Minh Uyên

Chương 1



Khu căn cứ ngầm nào đó của Trung Quốc. Rạng sáng, năm giờ.

Tháo kính mắt xuống, thanh niên thanh tú lười biếng ngẩng đầu nhìn người cách mình năm thước, thiếu niên tuấn mỹ đang đứng thẳng tắp.

“Long Lân, đây là lần thứ mấy trong tháng này cậu nộp bản kiểm điểm cho tôi? Hả?” Thanh âm lười biếng như vẻ mặt không nghe ra tức giận. Nếu đây là tranh châm biếm, chắc chắn đầu của hắn sẽ bị tác giả thêm mấy kí hiệu “#”.

“Báo cáo!” Lưng thiếu niên càng thẳng, cao giọng, rồi lập tức yếu ớt nói: “. . . . . . Em. . . . . . Em đã quên. . . . . .”

“Lần thứ sáu, là lần thứ sáu! Mà tháng này còn chưa quá nửa! Long Lân, cậu muốn tôi nói bao nhiêu lần mới nhớ rõ? Lúc sử dụng năng lực phải cẩn thận, không được làm hỏng vật phẩm. Mỗi lần nhận nhiệm vụ tôi đều nhắc cậu, kết quả thế nào? Cậu xem như gió thoảng bên tai, thổi cái mất sạch. Không phải tôi tiếc phí bồi thường, dù sao đó là công việc của bộ tài vụ. Nhưng, tôi là bộ não của Long tổ, không phải giáo viên tiểu học, sao tôi phải đọc những bản kiểm đầy đầy lỗi chính tả của cậu, cách viết quá ấu trĩ!” Thanh niên hoàn toàn nổi giận, dùng sức vỗ bàn, đứng lên rống to với thiếu niên.

Long Lân sợ tới mức rụt đầu, khó mà duy trì tư thế đứng thẳng trước cơn tức giận.

“Cậu có biết một ngày tôi xử lý bao nhiêu tin tức tình báo không? Phải hy sinh giấc ngủ quý báu của tôi thì thôi, sao tôi phải bỏ thời gian đọc bản kiểm điểm đầy lỗi của cậu, so với tin tình báo còn khó hiểu hơn, quả thực đọc bản kiểm điểm này rất giống phá giải mật mã!” Thanh niên chưa hết giận, chỉ vào mũi thiếu niên chửi ầm lên.

“Ực, Đầu nhi, có. . . . . . Có. . . . . . Chỉ thị. . . . . .” Ngoài cửa, nam tử cao lớn bị thanh niên dọa sợ, nói lắp.

“Đã biết!” Thanh niên nhíu mày, nói với Long Lân: “Phạt cậu quét dọn căn cứ một tháng, huấn luyện gấp ba.” Hắn không tin không trị được tiểu tử chẳng phân biệt tốt xấu.

“Vâng!” Thiếu niên ai oán đáp.

Gật gật đầu với nam tử đến báo cáo, thanh niên xoay người ra khỏi văn phòng.

“Long Mâu, em rất đáng thương. . . . . .” Thanh niên vừa rời khỏi tầm mắt, Long Lân lập tức bổ nhào vào nam tử, khóc rống.

“Ngoan, không khóc không khóc!” Nam tử vỗ vỗ đầu thiếu niên như con chó nhỏ, dỗ dành. Dừng một chút, lại cảm thán: “Nói thực, Long Lân, tôi thực bội phục cậu. Từ lúc Đầu nhi vào Long tổ tới nay, cậu là người đầu tiên khiến hắn giận tới mức vỗ bàn!”

Dù sao, đối phương chính là Mạc Minh Diên dựa vào bản lĩnh hơn người trở thành tổ trưởng của Long tổ a! Người này mưu trí cao thâm, tính tình nguội lạnh không để ý tới ai, có thể làm hắn tức giận cũng xem như một loại tài năng.

Nghe lời nói của nam tử, Long Lân càng khóc to, “Loại bội phục này, em không cần! Oa oa oa ————! ! !”

Long Mâu đang muốn an ủi, mấy giọng nữ bay vào tai:

“Long Lân quả nhiên là thụ, rất xứng đôi với Long Mâu nha! Cường công mĩ thụ, quá xứng!” Giọng nữ A.

“Đúng rồi đúng rồi! Nhìn hắn khóc lê hoa đái vũ, thật sự là vừa quyến rũ vừa yếu đuối! Không biết bị Long Mâu đặt dưới thân thì phong tình vạn chủng đến cỡ nào. . . . . .” Cùng với tiếng nước miếng nhỏ tí tách, hiển nhiên giọng nữ B đang mơ màng YY.

“Mâu Lân tuy rằng không tồi, nhưng tớ vẫn thích Đầu Lân hơn.” Giọng nữ C bình tĩnh nói: “Các cậu không thấy Đầu nhi đối xử với Long Lân rất đặc biệt sao?” —— Đặc biệt hung dữ.

“Cũng đúng, tuy Đầu nhi thường lơ đãng, nhưng lúc làm việc thì có bộ dáng đế vương công, khiến các nam nhân khác thở cũng không dám thở!” Giọng nữ A phụ họa.

. . . . . . Líu ríu. . . . . .

Hai nam tử hóa đá, một trận gió thổi qua, tượng đá hóa thành cát bụi bị gió thổi tán. . . . . .

Không gian tối tăm luôn khiến kẻ khác an tâm, không muốn rời đi. Nhưng bên tai vang lên tiếng hô hoán mang theo giọng mũi:

“Minh Diên, tỉnh lại đi!”

Thật phiền toái, hắn thực vất vả mới ngủ thoải mái như thế! Lại gọi hắn! Hờn giận nhíu nhíu mày, nâng mí mắt nặng trĩu, cảm nhận ánh sáng.

“Người tới! Mau truyền ngự y, mau truyền ngự y, Thanh vương tỉnh!” Thanh âm trong trẻo dễ nghe mang theo vài phần trẻ con, là của kẻ ngu ngốc đánh thức hắn, “Minh Diên, thật tốt quá, ngươi đã tỉnh!”

Nháy mắt mấy cái, chăm chú nhìn người phía trên.

Tóc vàng dài tới thắt lưng, đầu đội ngọc quan, trường bào màu cam thêu kim long hí châu sống động, mắt to xanh thẳm, ngũ quan tinh xảo như búp bê, da thịt trắng noãn bóng loáng, non nớt tới mức nhéo một cái có thể chảy nước.

Là tóc vàng mắt xanh, nhưng ngũ quan giống người Phương Đông, hai cái kết hợp, chẳng những không khó coi mà còn nhu hòa, thiếu niên nho nhỏ, lại mang theo quyến rũ mê người, khiến tim người ta đập thình thịch.

Mạc Minh Diên rất lãnh tĩnh đánh giá thiếu niên tóc vàng, rất lãnh tĩnh bảo trì trầm mặc, đánh giá xong, rất lạnh tĩnh ngầm kết luận:

Hắn, Mạc Minh Diên, tổ trưởng Long tổ của Trung Quốc, hiếm khi ra ngoài làm nhiệm vụ, lại bởi vì lạc đường vào sai chỗ mà cùng đối phương đồng quy vu tận, hy sinh lừng lẫy, linh hồn xuyên qua thời không, tá thi, hoàn hồn.

Căn cứ vào định luật trong tiểu thuyết xuyên việt của đám đồng nghiệp nữ ở Long tổ, lúc này hắn nên ——

“Ngươi là ai?” Phun từ rõ ràng.

Giả vờ mất trí nhớ!

Biện pháp tầm thường nhưng kinh điển.

*****

Qua một hồi rối loạn, thái y lão nhân bị triệu tới bắt mạch kiểm tra, không khác lời kịch trong sách võ thuật kinh điển nói ra: “Thanh vương điện hạ vì ngã ngựa đụng đầu. . . . . . Khụ, mà mất đi trí nhớ. Có thể là tạm thời, cũng có thể cả đời không khôi phục, không thể dùng dược và châm cứu chữa trị.”

Mặc Giác —— thiếu niên tóc vàng thương tâm nhìn Mạc Minh Diên một lát, sau đó nói cho Mạc Minh Diên, hắn và Mặc Minh Uyên là đường huynh đệ, hắn là quốc chủ của Thiên Khải, mà Mặc Minh Uyên là Thanh vương gia.

Hậu duệ của Mặc gia hoàng tộc đơn bạc, quốc chủ đời trước chỉ có một đệ đệ song sinh, chính là cha của Mặc Minh Uyên, mà huynh đệ hai người cũng chỉ có một nhi tử, hơn nữa tình cảm của hai huynh đệ rất tốt, cái gì mà tranh quyền soán vị, ở Thiên Khải không có. Quốc chủ đời trước qua đời lúc Mặc Giác mười ba tuổi, tiểu quốc chủ đăng cơ. May mắn có hoàng thúc giúp đỡ, mọi sự mới ổn định.

Một năm sau, lão cha của Mặc Minh Uyên đi không từ giã. May mắn Mặc Giác vận khí tốt, đăng cơ một năm, người tài ba của Thiên Khải xuất hiện tầng tầng lớp lớp, tiêu biểu là thừa tướng Ti Hằng, đình úy Vệ Viêm, võ tướng Hàn Cảnh Hạo xuất chúng, lão Vương gia đi rồi quốc gia cũng không sụp đổ.

Mặc Minh Uyên mười sáu tuổi, treo cái chức suông Ngự Sử đại phu ( tức phó Thừa tướng ), không vào triều nghị sự, là thiếu niên nhu thuận an tĩnh. Nhưng thấy bộ dáng không thành thật của tiểu quốc chủ, lại thấy vẻ mặt khác lạ của thị vệ đứng phía sau, hắn quyết định xem thường.

Bởi vì bị thương nặng mới tỉnh, Mặc Minh Uyên không thể quá mệt mỏi, tiểu quốc chủ cũng không thể ở lâu, liền bị nam nhân tuấn mỹ đầy khí phách đứng bên cạnh, nhìn thế nào cũng không giống thị vệ thỉnh đi, nhưng lúc gần đi có nói, sẽ nhanh chóng trở lại thăm hắn.

Nhưng thấy nam nhân khí phách kia nhíu mày, Mạc Minh Diên nghĩ thầm: nhanh chóng của ngươi, sợ là đổi thành thật lâu! Hơn nữa, người Thiên Khải quốc chủ chọn, thật khó đoán nha!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.