edit: quỳng quỳnh
beta:rinina
Khóe miệng của Thượng Quan Nghị Sở run rẩy, nhưng thâm tâm càng thêm kiên định, chị dâu này nhất định phải lấy lòng, nếu không đời này hắn sẽ không được yên thân.
“Ha ha, vì chị dâu, người ta có thể ra bất cứ giá nào, không phải là bạc thôi sao, cũng không tính là cái gì.” Ngửa đầu chấp nhận uống một hơi xuống, buông và rời đi rất có một loại phong thái.
Ánh mắt của Nhan nhiễm tịch tựa tiếu phi tiếu nhìn theo bóng dáng của Thượng Quan Nghị Sở.
Bởi vì địa vị của Dạ Thương Minh trong triều rất cao, cho nên có Thượng Quan Nghị Sở dẫn đầu mọi người bắt đầu không ngừng kính rượu, đương nhiên là không thể thiếu những nữ nhi được mang đến, nguyên bản những nữ tử sợ hãi Dạ Thương Minh, thấy tướng mạo Dạ Thương Minh thì không khỏi mâu thuẫn đứng lên, trong lòng tự có mong muốn được gả cho Dạ Thương Minh, bởi vì Dạ Thương Minh luôn luôn là ai đến cũng không cự tuyệt, tuy rằng hắn không cần những nữ nhân này, nhưng là vẫn thu hồi để làm ra vẻ, cho nên các nàng căn bản không lo lắng Dạ Thương Minh muốn hay không muốn, nếu là ngày xưa có lẽ Dạ Thương Minh một người cũng không từ chối mang về, dù sao mình bị một người giám thị, so với bị giám thị âm thầm thì tốt hơn một chút, nhưng bây giờ có Nhan Nhiễm Tịch, hắn còn muốn nghĩ biện pháp đuổi người trong phủ ra ngoài hết, làm sao còn có thể muốn những người này ở lại chứ ?
Nhất nhất cự tuyệt, nhưng rất nhiều người đều hiểu được vị trí của Minh vương phi ở trong lòng của Minh Vương
Chúng thần rời đi, lập tức có một cỗ hương thơm cực nhẹ bay tới, nhìn về phía người tới không phải Thành vương thì là ai?
Nâng chén lên nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, hắn cười nói: “Minh vương phi quả nhiên không giống người thường, trách không được Minh vương sẽ vì Minh vương phi mà bỏ xuống cả thanh mai trúc mã, quả thực rất có lực hấp dẫn.”
Sắc mặt Dạ Thương Minh trầm xuống, nheo mắt lạnh lùng nói: “Thành Vương nói quá.”
Thượng Quan Bác Thành cười, mang theo hung ác nham hiểm: “Ha ha, nhưng thật ra Minh vương rất để ý, ngay cả Lâm Nhược Thủy cũng chưa từng được như thế.”
“Vương phi của bổn vương tự nhiên bổn vương sẽ để ý, về phần Lâm Nhược Thủy thì bổn vương vì sao phải để ý tin chắc Thành vương thực hiểu có phải không ?” Thanh âm của Dạ Thương Minh trở nên lạnh hơn .
Nhan Nhiễm Tịch nghe thấy hai người đối thoại thì rất là tò mò, Lâm Nhược Thủy đến tột cùng là loại người nào sắm vai gì, làm cho hai người kia một lần lại một lần nhắc tới, cho dù ban đầu nàng không nghĩ như vậy, nhưng thực ra trong lòng vẫn để ý.
Thành Vương cúi xuống phía dưới gắt gao nhìn chằm chằm Nhan Nhiễm Tịch: “Minh vương phi có phải thực muốn biết Lâm Nhược Thủy là loại người nào hay không? Bổn vương biết, có nữ nhân nào lại thích nam nhân của mình suốt ngày nhớ thương người khác.”
Dạ Thương Minh một tay bắt lấy Nhan Nhiễm Tịch kéo ra sau, ánh sáng lạnh bắn thẳng đến Thượng Quan Bác Thành: “Thành vương, có một số việc bổn vương có thể dễ dàng tha thứ cho ngươi, nhưng một khi chạm đến điểm mấu chốt của bổn vương, ta sẽ làm cho ngươi biết cái gì là hối hận.”
Thành vương là một người nguy hiểm, điều này Dạ Thương Minh rất rõ ràng, cho nên hắn không nghĩ để cho Nhan Nhiễm Tịch có tiếp xúc với Thượng Quan Bác Thành, nhưng lần này dường như Thượng Quan Bác Thành nổi lên hứng thú với vương phi của hắn, cái này tuyệt đối không phải là hiện tượng tốt.
Hơi thở lạnh như băng khiến cho không khí chung quanh như sắp đông lại, mọi người không dám tới gần dù là một bước, Dạ Thương Minh tức giận! Điều này khiến những người khác sửng sốt, tuy rằng Minh vương rất lạnh lùng, không tức giận đã khiến người khác run sợ trong lòng, nhưng chưa từng thấy qua Minh vương tức giận đến vậy, chuyện gì chỉ cần là hắn liếc mắt một cái, mọi người tuyệt đối không có cơ hội lên tiếng, lửa giận lớn như vậy, thật sự là làm người ta khó hiểu ?
Lúc mọi người nghi hoặc , Thượng Quan bác thành lại cười thật tươi, mang theo gian trá: “Ha ha, bổn vương rất may mắn, cư nhiên có thể thấy Minh vương tức giận, xem ra Minh vương phi ở trong lòng của Minh vương rất có phân lượng.”
Ý vị thâm trường nhìn Nhan Nhiễm Tịch một cái, cười ly khai.
Dạ Thương Minh gắt gao nhíu mày, Nhan Nhiễm Tịch bên cạnh hình như nghĩ đến cái gì, mi mắt nhướng lên nhìn bóng dáng của Thượng Quan Bác Thành.
Dạ Thương Minh nhanh chóng cầm chặt tay của Nhan Nhiễm Tịch không chịu buông ra, sợ rằng một khi buông lỏng sẽ không cầm lại được cho cho nên thấp giọng nói: “Tịch Nhi, về chuyện của Lâm Nhược Thuỷ sau khi trở về ta sẽ giải thích với ngươi.”
Nhẹ nhàng gật đầu, vẫn lâm vào trầm tư như cũ, hương vị vừa rồi……
Qua một lúc lâu, trong lòng Nhan Nhiễm Tịch bỗng có một loại dự cảm xấu, hương vị kia rốt cuộc là cái gì ? Nàng cam đoan nàng tuyệt đối từng ngửi qua, nhưng là ở nơi nào chứ? Vẫn rối rắm vấn đề này, Dạ Thương Minh bên cạnh cũng nhìn ra Nhan Nhiễm Tịch có tâm sự, trong lòng nghĩ có phải bởi vì chuyện của Lâm Nhược Thủy hay không, hắn cũng không muốn để Nhan Nhiễm Tịch hiểu lầm cái gì, bọn họ thật sự không phải như nàng tưởng tượng hắn đang muốn mở miệng, đột nhiên có một đạo sát khí phóng tới.
Tuy rằng trầm tư, nhưng nếu là nguy hiểm Nhan Nhiễm Tịch vẫn có thể cảm ứng được trước tiên, vừa muốn đứng dậy rời đi, không nghĩ Trình Vũ Tĩnh bên cạnh giữ nàng lại một phen, vì không có chuẩn bị gì nên Nhan Nhiễm Tịch nhanh chóng ngã xuống, nhìn qua bả đao đang nghênh diện bay tới, ánh mắt Nhan Nhiễm Tịch nhíu lại, lập tức vận nội lực , lúc này một cái bóng đen lập tức bay về phía Nhan Nhiễm Tịch, ôm lấy nàng.
Trên đỉnh đầu phát ra một tiếng kêu đau đớn, Nhan Nhiễm Tịch nhìn một cánh tay đã thấm đầy máu của Dạ Thương Minh, khóe miệng cũng chảy ra một đạo tơ máu, trong mắt mang theo bối rối, khẩn trương nhìn người trong lòng hỏi: “Không có việc gì đi, có làm bị thương ngươi hay không ?”
Nói xong phun ra một búng máu.
Hết thảy phát sinh quá nhanh, tất cả mọi người chưa kịp phản ứng , chỉ thấy ca sĩ vũ nữ trên đài nháy mắt bay về phía Nhan Nhiễm Tịch, hiển nhiên là tới ám sát, bên kia vừa động, xung quanh lại nhảy ra hơn mười hắc y thích khách, mục tiêu nhất trí là phương phương hướng của Nhan Nhiễm Tịch.
Nhìn mình bị như thế, cặp chân mày tinh tế kia chưa từng nhíu lại, nhưng khóe miệng lại xẹt qua một tia cười lạnh, nhìn thấy Nhan Nhiễm Tịch như vậy Trình Vũ Tĩnh có một loại dự cảm bất hảo, quả nhiên một đạo ánh sáng lạnh hiện lên, máu bắn ra bốn phía.
Hét thảm một tiếng, một cái đầu cứ bị Nhan Nhiễm Tịch cắt xuống như vậy , không có một tia do dự , chỉ một đao, người nọ lập tức đi địa phủ báo danh. Dạ Thương Minh che ngực bộ dáng thống khổ như là cực lực chịu đựng cái gì, hắn lập tức dừng sức nhét Nhan Nhiễm Tịch vào trong ôm ấp của mình, thanh âm mang theo ẩn nhẫn thống khổ: “Đừng sợ, có ta.”
Nhan Nhiểm Tịch vừa động, trong lòng nàng bỗng nhiên thấy sợ hãi ?
Nhìn tay nắm kiếm của Dạ Thương Minh, xung quanh có rất nhiều hắc y nhân, dù như vậy cũng không ai có thể gần hắn nhưng con ngươi của Nhan Nhiễm Tịch tối sầm lại sợ hắn thành dạng này không kiên trì được bao lâu .
Nhưng võ công của Dạ Thương Minh làm sao có thể như vậy? Trong đầu nhất thời tinh quang chợt lóe hiện lên cái mùi kia, nguyên lai là ‘Say mê thủy tiên’, còn là ngàn năm không gặp cực Phẩm Tuyết liên, lúc trước nàng vì ‘Say mê thủy tiên’ không biết chạy bao nhiêu đường mới tìm được một gốc cây, xem ra Thượng Quan bác thành là hao hết tâm tư cho ván cờ này.
Nhưng ‘Say mê thủy tiên’ kia sao có thể khiến Dạ Thương Minh hộc máu nội thương? Chẳng lẽ có liên quan tới thai độc trong cơ thể của hắn ?
Không hề suy nghĩ, xem người phía trước như là một nam nhân bình thường, trong lòng vừa động.
Lúc này Thượng Quan Nghị Sở và Thượng Quan Thương Vân đã bất chấp thân phận địa vị gì đó, trực tiếp mang theo kiếm vọt lại đây, có thể thấy được là huynh đệ tình thâm, nhưng còn không có đến một cấm Vệ Quân trong lòng Nhan Nhiễm Tịch cười lạnh, hiển nhiên đã bị người chặn lại.