Mỗi Lần Đều Là Tôi Nằm Không Cũng Trúng Đạn

Chương 16: Đại gia, ta là chạy đường (16)



Dịch: Lạc Đinh Đang

Bạch Lưu Sương không biết rằng động tác vô tình của mình đã thành công khiến ấn tượng trong nam chính về nàng ta tẩy thành số âm, còn liên lụy đến nam phụ đáng thương bị dán nhãn hiệu “vụng về”. Sau đó một khoảng thời gian dài, Thế tử Quảng Bình Vương không hiểu sao ánh mắt Lục hoàng tử nhìn hắn luôn có ý ghét bỏ. Nhưng hắn khẳng định mình nghĩ nhiều, vì hắn không quen Lục hoàng tử!

Trong ánh nhìn chăm chú của Yến Hành, Tiền Thiển dán người lên tường chạy đến cửa sau Trạng Nguyên Lâu, trên đường không ngừng nói với 7788: “7788! Tao cảm thấy chuyện này không khoa học! Nữ chính cải trang không có tâm như vậy, liếc mắt là nhìn ra, sao cô ta có thể thuận lợi hành tẩu giang hồ được?! Chẳng lẽ những kẻ làm ăn với cô ta đều mắt mù hết?”

“Tiền Xuyến Tử cô thật không có kiến thức! Chẳng lẽ cô không biết thứ gọi là hào quang nữ chính sao? Ngạc nhiên ít thôi.” 7788 lại bắt đầu thể hiện sự ưu việt.

“Ý mày là, vì hào quang nữ chính chiếu xuống nên những người giao thiệp với cô ta đều đột nhiên mắt mù hoặc não tàn? Không nhìn thấy cô ta là nữ?” Tiền Thiển bày ra vẻ không thể tưởng tượng.

“Còn rất nhiều người mở cửa sau cho cô ấy. Người ta là nữ chính, không mấy người ghen ghét đâu. Cô ấy mặc đồ không có tâm thì sao? Có thể rất nhiều người sớm nhìn thấu, chẳng qua không nói toạc ra mà thôi.” 7788 phổ cập khoa học cho Tiền Thiển.

“A? Ý mày là rất nhiều người biết cô ta là nữ nhưng còn xưng huynh gọi đệ, thậm chí hộ tống cô ta? Chẳng lẽ là vì dung mạo cô ta xinh đẹp ư? Thế này đâu gọi là hào quang nữ chính, rõ ràng là hào quang nhìn mặt! Nhưng mà dung mạo của cô ta thật sự rất xinh đẹp, không hổ có mẹ là tiểu thiếp mỹ mạo nổi danh khắp kinh thành.” Tiền Thiển cảm thán.

“Cô muốn nghĩ vậy cũng được, dù sao cô ấy là nữ chính, đây là việc không thể nghi ngờ, nhất định có hào quang.” 7788 bất lực.

“Ai! Thật là phiền muộn. Tao chỉ là một nhân vật qua đường nữ giả nam trang, tránh trên tránh dưới, cố gắng lâu như vậy vẫn chưa thành công. Bạch Lưu Sương tùy tiện giả nam trang, ra ngoài chạy vẫy tay một vòng, việc gì cũng ổn hết. Đây rõ ràng là kỳ thị nghề nghiệp! Sao diễn viên quần chúng lại không có hào quang!” Tiền Thiển chán nản nói.

“Được rồi, diễn viên quần chúng cũng rất tốt, ít ra nhiệm vụ đơn giản. Nếu cô không cam tâm, chờ khi chúng ta tích đủ kinh nghiệm thì có thể chuyển chức, chúng ta chuyển tới loại phản công là được.” 7788 an ủi Tiền Thiển. “Bây giờ cô nói những lời này cũng vô ích, làm tiểu nhị tốt mới là chính sự.”

Tiền Thiển gật đầu. Thật ra cô không có gì bất mãn với công việc của mình, chẳng qua chỉ buồn chán đơn thuần mà thôi. Cô luôn là người có mục tiêu rõ ràng, làm tốt công việc trước mặt là chuyện quan trọng nhất.

Tiền Thiển chờ một lát ở cửa sau Trạng Nguyên Lâu thì gặp Đổng Tam mặc một thân áo xanh từ cửa đi tới, thấy Tiền Thiển liền cười: “Tiểu Ngũ Tử tới rồi, còn rất đúng giờ, không tệ! Làm việc ở nơi này của chúng ta yêu cầu đầu tiên chính là đúng giờ.” Tiền Thiển cười đáp lại, đi theo Đổng Tam vào gặp chưởng quỹ.

Người Đổng Tam đưa Tiền Thiển đi gặp cũng không phải là đại trưởng quỹ mà là nhị trưởng quỹ quản lý tạp dịch. Vị nhị chưởng quỹ này cũng họ Tiền, khoảng bốn mươi, năm mươi tuổi, mặc thanh sam, dáng vẻ thông minh tháo vát.

Tiền chưởng quỹ đánh giá Tiền Thiển một lượt, đưa lời bình: “Hơi nhỏ gầy, việc cần sức sợ là không làm được, nhưng lại rất nhanh nhẹn.” Sau đó không cần Tiền Thiển đáp lời đã trực tiếp hỏi một loạt vấn đề, ví dụ như nhà ở đâu, tuổi thế nào, trong nhà có bao nhiêu người, sao lại muốn đến Trạng Nguyên Lâu làm việc, không khác vấn đề phỏng vấn ở hiện đại, chỉ là được hỏi kỹ hơn.

Đợi Tiền chưởng quỹ hỏi xong, Tiền Thiển đã nói ra mười tám đời tổ tông của Trương Ngũ Nương. Ngoại trừ chuyện cô là nữ, những thứ khác đều ăn ngay nói thật. Hỏi xong, Tiền chưởng quỹ gật đầu, hài lòng với hành vi khai báo thành thật của cô, sau đó cho cô hai lựa chọn.

Thứ nhất: Làm công việc tạp dịch, từ tạp dịch bếp làm lên, phụ trách chọn đồ ăn, chú ý công việc quét dọn, tiền công mỗi tháng là một trăm văn tiền, tháng đầu tiên chỉ được một nửa số tiền. Về sau nếu làm tạp dịch nhà bếp giỏi, có thể thăng chức thành tạp dịch ở nhà kho hoặc tạp dịch dọn bàn, tiền tháng sẽ tăng, là một công việc có tiền đồ tốt.

Thứ hai: Làm một học đồ tiểu nhị chạy đường, đương nhiên trong lúc làm học đồ sẽ không có tiền công! Sau ba năm học tập sẽ độc lập chạy đường. Tiền công mỗi tháng là hai trăm văn, nếu khách có tiền thưởng, nộp cho quán bảy thành, có thể giữ lại ba thành, là một công việc tiền đồ vô cùng rộng mở!

Trạng Nguyên Lâu cho Tiền Thiển hai lựa chọn này nói thật ra đã rất tốt. Tiền Thiển là một người không có chỗ dựa mới vào thành, Trạng Nguyên Lâu chịu thu nhận cô đã là một vận may cực lớn. Nhưng Tiền Thiển có chút không biết tốt xấu phiền muộn. Thật lòng cô không biết chọn thế nào,

Theo kế hoạch ban đầu của Tiền Thiển, trước tiên cô tới Trạng Nguyên Lâu làm việc, làm gì cũng được nhưng không thể làm công việc chạy đường, khỏe mạnh chơi lên hai tháng, cho chưởng quỹ và ông chủ thấy thái độ làm việc tốt đẹp, sau đó đổi loại công việc sang chạy đường. Nhưng cô ngàn vạn lần không ngờ tới làm tiểu nhị chạy đường cũng cần học đồ!

Với nhiệm vụ của Tiền Thiển mà nói, cô hẳn là không chút do dự chọn công việc học đồ, được hay không tốt hay xấu chỉ bày trên mặt, đến khi tìm được cơ hội nói xong lời kịch, việc lớn thành công, hoàn mỹ đánh mất việc của mình. Cô cảm thấy nam chính sẽ không vì chuyện tiền cơm mà giết người diệt khẩu. Vậy nên, cô đích xác cần chọn đi làm học đồ.

Khiến cô do dự không vì gì khác mà cô thật sự muốn dựa vào mình nuôi sống Trương thị. Song làm học đồ chạy đường ba năm không có tiền công, sao cô giảm bớt gánh nặng cho Trương thị được? Còn nữa, Vương Thuận đã cố gắng giúp cô có cơ hội vào Trạng Nguyên Lâu bởi vì Tiền Thiển nói phải nuôi sống Trương thị.

Trước đó Vương Thuận đã nói để cô tới hiệu cầm đồ học việc, cô từ chối, làm hết cách để Vương Thuận tiến cử cô vào Trạng Nguyên Lâu. Nếu giờ cô vào Trạng Nguyên Lâu, vẫn làm học đồ, thấy thế nào cũng không nói được với Vương Thuận. Vậy nên Tiền Thiển do dự, phiền muộn, nghĩ nửa ngày không biết làm gì.

Tiền chưởng quỹ nhìn dáng vẻ xoắn xuýt của cô, biết cô do dự, bèn nói thật: “Ta thấy ngươi biết chữ, lại là người Đổng Tam giới thiệu nên mới bằng lòng để ngươi làm học đồ chạy đường. Chạy đường ở nơi này của chúng ta đều là chọn một trong ngàn vạn người, tiểu tử ngươi có cơ hội thì vui thầm đi.”

Tiền Thiển biết Tiền chưởng quỹ có ý muốn cô chọn chạy đường, nhưng cô vẫn do dự như cũ, cuối cùng đành phải mở miệng: “Chưởng quỹ, ta có thể thương lượng với người nhà một chút không? Ta muốn hỏi ý mẹ ta.”

Tiền chưởng quỹ nhìn sắc trời còn sớm, liền gật nhẹ đầu, nói: “Được, ngươi đi đi. Nhất định phải nghĩ kỹ trong hôm nay, rồi cho ta đáp án. Mặc kệ chọn gì sáng mai đều phải bắt đầu công việc, nghe rõ chưa? Không phải ta ở chỗ này chờ ngươi đâu, sáng mai ngươi không đến thì đừng bao giờ đến nữa.”

Thấy Tiền Thiển gật đầu đồng ý, Tiền chưởng quỹ quay người rời đi. Tiền Thiển không vội về nhà mà do dự nhìn Đổng Tam: “Tam ca, ngài thấy sao?”

Đổng Tam thở dài: “Đúng là khó chọn. Chưởng quỹ chúng ta nói, học đồ chạy đường là cơ hội tốt, tùy tiện sẽ không rơi trên đầu ngươi, cũng uổng cho ngươi biết chữ. Nhưng tình hình nhà ngươi Tiểu Thuận Nhi đã nói với ta, học đồ không có lương tháng, ngươi không thể nuôi gia đình. Ta thấy ngươi vẫn nên về thương lượng với mẹ ngươi một chút, tranh thủ thời gian, tính tình chưởng quỹ chúng ta hơi nóng vội.”

Tiền Thiển đồng ý rồi chạy ra ngoài, Đổng Tam đứng sau dặn dò: “Quay về thì vào từ cửa này, tìm người hỏi ta là được, ta sẽ dẫn ngươi đến gặp chưởng quỹ…”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.