“Cậu ngay cả bước giải bài cũng không có thì làm sao có thể viết ra được đáp án?”, thầy Hoa căng mặt dò hỏi.
Tần Kiệt đương nhiên sẽ không nói cho ông biết, kiếp trước anh có thể leo tới chức giám đốc tài chính của công ty ByteDance thì phương diện tính nhẩm phải cực kỳ lợi hại.
Anh giả bộ ngây người trong giây lát, gãi gãi đầu: “Kia, cái kia… xin lỗi thầy, em quen trực tiếp viết ra đáp án!”
Lời này của anh vừa thốt ra, toàn bộ giảng đường lập tức yên lặng.
Tất cả mọi người đều ngơ ngác nhìn nhau, cực kì kích động.
Mẹ nó!
Tên Tần Kiệt này đúng là tẩm ngẩm tầm ngầm đấm chết voi nhé.
Tròn 100 điểm.
Họ cảm giác trước kia Tần Kiệt vẫn luôn giả bộ ngây thơ, vô cùng khiêm tốn không để lộ thực lực ra ngoài.
Thầy Hoa có chút luống cuống.
Ông sững sờ trong giây lát, ánh mắt lại lướt qua câu trả lời được viết trên bảng đen, không có cái nào sai cả, toàn bộ đều đáp đúng.
Ông thậm chí hoài nghi Tần Kiệt có phải là đã trộm nhìn giáo trình mà mình chuẩn bị trước đó không.
Nhưng ngay giây tiếp theo ông lại phủ định suy nghĩ đó.
Bởi đề bài được viết trên bảng đen mới được ông viết từ một giờ trước.
Lúc đó bên cạnh không hề có ai.
Tần Kiệt không thể nhìn trộm được.
Vừa rồi ông còn tưởng rằng Tần Kiệt ít nhất phải đứng đó suy nghĩ trong 15 phút, sau đó nộp vũ khí đầu hàng.
Không ngờ cậu ta lại trực tiếp viết xuống câu trả lời chính xác trong vòng chưa đầy 30 giây.
Ông đột nhiên có tia xúc động muốn đánh người.
“Các bước giải thích thì sao?”
“A? Thầy Hoa hỏi Tần Kiệt về các bước giải, đây là có ý gì? Cậu ta không phải là nên bị phê bình sao?”
“Không lẽ tên đó đoán mò đúng hết?
“Làm sao có thể? Đoán đúng một câu còn có khả năng, mò đúng bốn câu, nếu là cậu cậu làm được không?”
Trương Lâu béo, Khương Tiểu Nha, còn cóVương Tinh khuôn mặt đều lấy làm lạ, tràn ngập vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Nhìn chằm chằm Tần Kiệt đang đứng thẳng tắp trên bục giảng, tròng mắt họ đều sắp rớt xuống đất rồi.
“Tần Tuyết, tớ không phải là hoa mắt chứ?”, một nữ sinh cùng lớp kéo kéo Tần Tuyết.
“Không, không có!”, Tần Tuyết cũng không dám tin tưởng, cô có chút mông lung.
Ở một bên khác, lớp hai.
“Thanh Thanh, cậu ta chính là người gần đây cậu vẫn chú ý tới à? Ngầu quá!”
“Nói bậy, ai quan tâm tới cậu ta chứ!”, Ôn Thanh Thanh mặt đỏ bừng, có chút ngại ngùng, nhưng ánh mắt nhìn Tần Kiệt của cô lại mang thêm một tia khác thường.
Trong lòng đang nghĩ.
Anh, rốt cuộc còn bao nhiêu bí mật mà cô chưa biết đây?
Lúc này, Tần Kiệt đối diện với thầy Hoa không hề hoảng loạn, một lần nữa cầm lên viên phấn bắt đầu viết lên trên bảng đen.
Tổng nợ phải trả: 848402-92400+406044=349958 tệ.
Tỷ số nợ trên tổng tài sản =……
Hệ số nợ trên vốn chủ sở hữu =……
Hệ số vốn chủ sở hữu: 848402/498444=1.70
Ba chỉ số trên phản ánh trình độ đảm bảo tổng thể về các khoản nợ của doanh nghiệp.
Tần Kiệt sau khi viết ra các bước giải, còn cảm thấy không đủ, lại tiếp tục phân tích các vấn đề chung khác.
Mạch lạc rõ ràng, có đầu có cuối, khi anh nói xong rất nhiều bạn học ở bên dưới còn chưa tính xong.
Đợi bọn họ làm xong ngẩng đầu lên, Tần Kiệt đã kết thúc từ lâu.
“…”
Ông nội của tôi ơi.
Đúng là không phải con người.
Quá nhanh.
Họ dùng máy tính còn chưa tính xong, tên kia cứ như vậy trực tiếp viết ra.
Là hóa thân của thiên tài tính nhẩm sao?
Trong mắt của không ít sinh viên đứng đầu lộ ra sự đố kỵ.
Thầy Hoa lại rất bình tĩnh, cẩn thận nhìn bài giải trên bảng.
Một lúc lâu sau mới nói: “Ừm, không tệ, đúng hết rồi. Nhưng nhóc à, đừng tưởng rằng may mắn đáp đúng một câu liền có thể vượt qua bài kiểm tra, lại làm một câu hỏi tổng hợp đi. Nếu như cậu còn có thể trả lời đúng thì có thể bỏ qua câu hỏi thứ ba”.
“Dạ?”
Khi câu nói này vang lên, cả lớp lại ồn ào huyên náo.
Là câu hỏi tổng hợp, là phần khó nhất trong phân tích báo cáo tài chính.
Nếu có thể làm đúng, những dạng bài tập khác đương nhiên không cần làm nữa.
Thầy Hoa đúng là đủ nham hiểm.
Tần Kiệt còn có thể tiếp tục viết nên thần thoại hay không?
Khi thầy Hoa viết lên đề bài thứ hai cả phòng học lại trở nên yên tĩnh.
Từng đôi mắt dõi theo động tác viết của ông.
Sau một lúc, một đề bài tổng hợp xuất hiện trước mắt Tần Kiệt.
Biểu đồ thể hiện sự so sánh bảng cân đối kế toán của một công ty giữa năm 2005 và 2006.
Yêu cầu trả lời 5 loại câu hỏi.
Lần lượt là điền vào các chỗ trống trên bảng biểu, phân tích nguyên nhân thay đổi tổng tài sản, phân tích nguyên nhân sự thay đổi trong các hạng mục nợ phải trả, phân tích tất cả nguyên nhân thay đổi vốn chủ sở hữu, chỉ ra các biện pháp cải thiện tình hình công ty.
Đề mục vừa ra.
Cả phòng học thoáng chốc lặng ngắt.
Tiếp đó rất nhiều bạn học bắt đầu lật mở sách vở để tìm kiếm những kiến thức liên quan.
Tần Kiệt lại cầm lấy phấn bắt đầu viết lên bảng đen.
Giống như một nhà thư pháp,mỗi chữ anh viết chuyển động tự nhiên xuống bút như thần.
Anh rất nhanh đã điền xong các chỗ trống trên bảng biểu.
Sau đó bắt đầu trả lời các câu hỏi nhỏ còn lại.
Vừa viết vừa đọc.
Tổng tài sản năm 2006 tăng 30000 so với năm 2005, tương đương tăng 13.64%…. Tỷ suất lưu động lấy 90000 chia 46000=1.96…. Nên áp dụng phương pháp đẩy nhanh vòng quay hàng tồn kho, giảm lượng hàng tồn kho… nhằm có đủ khả năng thanh toán nợ khi tới kỳ đáo nợ.
Tư duy của những bạn học bên dưới đơn giản là không theo kịp tiến độ của Tần Kiệt.
Lúc họ còn đang vội vàng tìm kiếm kiến thức có liên quan trong sách sau khi nghe thấy Tần Kiệt đọc thì anh đã chuyển sang câu hỏi nhỏ tiếp theo, tốc độ quá nhanh, họ căn bản không có cách nào dõi theo.
Đợi họ tìm thấy kiến thức hạch toán của câu hỏi cuối cùng, Tần Kiệt sớm đã hoàn thành xong.
“…”
Vô số bạn học muốn tách đầu Tần Kiệt ra xem bên trong rốt cuộc là chứa những gì.
Không phải người.
Chưa kể tính nhẩm, tài ăn nói cũng là hạng nhất.
Sao còn chưa lên trời đi.
Nhiều sinh viên khá giỏi đều cảm thấy da đầu tê dại.
Thầy Hoa cũng ngẩn người.
Ông bất giác nhìn xuống chiếc đồng hồ trên cổ tay, thời gian hiển thị mới trôi qua chưa tới ba phút.
Quá nhanh.
Ông vốn dĩ còn cố ý làm khó dễ Tần Kiệt.
Bởi đề bài này có vài phần lý thuyết ông còn chưa giảng dạy qua.
Nhưng Tần Kiệt thật sự đã làm được.
Ông thậm chí hoài nghi không biết Tần Kiệt có phải đang chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học hay không.
Nhưng giây tiếp theo ông lại phủ định.
Cậu ta mới chỉ học năm ba, tuyển sinh sau đại học là không thể nào.
Nhìn từng hàng chữ trên bảng đen không chỉ đẹp mà còn rất gọn gàng.
Thầy Hoa hồi lâu không lên tiếng.
Rất lâu sau, ông mới nhìn chằm chằm vào Tần Kiệt: “Tìm một chỗ ngồi xuống đi!”
Tần Kiệt đặt phấn xuống, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người bước tới ngồi xuống bên cạnh Trương Lâu béo, Khương Tiểu Nha, Vương Tinh.
Trương Lâu béo bị kích thích đến mức hận không thể ôm lấy Tần Kiệt mà hôn vài cái.
“Kiệt Tử, cậu có phải bị quỷ tính nhẩm ám vào không? Thứ chưa học cũng có thể làm được? Cậu được lắm!”
“Kiệt Tử, bình thường đâu có thấy cậu học hành gì, thành thực khai báo, có phải là có sách quý gì hay không?”, Khương Tiểu Nha dò hỏi.
“Kiệt Tử, nhanh nói đi. Rốt cuộc là có bí quyết gì?”, phú nhị đại Vương Tinh cũng thúc giục.
“Xuỵt!”, Tần Kiệt làm một thủ thế đừng nói: “Bí mật! Không nói được!”
Thầy Hoa đang đứng trên bục giảng có chút gượng gạo, gõ mặt bàn: “Mọi người không cần tính nữa, cũng không cần phải bàn tán nữa. Bạn học Tần Kiệt đều làm đúng cả rồi!”
“Phân tích bảng biểu tài chính của Tần Kiệt đã đạt tới trình độ trung cấp. Tính nhẩm đối với cậu ấy mà nói căn bản chỉ là chuyện nhỏ!”
“Bạn học Tần Kiệt, trình độ của em có thể trực tiếp tham gia kỳ thi kế toán trung cấp rồi, từ ngày hôm nay, em không cần phải lên lớp nữa, đến cũng chỉ làm lãng phí thời gian của mình thôi!”
“Em yên tâm, học phần của em tôi trực tiếp cho tích xanh, điểm tuyệt đối!”
“…”
Cả lớp ngạc nhiên.
Người bảo thủ như thầy Hoa lại thực sự thực hiện lời hứa của mình.
Tần Kiệt từ nay không chỉ không cần tham gia lớp học, còn trực tiếp đạt điểm tối đa học phần tài chính.
Trời ạ!
Đây là thần thoại tài chính sao?
So sánh với Tần Kiệt, những sinh viên đứng đầu thường ngày vẫn tỏ ra kiêu ngạo kia đều không tính là cái gì.
Miểu sát! (thanh toán đối thủ trong thời gian cực ngắn, là ra tay hành động nhanh ngoài dự tính của đối phương, khiến đối phương không thể ngờ được, vừa ra tay đã hoàn toàn áp đảo làm đối phương không kịp đỡ)
—————————-