Transaltor:Sangria.
Ninh Mông cảm thấy hình tượng của mình trong lòng Thời Thích có hơi kỳ lạ.
Cô không suy nghĩ mấy chuyện đen tối đó đâu nha? Nói cứ như cô rất chờ mong chuyện vợ chồng lắm vậy…. Cùng lắm là trước đây cô từng mộng xuân thôi mà…
Cô lắc đầu, “Em không nghĩ như vậy, là anh đừng tự nghĩ đó, đừng đổ thừa em chứ.”
Thời Thích không thể không gật đầu, “Ừ, em không nghĩ.”
Nói như thế hoàn toàn chính là nói cho có lệ, Ninh Mông mệt lòng, cũng không còn sức phản bác với anh, cô quay mặt đi không để ý tới anh nữa.
Thời Thích đi lên trước, lấy hết linh vị trên bàn, vẻn vẹn chỉ còn lại cái cao nhất.
Tuy Ninh Mông lần đầu tiên nhìn đến bài vị đó, nhưng cô biết có thể đặt ở trên cùng thì khẳng định không phải là người thường, tám phần là ông nội của Thời Thích, là ông cụ Thời trong truyền thuyết.
Cô hơi có cảm giác kỳ quái với ông cụ Thời này, lúc trước khi cô làm bà cụ Thời lão đã rất thán phục ông Thời chỉ cưng chiều mỗi mình bà Thời, nhưng cô lại cảm thấy bên trong có cái gì không đúng lắm, mãi cho đến khi hệ thống cho cô biết thể chất của bà cụ.
Tất cả mọi thứ đều được giải đáp, ông cụ cưới bà cũng chỉ là vì thể chất đặc biệt kia mà thôi.
Ông cụ Thời tên đầy đủ là Thời Minh Duyệt, trong thời chiến những bào vị của các vị lão nhân đó bởi vì bất trắc nên tìm không thấy được, nên bây giờ trong từ đường ông có vai vế lớn nhất.
Ngay sau khi lấy xuống bài vị của ông, Ninh Mông cảm giác kia ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô lập tức biến mất.
Cảm giác này lần trước đến đã có, lúc ấy cô còn cảm thấy có lẽ là ảo giác của bản thân, bây giờ xem ra khẳng định là vì bài vị này có chỗ gì đặc biệt rồi, không chừng bên trong có mấy thứ camera linh tinh gì đấy.
Nhưng lúc đó sao Thời Thích không phát hiện ra nhỉ.
Ninh Mông cau mày, chẳng lẽ trên người cô có vật gì, hay là thứ kia chỉ nhìn chằm chằm cô, cho nên anh mới không cảm giác được?
Cô đang nghĩ ngợi thì Thời Thích đã mở ra chỗ phía sau từ đường.
Một lối đi xuất hiện phía sau chiếc bàn, chiều rộng ước chừng cỡ một người, đen kịt, Thời Thích vừa mới bước chân vào, bên cạnh liền bỗng nhiên bừng lên một ngọn đèn, ánh lửa lập lòe trong bóng tối.
Quả nhiên có điểm mờ ám.
Thời Thích nghiêng mặt duỗi tay về phía cô: “Lại đây.”
Ninh Mông chạy nhanh qua, nắm lấy tay anh, vẫn là mỗi lần nắm tay hoặc là níu áo như vậy là an tâm nhất, mấy thứ khác đều là phù phiếm.
Lối đi nhỏ dường như rất dài, hai người vẫn luôn đi thẳng về phía trước.
Nơi này chắc là bởi vì quanh năm không có ánh sáng, lại còn không có chỗ thông gió, nên trong không khí tràn ngập mùi ẩm ướt, còn có mùi nhang từ phía sau từ đường bay vào.
Nhiệt độ trong tay Thời Thích không ngừng truyền vào người Ninh Mông.
Họ càng đi càng xa, lối đi cũng từ bằng phẳng lúc đầu dần biến thành dốc quanh co, lại còn dốc rất đứng, không cẩn thận một chút sẽ trượt xuống, đi lên rất khó khăn.
Cửa vào sau lưng đã không thấy được nữa rồi, chỉ có những ánh đuốc nhiều không đếm xiết, Ninh Mông vừa quay đầu nhìn thì thấy một điểm rất nhỏ, nhìn không thấy phần cuối.
Thời Thích thỉnh thoảng sẽ nói chuyện bên tai cô, bảo cô không phải sợ.
Ninh Mông dù sợ nhưng cũng không thể nói ra, huống hồ có anh ở bên cạnh, lại còn có có hệ thống trong đầu, cô cứng miệng, “Em không sợ.”
Thời Thích cũng không bóc trần cô, chỉ là mặt anh hiện lên ý cười.
Ninh Mông dứt khoát nói thẳng sự thật, “Anh chỉ cần sống thật tốt thì chắc chắn em sẽ không sợ gì cả.”
Thời Thích sửng sốt, rồi sau đó anh đáp: “Ừ.”
Không thể phủ nhận đây là đáp án anh rất thích, cũng rất vui vẻ.
Ninh Mông đang bị chính mình làm buồn nôn, cả mặt cô đỏ bừng, bỗng hệ thống nhảy ra hô lên: “Phía trước có ánh sáng, có ánh sáng kìa!”
Cô vội vàng nhìn về phía trước, quả nhiên có một chấm sáng.
Đi về phía trước, chấm sáng kia càng lúc càng to hơn, lại còn có có tiếng gió thổi vào, không khí dường như cũng bắt đầu thông thoáng hơn, cô còn có thể nghe được một ít mùi hương cây cỏ.
Thời Thích cũng thấy được, siết chặt tay cô.
Ánh đuốc không ngừng nhảy nhót trên gương mặt anh, ánh ra một cái bóng lớn, tôn lên sống mũi cao thẳng, đường nét gương mặt tinh xảo của anh.
Ninh Mông chốc lát ngắm anh đến ngây ngờ, đến khi cô phản ứng lại đây liền thấy Thời Thích như đang suy tư gì mà nhìn chằm chằm cô, tức khắc mặt cô nóng bừng, vội dời đi tầm mắt, “Phía trước hình như là điểm cuối rồi.”
Thời Thích cũng không trêu cô, “Ừ.”
Không lâu sau, lối ra phía trước hiện ra trước mắt, tiếng gió cũng dần lớn hơn, một cánh cổng đá mở ra, bên ngoài trời quá sáng nên không nhìn thấy được gì, chỉ có thể thấy được một khoảng trắng mênh mông.
Ninh Mông đi từ nãy giờ nên chân đã mỏi, thấy được ánh sáng nơi lối ra nhưng cô không dám di chuyển, dù sao vừa nhìn đã biết nơi này không bình thường, chắc chắn trước kia Thời Thích chưa từng đến đây.
Càng đi về trước ánh sáng càng mạnh hơn, nhưng khi họ đến được một khoảng cách nhất định thì trong khung cảnh trắng xoá đã có thể thấy được cảnh tượng bên ngoài trông như thế nào.
Khi đến ngưỡng cửa, mái tóc Ninh Mông đã bị gió thổi rối tung.
Thời Thích che trước mặt cô, cũng che khuất tất cả phía trước cô.
Tiếng gió rít bên tai, Ninh Mông không khỏi che tai lại, tiếng gió gào tựa như dã thú đang gầm thét, khiến người ta tai đau đầu choáng.
Giọng cô buồn bực hỏi: “Bên ngoài sao vậy anh?”
Sao lại đột nhiên dừng lại ở đây? Chẳng lẽ bên ngoài không thể đi ra ngoài hay là như thế nào?
Thời Thích nghiêng người ra một chút để cô có thể thấy được tình huống bên ngoài, Ninh Mông híp mắt, lập tức cô liền bị cảnh tượng trước mắt dọa ngây người.
Đây không phải là sườn núi ở dinh thự nhà họ Thời sao, hiển nhiên là bên trong ngọn núi cao nhất, hình như bọn họ đang ở trong ngọn núi đấy.
Từ lối ra nhìn xuống là một con dốc dựng thẳng, bên ngoài là vô số cỏ dại cây cối, cách đó không xa là chân núi, nhìn lên không thấy đỉnh núi ở đâu, chỉ có thể thấy được đỉnh núi lờ mờ.
Cô quay sang Thời Thích, nói khẽ: “Chuyện này là sao?”
Thời Thích còn chưa trả lời, hệ thống đã đáp: “Rất rõ ràng mà, người nọ ở chỗ này đã bố trí trận pháp, có thể trực tiếp từ nhà họ Thời đi thông sang nơi này, như vậy là có thể giảm bớt được rất nhiều sự.”
Thời Thích bỗng nhiên nói: “Đây là Yến Sơn.”
“Yến Sơn?” Ninh Mông nghẹn họng, “Đó chẳng phải là cái kia hồi trước……”
Lần trước bọn họ vừa mới trở về từ Yến Sơn, Thời Thiện Hành cũng chạy ra từ nơi đó, nơi này cũng chính là nơi bị người nuôi ra rất nhiều thi thể sắp thành cương thi.
Chẳng lẽ người này thật sự là người của nhà họ Thời?
Sắc mặt Thời Thích nặng nề, anh lập tức đi về phía trước, “Anh ta bị thương, sẽ không chạy xa được.”
Ninh Mông “A” một tiếng, “Đây là chuyện đêm qua anh làm sao? Anh bị thương cũng là vì nguyên nhân này?”
Thời Thích quay đầu lại đối diện với cô, “Sau này em sẽ biết.”
Ninh Mông có hơi không hiểu.
Cái gì mà về sau sẽ biết, chẳng lẽ bây giờ biết không được sao? Hay là có bí mật gì cần phải chờ đến khi đó mới biết được?
Lúc cô đang suy nghĩ thì Thời Thích đã dẫn cô đi về phía trước, đường trong núi rất khó đi, anh liền trực tiếp cõng cô lên.
Ninh Mông tựa vào lưng anh, thì thầm hỏi: “Em sẽ không làm chậm anh chứ?”
Cô cái gì cũng không biết, lúc trước cô hứa là học vẽ bùa cũng chỉ học được một chút, bùa cũng không bay lên nổi quá một giây, còn không bằng một phần ba lá bùa Thời Thích vẽ.
“Sẽ không.” Thời Thích nói chắc chắn.
Lúc này Ninh Mông mới nhẹ nhàng thở ra, cô không hỏi gì nhiều nữa, ngoan ngoãn quan sát xung quanh, sợ có người lén mai phục hay gì đó.
Tất cả rồi lại quay về hang núi kia.
Điều khác biệt là lần này bên trong hang núi có không ít đồ vật, Ninh Mông chưa từng nghĩ tới ở như vậy sẽ thấy được những thứ chỉ có trong thần thoại, còn có rồng sinh chín đứa trong truyền thuyết, vô cùng sinh động, trông cứ y như là thật.
Mấy tác phẩm điêu khắc này được xếp trong các góc, ánh mắt của bọn nó sâu hút, lúc nó nhìn chằm chằm vào bọn họ hệt như là vật sống.
Hệ thống bỗng nhiên nhảy ra: “Mau nhìn góc bên kia!”
Ninh Mông vội vàng nhìn qua — là một người già.
Nói là người già, thật ra đã trẻ hóa so với tuổi thật rồi, Ninh Mông không biết hình dung người kia như thế nào, bây giờ dáng vẻ cả người ông ấy giống như là cái cây khô cằn, nếp nhăn trên mặt sâu đến mức nhìn không thấy làn da.
Dáng người cao to co lại như một đứa trẻ, tròng lên bộ quần áo rộng thùng thình, hệt như con nít lén mặc quần áo của người lớn, hơn nữa toàn bộ tỉ lệ đều hết sức kỳ quái.
Trông ông ta rất già, làn da chảy xệ, cả người co lại thành một khối, nửa người dưới ẩn trong bóng tối, chỉ có thể thấy được nửa thân trên quỷ dị.
Có thể thấy được, ông ta đang thoi thóp.
Ninh Mông không muốn thêm phiền toái, hơn nữa trong tiểu thuyết đều viết như vậy, phần lớn mấy người chết bởi nhiều lời, nhân vật chính đến lúc đó lại trở thành phản diện, sau đó lại nói mấy lời thừa thãi liền chết mất tiêu.
Thời Thích lấy trong ngực ra hai tấm bia gỗ.
Ninh Mông liếc mắt qua, phát hiện phía trên vậy mà viết tên cô, còn có tên mụ của Thời Thiện Ngôn… Cũng không biết anh lấy từ khi nào.
Thấy được tấm bia quen thuộc, người đối diện cách đó không xa rốt cuộc cũng có động tĩnh.
Hệ thống vội nhắc: “Ông ta bây giờ bị thương rất nặng, hai người không nên nói mấy lời thừa đâu, nhanh chóng giải quyết đi để còn hưởng thụ cuộc sống nữa chứ!”
Nếu như thế thì ký chủ của nó có thể hưởng thụ mười mấy năm nữa, mà nhiệm vụ của nó cũng có thể hoàn thành, không cần phải lo lắng bị thu hồi để sửa chửa nữa.
Ninh Mông không di chuyển, Thời Thích đã tiến lên, cô thấy không thấy rõ động tác của anh, chỉ có thể nghe được người già kia không ngừng ho khan, còn có cả tiếng hộc máu.
Không bao lâu, Thời Thích lại đứng cạnh cô, lạnh lùng nói với người kia: “Ông nội, ông không cần phí sức nữa.”
Sức khỏe anh bây giờ đã khôi phục, có thể dư sức đối phó với người bị trọng thương.
Ông nội… Ninh Mông thở dài, quả thật hệt như cô đoán trước đây.
Thật sự nghĩ lại thì người có thể biết được sinh thần bát tự lúc Thời Thiện Ngôn mới sinh ra, lại còn có thể ra vào nhà họ Thời tự do, trừ người nhà họ Thời ra thì còn có thể là ai?
Hơn nữa trên thế giới này, người lợi hại hơn Thời Thích… Đương nhiên chỉ có tổ tiên của anh.
Trong tiểu thuyết chỉ đề cập đến tên và miêu tả qua ông cụ Thời này, nhưng ông ta không có “đất diễn” mấy, năng lực của ông cực kỳ trâu bò, nếu không thì cũng sẽ không gầy dựng được nhà họ Thời đến mức đó.
Chỉ tiếc, một bước sai kéo theo từng bước sai.
“Ta sẽ không chết……” Đôi mắt vẩn đục của người già đột nhiên lóe ra ánh sáng, sức lực nói chuyện cũng chợt tăng lớn, hệt như thình lình sống lại.
Ninh Mông rất ngạc nhiên, hệ thống nói: “Hồi quang phản chiếu đấy. Lão già này sống không nổi nữa đâu, đèn đã cạn dầu.”
Cũng đúng, bòn rút cơ thể mình như thế, còn làm mấy chuyện tán tận lương tâm, ông ta có thể sống đến bây giờ thì cũng ông trời cũng khá là du di cho ông ta rồi.
Lúc ông ta đang hồi quang phản chiếu, vẫn còn muốn tung một đòn với Thời Thích, đến khi ông ta thấy Ninh Mông lại lộ ra vẻ mặt tham lam, “Cô… So với bà cụ kia… Tốt hơn nhiều…”
Ninh Mông biết ý ông là linh hồn của cô.
Hệ thống đã sớm nói qua bà Thời là thể chất âm nữ, nhưng kém một chút so với cô, không chỉ vậy cô cũng đã nhập vào xác nhiều người, tất cả đều có thể chất kém hơn cô, có thể nói là trong một vạn không có một ai giống như cô.
Khó trách được mỗi lần cô nhập vào người ai đều bị để mắt tới.
Ninh Mông nhìn ông ta muốn đến bên này thì bị Thời Thích trực tiếp dùng chân đá bay, ngã phịch xuống đất không nhúc nhích, không còn di chuyển.
Hệ thống vội vàng nhắc nhở nói: “Ông ta không được rồi.”
“Chết thật rồi à?” Ninh Mông hỏi đến cùng.
“Không, sao ông ta có thể chết đơn giản như vậy.” Hệ thống nói: “Có một cách, cô trộn máu cô với chồng cô lại, nhỏ trên người ông ta, sau đó thì cái xác sẽ bốc cháy.”
Ninh Mông không hiểu, “Vì sao lại bốc cháy?”
Hệ thống do dự một chút, “Thật ra có chuyện tôi chưa nói, lúc trước cô cứu chồng cô, bị mẹ anh ta thi cổ… cho nên rất đặc biệt”
Nếu không có độc cổ này, tất cả mọi thứ đều uổng công.
Ninh Mông là lần đầu tiên nghe thấy cách này, nhưng kỳ lạ là trong lòng cô lại không tức giận, mà chỉ cảm thấy chẳng có gì to tát.
Những câu trả lời đầy xúc động của blogger bỗng hiện lên trên đầu cô, cô sợ đúng là trước đây cô không nhận ra.
Cô lắc lắc đầu, mượn từ hệ thống một cái lọ nhỏ, cởi băng bó trên tay mình ra, nặn một chút máu nhỏ vào.
Cô vốn rất sợ đau, nhưng bây giờ lại chẳng hề cảm giác được, chính Ninh Mông cũng không có chú ý đến vấn đề này.
Cô đưa cái lọ cho Thời Thích, “Mau lên, nhỏ máu vào.”
Tuy Thời Thích hơi nghi ngờ, nhưng lại tin tưởng cô, lá bùa trong tay anh bay ra ngoài, dán trên người ông Thời, rất nhanh đã cháy sạch thành tro, ông cụ Thời lại chẳng hề hấn gì.
Ninh Mông dặn dò nói: “Sau đó anh đổ cái lọ này trên người ông ta thì có thể khiến ông ta thực sự chết đi… Thời Thích, em biết ông ta là ông nội của anh…”
Thời Thích cắt lời cô, “Từ sớm ông ta đã không phải nữa rồi.”
Từ suy nghĩ chỉ muốn kéo dài sự sống của ông đến tất cả các quỹ đạo trong cuộc sống ông ta, bao gồm cả việc lấy vợ, sinh con… và tình yêu của những người con trai của ông… đều tồn tại vì mục đích này của ông ta.
May mắn lúc trước mẹ của anh đã chạy thoát, nếu không thì bây giờ không biết anh có dáng vẻ thế nào.
Thời Thích không hỏi cô cái lọ này từ đâu ra, anh đi thẳng lên phía trước, đổ toàn bộ máu trong lọ xuống trên người ông Thời, một giọt cũng không để sót.
Quả nhiên ngay sau đó, thi thể bất động hồi lâu của ông Thời đột nhiên nhảy dựng lên, ở trong sơn động chạy tới chạy lui, khàn giọng la lên, tựa như rất khó chịu.
Thời Thích lạnh lùng nhìn.
Theo thời gian trôi qua, nhưng nơi thấm máu bắt đầu bốc cháy, bốc lên làn khói trắng mỏng manh, cùng với tiếng kêu la đau đớn của ông ta… Mãi cho đến khi cả người đều thiêu cháy sạch trụi.
Ngay sau đó, một con sâu trắng nhỏ xíu đột nhiên xuất hiện tại nơi cái xác bốc cháy.
Mí mắt Ninh Mông giật giật, trực tiếp đoạt lấy cái lọ trong tay Thời Thích vảy máu xuống, nhìn con sâu vặn vẹo biến mất dần, cuối cùng cô mới yên tâm lại.
Không ngờ được, ông Thời lại tự hạ cổ trên người mình.
Thật sự xuống tay với bản thân, ông ta cũng chẳng sợ mình biến thành chất dinh dưỡng cho độc cổ, cũng không sợ lợi bất cập hại.
Song, cuối cùng lần này cũng thật sự biến mất.
Ninh Mông cảm giác gánh nặng trước kia đè trên người mình bỗng nhiên tan dần……
Người này ròng rã theo cô lâu như vậy, mỗi một lần cô nhập vào xác ai đó, mỗi một lần cô xuyên qua đều không thoát khỏi được ông ta, hiện giờ rốt cuộc cô có thể xua tan đi bóng ma của ông ta rồi.
Cô thở phào nhẹ nhõm, nét lo âu giữa chân mày cũng nới lỏng.
Ngay lúc cô đang cảm khái, cả người đột nhiên chấn động, theo sát là tiếng ầm ầm kì lạ vang lên.
Thời Thích biến sắc, ôm ngang cô chạy ra khỏi động núi, anh nhắm về hướng xa mà chạy, mọi khung cảnh đều rơi lại phía sau.
Đến khi Ninh Mông lại đặt chân xuống đất, những thứ hại người trong động núi kia đã không còn thấy nữa, cả ngọn núi dường như đã sụp đổ.
Cô nhìn một hồi rồi xoay người kéo quần áo của Thời Thích, “Tối qua anh… rốt cuộc anh làm gì với ông ta vậy?”
Thời Thích không muốn cô lo lắng nên thuận miệng nói vài câu.
Anh nói đơn giản, Ninh Mông lại có thể hình dung được toàn bộ tình hình khi đó.
Theo cô nghĩ, hẳn là khi cô ngủ, Thời Thích đã mơ hồ đoán ra được gì, sau đó lại gặp mẹ anh, rồi đi đến từ đường, phát hiện cụ Thời ở trong, sau đó đánh với ông ta một trận, cuối cùng anh không địch lại nên bị thương như thế.
Trên thực tế, cụ Thời cũng bị anh đánh trọng thương, nếu không cũng sẽ không nằm ở đây, chuyện hôm nay cũng sẽ không dễ dàng bị bọn họ giải quyết như vậy.
Từ phía cô nhìn lại, sau khi ngọn núi bên kia sụp đổ, bên trong ngọn núi lộ ra rất rõ ràng, những thứ dơ bẩn cũng không còn nữa.
Cả một hang núi cứ như vậy mà đổ sụp.
Bỗng nhiên, Thời Thích từ sau lưng ôm chặt cô, độ nóng từ lòng bàn tay anh truyền đến khiến cô lập tức lấy lại tinh thần, hơi ấm ấy mang theo sức lực kéo cô quay về hiện thực.
“Em đừng nghĩ lung tung.” Anh nói.
Ninh Mông hít sâu một hơi, đôi mắt từ hồ đồ dần trấn tĩnh lại, cô gật đầu, xoay người nói: “Em không sao, bây giờ chúng mình về à?”
Thời Thích đáp: “Ừ.”
Anh luôn nghe lời cô như vậy, hốc mắt Ninh Mông ươn ướt, cô lại bị anh cõng lên, cô nhìn chằm chằm vào sau ót anh, trong chốc lát suy nghĩ chất chứa.
Có lẽ cô nên sớm hiểu ra mới phải.
Nhiều ngày sau.
Ninh Mông đứng ngoài một cửa tiệm.
Cửa tiệm kia vẫn có tên tiếng anh, bày bên trong tủ kính trong suốt là hai chiếc váy cưới tinh xảo treo trên người ma nơ canh, kiểu dáng duyên dáng xinh đẹp khiến người ta say mê ước ao sở hữu được nó.
Cảm giác hoàn toàn khác so với lần trước khi nhìn thấy.
Lần này rất dễ nhìn ra được bên trong là áo cưới, hơi khác so với lần trước, xem ra là Thời Thích lúc đó động tay chân, đoán chừng là sợ cô thấy liền bỏ chạy không chịu đi vào.
Ninh Mông thở sâu, đi vào cửa tiệm.
Đến đón cô là một cô gái xinh đẹp, cô ấy lễ phép nói: “Cô Thời.”
Quả nhiên là biết cô, Ninh Mông đoán đúng rồi, cô ra vẻ bình thường, nói: “Lần này tôi đến lấy váy cưới lần trước.”
Cô gái gật gật đầu, “Mời cô đi theo tôi.”
Ninh Mông đi theo cô vào, mãi cho đến vào phòng trong, căn phòng này rất xinh, hơn nữa bên trong không trang trí gì, chỉ có chiếc váy cưới treo ở đó, đặt dưới ánh đèn ấm áp, dường như tỏa sáng đến chói mắt.
Ánh mắt cô dán chặt vào trên chiếc váy cưới, nhìn cô nữ sinh lấy xuống, chuẩn bị đóng gói, Ninh Mông bỗng nhiên ngăn cô ấy, “Không cần đóng gói, tôi muốn mặc thử.”
Cô bé nữ sinh kia sửng sốt, lập tức nhớ đến lần trước cô cũng chẳng mặc thử gì, bây giờ lại đòi mặc, có hơi kỳ lạ: “Vâng ạ.”
Ninh Mông đi theo cô vào cho đến khi cô vào phòng trong, căn phòng rất đẹp, trong đó không có gì, chỉ có chiếc váy cưới treo ở đó, dưới ánh đèn nóng rực, dường như tỏa sáng đến chói mắt.
Trong phòng này xung quanh đều treo đầy gương, giống như gương trong phòng tập nhảy, phản chiếu toàn thân, Ninh Mông nhìn chằm chằm vào bản thân mình trong gương, cô mặc váy cưới vào.
Chiếc váy cưới dài chạm đất làm tôn lên vòng eo nhỏ nhắn, bên trên phủ nhiều lớp vải voan, không có nhiều kim cương và các vật trang trí khác, nhưng vẫn rất hút mắt.
Ninh Mông sờ sờ chiếc váy, cô không khỏi thở dài, thật sự rất đẹp, hơn nữa hình như đây là chiếc độc nhất vô nhị, bởi vì cô nhìn thấy trên ngực áo có một chút hoa văn đặc biệt quen thuộc, gắn liền với váy cưới, vừa nhìn liền biết lúc bắt đầu làm đã thêu lên.
Bản thân cô trong gương dường như cũng đã thay đổi.
Hệ thống lập tức hòa vào: “Wow, ký chủ, hiện tại cô thật sự là người xinh đẹp nhất thế giới, ngày hôm nay chỉ có cô đẹp nhất!”
Ninh Mông: “…”
Cô sao lại cảm giác dáng vẻ này của bản thân cứ giống như hoàng hậu ác độc, mà hệ thống chính là chiếc gương thần trong truyện cổ tích vậy nhỉ.
Cô kéo cửa ra, chắn lại tầm nhìn của cô nữ sinh, “Bây giờ tôi có thể trực tiếp mặc rồi rời đi chứ? Đúng rồi, không cần nói cho Thời Thích.”
Cô gái xinh đẹp ngay từ đầu đã chẳng phản ứng kịp, mãi đến khi cô bé nghĩ thông liền lập tức gật đầu, cười nói: “Chiếc váy cậu Thời yêu cầu này đã thanh toán từ sớm rồi ạ, cô có trực tiếp mang đi.”
Cô ấy hạ thấp giọng: “Cô muốn làm cậu Thời bất ngờ sao?”
Ninh Mông bị cô nói trúng, mặt đỏ bừng, lí nhí “Ừ” một tiếng.
Cô gái xinh đẹp lập tức mỉm cười, nói: “Không thì như vậy đi, chúng tôi trang điểm và làm tóc cho cô nhé? Cô có cần không ạ? Dù sao đây cũng là khoảnh khắc rất quan trọng trong đời, tôi tin là cô cũng rất kỳ vọng.”
Ninh Mông nghĩ một lát rồi gật gật đầu.
Đang mặc váy cưới cũng không thích hợp để mặt mộc, nếu như bị người khác nhìn thấy, không chừng họ còn cười nhạo Thời Thích không có mắt nữa.
Cô gái xinh đẹp kia rất tận tâm, cô ấy còn tìm đồng nghiệp đến cùng nhau sửa soạn cho cô, thậm chí còn đưa ra ý kiến giúp cô, ví dụ như đàn ông thích kiểu như thế nào thế nào, Ninh Mông nghe được mà mặt đỏ tai hồng.
Trang điểm xong xuôi trời cũng sẩm tối, bên ngoài ánh hoàng hôn đang khuất dần sau đỉnh núi, ánh sáng màu vàng ấm áp lan tỏa khắp vùng trời.
Ninh Mông được cô nữ sinh xinh đẹp giúp đỡ lên xe.
Bên ngoài không ít người qua đường tưởng cô đi chụp ảnh cưới, đều lấy điện thoại ra chụp, mấy lời bàn tán xì xầm của bọn họ cô đều nghe thấy hết.
Chiếc xe này là Lập Xuân sắp xếp cho cô.
Tài xế chính là người anh em mang âu phục đen lúc trước
Tất cả mọi người ở tòa nhà nhỏ đều biết kế hoạch của cô, đều giúp cô lừa Thời Thích, thậm chí lúc Thời Thích gọi điện hỏi giữa đường, cả tập thể đều nói dối gạt anh.
Ninh Mông không biết Thời Thích có biết chuyện này hay không, nhưng cô đã quyết định thì sẽ không hối hận.
Sau khi mọi chuyện qua đi, trước khi trời tối Thời Thích thường sẽ trở lại tòa nhà nhỏ ăn cơm với cô, sau đó anh lại quay về dinh thự xử lý công chuyện.
Bây giờ cô trở về cũng không muộn chút nào.
Ninh Mông tính toán không tồi, lúc cô vừa về đến tòa nhà nhỏ thì Thời Thích cũng vừa vặn đến đó, hai người ở trong sân chạm mặt nhau.
Cô xách góc váy cưới cùng đoàn người mang âu phục đen đi đến bên anh, váy cưới trắng tinh đối lập hoàn toàn với sắc đen, cô như tắm trong ánh hoàng hôn vàng ấm.
Thời Thích còn chưa thay quần áo, anh mặc một bộ vest nghiêm chỉnh không chút nếp nhăn, không hề giống với dáng vẻ mọi khi anh thường đến đây. Dáng người anh cao ngất, ngũ quan tinh xảo, lại thêm vài phần mạnh mẽ, toàn thân anh toát lên mùi hương trưởng thành.
Tầm mắt hai người chạm vào nhau, như thể quay về khoảng thời gian rất lâu trước đây.
Ninh Mông đứng ở đó, trong lòng ôm một bó hoa tươi dùng dải lụa hồng nhạt cột vào, bó hoa này là trước khi xuống xe tài xế đã kín đáo đưa cho cô.
Đáy mắt Thời Thích tràn đầy vẻ bất ngờ, rồi lại bị vui mừng lấp đầy, anh bước nhanh về phía trước, nhìn chằm chằm cô, chậm rãi hỏi: “Em… Là muốn gả cho anh sao?”
Khi chính thức bị anh hỏi, Ninh Mông vẫn rất khẩn trương, cô không tự chủ được mà nắm chặt bó hoa trong tay, kiềm chế nỗi căng thẳng trong lòng.
Cô khẽ ngẩng đầu: “Đương nhiên rồi.”
Thời Thích duỗi tay nhận hoa trong tay cô, ánh hoàng hôn từ bên ngoài rọi vào, bàn tay anh nóng rực đặt trên cằm cô, ngắm nhìn hình ảnh phản chiếu mình trong mắt cô, anh không nén nổi lòng mình đặt một nụ hôn lên đôi môi ấy.
Cô vẫn mãi luôn ngọt ngào như thế.
Vị ngọt ấy thật sự đã khiến anh mỏi mòn đợi chờ suốt bao năm.
– —————————[HOÀN CHÍNH VĂN]—————————–