Minh Vương Độc Phi

Chương 16: Vô Trần đại sư



Giống như Âu Dương Thiển Thiển dự đoán, sáng sớm hôm sau, tiểu tăng liền đến thông báo, hẹn gặp nàng vào buổi sáng. Ăn sáng xong, Âu Dương Thiển Thiển liền đứng dậy đi gặp Vô Trần đại sư, vừa mới đi ra đến ngoài cửa, liền gặp ma ma do Âu Dương Hạo phái tới.

“Nhị tiểu thư, người đang định đi đâu?”

Quách ma ma chắn trước mặt Âu Dương Thiển Thiển, mở miệng hỏi, trong ánh mắt chứa một tia khinh thường.

“Quách ma ma, ngươi là tiểu thư, hay ta là tiểu thư, ta đi đâu, chẳng lẽ còn phải xin phép ngươi hay sao?”

Âu Dương Thiển Thiển lạnh giọng nói,

Xem ra người do Âu Dương Hạo phái tới thật là có trách nhiệm. Nếu bây giờ nàng không muốn gặp phiền toái thì nàng đã không lạnh nhạt bỏ qua cho ma ma này, sau này nhất định sẽ xử lý bà ta.

“Nô tì không dám, chỉ có điều trước khi đi lão gia đã dặn dò ta phải chăm sóc cho Nhị tiểu thư thật tốt, nô tì không dám lơ là.”
Dù sao Quách ma ma cũng chỉ là nô tì, khế bán mình vẫn còn ở Tướng phủ, tất nhiên là không dám công khai chọc giận Âu Dương Thiển Thiển.

“Ta đi cầu phúc cho mẫu thân, Quách ma ma cũng muốn đi cùng để cầu phúc cho bản thân, miễn cho tương lai gặp phải bất trắc gì.”

Người được Âu Dương Hạo phái tới, nhất định là tâm phúc của Âu Dương Hạo, nàng nể mặt Âu Dương Hạo đã là quá đáng lắm rồi, không có lý gì mà phải nể mặt cả một ma ma.

“Nô tì ở trong viện chờ tiểu thư là được rồi, không biết tiểu thư định khi nào về phủ?”

Quách ma ma to gan hỏi. Người trong Tướng phủ cũng không dễ bắt nạt, vẫn nên về phủ sớm thì hơn, miễn cho đêm dài lắm mộng.

“Lục Nhụy, muội ở trong sân chờ ta là được.”

Quách ma ma đơn giản muốn lưu lại một con tin, nàng để Lục Nhụy lại, tất nhiên là Quách ma ma không còn lời nào để nói.
“Vâng, tiểu thư.”

Tâm trạng của Lục Nhụy đang không vui, trong ánh mắt lóe lên tia cười nhàn nhạt.

Nói xong, Âu Dương Thiển Thiển đi theo tiểu tăng dẫn đường, tới một khu nhà giữa sườn núi, hoàn cảnh xung quanh vô cùng yên tĩnh, mỗi góc đều là một cảnh đẹp.

“Thí chủ, Vô Trần đại sư đã chờ ở bên trong, mời thí chủ đi vào.”

Tiểu tăng chẳng qua chỉ là một tiểu tăng bình thường của Tướng Quốc tự, tất nhiên là không được phép đặt chân vào khu nhà của Vô Trần đại sư.

“Được, đa tạ sư phụ.”

Âu Dương Thiển Thiển lễ phép trả lời, khiến tiểu tăng vừa chứng kiến dáng vẻ lúc đối mặt với Quách ma ma của Âu Dương Thiển Thiển cảm thấy kinh ngạc.

Âu Dương Thiển Thiển chậm rãi tao nhã đi vào, thảm thực vật trong vườn bốn mùa tươi tốt, mát mẻ lịch sự tao nhã, từ sau khi rời khỏi Vô Thanh cốc, chỉ có nơi này mới khiến nàng cảm thấy không tệ.
“Âu Dương thí chủ, thấy cảnh trí trong vườn của ta thế nào, có khiến thí chủ hài lòng không?”

Vô Trần đại sư chậm rãi bước đến gần, giọng nói hơi mềm mại.

Âu Dương Thiển Thiển nhìn về phía phát ra tiếng nói, thấy một người mặc áo tăng màu vàng, vẻ mặt hiền lành, tiên phong đạo cốt, khí định thần nhàn, không hổ là đại sư, quả nhiên bất phàm.

“Mỗi đóa hoa là một thế giới, mỗi chiếc lá đều là bồ đề.”

Kiếp trước nàng đã từng xem qua mấy bản kinh phật, cảnh trí trong vườn, chỉ có câu này là phù hợp.

“Thí chủ cũng là người tin phật, hiếm có, hiếm có.”

Vô Trần đại sư không nhìn thấy vẻ từ bi trên người Âu Dương Thiển Thiển, nhưng cũng không nhìn thấy ác ý, khí chất của nàng như thể đặt bản thân mình ở ngoài thế sự, nhưng lại như thể đang ở trong thế tục.
“Trên thế giới này, ta chỉ tin vào duy nhất bản thân mình mà thôi, xin hỏi Vô Trần đại sư, phật thật sự có thể phổ độ chúng sinh sao?”

Nàng đã từng tin người, nhưng lại bị người mà mình tin bán đứng. Hiện giờ, nàng đã không thể nào hoàn toàn tin vào một ai được nữa.

“A di đà phật, thí chủ có hoàng mệnh trong người, vì sao không từ bi thêm một chút? Thiên hạ dân chúng sẽ được hưởng thêm phúc.”

Vô Trần nhìn ra nét tịch mịch và bi thương từ trên người Âu Dương Thiển Thiển, nhưng điều khiến cho ông kinh ngạc là tia quạnh quẽ của Âu Dương Thiển Thiển.

“Đại sư đã là người nhà phật, vì sao còn đề cập đến việc thế tục? Thiên hạ dân chúng thì có liên quan gì đến ta? Nếu đại sư đã nói đến từ bi, vậy xin hỏi đại sư, như thế nào là từ bi?”

‘Từ bi sao? Ta đã quên từ lâu rồi.’
Nàng đã từng cho rằng, chỉ cần cứu chữa người cần cứu chữa thì chính là từ bi, nhưng chính nàng đã được nếm trái đắng của từ bi, đúng là lạnh thấu xương.

Hoàng mệnh… nàng chẳng qua chỉ là người đã chết một lần, hoàng mệnh chính là mệnh trời, nhưng nàng không thích, kiếp này điều duy nhất mà nàng thích chính là tự do tự tại, làm theo ý mình mà thôi.

“Phật viết: Làm điều khiến người ta vui vẻ, cứu người khác ra khỏi cực khổ, cũng nói về nhân ái và thương xót. Từ và bi, nguyện khiến mọi chúng sinh yên vui là từ, nguyện gạt hết đau đớn của chúng sinh là bi, nhưng ý nghĩa thực sự thì chỉ có bản thân thí chủ mới lý giải được như thế nào là từ bi.”

Vô Trần trả lời.

“Chúng sinh nhiều lắm, ta chỉ có thể bảo vệ được những người mà ta muốn bảo vệ mà thôi. Như nhà phật nói, chúng sinh đều ngang hàng, nhưng trong thế tục, giữa nam và nữ có được đối xử ngang hàng không? Bước vào cửa phật, đều không thể sát sinh, nhưng đại sư thử nghĩ xem, mỗi đóa hoa mỗi cọng cỏ, động vật và hoa cỏ đều là sinh mệnh, xin hỏi đại sư, trong cửa phật, thật sự là không sát sinh sao?”
“Lão nạp không thể lĩnh hội được ngộ tính của thí chủ, hôm nay nghe thí chủ nói vậy, lão nạp như bừng tỉnh.”

Cửa phật không sát sinh, đúng như Âu Dương Thiển Thiển nói, miệng nói không sát sinh nhưng mấy ai làm được chứ?

“Đại sư nói vậy thì đúng là ta có hơi đường đột. Hôm nay ta tới là vì ngày đó đại sư nợ sư phụ ta một lời hứa hẹn, thứ hai là có một chuyện muốn nhờ đại sư hỗ trợ?”

Nàng nhất định phải cứu Thượng Quan Dao, bây giờ chỉ có thiên hương đậu khấu mới có thể cứu được bà.

“Thí chủ cứ nói đừng ngại, nếu thuộc phạm vi của lão nạp thì lão nạp nhất định sẽ dốc sức tương trợ.”

Vô Trần liếc mắt nhìn Âu Dương Thiển Thiển, thong dong nói.

Dung mạo của Âu Dương Thiển Thiển phải vào hàng số một số hai, nhưng có vẻ như sức khỏe không được tốt cho lắm, sắc mặt vàng vọt, nhưng sao đồ đệ của Quỷ Cốc Tử lại không điều trị được sức khỏe của mình.
Trong lòng ông có nghi vấn.

“Nghe nói trong tay đại sư có một viên thiên hương đậu khấu, ta có một người vô cùng quan trọng, cần thiên hương đậu khấu để cứu mạng, nếu đại sư đồng ý, ta xin đổi bằng nhân sâm ngàn năm, đại sư cảm thấy thế nào?”

Nhân sâm trăm năm đã rất hiếm hoi rồi, huống chi là nhân sâm ngàn năm, còn quý hiếm hơn cả thiên hương đậu khấu.

“Cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, có thể cứu một mạng người, cho dù không có nhân sâm ngàn năm để đổi thì ta cũng sẽ cho, nhưng ta đã tặng viên thiên hương đậu khấu đó cho người khác rồi, sợ là đã khiến thí chủ thất vọng rồi.”

Đúng là ông nợ Quỷ Cốc Tử một ân tình, nhưng ông đã tặng thiên hương đậu khấu cho người khác mất rồi.

“Tuy rằng mạo muội, dám hỏi một câu, đại sư tặng thiên hương đậu khấu cho ai, người nọ đã dùng hay chưa?”
Cứ tưởng rằng thuận lợi, lại ngày càng phức tạp, chẳng lẽ nàng phải lẻn vào Hoàng cung để tìm viên thiên hương đậu khấu kia sao?

Chỉ có điều Hoàng cung lớn như vậy, chỉ riêng việc tìm một viên thiên hương đậu khấu cũng đã vô cùng khó khăn, huống chi Hoàng cung còn đề phòng nghiêm ngặt.

“Xin hỏi thí chủ cứu người nào?”

Vô Trần đại sư hỏi.

“Người chí thân, chỉ có thiên hương đậu khấu mới cứu được, nến không thì ta đã không tìm mọi cách đến xin sự giúp đỡ của đại sư.”

Nếu ở thời hiện tại, có lẽ tình hình của Thượng Quan Dao còn có cách khác, nhưng ở thời cổ đại, ngoài thiên hương đậu khấu ra thì không còn cách nào khác.

“Nếu thế, ta cũng không ngại nói cho thí chủ, năm năm trước, ta đã tặng thiên hương đậu khấu cho Chiến Vương.”

Vô Trần nhìn thấy một tia chân thành trong mắt Âu Dương Thiển Thiển, liền nói cho Âu Dương Thiển Thiển biết.
“Đa tạ đại sư.”

“Năm năm trước, ta từng nợ Quỷ Cốc Tử một ân tình, hiện giờ đã trả lại một ân tình, kính xin thí chủ sau này hãy từ bi thêm một phần.”

Ông là người giữ lời hứa, hiện giờ ông đã đến tuổi gần đất xa trời, người xuất gia không nói dối, hiện giờ đã đến lúc ông hoàn thành lời hứa.

“Ta sẽ nhớ kỹ lời của đại sư, chỉ cần người khác không chọc đến ta thì ta sẽ tuyệt đối không động đến người khác.”

“A di đà phật.”

Sau vài câu chuyện phiếm, Âu Dương Thiển Thiển liền rời đi, trở về phòng mình, Âu Dương Thiển Thiển cau mày.

“Tiểu thư, không thuận lợi sao?”

Lục Nhụy lập tức tiến lên hỏi.

“Ừ, Quách ma ma đâu?”

“Trong phòng ngủ.”

“Sáng sớm ngày mai, chúng ta khởi hành về Tướng phủ.”

Hiện giờ nàng đành nghĩ cách khác, phủ Chiến Vương cũng được, Hoàng cung cũng được, muốn tìm được thiên hương đậu khấu, đều vô cùng khó khăn, nàng nên tìm ở chỗ nào đây? Sự việc chưa có tiến triển gì, xem ra nàng không thể rời khỏi Kinh thành như dự tính được rồi.
Trong lòng Âu Dương Thiển Thiển không khỏi có một tia phiền muộn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.