Mơ Chua

Chương 13



Motor dừng ở ven đường, Hạ Đằng nôn thốc nôn tháo vào thùng rác.

Trong gió vẫn còn quanh quẩn tiếng hét suốt đoạn đường của cô.

Cái tốc độ đi xe kia của Kỳ Chính, hoặc là cậu không muốn sống, hoặc là cậu thật sự là kẻ điên.

Dạ dày cô như sông cuộn biển gầm, bóp eo cậu để cậu dừng xe, véo đến nỗi đau tay mà cậu chẳng buồn nghe, cứ ngồi cười, cô càng sợ cậu càng cười khoái chí.

Hạ Đằng muốn nổi điên, gào vào tai cậu: “Cậu mà không dừng là tôi nhảy xuống đấy!”

Cậu ngả ngớn đáp lời: “Nhảy đi.”

Vừa dứt lời, thắt lưng cậu được nhẹ nhàng, người ngồi sau thật sự buông lỏng tay.

Kỳ Chính phanh gấp một cái, lốp xe ma sát mạnh, tiếng cọ sát vang lên sắt bén chói tai, dường như có thể cứa ra một vết nứt trên mặt đường.

Hạ Đằng gần như phải dùng cả chân và tay để bò xuống từ trên xe, nước mắt nước mũi tuôn ra, cô nôn đến choáng váng.

Nôn ra tất cả nỗi sợ hãi, ghê tởm, tuyệt vọng, ngàn cân treo sợi tóc vừa rồi.

Qua khoảng mười phút, nôn đến khi dạ dày trống rỗng.

Người Hạ Đằng mềm oặt, ngồi quỳ một bên, tóc ướt dính rũ xuống một bên vai.

Kỳ Chính đi ra từ cửa hàng nhỏ bên cạnh, mang theo một túi nước khoáng, ném tới chân cô.

Cô lướt nhìn, lấy ra một chai súc miệng, cậu đứng cạnh xem, không quên trào phúng cô một câu: “Tố chất cơ thể cậu quá rác rưởi.”

Cô không nói gì.

Không khí ẩm ướt mà yên bình, trên đường cái rất lâu mới có một chiếc xe chạy qua.

Hạ Đằng rửa sạch sẽ, chống tay đứng lên.

Tức giận dồn nén cả đêm đã đạt tới đỉnh điểm sau khi gỡ bỏ cảm xúc hỗn loạn.

Hạ Đằng nhào tới đánh cậu, tay vung lung tung, chân cũng dơ lên đá, tay đấm chân đá vừa kéo vừa lôi, cô đang trút giận, hận không thể xé cậu ra làm tám mảnh.

“Cậu điên rồi cậu điên rồi cậu điên rồi có phải không!” Đôi mắt đỏ lựng của cô gay gắt trừng cậu, “Chạy nhanh như thế không muốn sống hả! Sao cậu không chết đi? Cậu ghét tôi đến mức nào?”

Kỳ Chính đút hai tay vào túi để mặc cô đánh, nhưng sức cậu lớn, chịu đựng được, thân thể chỉ hơn nghiêng hai cái còn khung xe vẫn vững vàng bất động.

Tay Hạ Đằng không ngừng đập cậu, “Cậu không có liên quan gì với tôi? Không phải không biết tôi sao? Cậu quản tôi làm gì? Tôi thế nào có liên quan gì đến cậu?”

“Cậu chỉ biết cười nhạo tôi đúng không? Rốt cuộc tôi trêu chọc cậu chỗ nào hả?”

Phẫn nộ và nhục nhã cuồn cuộn trong lòng, khi buông thả ra thì ngày càng mãnh liệt, ùn ùn kéo đến, ngập tràn từng tấc cơ thể.

Hạ Đằng tức giận đến run rẩy, càng phát giận càng uất ức: “Rốt cuộc tôi làm sai cái gì? Tại sao các người đều đối xử với tôi như vậy? Dựa vào đâu mà các người đều bắt nạt tôi?”

Cô còn muốn đánh, tai Kỳ Chính không chịu nổi, bắt lấy cánh tay đang giơ lên của cô, vặn ngược ra sau, đè chặt vào lưng cô, Hạ Đằng bị cậu vặn như cái bánh quẩy, cô dùng sức vùng ra, Kỳ Chính không cho cô động đậy, cuối cùng, đến giẫy giụa cũng không cho cô giẫy giụa, Hạ Đằng bị ép chặt, chỉ có lồng ngực đang không ngừng phập phồng tỏ rõ sự phẫn nộ.

Kỳ Chính mở miệng:

“Còn chưa đủ hả, cậu còn chưa xong?”

Cả người cô ướt đẫm, như vớt ra từ nước.

Đôi mắt đỏ hồng, mắt cô rất hay đỏ, nhưng tất cả nước mắt đều có thể bị ép chảy ngược. Tựa như để chứng minh cho câu nói: “Khóc vì cậu, có đáng không?”

Có quỷ mới biết tại sao cậu lại nhớ rõ những lời này như vậy.

Ánh mắt đó của cô cực kỳ đẹp, chúng nhìn chằm chằm bạn lúc tức giận và không cam lòng lại càng hút hồn muốn mạng, cậu thích nhìn sóng mắt chứa đầy cảm xúc của cô, rồi luôn bị đáy mắt cao không thể với của cô đâm vào lòng.

Cứ như ai liếc nhìn cô một cái cũng là khinh nhờn cô.

Cô vốn không phải người nên xuất hiện ở đây, đồ cô dùng, quần áo cô mặc, cách nói năng, diện mạo, dáng người, tính khí, tất cả đều không giống nơi đây, cũng chẳng giống những người bình thường ở thành phố lớn.

Trước khi tới đây, chắc chắn cô được người theo đuổi, tán dương.

Ăn mặc quần áo đẹp đẽ, ngồi ở vị trí cao.

Cô không biết rằng, không phải cô xem thường địa phương bé nhỏ này, cũng không phải xem thường con người nơi đây.

Mà cô xem thường cuộc sống bình thường, sinh hoạt bình thường, xem thường người ta không nhìn cô bằng ánh mắt sùng bái.

Cô quen sống ở nơi muôn người chăm chú.

Thế nhưng, công chúa sa sút nên có dáng vẻ sa sút.

Cậu không có hứng thú hầu hạ cô.

……

Lại có một chiếc xe chạy qua đường cái, hình ảnh phản chiếu trên vũng nước bị cắt qua giây lát rồi lại trở về nguyên trạng.

Tất cả dấu vết chỉ lướt qua vũng nước trong thoáng chốc.

Kỳ Chính cố định đôi tay cô, nhìn cô từ trên cao, “Cậu trừng cái gì mà trừng?”

Hạ Đằng vẫn trừng mắt, trừng hết sức mình, dùng ánh mắt mắng cậu trăm ngàn lần.

Chính là ánh mắt này.

Lại kèm theo với vẻ mặt trông như “Các người chỉ xứng liếm tôi”.

“Mẹ kiếp cái vẻ mặt thanh cao của cậu, ai nhìn mà không muốn làm?”

Hạ Đằng cho rằng mình nghe nhầm, “Cậu nói cái gì?”

Ánh mắt Kỳ Chính châm chọc, “Bọn họ muốn làm gì, muốn tôi hình dung một lần cho cậu? Không phải ông đây cứu cậu, cậu có mạng bò ra từ chỗ đó hả?”

Hạ Đằng vừa bình tĩnh không đến một phút thì lại bị cậu kích thích nhanh chóng rơi vào trạng thái táo bạo, cô không động tay mà nâng chân đá cậu, vừa đá vừa mắng: “Cầm thú! Khốn nạn! Biến thái!”

Nếu là ngày thường, cô sẽ không dám mắng như vậy.

Nhưng tối nay, phải chịu quá nhiều kích thích, hình tượng bị huỷ hoại, túi đồ ném, thể diện cũng mất hết.

Hóa ra mắng người lại sảng khoái như vậy.

Kỳ Chính nheo mắt, “Cậu mắng nữa xem?”

Hạ Đằng không chút suy nghĩ liền tiếp tục: “Cậu chính là đồ lưu manh!”

Kỳ Chính sức lớn, đè vai cô đẩy vào ven đường, Hạ Đằng bị đẩy không có trọng tâm, chân lảo đảo lùi vể sau, sống lưng đập vào thân cây, cành lá trên đầu vang rào rào.

Cậu tới gần cô, vẻ mặt đang cười mà lòng không cười.

“Hạ Đằng, cậu nhớ cho rõ, ông đây là chúa cứu thế của cậu.”

Câu nói đó, rất lâu sau, Hạ Đằng cũng không dám quên.

Không một ai có can đảm nói những lời này hơn cậu.

Cuồng vọng không ai sánh bằng.

Nhưng lúc ấy cô chỉ biết phản kháng, cố gắng sức đẩy cậu, nói ra một câu theo bản năng “Cậu cút ngay.”

Hiển nhiên, hai chữ sau không phải điều mà vị Diêm Vương trước mắt này thích nghe, giày vò đến giờ, kiên nhẫn đã vắt kiệt. Cậu lạnh mặt, buông cô ra, xoay người bước đi.

Nhặt lên mũ bảo hiểm bị cô vứt xuống, sải bước lên motor, khi động cơ bắt đầu “Ầm ầm ầm” vang lên, Hạ Đằng hiểu rằng cậu đang tức giận.

Cô dựa vào thân cây thở hổn hển, tim đập thình thịch, cô muốn nói gì đó, nhưng Kỳ Chính không cho cô cơ hội.

Cậu không quay lại liếc cô một cái, cài quai mũ bảo hiểm, lại dùng tốc độ không muốn sống mà lao đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

*

Nơi Kỳ Chính thả cô là ở đường cái ngay trước cầu Tây Lương, cô đi bộ năm phút là đến cánh cổng sắt đỏ nhà bà Thẩm Phiền.

Cô vào sân, bà Thẩm Phiền đang sốt ruột cầm ô chuẩn bị ra cửa.

Thấy cô tiến vào, bà “Ai da” một tiếng, giậm chân tại chỗ, “Cái con bé này! Cháu đi đâu thế! Bà và mẹ cháu muốn gọi điện cho cháu mà cứ tắt máy, hỏi hai đứa nhà họ Giang chúng cũng không biết cháu đi đâu, bà đang định lên phố tìm cháu đây!”

Hạ Đằng nghe vậy vội lấy điện thoại ra nhìn, màn hình đen kịt, dán màn hình cũng nứt ra làm đôi, chắc là lúc ngã xuống vũng nước bị văng đến tắt máy.

Bà Thẩm Phiền cứ nói mãi “Nhanh vào nhà nhanh vào nhà”, bà ôm vai kéo cô vào nhà, quần áo trên người Hạ Đằng âm ẩm, tóc cũng xô lệch, bà quét cô từ trên xuống dưới, “Cháu bị sao thế? Sao người lại ướt? Lúc ra ngoài có mang ô mà?”

Không đếm được đây là lần thứ mấy nhếch nhác thảm hại như vậy, Hạ Đằng mệt mỏi đến không muốn tìm cớ, “Đường trơn quá ạ, cháu đi xuống bậc thềm không nhìn rõ.”

Bà nhìn cô hoài nghi, “A Đằng, cháu nói thật với bà đi, có phải bị người ta bắt nạt không?”

“Không đâu bà, không tới trường, ở đâu ra người bắt nạt cháu ạ.” Hạ Đằng nặn ra nụ cười trên mặt, giọng điệu cố gắng nhẹ nhàng: “Bà ngoại ơi cháu không ăn cơm đâu ạ, trên người dấp dính khó chịu quá, cháu đi tắm trước đây. Lát nữa cháu sẽ gọi điện cho mẹ, bà đừng lo lắng.”

Cô nói xong, tránh ánh mắt tra cứu của bà, nện bước nhanh hơn lên tầng. Thể xác và tinh thần cô đều mệt, ngụy trang tươi cười trên mặt sắp không còn sức chống đỡ.

Cầu thang gỗ phát ra âm thanh “Kẽo kẹt kẽo kẹt” nặng nề, mỗi một bước chân, lòng cô lại trùng xuống một phần.

*

Không ngoài dự đoán, Trần Phi Vãn xổ ra một tràng trách mắng.

“Mẹ suốt ngày lo lắng bao nhiêu chuyện cho con con còn ngại không đủ phải không? Con chơi trò mất tích với ai? Hả? Bà ngoại bao nhiêu tuổi rồi con có biết không? Nôn nóng đến mức nhất nhất phải ra ngoài tìm con! Trời thì mưa to, nếu chẳng may ngã ra đấy, xảy ra chuyện gì con có gánh nổi không? Con giận mẹ thì thôi bỏ đi, đằng này bà ngoại đắc tội với con không?”

Hạ Đằng nhìn sắc mặt tái nhợt của mình trong gương, thật sự đau đầu, cô không muốn chuyện trò ầm ĩ, nhưng bà Trần Phi Vãn muốn, điện thoại nằm trên mặt bàn tự nói tự nghe.

Cô buông lược, đây là lần thứ ba cô lặp lại những lời này trong đêm nay —— “Trước khi bà ra cửa con đã về.”

Cô không thể hiểu nổi, tại sao ai cũng thích giả thiết những sự việc chưa xảy ra, lại dùng những giả thiết đó để trừng phạt người khác.

Ví như bà Trần Phi Vãn lúc này.

“Con còn ngụy biện hả?” Bà rất bực vì thái độ của Hạ Đằng.

Hạ Đằng thật sự không còn sức nữa, “Trần thuật sự thật cũng gọi là ngụy biện ạ?”

Trần Phi Vãn liên tục hít sâu, đè nén cơn giận xuống, cười, “Được lắm, bây giờ con ở xa, mẹ không quản được con.”

Hạ Đằng chẳng buồn tiếp lời.

Trần Phi Vãn giống mẹ mà lại không giống mẹ, có khi xứng chức quá đáng, có khi lại thái quá thành ra không hiệu quả, bà quen sấm rền gió cuốn, lời nói việc làm đều dùng sức như dời non lấp biển, tính tình cũng thế, sốc nổi như lửa cháy đến chân, nhưng tới nhanh mà đi cũng nhanh.

Bà chỉ nói chuyện hiệu suất, kết quả, thể diện.

“Chuyện này không có lần thứ hai, có nghe thấy không? Bà Thẩm Phiền là mẹ của mẹ, mẹ nhờ mẹ của mẹ chăm sóc con, con đừng có mà gây chuyện.”

“Vâng.” Hạ Đằng nhắm hai mắt nghe.

Người phụ nữ này trở mình nhanh như lật sách, lập tức thay đổi một vấn đề: “Trường học mới có thể thích nghi không?”

Đối với mẹ, Hạ Đằng đương nhiên không thể có một nói một như với Đinh Dao.

“Có thể ạ.” Cô nói.

“Quan hệ với bạn cùng lớp thế nào?”

Hạ Đằng suy nghĩ đôi chút, cuối cùng nói: “Tàm tạm ạ.”

“Tàm tạm là đủ rồi, đừng thân cận quá, chú ý thân phận của con là gì, sớm hay muộn con cũng phải về.”

Thân phận của cô là gì?

Nụ cười chế giễu gợi trên môi Hạ Đằng.

Ở đây không ai coi trọng cô.

Mãi đến khi tắt máy, Trần Phi Vãn cũng không hỏi rốt cuộc tại sao cô về muộn.

Điện thoại liên lạc tới nóng lên, lòng bàn tay lại lạnh lẽo, không cầm được thứ gì.

Hạ Đằng nằm trên giường lẳng lặng nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ, ánh trăng như nước, im lặng chảy xuôi như nước mắt, thấm vào tóc mai. Quãng đường này, từ vô tận vinh quang ngã vào vũng bùn đen, cô chưa bao giờ cảm thấy tệ như thế.

*

Di chứng chuyện đêm đó lẻn vào giấc mộng của cô, cô bị ác mộng dây dưa cả đêm, trong mơ Kỳ Chính không kịp xuất hiện, tên khỉ ốm thực hiện được, cô gào thét thê lương, vô số bàn tay sờ vào người cô, còn cả khuôn mặt xấu xí bị ngấm nước mưa của tên khỉ ốm, nó không ngừng đong đưa phóng đại, cô hét lên rồi bừng tỉnh, mồ hôi đầy người, cổ họng khô rát.

Tảng sáng hôm sau, cô sờ soạng điện thoại bên người, mở ra xem, 6 giờ sáng, còn một tiếng nữa mới tới lúc rời giường.

Ác mộng kia vẫn khiến lòng cô sợ hãi, cánh tay Hạ Đằng che đi đôi mắt, ngực phập phồng lên xuống.

Nếu Kỳ Chính không xuất hiện…… Cô không dám nghĩ tới.

Cô thật sự không có bản lĩnh chạy trốn khỏi đám người kia.

Trong lòng đè ép cả đống chuyện, Hạ Đằng không ngủ nữa.

Cứ mở mắt nhìn ánh mặt trời dần dần sáng, chim chóc kêu vang trên đầu cành, gió sớm mai lướt qua Tây Lương, từng nhà vang lên tiếng nồi chén gáo bồn.

Vài tiếng chó sủa, dần dần có tiếng người.

Khói bếp từ từ bay lên, ánh sáng xua đi chút dấu vết âm u cuối cùng trên bầu trời.

Thứ hai đã tới.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.