy Bạch Y cũng được uống canh gà, được gặm đùi gà bóng loáng. Hai năm sau, người nàng phốp pháp hơn hẳn, véo mặt nàng thấy toàn thịt là thịt.

——

Trúc Châu mở cửa sổ ra, tựa cửa sổ nhìn bầu trời xanh bên ngoài, đỡ cằm nghĩ: Tiểu thư, bây giờ cô và đại hiệp áo đen đang ở đâu? Có sống tốt không ạ?

Uyển Nhi tiểu thư gả cho Nhị hoàng tử, nhưng hình như Nhị hoàng tử không thích cô ấy lắm. Không bao lâu sau khi thành thân, Nhị hoàng tử đã đón hai phòng ngoài ngài ấy nuôi vào cung, phong một người làm Bảo Lâm, một người làm Lương Viện.

Vì thế Uyển Nhi tiểu thư và Nhị hoàng tử cãi nhau một trận to, náo loạn thành trò cười ở trong cung.

Tiểu thư, Uyển Nhi tiểu thư thật sự đáng thương lắm. Cô nói xem, nếu lúc trước cô gả vào trong cung, vậy thì người phải chịu những chuyện này sẽ là cô rồi. May mà cô không phải gả vào đấy!

Rất nhiều lần Nhị hoàng tử còn chưa từ bỏ ý định, chạy tới hỏi em rốt cuộc cô đã đi đâu. Đương nhiên em sẽ không nói đâu. Nhưng sợ Nhị hoàng tử biết cô đã trốn rồi, em không dám hó hé cho Uyển Nhi tiểu thư tiếng nào về chuyện của cô và đại hiệp áo đen.

Tuy rằng như vậy rất ích kỷ, nhưng em quyết không nói đâu. Đành phải xin lỗi Uyển Nhi tiểu thư nhiều vậy, cảm ơn cô ấy đã gả cho Nhị hoàng tử thay cô.

Còn nữa, tháng trước đại tiểu thư và nhị tiểu thư cùng được gả cho Thái Tử gia rồi ạ. Thái Tử gia đối xử khá tốt với cả hai cô ấy, cho đại tiểu thư vị trí chính phi, nhị tiểu thư thì làm trắc phi.

Nhưng thôi, em nói cho cô ha, trước khi xuất giá nhị tiểu thư khóc lâu lắm, quấy phá không muốn gả đi, vì cô ấy không muốn bị đại tiểu thư đè đầu, không muốn làm trắc phi. Nhưng cô cũng không phải không biết tính tình của dì Tư mà, mới nói mấy câu đã mắng chửi rồi. Bả bảo nếu nhị tiểu thư không muốn gả, thì bà ta sẽ gả bừa nhị tiểu thư cho tên thư sinh nghèo nào đấy. Nhị tiểu thư tất nhiên không dám khóc lóc náo loạn nữa, ngoan ngoãn mặc áo cưới, trèo lên kiệu hoa đi rồi.

A, còn nữa còn nữa, tiểu thư, năm ngoái phủ mình xảy ra chuyện lớn. Hồi đấy em đã rất muốn kể cho cô nghe, đấy là dì Ba đã…… bỏ! nhà! đi!!!

Lão gia tức giận đến độ đập phá rất nhiều đồ đạc mà cũng không ngăn được bà ấy, bởi vì dù lão gia có mắng thế nào, dì Ba vẫn giữ nguyên một biểu cảm bình tĩnh không vui không giận không buồn không chống.

Chờ ngài ấy mắng mệt phất tay cho bà ấy lui ra, dì Ba chẳng lấy món gì cả, tự mình lên chùa Tê An cạo đầu, lúc lão gia đuổi đến nơi thì đã muộn rồi.

Ngũ thiếu gia cũng chẳng phản ứng mấy về chuyện này, sau khi về phủ, cậu ấy vẫn sống những tháng ngày bình thường. Dì Tư thấy cậu ấy đáng thương, nên sau này đã để cậu ấy tới phòng bả ăn cơm.

Đúng rồi tiểu thư, lão gia lại nuôi phòng ngoài mới rồi, là một quả phụ đã có con nhỏ. Vì bà phòng ngoài này mà cứ rảnh ra là lão gia lại chạy sang bên ấy, còn chẳng qua bên dì Năm nữa. Cô nói thử xem lão gia đã từng ấy tuổi rồi, sao vẫn còn……

Mặc dù chỉ kể những lời này trong lòng cho Nhụy Bạch Y nghe, nhưng Trúc Châu cũng không có mặt mũi nào nói tiếp. Bấy giờ cô nghe thấy một tiếng “Meo”, một bàn chân múp míp giẫm lên chân cô.

Cô cong môi, ngồi xổm xuống bế chú mèo trắng nhỏ vừa chạy tới lên, vuốt ve lớp lông bóng bẩy trên người nó.

Trúc Châu vuốt lông mèo trắng, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, mắt tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, cô nói: “Tiểu thư, con mèo này là do Tứ thiếu gia mua riêng cho em, chàng ấy nói em cứ nhìn thấy chuột là chùn thì mất mặt quá, nên đã mua mèo cho em. Cô nói thử xem có phải Tứ thiếu gia rất xấu xa không ạ?”

“Nói ai xấu xa? Hử?”

Trúc Châu bị ôm lấy từ đằng sau.

Người nọ bế cô lên, “Vậy hôm nay không xấu xa một chút, thì thật có lỗi với lời cằn nhằn mà nàng nói với Tam tỷ tỷ của ta.”

“A, Tứ thiếu gia.”

“Nàng ấy à, vẫn còn gọi ta là thiếu gia ư?”

“Meo!” Con mèo trắng nhỏ lắc lắc cái đuôi, nhảy ra khỏi lòng Trúc Châu.

——

Đêm nay trăng cong như lưỡi câu, móc ở trên trời, lung lay sắp rớt, đêm tối dường như cũng chẳng thể túm được nó.

Dạ Nhuận uống một chút rượu nên cư xử thô bạo hơn mọi khi. Cơ thể mũm mĩm hẳn lên của Nhụy Bạch Y cũng suýt không chịu nổi sự dày vò của chàng, cuối cùng nàng tựa vào lòng chàng thiếp đi.

Khi nàng thức dậy, thế giới đã thay đổi hoàn toàn.

Nàng đang đứng cạnh một cái bể phun nước, những cột nước ngắn dài khác nhau phun ra từ bể, làm nàng nhớ tới màn biểu diễn Điệu múa Giấc Mơ Nước của Thủy thần mỗi dịp Thiên Đình tổ chức đại hội bàn đào.

Nàng mặc một bộ quần áo kì quái, cầm một chiếc khăn trong tay.

Nàng còn chưa biết rõ tình hình và hoàn cảnh hiện tại, một cái vỏ to tướng màu đỏ bạc biết di chuyển bỗng dừng lại trước mặt nàng.

Một cái lỗ như cái cửa nhỏ được đẩy ra từ bên trong chiếc vỏ lớn kia, một người đàn ông trung niên ăn mặc lạ lùng đi xuống.

Sau khi đi xuống từ chiếc vỏ to, người đàn ông trung niên nện bước đi về đằng sau, lại mở một cái cửa khác trên cái vỏ to kia. Một thiếu niên mặc áo quần màu lam, nhưng để lộ cánh tay và lộ chân, tóm lại là ăn mặc vô cùng kỳ quái, trên cổ còn đeo một thứ tròn tròn, bước xuống khỏi cái vỏ to kia đầy vẻ ngầu lòi.

Thiếu niên kia có mái tóc ngắn màu bạc, đeo một viên đá màu lam trên tai trái, cậu ta có…… gương mặt giống Ngụy Nhuận như đúc.

Phải nói là Ngụy Nhuận phiên bản thiếu niên.

Khuôn mặt điển trai đầy hơi thở thanh xuân, không quá trưởng thành, da dẻ rất non mềm, chưa tan hết vẻ trẻ con. Nhưng gương mặt cậu ta lạnh lùng, khắc dòng “người sống chớ lại gần” rõ ràng. Đôi mày rậm nhíu lại thành nếp nhăn ở giữa, hình như tâm trạng cậu ta không được tốt lắm, muốn tìm ai đấy tẩn nhau một trận.

Nhụy Bạch Y nhìn cậu ta, đi qua theo bản năng.

[HẾT CHƯƠNG 30]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.