“Gíam đốc Tả, cửa hàng của các anh có bán không?”, Tần Kiệt ngập ngừng hỏi.
Tả Kỳ ngây ra rồi ngay sau đó lắc đầu: “Thật lòng nói với cậu, tôi và các bạn mình rất lạc quan về bất động sản trong nước, tin rằng tương lai sẽ có rất nhiều khả năng. Dự án của chúng tôi hiện tại mặc dù không nằm trong khu vực sầm uất, nhưng chúng tôi tin rằng trong tương lai gần, nơi đây nhất định sẽ phát triển tốt! Vì vậy không có dự định bán!”
Tần Kiệt không thể không thán phục Tả Kỳ.
Năm 2007, nền kinh tế toàn cầu đã có dấu hiệu tăng trưởng chậm lại.
Mặc dù trong nước vẫn phát triển mạnh, nhưng bây giờ đã là tháng 9, ít nhiều gì cũng sẽ bị ảnh hưởng.
Tả Kỳ cũng tin rằng, tình hình kinh tế sẽ được cải thiện trong tương lai, không thể phủ nhận rằng tầm nhìn của anh ta khá xa.
Bởi vì sau cuộc khủng hoảng tài chính năm 2008, nền kinh tế trong nước đã hạ cánh thành công với khoản đầu tư lớn trị giá 4000 tỷ tệ vào cơ sở hạ tầng, và giá nhà lúc này tiếp tục tăng mạnh, gây ra làn sóng tăng giá.
Khi đó, đừng nói đến đầu tư 30 triệu, 100 triệu cũng rất khó.
Nhưng Tần Kiệt biết tất cả những điều này, bởi vì anh là một người trùng sinh, còn Tả Kỳ thì không.
Anh ta chắc chắn không thể ngờ rằng sau năm 2008, giá nhà ở thành phố Hán sẽ tăng vọt.
Sau khi cân nhắc, anh lắc đầu mà nói: “Gíam đốc Tả, chuyện gì cũng không thể nói tuyệt đối được. Gía nhà sẽ tăng trong thời gian tới, điều này tôi không phủ nhận! Nhưng tôi không nghĩ nó sẽ có thể xảy ra trong 2 năm gần đây. Bên cạnh đó, nước Mỹ đã xảy ra vài cuộc khủng hoảng cho vay thế chấp dưới chuẩn, đó là cường quốc số 1 toàn cầu, suy thoái kinh tế xảy ra, ai biết được nó có ảnh hưởng đến những nước khác hay không?”
“Nếu thật sự bị ảnh hưởng, đến lúc đó giá nhà có khả năng sẽ bị hạ xuống. Lúc ấy các anh đầu tư hơn 30 triệu tệ, nếu muốn thu hồi vốn trong thời gian ngắn e rằng sẽ có chút khó khăn”.
“Cuộc khủng hoảng cho vay thế chấp dưới chuẩn?”, Tả Kỳ cũng đã nghe nói về điều này, với tư cách là một doanh nhân, anh ta cũng vô cùng quan tâm.
Không ngờ Tần Kiệt cũng đã chú ý tới, những gì Tần Kiệt nói làm anh ta có chút bất ngờ.
Sau khi suy nghĩ một hồi, anh ta cảm thấy lời Tần Kiệt nói cũng có lí, trong lòng mơ hồ có chút lo lắng.
“Cậu Tần, cậu muốn mua cửa hàng sao?”
“Đúng vậy!”, Tần Kiệt gật đầu, anh biết lời nói của mình đã có tác dụng.
“Mua bao nhiêu?”, Tả Kỳ hỏi.
“Bây giờ giá nhà ở khu Nam Hồ vào khoảng 4200 1m2 đúng không?”, Tần Kiệt hỏi.
“Đúng vậy, giá trung bình là 4230”, Tả Kỳ nói.
“Vậy là…”, Tần Kiệt do dự một chút: “Nếu tôi muốn mua tầng 1 và tầng 2, ước chừng khoảng bao nhiêu tiền?”
Theo lẽ thường, chỉ cần 1 tầng là đủ để mở khu vui chơi giường lò xo.
Tuy nhiên, nếu mua luôn tầng dưới thì đến lúc có muốn thay đổi gì thì có thể dùng chung cả 2 tầng, điều này rất có lợi.
Hơn nữa, giá nhà trung bình hiện tại chỉ có 4230, sau năm 2008 sẽ tăng lên, đến lúc ấy muốn mua thì chi phí sẽ càng lớn hơn.
Tốt hơn hết là mua cùng một lúc.
“Hả!”
Tả Kỳ ngạc nhiên, nghĩ rằng mình đã nghe nhầm.
Mua hai tầng cùng một lúc, đây không phải là một số tiền nhỏ.
Theo giá nhà ở Nam Hồ hiện nay, không có 6-7 triệu thì không thể mua được.
Tần Kiệt mới ngoài hai mươi tuổi, có nhiều tiền như vậy sao?
Có khi nào mình gặp phải lừa đảo rồi không?
“Cậu Tần, cậu không nói đùa chứ?”, Tả Kỳ nhìn Tần Kiệt hỏi.
“Chuyện như vậy tôi đương nhiên sẽ không nói đùa rồi!”, Tần Kiệt nghiêm túc gật đầu.
Tả Kỳ im lặng.
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của Tần Kiệt, thật sự là không có dáng vẻ của kẻ lừa đảo.
Nếu như là thật, vậy thì anh ta thật sự rất muốn bán.
Dù gì thì cũng đã đầu tư 30 triệu, một con số không hề nhỏ.
Nếu không hoàn được chút vốn nào, bọn họ thật sự có chút khó khăn trong quay vòng vốn.
“Gíam đốc Tả, đừng vội vàng. Anh cứ từ từ suy nghĩ, nhưng tôi có thể cho anh một gợi ý. Đối với ngành bất động sản mà nói, tiền vốn có thể hoàn lại một cách nhanh chóng hay không sẽ có ảnh hưởng lớn đến tương lai. Hi vọng anh sẽ cân nhắc kĩ lưỡng”.
“Việc này…”
Khuôn mặt Tả Kỳ một lần nữa lộ ra vẻ thất sắc.
Không ngờ Tần Kiệt lại biết nhiều như vậy về ngành bất động sản, đã nói trúng vào nỗi lo lắng của anh ta.
Tòa nhà Thái Tử mới được thành lập và tình hình bán hàng không thật sự lý tưởng.
Đặc biệt là những cửa hàng cho thuê, đến bây giờ cũng không có ai quan tâm hỏi han gì.
Về cơ bản thì tất cả mọi người đều đổ dồn về phía Đông Nam rồi.
Tình trạng này nếu tiếp tục kéo dài.
Ai biết được đến khi nào mới cho thuê và hồi vốn được.
Nếu bạn bán nó ngay bây giờ, ngay cả khi giá nhà tăng lên trong tương lai, ít nhất thì có thể giải quyết được nhu cầu trước mắt.
Hơn nữa, đúng như Tần Kiệt nói, nước Mỹ hiện giờ đang phải trải cuộc khủng hoảng cho vay thế chấp dưới chuẩn, đến lúc ấy, nếu nó ảnh hưởng đến trong nước, ai mà đảm bảo được giá nhà có tăng hay không.
Nhưng động lòng thì động lòng.
Tòa nhà Thái Tử cũng không phải là của một mình Tả Kỳ.
Nó được xây dựng bởi anh ta và bạn của mình.
Tả Kỳ không thể hoàn toàn tự quyết định.
Sau khi cân nhắc một hồi anh ta nói: “Cậu Tần, cậu chờ một chút, để tôi bàn bạc lại với bạn mình đã!”
“Được!”, Tần Kiệt gật đầu nói.
“Được, vậy cậu cùng tôi đến phòng kinh doanh. Bên ngoài nóng quá”, vừa nói, Tả Kỳ mời Tần Kiệt qua một bên.
Tần Kiệt cười cười đi theo anh ta.
Sau khi vào trong phòng kinh doanh, Tả Kỳ giới thiệu Tần Kiệt với mọi người trong văn phòng, để thư ký tiếp đãi anh còn anh ta đi tìm bạn của mình.
Tần Kiệt chờ trong phòng làm việc khoảng nửa tiếng thì Tả Kỳ mồ hôi nhễ nhại quay trở lại.
Phía sau anh ta là 3 người đàn ông trạc tuổi.
Đó hẳn là người bạn mà anh ta nói đến.
“Cậu Tần, xin lỗi nhé, để cậu chờ lâu rồi!”, Tả Kỳ ngại ngùng xin lỗi.
“Không sao”, Tần Kiệt nói xong đứng lên, gật đầu với 3 người kia chào hỏi.
Có một người đàn ông gật đầu với anh sau đó cũng ngồi xuống.
Hai người còn lại liếc nhìn nhau, trong ánh mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Họ liếc nhìn anh vài lần sau đó lần lượt ngồi xuống.
Tả Kỳ ngồi xuống, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cậu Tần, chúng tôi vừa mới thảo luận. Có thể bán cửa hàng cho cậu, nhưng có một số việc chúng tôi xin nói trước”.
“Gíam đốc Tả anh cứ nói, tôi nghe!”
Tả Kỳ thẳng thắn nói: “Thứ nhất, tòa nhà của chúng tôi có 7 tầng. Theo thiết kế ban đầu, tầng 1 đến tầng 3 dùng để cho thuê. Bây giờ cậu muốn mua, vả lại chỉ mua tầng 1 và tầng 2, vậy thì chúng tôi phải thay đổi lại thiết kế và kế hoạch. Vậy nên chúng tôi cảm thấy, bán cho cậu cũng được, nhưng phải tăng giá!”
“Nếu tôi mua cả bãi đỗ xe dưới tầng hầm thì sao?”, Tần Kiệt hỏi.
“Hả!”, Tả Kỳ ngây ra, đưa mắt nhìn 3 người còn lại nói: “Cậu Tần, cậu nói thật sao?”
“Ừm, có điều tôi muốn biết, nếu tôi thật sự mua thì giá thành có thể rẻ hơn được không?”, Tần Kiệt hỏi.
“Cái này thì…”, Tả Kỳ và 3 người còn lại thương lượng một hồi rồi nói: “Được, nhưng vẫn phải cao hơn giá thị trường 1 chút! Có điều tầng hầm để xe, chúng tôi chỉ bán một nửa!”
Đương nhiên Tần Kiệt không phản đối đề nghị này, nhưng anh vẫn giả vờ im lặng trầm tư một lúc.
Anh nói: “Được, giám đốc Tả nói xem, giá cả là bao nhiêu. Tôi sẽ nghe xem nó có phù hợp hay không?”
Gíam đốc Tả nói: “Tôi vừa nãy có nói với cậu Tần rồi, giá trung bình của khu Nam Hồ này là 4230/m2, cửa hàng tầng 1 rộng 800m2, chúng tôi đã thảo luận và đưa ra giá không thấp hơn 4400, tầng hai 1300m2, giá thấp hơn một chút nhưng không thấp hơn 4300, tính cả tầng hầm để xe thì tổng cộng là 7 triệu, không biết cậu Tần nghĩ sao?”
—————————-