Không khác gì lần đầu tiên xuyên không, Hứa Thanh khắp người đau nhức đầu óc choáng vàng. Nếu nàng đoán không lầm chắc hẳn nàng đã rơi xuống vực để rồi sau đó bị Hàn Tuấn Phong tóm lại, và giờ đây khi nàng mở mắt ra hắn sẽ trừng trị nàng bằng cách nào đó tàn bạo nhất.
Hứa Thanh sợ khi phải mở mắt ra nhìn hắn, cô cố gắng giữ cho nhịp thở đều đều giả như vẫn chưa tỉnh lại. Một mùi nồng nặc sộc vào mũi, mùi thuốc sát trùng, cái mùi đặc trưng chi có ở đâu nhỉ,…. phải rồi…. bệnh viện. Cô đã ở quá khứ lâu đến nỗi không nhận ra điều này.
Hứa Thanh trong lòng có chút hoang mang, cô thật sự đang ở đâu thế này.
” Y tá Thục, mau đi gọi bác sĩ Tân lại đây, bệnh nhân có dấu hiệu tỉnh lại.”
” Vâng.”
Y tá??? Hứa Thanh có đang nghe nhầm không, nếu không phải là mơ hay mê sảng, nàng dám chắc mình đang ở thế giới hiện đại. Tiếng bước chân dồn dập, tiếng các dụng cụ bị chuyển rời không khỏi làm Hứa Thanh tăng lên sự nghi hoặc… Cô cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu của mình.
Trước mắt nàng là một người đàn ông tầm tuổi trung niên, khoác trên người áo blouse trắng, trước ngực đeo ống nghe đang chú mục quan sát nàng
” Cô tỉnh.”
Hứa Thanh khẽ gật đầu. Giờ thì dám khẳng định cô đang ở thế giới hiện đại.
Sau khi làm xong một số xét nghiệm, Hứa Thanh nhận được là kết luận cô không sao chỉ là bị sốc và sặc nước mà ngất đi
” Sặc nước?”
Vị bác sĩ quay lại nhìn cô
” Cô chắc là diễn viên đoàn kịch phải không, có người nhìn thấy cô nổi trên mặt hồ ở công viên trung tâm. Lúc được đưa vào bệnh viện cô đang mặc trên người hỷ phục Trung Quốc thời xưa. Chúng tôi cũng lấy làm lạ khi nhận định các trang sức đính kèm đều là vàng thật. Vì không tìm được chứng minh thư của cô nên chúng tôi không dám xác định gì cả. Xin hỏi..”
” Tôi là Vũ Hứa Thanh, người Việt Nam, 22 tuổi, tôi qua học đại học tại Trung Quốc và chuẩn bị sang Mỹ công tác. Tôi hiện trú tại chung cư 15 Vạn Hoa tại Bắc Kinh.”
Vị bác sĩ cẩn thận ghi nhanh những thông tin mà Hứa Thanh vừa nói
” Xin hỏi bác sĩ hôm nay là ngày nào.”
” Mùng 5 tháng 8 năm 2010″
Tháng 8 ư, ngày cô chuẩn bị đi là ngày mùng 4/8. Nếu theo ước tính cô xuyên không 8 tháng nhưng lại trở về thời điểm xuất phát, chỉ có một từ để miêu tả ” ma thuật”. Mọi chuyện xảy ra chỉ mới như ngày hôm qua vậy, Hàn Tuấn Phong lên tiếng ép hôn, trời ạ, cô vẫn nhớ gương mặt lúc đó của hắn. Rồi ngày hôn lễ gần kề, cô và Yến Tử cùng nói chuyện, cô đào hôn, bị rớt xuống vực thẳm, rồi Thiên Hạo, Lục Song, Chiến Cơ, Mẫu Đơn. Thể như cô vừa sử dụng một tấm vé du lịch vào thể giới cổ đại vậy, nhưng nếu như bộ hỷ phục đó tồn tại thì chẳng phải mọi chuyện cô từng trải qua không phải là một giấc mơ sao. Hứa Thanh càng nghĩ càng thấy rồi, càng nghĩ càng muốn nổ tung cái đầu.
Sau 3 ngày, khi nhận được lời phán của bác sĩ rằng sức khỏe lẫn tinh thần của cô đều hoàn toàn ổn định, Hứa Thanh xuất viện. Vừa tời hành lang cô đã nhận thấy một bóng người quen thuộc
” Anh Tuấn, anh làm gì ở Trung Quốc thế này.”
” Đến thăm em chứ sao. Ở Việt Nam anh đã gọi cho em cả chục cú điện thoại đường dài mà không liên lạc được. Anh lo quá nên bay sang đây xem. Em vừa đi đâu về thế?”
Tưởng như cả thập kỷ Hứa Thanh không còn được nghe tiếng Việt nữa, cô đâm ra phấn khởi trong lòng
” Em vừa mới xuất viện thôi, nhưng em không bị gì đâu, ốm thôi ý mà. Anh đến rồi thì vào chơi đi.”
Hứa Thanh nhanh nhẹn mở cửa, căn hộ của cô được bố trí khá đơn giản, tiện cho việc học hành. Vừa vào cửa, theo thói quen, Hứa Thanh ngồi check mấy là thư. Có một lá thư đặc biệt khiến cô bất động hồi lâu.
” Anh ngồi đi, anh uống gì nào. Có nhiều lựa chọn đấy, nước nóng, nước ấm, nước nguội, nước lạnh, nước đá”
Anh nhìn cô mỉm cười đầy cay đắng
” Toàn nước lọc phải không em”
Hứa Thanh trả lời giọng hết sức vui vẻ ” Vâng.”
Tuấn thở dài ” Thôi, cho anh ly nước đá.”
Hứa Thanh vui vẻ đi lấy nước, mấy năm không gặp giờ cô mới có dịp ngắm nhìn anh mình. Anh cô rất hợp đeo kính thì phải, trông rất tri thức. Dựa vào ngoại hình của anh cô, bét ra cũng phải hạng 8, từ gương mặt điển trai đến vóc người cân đối, chưa kể đến phong cách hết sức quyến rũ và thân là phó giám đốc nữa. Điều cô thấy lạ là anh vẫn chưa từng có khái niệm bạn gái, Tuấn đề cao chủ nghĩa độc thân, Hứa Thanh giờ là mối quan tâm suy nhất của anh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
…
Sau một hồi tâm sự, Hứa Thanh định đứng lên đi tắm
” Mewth!!!!”
” Hứa Thanh, em nuôi mèo từ khi nào thế. Con mèo này trông đặc biệt quá.”
Hứa Thanh sửng sốt quay lại nhìn, đây chẳng phải con mèo mắc kẹt hồi đó sao, nó vào đây bằng cách nào, chẳng phải chính con mèo này là…. Hứa Thanh không trả lời chỉ đứng đó cười gượng.
” Thế nào, em dự tính làm gì khi sang Mỹ đây, khi em chuẩn bị vali anh có kêu em chuẩn bị các loại thuốc, chuẩn bị chưa, đừng quên thuốc ngừa thai mà anh gửi cho nha. Còn mấy loại thuốc để em uống khi đến kỳ cả băng..”
” Vũ Minh Tuấn! Anh có thôi đi không, em đâu phải đứa không biết lo cho mình. Anh xem có người con trai nào đọc vanh vách các loại thuốc cho phụ nữ không. Còn nữa, anh nghĩ em sang Mỹ rồi thì sẽ sống và như thế nào mà kêu em mua thuốc ngừa thai hả, biến thái chưa đủ hay sao còn đưa em thuốc ngừa thai cho đàn ông?”
Hứa Thanh thao thao bất tuyệt, tuy cô nói nhiều như thế nhưng mấy viên thuốc anh đưa cho không phải là đồ bỏ
” Trời ạ, có đứa am gái nào anh mới nói một mà đã vội cãi mười như em đâu hả. Phải rồi, em ngày trước còn hay đeo kính dù không cận mà, sao bay giờ bỏ không đeo nữa. Em muốn quyến rũ anh nào thì khai ra mau, anh còn xem xét cho .”
Đúng là thua luôn với anh cô, từ ngày cha mẹ mất, anh cứ như ông cụ non
” Em quên chưa nói với anh, vali em chuẩn bị đã bị trộm viếng rồi, tìm cũng vô ích. Em vừa nhận được giấy báo của Standford. Anh Tuấn, em sẽ sang Mỹ nhưng là để học tiếp cao học.”
Minh Tuấn ngây người ra nhìn cô
” Thế thì em còn đợi gì nữa, đi với anh ra hiệu thuốc nào…”