Minh Vương Sủng Phi

Chương 30: Uống thuốc độc tự sát



Nhan Nhiễm Tịch không nghĩ để lộ thực lực, không có giãy dụa, nàng tới từ hiện đại đối với việc ôm ấp thật cởi mở, khi nàng làm nhiệm vụ cũng đã trải qua nhiều.

Thản nhiên nói: “Khinh Âm, đi gọi đồ ăn đến, còn có nói với lão bản, những hư hỏng nơi này với cả đồ ăn nữa sẽ do vương gia trả tiền hết, Vương gia không có ý kiến gì chứ?” Quay đầu không có nửa điểm hỏi ý tứ, nhìn Dạ Thương Minh.

Dạ Thương Minh căn bản không có cơ hội nói không, bởi vì ngay thời điểm Nhan Nhiễm Tịch nói xong Khinh Âm đã chạy ra ngoài.

Khóe miệng cong lên, đem Nhan Nhiễm Tịch lôi kéo, trong giọng nói lộ ra một tia sung sướng, biểu hiện tâm tình của hắn rất tốt: “Không ý kiến, tướng công nên cho nương tử tiền tiêu.”

Ách… hai người ngồi bên cạnh cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất, bọn họ nhận thức Dạ Thương Minh nhiều năm như vậy thế nào chưa thấy vẻ mặt này của hắn?

Nhan Nhiễm Tịch nhíu mi: “Vương gia, ngươi có hay không bị cái gì đả kích?”

Nghe nói Bạch Ngạn Túng cười to lên, Trì Ngưng Liên cũng cực lực chịu đựng.

Nhan Nhiễm Tịch thấy Dạ Thương Minh sắc mặt thành công biến đen, liếc mắt hai người bên cạnh, thản nhiên nói: “Muốn cười liền cười, không cần nghẹn sẽ bị nội thương.” Nhan Nhiễm Tịch tuyệt đối sẽ không thừa nhận chính mình đang nói sang chuyện khác, nàng vẫn còn nhớ rõ ngày cùng Dạ Thương Minh giằng co, nhưng sao lại biến thành như thế này thật làm nàng khó tiếp thu.

Nhưng không thể không nói Nhan Nhiễm Tịch thực may mắn, quả nhiên thành công dời đi lực chú ý của Dạ Thương Minh.

Dạ Thương Minh nhìn Nhan Nhiễm Tịch ngoan ngoãn trong lòng mình thản nhiên nói: “Tịch Nhi, làm sao có mê tình?”

Nhan Nhiễm Tịch thân mình cứng đờ, thật không ngờ Dạ Thương Minh ngay cả điều này đều thấy, xem ra là nàng không cẩn thận.

Hai người kia cũng nhìn về phía Nhan Nhiễm Tịch, ngẫm lại chuyện xảy ra vừa nãy, không biết tại sao Nhan Nhiễm Tịch lại có mê tình của dược lâu, mọi người đều biết, dược lâu dược không chỉ có giá trên trời, nếu không có người quen tuyệt đối không mua được, nhiều nhất cũng chỉ là thảo dược cấp thấp, nhưng thảo dược cấp thấp so với bên ngoài cũng tốt hơn trăm lần.

Chỉ là Nhan Nhiễm Tịch là một tiểu thư không được sủng, lại bị giam cầm ở lãnh viện sao có thể có được?

Nhan Nhiễm Tịch trong nháy mắt cứng nhắc, nhìn Dạ Thương Minh thản nhiên nói: “Người khác cho.”

“Nga, là ai hào phóng như vậy?” Lời này là Bạch Ngạn Túng hỏi, nguyên bản Dạ Thương Minh chỉ là tùy ý hỏi, cũng không có muốn hỏi kỹ, có một số việc hắn nếu muốn biết thì sẽ gọi người đi thăm dò, mà Nhan Nhiễm Tịch, hắn đã nhận định là nữ nhân của hắn thì sẽ không hoài nghi, trừ phi hắn tự mình cảm nhận được nàng phản bội, như vậy đến lúc đó hắn sẽ tự mình đưa nàng đi vào địa ngục.

“Túng.” Nhẹ nhàng nói một tiếng, không giận mà uy, sau đó đối với Nhan Nhiễm Tịch nói: “Ngươi không phải thích uống trà sao? Nếm thử bích loa xuân này.”

Cố ý muốn ngăn đề tài, nhưng Bạch Ngạn Túng cũng không nghĩ muốn chọc giận Dạ Thương Minh, nhìn Nhan Nhiễm Tịch nói: “Nhan Nhiễm Tịch, ngươi thân là vương phi, cư nhiên dùng thủ đoạn ti bỉ như vậy hãm hại Nguyệt sườn phi, ngươi phải bị tội gì?”

“Câm miệng.” Dạ Thương Minh trong mắt mang theo sát ý, không ai có thể chất vấn nữ nhân của hắn, ai cũng không được.

Bạch Ngạn Túng cả người rùng mình, Trì Ngưng Liên trái tim cũn run lên, nhưng Nhan Nhiễm Tịch vẫn trấn định, thản nhiên tươi cười, không chịu ảnh hưởng.

Không khí trở nên hít thở không thông, Nhan Nhiễm Tịch nhếch môi nhìn Bạch Ngạn Túng nói: “Bạch công tử có phải là oan uổng bổn vương phi, bổn vương phi nhưng là dựa theo sự phân phó của vương gia mà làm việc, trước vương gia kêu ta xử lý hết sườn phi, tiểu thiếp ở hậu viện. Nếu không tin ngươi có thể hỏi vương gia.”

Hai người kinh ngạc nhìn về phía Dạ Thương Minh, chỉ thấy Dạ Thương Minh trong con ngươi sâu thẳm không mang theo cảm xúc, lạnh lùng nói: “Túng, bổn vương cần một viên ‘Thanh tâm đoạn liên’, ngươi cùng quái y Phiêu Miểu đều là sư huynh đệ, tin tưởng ngươi sẽ lấy được.”

Bạch Ngạn Túng ánh mắt nghi vấn nháy mắt liền biến mất, ‘Thanh tâm đoạn liên’ là dược do quái y Phiêu Miểu chế ra, một loại dược phẩm ổn định công lực, dược lâu cũng chỉ có tam khỏa, hơn nữa lại để trang trí, không có ý muốn bán, hơn nữa tuy rằng bọn họ là sư huynh đệ, nhưng chưa từng gặp qua diện mạo thật của nàng, càng đừng nói là muốn này muốn nọ.

Bạch Ngạn Túng biết Dạ Thương Minh nói ra sẽ không thay đổi, trong lòng âm thầm hối hận, xem ra Dạ Thương Minh đúng là cùng Nhan Nhiễm Tịch đạt thành hiệp nghị, quả nhiên hảo tâm không có hảo báo .

Trì Ngưng Liên cũng là vẻ mặt đồng tình, bọn họ nhận thức cũng không phải một ngày hai ngày, ‘Thanh tâm đoạn liên’ mặc dù tốt, nhưng Dạ Thương Minh quả thật vô dụng, chỉ để trả thù, phúc hắc a.

Trở lại Tịch Uyển, Cổ Điệp liền chạy tới đón: “Tiểu thư các ngươi không có việc gì chứ?”

“Không có việc gì.” Khinh Âm hồi đáp, nhìn Nhan Nhiễm Tịch vào phòng, đem chuyện xảy ra ở mỹ thực trai kể cho Cổ Điệp nghe.

Cổ Điệp nghe xong trong mắt hiện ra một chút sát ý, hỏi: “Vân Tông thật sự là tốt, tiểu thư có hay không phân phó xử lý Vân Tông như thế nào?” Nàng biết rõ ràng tiểu thư nhà nàng có thù tất báo.

Khinh Âm lắc đầu: “Tiểu thư còn chưa có mệnh lệnh.”

Cổ Điệp thất vọng bĩu môi.

Ban đêm, Nhan Nhiễm Tịch vừa muốn ngủ, Cổ Điệp liền đẩy cửa đi đến.

“Làm sao vậy?” Thời điểm nàng ngủ không thích bị quấy rầy, không có việc nhất định Cổ Điệp với Khinh Âm không tới .

“Vừa mới nghe được tin tức, Thượng Quan Minh Nguyệt ở trong phòng của mình uống thuốc độc tự sát.” Cổ Điệp vui sướng khi người gặp họa nói.

Nhan Nhiễm Tịch gật đầu, không có gì biểu tình, nằm xuống, nhắm mắt lại.

Cổ Điệp thấy Nhan Nhiễm Tịch không có hứng thú liền phẫn nộ lui đi ra ngoài.

Đợi cho khi tiếng bước chân biến mất, Nhan Nhiễm Tịch liền mở mắt, với tính cách của Thượng Quan Minh Nguyệt tuyệt đối sẽ không tự sát, có thể thấy được là do người hành hung, người của nàng sẽ không làm như vậy, người này sẽ là ai?

Là biểu ca của Thượng Quan Minh Nguyệt sao? Hay là Dạ Thương Minh?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.