Minh Xuyên Có Tri Hạ

Chương 2-1: Đừng sợ, tôi sẽ bảo vệ cô (1)



1.

Lệ Trạch Xuyên cùng Kha Liệt thẩm vấn, Liền Khải và Nặc Bố đi thay lốp xe dự phòng.

Kết thúc thẩm vấn, Lệ Trạch Xuyên ngồi xổm trên bãi đá châm điếu thuốc cho mình, Liền Khải cũng lững thững đi tới châm điếu thuốc cắn vào miệng, phun ra một vòng khói nói: “Anh ta nói thế nào?”

Lệ Trạch Xuyên liếc nhìn lại, Kha Liệt đưa “áo khoác bông” đầy bùn đất nhét vào ghế sau xe jeep. Ôn Hạ đang quấn chặt quần áo tròn như quả bóng ôm chú chó ngao Tây Tạng đứng sang một bên, mắt to đảo quanh, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Lệ Trạch Xuyên hít một hơi khí lạnh nói: “Anh ta nói rằng ông chủ đưa cho anh ta một tấm bản đồ cùng một mảnh da cừu nhỏ, đồng thời yêu cầu anh ta đến trấn Long Hoá tìm một người tên là Lão Hắc. Ông chủ không rõ danh tính, dáng người trung bình khoảng năm mươi tuổi, đeo kính. Còn Lão Hắc kia anh ta cũng chưa thấy qua. Ông chủ đưa cho anh ta xe cùng cả một dải đinh bảo anh ta phải xuất phát vào ban đêm. Nếu như bị trạm bảo hộ phát hiện, anh ta sẽ vứt đinh xuống, mỗi lần như vậy sẽ thưởng cho anh ta một trăm tệ.”

Liền Khải cau mày dò xét phương hướng, Lệ Trạch Xuyên búng tàn thuốc nói: “Nếu tên đó không nói dối, thì chính là ông chủ lừa anh ta. Bản đồ trên đó không phải đường đến trấn Long Hoá, mà là đi sâu trong khu bảo tồn. Da cừu tôi cũng đã xem qua, không phải mới săn.”

Bản đồ không đúng, mảnh da cừu nhỏ không mới, trạm dừng xe không phải là đường cho việc buôn bán trái phép.

Liền Khải ngay lập tức nhớ lại, nheo mắt ngậm điếu thuốc lá trong miệng nói: “Đây là hướng chúng ta cần đi. Kẻ giết lão quản đốc già vẫn chưa được đưa ra xét xử. Đây là một tín hiệu rất nguy hiểm.”

“Áo khoác bông” là thỏ dẫn rắn chui ra khỏi hang, bản đồ là giả, Lão Hắc có thể cũng không tồn tại, mục đích anh ta xuất hiện trong khu bảo tồn vào lúc nửa đêm là để thu hút sự chú ý của mọi người.

Nếu vậy, ở nơi vắng vẻ không người ở Khả Khả Tây Lý này, ai đã chuẩn bị sẵn bẫy?

Một cỗ lạnh lẽo nhảy lên từ đáy lòng Liền Khải.

Lệ Trạch Xuyên bóc một viên kẹo bạc hà ném vào miệng, xoa xoa lòng bàn tay tê dại, nhặt một cục sỏi lên rồi vẽ một đường trên cát. Một tấm bản đồ đơn giản dần dần lộ ra đường nét.

Anh nói: “Ngày mai để Kha Liệt đưa gã ‘áo khoác bông’ đến Cục An ninh Công cộng, tiếp tục thẩm vấn xem liệu chúng ta có thể kiếm thêm manh mối gì không! Tháng 5 và tháng 6 là thời kỳ sinh sản của cừu cái, chúng ta phải ưu tiên hàng đầu.”

Lệ Trạch Xuyên xoay đầu khụ một tiếng, tiếp tục nói: “Núi Côn Luân quanh năm tuyết phủ, có nhiều chỗ hiểm họa tự nhiên, ai đi qua đây đều phải đi bộ qua đèo Côn Luân đều phải xuất trình thẻ. Để xem ai dám động vào bầy cừu? Đại Lượng là con đường đi từ nội địa Khả Khả Tây Lý đến đường cao tốc Thanh Hải, có một trạm bảo hộ thường trực. Năm nay, một trạm tạm thời sẽ được thêm để ngăn chặn nạn săn trộm, đãi vàng, trộm muối, cần phải điều động các đội tuần tra trên núi. Kể từ lúc lão quản đốc già qua đời, không có cừu chết trong khu vực bảo hộ, nhưng điều này không có nghĩa là kẻ xấu không tồn tại. Chúng ta vẫn phải điều động người ở các đường quốc lộ, một miếng da cũng không được phép bị mất!”

Liền Khải gật đầu đáp ứng, đột nhiên ngữ khí thay đổi nói: “Đại Xuyên, cậu vẫn không chịu nói cho tôi biết chuyện lão quản đốc già chết hơn một năm trước thời điểm đó đã xảy ra chuyện gì?”

Lúc đó nhiệm vụ đến đột ngột, một số người chăn nuôi báo cáo rằng họ đã tìm thấy đàn linh dương Tây Tạng bị bỏ rơi bên cạnh hồ Trác Nãi. Thời tiết quá lạnh, có khả năng là bị chết cóng, lão quản đốc già không còn thời gian đợi người khác, liền đưa Lệ Trạch Xuyên, lúc ấy vẫn còn là một tình nguyện viên trên núi.

Khả Khả Tây Lý có môi trường đặc biệt, việc tuyển chọn tình nguyện viên rất nghiêm ngặt, họ phải được giới thiệu từ các câu lạc bộ xuyên quốc gia cấp cao. Lệ Trạch Xuyên là ứng cử viên sáng giá nhất trong số các ứng cử viên được giới thiệu, anh có khả năng sống sót ở mức độ nhất định trong môi trường hoang dã, đồng thời kỹ năng lái xe và kỹ năng bảo dưỡng phương tiện cũng rất tốt.

Lão quản đốc già đã nhiều lần nói rằng Lệ Trạch Xuyên kiếp trước hẳn phải là một con sói, lại là sói đầu đàn, dẫn dắt bầy sói lớn lên trong gió tuyết, đôi mắt và hàm răng sắc nhọn.

Những tưởng đó chỉ là một cuộc giải cứu bình thường, nhưng nó lại là một bước ngoặt lớn.

Sau ba ngày đêm bạt vô âm tín, Lệ Trạch Xuyên được tìm thấy khi đang ngất xỉu gần quốc lộ 109 cùng thi thể của lão quản đốc già trên lưng, là được đội tuần tra trên núi phát hiện. Anh có vết thương do súng và vết dao trên người, mất hơn 40% lượng máu, sống sót đã là một điều kỳ tích.

Sau khi tỉnh dậy, Lệ Trạch Xuyên đã mô tả chi tiết tất cả những điều đã xảy ra trong ba ngày, cách họ gặp nhóm săn trộm thế nào, lão quản đốc già đã chết ra sao dưới họng súng của những kẻ săn trộm.

Anh logic rõ ràng có tổ chức, đội điều tra đã nhanh chóng xác định được nghi phạm dựa trên thông tin do Lệ Trạch Xuyên cung cấp, truy đuổi trong một thời gian dài.

Sau khi trải qua nhiều cuộc thẩm tra, Lệ Trạch Xuyên đã thoát khỏi sự nghi ngờ, thậm chí bằng biểu hiện của mình, anh đã được đặc cách vào biên chế. Ai cũng nói anh kế thừa khí phách anh hùng của lão quản đốc năm xưa, sẽ tiếp tục bảo vệ bình yên cho Khả Khả Tây Lý thay ông.

Liền Khải luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, tựa hồ như cảm thấy Lệ Trạch Xuyên đang che giấu điều gì đó.

Nhưng những che giấu đó không đủ sức lay chuyển tình hình chung, mà nó có tầm quan trọng trí mạng.

Những điều đó đã phá vỡ sự mềm mại còn sót lại trong tim Lệ Trạch Xuyên, rèn anh thành một vũ khí mạnh mẽ, thành vị vua không ngai của Khả Khả Tây Lý.

Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu thổi một tiếng còi lên bầu trời đêm đen, tiếng còi xuyên qua, hoang vắng hiu quạnh. Anh lười biếng nói: “Sao vậy, vừa mới thu lại, liền nhớ tới hoài nghi tôi? Đã quá muộn! Tên tiểu tử như cậu ngoan ngoãn chịu trói đi!”

Liền Khải nắm chặt tay lên trước mặt Lệ Trạch Xuyên, mỉm cười: “Tôi hỏi điều này không có ý gì khác, chỉ mong cậu nhớ rằng cho dù có chuyện gì xảy ra, tôi vẫn luôn coi cậu là anh em.”

Cha mẹ của Liền Khải đã sớm không còn, lão quản đốc già không chỉ là người lãnh đạo đối với anh ta, mà còn là người thân của anh ta. Chữ “anh em” của anh ta chứa đựng rất nhiều sức nặng.

Lệ Trạch Xuyên đập tay với Liền Khải, cười nói: “Câu nói này tôi sẽ khắc cốt ghi tâm, còn sẽ viết vào báo cáo.”

Ôn Hạ từ đuôi xe đi vòng qua, nhìn hai người ngồi xổm trên hỏm đá.

Liền Khải mặc dù chưa từng nhìn thấy qua Ôn Hạ, nhưng từ trong miệng Nặc Bố đã nghe đủ chuyện, lập tức nhanh trí, đứng dậy phủi bụi trên người, cố ý nói: “Ai da, hình như là có một cái đinh vít trên lốp vẫn chưa thay xong. Tôi phải xem qua thế nào, các người từ từ nói chuyện.”

Lệ Trạch Xuyên đứng lên theo, bất lực nghĩ, còn có thể giả hơn một chủ nữa không!

Ôn Hạ cẩn thận cọ tới, đứng bên cạnh vai Lệ Trạch Xuyên, do dự nói: “Tay của anh đau không? Em có mang theo một ít băng cá nhân. Có muốn băng chút không?”

Thời điểm lúc Lệ Trạch Xuyên động thủ, tay bị ròng rọc cọ xát, có chút máu nhưng cũng không đau lắm, nếu như Ôn Hạ không nhắc tới, chính anh cũng không để ý.

Lệ Trạch Xuyên không nói lời nào, Ôn Hạ cũng coi như anh đồng ý, kéo lòng bàn tay anh lên trước mắt, xé mở miếng băng cá nhân che vết thương lại, sợ anh cảm thấy đau, còn hướng vết thương lên gần miệng thổi thổi.

Lệ Trạch Xuyên đeo một chiếc đồng hồ thể thao màu đen trên cổ tay, Ôn Hạ biết dưới mặt đồng hồ có một vết sẹo hình tròn, nhìn giống như bị thuốc làm bỏng, nhưng thật ra là do dùng đũa chọc vào.

Người để lại cho anh vết sẹo này là mẹ anh.

Lệ Trạch Xuyên lớn lên trong một môi trường đặc biệt, từ nhỏ đã chịu khổ sau khi vào khu bảo tồn lại càng ác liệt hơn. Nhu cầu cá nhân của anh hoàn toàn dừng lại ở việc ăn no mặc ấm. Cảm giác được yêu thương đã rất lâu chưa trải qua.

Bầu không khí không hiểu sao có chút ái muội, cả hai đều không lên tiếng.

Ôn Hạ nắm tay Lệ Trạch Xuyên, đem lòng bàn tay anh mở ra, nhẹ nhàng vuốt ve vết chai dày trên đầu ngón tay.

Đây từng là đôi tay cầm máy ảnh, với những khớp xương tinh xảo, ngón tay thon dài, thậm chí cả móng tay cũng được cắt tỉa gọn gàng tròn trịa. Gió cát khắc nghiệt ở Khả Khả Tây Lý đã làm thô ráp làn da trắng vốn có của anh, sau khi kiểm tra kỹ hơn, còn có dấu vết nứt nẻ đã lành.

Ôn Hạ đột nhiên không thể tưởng tượng nổi hai năm qua anh sống thế nào.

Những trận đấu súng có thể nổ ra bất cứ lúc nào, những kẻ săn trộm khát máu tàn bạo, tuyết băng giá cùng bãi cát lún giống như quái vật.

Anh có chăm sóc bản thân tốt không? Có tự đối tốt với bản thân không?

Câu trả lời chắc chắn là không, anh chính là cái người vô tâm vô phổi, chẳng bao giờ biết tự đau lòng chính mình.

Lệ Trạch Xuyên hắng giọng, vừa định nói, Ôn Hạ đột nhiên mở rộng vòng tay, ôm lấy anh.

Lệ Trạch Xuyên trọng tâm không ổn định, lùi về phía sau một bước, lưng vững vàng đụng vào cửa xe Hummer. Ôn Hạ vùi đầu vào trước ngực anh, nghẹn ngào nói: “Lệ Trạch Xuyên, trên đời này làm sao có người như anh chứ? Nếu như đối với anh hung dữ thì anh im lặng, đối tốt với anh anh cũng không lên tiếng. Có phải em nên lấy tim của anh mổ ra, để nhìn xem bên trong có gì không? Đừng cự tuyệt em nữa, để em ở bên cạnh anh được không?”

Cô lập tức nỉ non một câu: “Để em ở lại, để em đi cùng anh. Thượng đế giao bình yên thế giới này cho anh, anh giao phó bản thân cho em, được không?”

Lệ Trạch Xuyên ngẩng đầu lên, tròng mắt đen trong con mắt một mí lạnh lẽo, anh giơ tay giữ lấy bả vai Ôn Hạ, chậm rãi nhưng vô cùng kiên quyết đẩy cô ra.

“Em thật sự rất thích anh.”

Đôi mắt Ôn Hạ rất đẹp, giống như đại dương, lúc ngẩng đầu lên, giống như có một con cá voi khổng lồ bơi qua, mở ra sự yên tĩnh cổ xưa.

Lệ Trạch Xuyên có một chút thất thần, nhưng anh đã kịp tỉnh táo ngay lập tức.

Anh chỉnh lại cổ áo cho Ôn Hạ, gật đầu nói, anh biết, anh biết.

Anh nói, cảm ơn tình yêu của cô, nhưng tiếc rằng, anh không thể tiếp thu.

Anh nói, anh thực sự không thể gánh vác được tình yêu của em, hãy từ bỏ anh, đừng cố chấp, cô nên có một cuộc sống tốt hơn.

Lòng bàn tay đeo găng tay chiến thuật màu đen của anh nhẹ nhàng vỗ về đầu Ôn Hạ, Ôn Hạ nắm cổ tay Lệ Trạch Xuyên không lên tiếng, nhưng vẫn gắt gao siết chặt.

Lệ Trạch Xuyên bẻ mạnh từng ngón tay của Ôn Hạ, mạnh đến mức có thể nghe thấy âm thanh giòn tan yếu ớt của xương cốt bị đảo ngược. Nước mắt Ôn Hạ rơi trên găng tay chiến thuật theo từng động tác của anh, một giọt, hai giọt… rất nhiều, rất nhiều giọt.

Ôn Hạ cảm thấy rất đau, trong mắt và giọng nói đều có tia nghẹn ngào.

Lệ Trạch Xuyên quay lưng lại không chút biểu tình, không nhìn vẻ mặt của Ôn Hạ, ra hiệu cho Nặc Bố đang ở cách đó không xa cùng chú chó đang ngồi xổm hứng gió, ra hiệu rằng chúng ta nên quay lại.

Nặc Bố vượt qua vai Lệ Trạch Xuyên, nhìn Ôn Hạ đang đứng tại chỗ cúi đầu, buồn bực nói: “Anh Tang Cát, chị Tiểu Hạ là một cô gái rất tốt, anh…”

Lệ Trạch Xuyên giơ cánh tay lên về phía cậu ta, Nặc Bố như một con thỏ nhảy ra phía sau lưng Liền Khải.

Lệ Trạch Xuyên dí vào trán Nặc Bố nói: “XenHummer để cho cậu với Ôn Hạ, ​​lão Lôi, tôi đi xe jeep với mọi người.”

Xe Hummer giá bán lên cả mất trăm vạn, độ giảm xóc với giữ ấm rất tốt, chiếc xe jeep chỉ mười mấy vạn kia sao có thể đánh đồng được.

Lệ Trạch Xuyên dắt chú chó ngao Tây Tạng to lớn lên băng ghế sau xe jeep, Liền Khải lái xe cùng “áo khoác bông” đang bị khoá trên ghế lái phụ.

Dư quang Nặc Bố nhìn thấy Lệ Trạch Xuyên lên xe, móc cổ Kha Liệt, kề tai nói nhỏ: “Em đã bảo mà, anh Tang Cát chỉ được cái cứng miệng. Nhìn bề ngoài thì có vẻ không phải người tốt, rốt cuộc vẫn đem đồ tốt nhất để cho chị Tiểu Hạ.”

Kha Liệt mở cửa xe Hummer nói nhỏ với Nặc Bố: “Đại Xuyên rất xem trọng tự trọng. Đừng chọc giận cậu ấy để cậu ấy tăng xông lên. Nếu còn chọc giận để cậu ấy nóng nảy đá cho cậu một cái, hai ngày cậu cũng không xuống được giường đâu.”

Nặc Bố lè lưỡi đảm bảo sẽ không bao giờ dám nữa.

Editor: Vitamino


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.