Minh Vương Độc Phi

Chương 43: Đôi phu thê ngạo mạn



Tin công tử Ngọc Địch đột nhiên xuất hiện ở Kinh thành đã truyền khắp toàn bộ Kinh thành, nghe đồn y thuật của công tử Ngọc Địch đã đạt tới cảnh giới biến từ xương khô thành thịt tươi, cải tử hồi sinh, nhưng lại là người ngang ngược, làm gì cũng tùy hứng.

“Xin công tử cứu một người.”

Hứa Lâm nuốt một ngụm nước bọt, nhỏ giọng nói.

“Người nào?”

Âu Dương Thiển Thiển vẫn lạnh lùng như cũ, người ngoài không thể cảm nhận được cảm xúc của Âu Dương Thiển Thiển nhưng giọng nói lại rét lạnh lạ thường.

Cũng khó trách, Tần Khả Tâm là hung thủ mua người gϊếŧ nàng, nếu không phải vì có mục đích khác thì nàng sẽ không chọn cách này, nàng thích đứng ngoài nhìn người ta từ từ chết hơn.

“Trưởng Công chúa, Thánh Thượng đã chuẩn bị số tiền lớn để cảm tạ, xin công tử ra tay cứu mạng Công chúa.”
Hứa Lâm chỉ cảm thấy trong phòng rét lạnh dị thường, hoàn toàn không phát hiện ra Âu Dương Thiển Thiển và Nam Cung Thương đang vui vẻ đối ẩm hay sao?

“Thì ra chủ tử của ngươi cho rằng Bản công tử là một kẻ nghèo hèn, vậy ngươi hãy cút về nói cho chủ tử của ngươi biết, Bản công tử không thiếu tiền, muốn mời Bản công tử ra tay, thì phải dùng bảo bối để đổi, Bản công tử sẽ ở lại Kinh thành hai ngày, quá hạn thì sẽ không đợi chờ, cút…”

Âu Dương Thiển Thiển lạnh lùng từ chối, không hề nể mặt Hứa Lâm một chút nào, trước mặt công tử Ngọc Địch, đến cả mặt mũi của đương kim Thánh Thượng cũng đều vô dụng.

“Không biết công tử muốn thứ gì, ta sẽ về hồi bẩm Thánh Thượng ngay.”

“Ta muốn, ngươi không có, muốn ta ra tay thì bảo hắn tự đến gặp ta, ta không muốn nói tiếp với ngươi.”
Âu Dương Thiển Thiển nói xong thì nói với Vấn Cầm đứng sau lưng Hứa Lâm:

“Đuổi hắn ra ngoài.”

“Vâng, chủ tử.”

Vấn Cầm lập tức đẩy Hứa Lâm ra khỏi phòng, nhớ tới hành động vừa rồi của Âu Dương Thiển Thiển, trên trán Vấn Cầm toát mồ hôi lạnh.

Nàng mới chỉ gặp Âu Dương Thiển Thiển có ba lượt, nhưng chỉ có lần này là Âu Dương Thiển Thiển khiến một sát thủ như nàng thấy ớn lạnh.

“Công tử không sợ đêm nay không được an bình sao?”

Nam Cung Thương hiểu rõ Tần Cảnh Hạo được vài phần, sợ là đêm nay sẽ không được an bình.

“Tôn chủ uống rượu của ta, tất nhiên sẽ không thấy chết mà không cứu, phải không?”

Ngụ ý.

‘Đêm nay phiền huynh giải quyết.’

“Vô cùng cam tâm tình nguyện, không biết công tử định báo đáp ta thế nào? Lấy thân báo đáp được không?”
Bỏ lỡ đêm động phòng hoa chúc, hai người luôn ngủ ở hai phòng riêng, đây vẫn luôn là tâm bệnh của Nam Cung Thương.

“Không ngờ Tôn chủ Ma môn lại thích nam tử, sợ là sẽ khiến nhiều thiếu nữ trong thiên hạ đau lòng bằng chết.”

“Trong thiên hạ chỉ có một người có thể lọt vào mắt Bản tôn thôi, cho dù là nam hay nữ cũng đều được cả, Thiển Thiển, nàng nói xem?”

Nam Cung Thương không ngờ Âu Dương Thiển Thiển lại nói hắn thích nam phong, giờ phút này hắn thật sự muốn kéo mặt nạ của Âu Dương Thiển Thiển xuống, để nàng nhìn rõ đến tột cùng nàng là nam hay nữ.

“Thì ra là vậy, Bản công tử sẽ bất đắc dĩ giữ Ma tôn lại một đêm, đến vườn sau tiếp tục uống, thế nào?”

Phát giác được ánh mắt nóng bỏng của Nam Cung Thương, nàng cũng chưa ngốc đến độ muốn tiếp tục khiêu khích một con dã thú.
“Cam tâm tình nguyện phụng bồi.”

Hai người đứng dậy, đi đến vườn sau.

Túy Tiên lâu vốn chính là sản nghiệp của Ngục môn, vườn sau được xây dựng để nghỉ ngơi, kể từ khi Âu Dương Thiển Thiển quyết định đến Kinh thành thì Vấn Cầm cũng bắt đầu bắt tay vào trang trí vườn sau.

“Quang cảnh không tệ.”

Nam Cung Thương nhìn quang cảnh bốn phía yên tĩnh thanh nhã, ở một nơi phồn hoa đắt đỏ như Kinh thành mà có được một quang cảnh yên tĩnh thế này thì rất hiếm hoi.

“Đúng là không tệ.”

Âu Dương Thiển Thiển phụ họa.

Đâu cũng là lần đầu tiên nàng tới, xem ra, nàng cần phải chú ý đến từng sản nghiệp của Ngục môn, tối thiểu nhất, về sau đi ra ngoài sẽ không cần phải sống cảnh màn trời chiếu đất.

Hai người lập tức ngồi xuống đình nghỉ mát, Vấn Cầm đích thân chuẩn bị rượu và thức ăn cho hai người rồi lập tức rời khỏi vườn sau, để lại không gian cho hai người. Mặc dù nàng có vài phần nghi vấn với vị Ma tôn này, nhưng thân là một trong tứ đại hộ pháp của Ngục môn, nàng biết lúc nào nên tiến lúc nào cần lùi.
“Thiển Thiển, ta luôn có một vấn đề, vì sao mỗi ngày nàng nhất định phải nghỉ ngơi trên ba canh giờ?”

Hôm đó vì trị thương cho Nam Cung Thương, nên Âu Dương Thiển Thiển đã nghỉ ngơi không đủ, sắc mặt tái nhợt của nàng khắc sâu trong lòng hắn, hôm nay, cuối cùng hắn cũng mở miệng hỏi ra.

“Có một phần là bởi vì cổ độc hàn băng trong cơ thể ta, một phần khác là vì công pháp mà ta tu luyện, cụ thể thì ta cũng không biết rõ lắm, có lẽ phải chờ ta đột phá tầng cuối cùng quan trọng nhất của hàn băng quyết thì mới không bị như thế nữa.”

Âu Dương Thiển Thiển không giấu giếm, nói thẳng nói thật cho Nam Cung Thương nghe.

“Cổ độc hàn băng, Thiển Thiển, trong cơ thể nàng có cổ độc sao? Có thể giải được hay không?”

Nam Cung Thương lập tức nắm tay Âu Dương Thiển Thiển, ân cần hỏi han, hoàn toàn quên mất y thuật cao siêu của Âu Dương Thiển Thiển.
“Cổ độc hàn băng đã có từ lúc mới sinh, ngoài việc mỗi ngày ta phải đảm bảo nghỉ ngơi đủ ít nhất là ba canh giờ ra thì không gây bất tiện gì cả, ngược lại, đến thời điểm quan trọng nó còn có thể cứu mạng ta. Thương, không cần lo lắng.”

Có thể có một người quan tâm đến mình, Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy ấm áp.

“Vậy là tốt rồi.”

Mặc dù Nam Cung Thương ngăn chặn tâm trạng lo lắng của mình, nhưng trong lòng lại nhớ kỹ.

Hai người uống rượu, cho đến tận khi vầng trăng lên cao, Nam Cung Thương liền bảo Âu Dương Thiển Thiển về phòng nghỉ ngơi trước, Âu Dương Thiển Thiển cũng không cự tuyệt. Hiện giờ Nam Cung Thương đã hết bệnh, người của Tần Cảnh Hạo phái tới, vừa vặn để cho Nam Cung Thương trút giận.

Được Nam Cung Thương bảo vệ, cả đêm Âu Dương Thiển Thiển ngủ vô cùng yên ổn, cho đến sáng sớm ngày hôm sau, Tần Cảnh Hạo phái người đến tuyên công tử Ngọc Địch tiến cung thì mới phá vỡ sự yên tĩnh.
“Công tử, Thánh Thượng mời công tử tiến cung một chuyến, mời công tử.”

“Bản tôn cũng cùng đi.”

“Việc này…”

Cuối cùng người đến mời không chịu được ánh mắt lạnh như băng giá của Nam Cung Thương, đành phải đồng ý để hai người cùng tiến cung.

Kiếp trước nàng đã từng đến thăm Cố cung, được nhìn thấy Hoàng thành, hiện giờ tận mắt thấy Hoàng cung, ngoại trừ sự uy nghiêm vẫn còn như cũ thì lại tăng thêm vài phần xanh vàng rực rỡ, khó trách người đời lại luôn hướng tới như thế.

Tiến vào Ngự thư phòng, Tần Cảnh Hạo đã chờ sẵn ở bên trong, thấy công tử Ngọc Địch và Ma tôn đi vào, hai người đều là rồng giữa loài người, Tần Cảnh Hạo không chỉ nhíu mày mà trong nội tâm còn vô cùng không thích hai người.

“To gan, nhìn thấy Thánh Thượng, còn không mau quỳ xuống.”
Triệu Đức nhìn thấy hai không định hành lễ thì lập tức lớn tiếng nói.

“Câm miệng, ô nhiễm tiếng ồn.”

Nam Cung Thương biết rõ Âu Dương Thiển Thiển không thích giọng nói the thé chói tai, lập tức lạnh lùng nhìn Triệu Đức, không vui nói ra, cái cụm từ ‘ô nhiễm tiếng ồn’ này chắc chắn là được Âu Dương Thiển Thiển dạy bảo.

“Ngươi thật to gan…”

“Triệu Đức, lui ra.”

“Vâng, Bệ hạ.”

Triệu Đức cảm thấy sau lưng lạnh toát, lập tức lui sang một bên.

“Hình như công tử không hiểu lễ nghi của Nhật Diệu thì phải.”

Tần Cảnh Hạo không hổ là kẻ đứng đầu, âm thầm chế nhạo hai người không hiểu lễ nghi.

“Ta không phải là hạ thần của Thánh Thượng, cũng không phải là người Nhật Diệu, vì sao phải tuân thủ lễ nghi của Nhật Diệu, huống hồ là Bệ hạ muốn cầu cạnh ta, nhưng, nói cho cùng ta cũng cần phải cảm tạ Bệ hạ mới phải, đêm qua Bệ hạ tặng lễ lớn như vậy, đã khiến Tôn chủ chơi vô cùng vui vẻ.”
Luận về đấu võ mồm, nàng cũng biết, huống chi, nàng vẫn luôn cho rằng về mặt cãi vã thì nữ nhân có ưu thế bẩm sinh, mặc dù hôm nay nàng giả nam trang.

“Ha ha… công tử thật sự là hài hước.”

Tần Cảnh Hạo nắm chặt hai tay.

Khó trách ngày hôm qua phái đi bao nhiêu người để trói công tử Ngọc Địch về mà rốt cuộc lại một đi không trở lại, sợ là toàn bộ đều đã xuống địa ngục, hiện giờ công tử Ngọc Địch lại đứng ngay trước mặt khiêu khích, khiến ông chẳng còn chút mặt mũi nào. Vẻ mặt ông đã lộ ra sát ý, nếu không phải vì muốn chữa trị cho Tần Khả Tâm thì có lẽ Tần Cảnh Hạo sẽ ra lệnh cho người hạ sát thủ rồi.

“Thánh Thượng không chỉ thông minh mà còn hết sức hài hước, biết rõ gần đây tâm trạng của Tôn chủ đang không vui nên cố ý đưa lễ lớn đến, nhưng nếu Bản công tử đã đến, có gì Thánh Thượng cứ nói thẳng, Bản công tử cũng không nhàn rỗi.”
Âu Dương Thiển Thiển tiếp tục đả kích Tần Cảnh Hạo.

Người làm quân chủ phải lấy dân làm gốc, trọng dụng người tài, chăm lo việc nước; sợ là trong tay vị Bệ hạ này, thiên hạ Nhật Diệu sắp chấm dứt đến nơi.

Từ khi bước vào Ngự thư phòng, nàng đã cảm nhận được bốn bề khốn đốn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.