1.
Sau khi đi qua một đoạn đường có ổ gà, Ôn Hạ trông thấy một chiếc ô tô màu xanh đậm đang đậu bên đường quốc lộ, mui xe mở ra, hình như là xe có vấn đề. Đứng bên cạnh xe là một người đàn ông mặc áo khoác, đang đưa lưng về phía quốc lộ, vùi đầu mày mò.
Lệ Trạch Xuyên lái xe tới, dừng lại phía sau người đàn ông, hỏi một câu: “Có cần hỗ trợ không?”
“Áo khoác” nghe thấy tiếng quay đầu lại, ngũ quan thường thường, mũi ưng, vẻ mặt có chút xấu tính. Người đàn ông nhìn chằm chằm Lệ Trạch Xuyên một hồi lâu, Lệ Trạch Xuyên xuống xe dưới ánh mắt chăm chú của anh ta, anh thong thả tháo kính chắn gió trên sống mũi ra, vươn tay, nhàn nhạt nói: “Đã lâu không gặp, Trình Phi.”
Ôn Hạ đi theo Lệ Trạch Xuyên xuống xe, lúc nghe thấy hai chữ “Trình Phi” này, hành động đóng cửa xe tạm dừng một chút.
Trình Phi, cái tên nghe rất quen, hình như cô đã nghe qua ở đâu đó?
Trình Phi đứng thẳng người, sắc mặt có chút cứng lại, nắm lấy tay Lệ Trạch Xuyên đưa qua, dùng sức cười một chút: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”
Lại có tiếng cửa xe vang lên, một người phụ nữ bước ra khỏi chiếc xe của Trình Phi. Vóc dáng cao gầy, mái tóc xoăn gợn sóng màu cà phê sẫm, mặc một chiếc áo sơ mi trắng cổ thấp tôn lên thân hình cân đối lộ ra đường cong phập phồng.
Ôn Hạ nheo mắt khi nhìn thấy dáng vẻ của người đó. Đây chẳng phải là người phụ nữ có đôi môi tô cây son kem Armani sao, là người phụ nữ bắn tàn thuốc vào chú chó con ở lối vào của tiệm mì nhỏ.
Thế giới quả thực rất nhỏ.
Người phụ nữ một tay đút túi tay kia đỡ nóc xe, mỉm cười với Lệ Trạch Xuyên qua chiếc xe màu xanh đậm nói: “Magnus, thật là trùng hợp, tình cờ lại gặp anh ở đây.”
Ôn Hạ sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Hai người quen nhau?”
Lệ Trạch Xuyên không trả lời, cũng không liếc mắt nhìn người phụ nữ kia lấy một cái, đi thẳng đến phía trước xe, nói với Trình Phi: “Chỗ nào có vấn đề?”
Trình Phi nói: “Có vẻ như có vấn đề với mạch dầu, không thấy tiếp nhận xăng.”
Lệ Trạch Xuyên vén tay áo, duỗi tay mở cốp chiếc xe Hummer đi lấy dụng cụ.
Trình Phi đứng sang một bên cười người ngùng: “Cảnh sát Lệ bản tính rất tốt rất nhiệt tình. Trước đây có chuyện không vui, anh đừng để trong lòng.”
Câu nói của Trình Phi nhắc nhở Ôn Hạ, cô cuối cùng cũng đã đem cái tên này nhớ ra là người nào.
Liền Khải có nói qua một lần, lúc đi tuần tra trên núi, một trong những tình nguyện viên không nghe lời nên đụng phải bầy sói. Để cứu anh ta, Lệ Trạch Xuyên đã cố gắng đánh lạc hướng sự chú ý của bầy sói, kết quả anh ta cứ thế bỏ chạy một mình để mặc Lệ Trạch Xuyên ở lại đó, làm Lệ Trạch Xuyên suýt chết.
Tình nguyện viên đó tên là Trình Phi.
Ôn Hạ giận sôi máu, thay Lệ Trạch Xuyên nói một câu xiên Trình Phi: “Cán bộ Lệ không chỉ tốt bụng, mà còn quá tốt bụng, đừng nói là người sống, đến cả sói anh ấy cũng cứu.”
Trình Phi không lên tiếng, nhưng người phụ nữ cao gầy kia nghe thấy tiếng lại quay đầu sang, đánh giá Ôn Hạ vài lần, hào phóng đưa tay ra nói: “Phương Vấn Tình, phóng viên, đến Trạm bảo hộ Tác Nam theo dõi đưa tin, Trình Phi là trợ lí của tôi. Cô đi cùng với cảnh sát Lệ, chắc hẳn cũng là nhân viên công tác của trạm bảo hộ. Về sau chúng ta sẽ có rất nhiều cơ hội giao lưu, hy vọng có thể hợp tác vui vẻ.”
Ôn Hạ xem xét chứng chỉ của hai người, lúc này Lệ Trạch Xuyên lại nói: “Đưa cho anh cái cờ lê.”
Ôn Hạ dứt khoát bước tới giúp Lệ Trạch Xuyên, để mặc Phương Vấn Tình ở đó.
Chiếc xe nhanh chóng được sửa xong, Lệ Trạch Xuyên lau cái tay đầy dầu nhớt của mình. Ôn Hạ vặn chai nước khoáng, để anh rửa tay. Trình Phi cầm hộp thuốc lá đưa qua, Lệ Trạch Xuyên xua xua tay nói: “Muốn đến Trạm bảo hộ Tác Nam, cậu có thể đi theo sau xe tôi. Nhiệt độ má phanh trên xe của cậu có chút cao, nhớ chú ý.”
Trình Khi liên tục gật đầu. Lệ Trạch Xuyên đi qua trước mặt Phương Vấn Tình, định mở cửa xe Hummer, Phương Vấn Tình đột nhiên đưa tay lên ngăn cản, cô ta cố ý hạ giọng cười như không cười nói: “Anh chàng đẹp trai này, anh thật sự không nhớ ra tôi sao. Ở quán bar Tây Ninh, chúng ta…”
“Này chị kia, nếu chị còn lại sát gần chút nữa, son môi sẽ cọ vào mặt anh chàng đẹp trai này đấy.” Ôn Hạ dựa vào cửa xe, chỉ lên bầu trời phía xa, lạnh nhạt nói: “Bão sắp tới rồi, mấy người còn muốn tiếp tục tán tỉnh nhau, biến thành một đôi vịt uyên ương, hay muốn nhanh chóng lên đường?”
Mọi người cùng nhau quay qua nhìn, trên bầu trời rất xa có màn mây màu đen kỳ lạ treo lơ lửng, những đám mây xếp chồng lên nhau, giống như một bức tranh vẽ bằng bút lông nặng nề.
Chiếc Hummer đi đằng trước, Lệ Trạch Xuyên khởi động xe, Ôn Hạ ngồi ghế lái phụ, liếc anh qua gương chiếu hậu: “Bạn gái cũ sao? Dáng người không tồi.”
Dư quang Lệ Trạch Xuyên liếc Phương Vấn Tình rồi nhìn vào trong xe Hummer, đưa tay ôm lưng Ôn Hạ kéo người đến trước mặt, dùng sức hôn thật mạnh lên môi cô thấp giọng nói: “Đừng ghen ở đây, nơi này khắp nơi đều có khả năng nguy hiểm đến tính mạng, không được suy nghĩ tuỳ hứng.”
Ôn Hạ phủng mặt, đôi mắt gắt gao nhìn anh: “Em không tuỳ hứng, cũng không tức giận lung tung. Chỉ là em thích anh nhiều như vậy, thích đến mức chỉ cần có chút cơn gió thổi qua lay động ngọn cỏ cũng làm em sợ. Em muốn danh phận hoặc một lời hứa hẹn. Lệ Trạch Xuyên, nói cho em biết, em là ai? Em là cái gì của anh?”
Ánh mặt trời rất mạnh, giống như màu sắc trong mắt anh, anh ở trên cánh đồng hoang vu vô tận, cũng đang ở trong chiếc xe chật hẹp này, anh đối mặt với ánh mặt của Ôn Hạ, gằn từng chữ một: “Em là người cho anh biết thế nào là sợ hãi, sợ chết, sợ tai nạn, sợ bị thương, sợ sẽ không bao giờ có thể quay trở về nữa.”
Em là người cho anh biết thế nào là sợ hãi.
Đây là lần thứ hai Ôn Hạ nghe được câu này của Lệ Trạch Xuyên, lần trước nghe được, là khi hai người vẫn còn đang đi học.
Lúc đó là vào đêm khuya, Ôn Hạ nhận được cuộc gọi từ bạn thân Đào Thiên Thiên, cái bà điên này gân cổ gào lên qua ống nghe: “Hạ Hạ, đến Triệu Gia Tỉnh, nam thần của cậu điên rồi!”
Ôn Hạ chỉ có một nam thần duy nhất, một học bá lạnh lùng học cùng trường đại học với Đào Thiên Thiên. Nơi mà Đào Thiên Thiên nhảy cẫng lên vì phấn khích chắc chắn không phải nơi hoạt động lành mạnh gì. Ôn Hạ chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, mau chóng mặc áo khoác chạy ra ngoài.
Triệu Gia Tỉnh nằm ở ngoại ô thành phố, chiếm một chỗ không nhỏ trong ngoại thành. Sau đó ở đây được phá dỡ rồi di dời, dự án xây dựng dừng giữa chừng biến thành một ngôi làng hoang vắng.
Triệu Gia Tỉnh chiếm diện tích lớn, ở góc đường vành đai có rất nhiều người cùng xe máy, đèn bật sáng choang, phản chiếu ánh sáng rực rỡ, khắp nơi đều phóng ga ồn ào trên đường, cách xa mấy dặm cũng có thể nghe thấy âm thanh ồn ào.
Ôn Hạ chỉ vào nơi đông đúc nhất nói với tài xế taxi: “Bác tài, dừng ở phía trước.”
Tài xế lái xe liếc nhìn cô nói: “Cô bé, nhìn tướng mạo cũng là một đứa bé hiểu chuyện, đừng có cùng với mấy tên tiểu tử đó quậy như vậy, bọn họ đua xe đến cả mạng sống cũng không cần, đúng là điên mất thôi!”
Ôn Hạ thở dài nói: “Cháu đến đây là muốn ngăn cản bọn họ liều mạng.”
Cuối tháng 9, thời tiết hơi lạnh, Đào Thiên Thiên vẫn đang mặc áo xéo trễ vai, cô ấy nắm lấy cổ tay của Ôn Hạ, mang cô đi về phía trước đám đông, rối rít giải thích: “Bọn họ ban đầu đang ở trong quán BBQ, không hiểu sao lại cãi nhau với tên tóc vàng ở bên cạnh. Vì ngại không muốn đánh nhau nên đòi đến đây chơi ‘Hoả diệm sơn’.”
Ngay tại lúc Ôn Hạ muốn hỏi “Hoả diệm sơn” là chơi cái gì, cô đã nhìn thấy một ngọn lửa diễm lệ sáng vụt ở ven đường.
Lộ trình đi theo một vòng tròn, lấy một điểm vòng tròn làm vạch xuất phát, hướng ra bốn con đường phụ, trong đó có một con đường dẫn thẳng đến nhà máy bỏ hoang. Ở con đường phụ dẫn đến nhà máy, có người sẽ dùng xăng đổ một đường ngang cả con đường, chỉ cần lấy diêm ném vào, ngọn lửa cao bằng nửa người bùng lên tức thì, sóng nhiệt bốc lên trước mặt.
Đào Thiên Thiên nói: “Luật chơi rất đơn giản, chỉ cần tốc độ, ai vượt qua được màn lửa trước sẽ thắng!”
Con đường phụ khá dài, có tổng cộng ba ngã rẽ, còn đoạn cuối cách đường nơi đổ xăng chưa đầy 100m. Ở khoảng cách ngắn như vậy, một khi tốc độ của xe không đủ nhanh lúc vượt qua ranh giới lửa sẽ không kịp.
Chỗ nào gọi là Hoả diệm sơn, rõ ràng là ranh giới sinh tử!
Xe máy, lửa, xăng sẽ cướp lấy mạng người!
Một lũ điên!
Trên lưng Ôn Hạ đầy mồ hôi lạnh, mặc kệ Đào Thiên Thiên bất chấp mắng xem náo nhiệt còn không sợ chuyện lớn, cô lo lắng nắm lấy cổ tay cô ấy: “Lệ Trạch Xuyên đâu? Anh ấy có tham gia không?”
“Tham gia?” Đào Thiên Thiên hét lên một tiếng: “Ý tưởng này là nam thần của cậu nghĩ ra đấy, anh ta nghĩ rằng đánh nhau thật quá mất mặt, không bằng tìm trò kích thích một chút!”
Ôn Hạ theo phương hướng Đào Thiên Thiên chỉ, thấy Lệ Trạch Xuyên đang đứng bên cạnh một đầu máy xe màu đen. Trên người anh không có bất cứ đồ bảo hộ gì, chỉ đeo một đôi găng tay đua sặc sỡ, có người đến châm thuốc cho anh, anh không từ chối, còn thuận theo chiều gió phun ra một vòng khói.
Ôn Hạ nén cơn giận trong bụng, hất tay Đào Thiên Thiên ra, sải bước đi tới đứng trước mặt Lệ Trạch Xuyên, ánh mắt đầy vẻ phẫn nộ: “Anh điên rồi sao? Sinh mệnh đáng giá như vậy mà anh còn đem ra đánh cuộc!”
Những người lái xe ở gần đó thấy Ôn Hạ đi tới, bấm còi hai lần, trêu đùa: “Hôm nay là ngày gì đây, lần đầu tiên thấy Đại Xuyên đưa bạn gái đến!”
Lệ Trạch Xuyên thậm chí không nhìn cô, vùi đầu sửa sang lại găng tay của mình nói: “Chuyện của tôi, đến lượt cô quản sao?”
“Em thích anh, cho nên sẽ không giương mắt nhìn anh làm tổn thương thân thể cùng tính mạng của mình.” Ôn Hạ vẻ mặt nghiêm túc, kéo cánh tay Lệ Trạch Xuyên: “Theo em về nhà!”
Có người huýt sáo, cười nói: “Không phải bạn gái, mà là quản gia. Cô bé này, có muốn ở lại chơi với anh không? Thú vị lắm!”
“Ai muốn chơi với mấy người!” Ôn Hạ tức giận: “Cái tốt không học lại muốn đi học cái xấu, tôi đi báo cảnh sát!”
Ôn Hạ hét lên một tiếng này, mọi người xung quanh đều cười. Có người nào đó đứng ở vạch xuất phát, giơ hai tay lên cao, báo hiệu trò chơi sắp bắt đầu.
Lệ Trạch Xuyên cùng một tên thanh niên có mái tóc màu vàng bước lên đầu xe máy cùng lúc.
“Tóc vàng” nheo mắt liếc nhìn Lệ Trạch Xuyên một cái nói: “Hiện tại sợ quá bỏ cuộc cũng chưa muộn!”
Lệ Trạch Xuyên cười một chút, nhấn ga, khinh thường nói: “Mấy lời này nên trả lại cho mày.”
Nhìn thấy xe của Lệ Trạch Xuyên sắp lao ra, Ôn Hạ nóng nảy, trực tiếp ngồi dưới đất ôm lấy cẳng chân của Lệ Trạch Xuyên, mắng: “Em mặc kệ! Có em ở đây không cho phép anh làm chuyện nguy hiểm như vậy!”
Lệ Trạch Xuyên tắt xe máy, Ôn Hạ suýt chút nữa đem người kéo được xuống xe, anh phải giữ xe mới có thể đứng vững thân hình, trong giọng nói có chút kích động nói: “Cô thế nào lại không biết phải trái vậy, cô là gì của tôi mà đòi quản chuyện của tôi.”
Editor: Vitamino