Miên Nguyệt

Chương 2



Nộn Thảo lại không có nghe bọn họ đấu võ mồm, y nghĩ nghĩ, vào phòng, cầm tay Nguyệt Nha Nhi không biết nhỏ giọng nói chút gì đó, sau đó vẻ mặt Nguyệt Nha Nhi thật kinh ngạc.

Nam Cung Dạ Hiên một đầu hắc tuyến: “Vương huynh, tẩu tử không phải đang truyền cho Nguyệt Nha Nhi chú ngữ gì chứ? Một khi ta bá vươngngạnh thượng cung, mượn dùng đi.”

“Hẳn sẽ không, ngươi phải tin tưởng trí nhớ của tẩu tử ngươi.” Nam Cung Thừa Phong thực thành khẩn nói: “Loại chú ngữ phức tạp gì đó, đã hơn một năm rồi y tuyệt đối không thể nhớ kỹ hết.”

Nam Cung Dạ Hiên nghĩ nghĩ tới cái vụ bánh bao với chã bánh chẻo của Nộn Thảo, cũng hiểu được đối phương hẳn là không có trí lực cao như vậy, hắn sờ sờ cằm, vừa lòng nở nụ cười: “Một khi đã như vậy, ta đây an tâm.”

“Tiểu tử ngươi, nên sẽ không thật sự muốn dùng thủ đoạn bá vương ngạnh thượng cung đi?” Nam Cung Thừa Phong hèn mọn liếc mắt đệ đệ nhà mình một cái: “Nghe ta khuyên, loại chuyện chủ yếu phải là ngươi tình ta nguyện, mới thoải mái.”

“Kia cũng phải coi Nguyệt Nha Nhi lúc nào mới có thể khai thông óc, Vương huynh, ngươi có biết ta luôn luôn cũng thiếu nhẫn nại.” Trên mặt Nam Cung Dạ Hiên lại lộ ra một nụ cười tà khí, vừa thấy vẻ mặt của hắn, chỉ biết trong óc tiểu tử đã muốn nổi lên ý niệm tà dâm trong đầu.

Nam Cung Thừa Phong cũng không nói nữa, bình tĩnh mà xem xét, lúc trước hắn đối Nộn Thảo, ban đầu cũng là kẻ hãm hại lừa gạt. Mỗi người đều có duyên nợ của riêng mình, cũng chỉ có thể tùy theo bọn họ.

Đồ Nguyệt Nha Nhi đích xác không nhiều lắm, vài món quần áo bên người, còn có hơn hai mươi lượng bạc mấy năm nay tân tân khổ khổ kiếm được, chính là toàn bộ gia sản của y.

Thu thập xong, hắn nhìn Nam Cung Dạ Hiên liếc mắt một cái, hừ một tiếng nói: “Đi thôi.” Sau đó lại quay đầu lại lưu luyến không rời nhìn Nộn Thảo: “Nộn Thảo, ta… Ô ô ô, ta phải đi, ta nếu còn có thể sống sót, sẽ trở lại gặp các ngươi, nếu… Nếu thật sự sống không được đến, ngươi… Ngươi liền nhớ rõ tiết thanh minh hàng năm đốt cho ta nhiều giấy tiền vàng bạc nghen, ta biết, trông cậy vào cái tên chủ tử lãnh huyết vô tình kia, nghe đâu ta hầu hạ mười mấy năm, ta xem là không được.”

Nam Cung Dạ Hiên cùng Nam Cung Thừa Phong đều là hắc tuyến đầy đầu, nghĩ thầm này tính gì? Chính sách ai binh trước khi nguy cơ sao? Phải nói, Nguyệt Nha Nhi này rất thông minh a, rất hiểu rõ lợi dụng nhược điểm của người ta nha.

Quả nhiên, Nộn Thảo lập tức chạy vội đi ra, giữ chặt tay Nguyệt Nha Nhi khổ sở nói: “Ngươi… Ngươi đừng nói như vậy a Nguyệt Nha Nhi, vương gia hắn nói… Hắn nói hắn không thích ăn thịt người, cho nên hắn sẽ không giết ngươi, lui một vạn bước nói, cho dù ngươi thật sự chết rồi, ta… Ta sẽ nghĩ biện pháp tìm ngưu ca ca, chỉ cần không phải hồn phi phách tán, hắn nhất định có thể cho ngươi sống lại.”

Nguyệt Nha Nhi ở trong lòng kêu rên: Nộn Thảo a, chúng ta là người khác với động vật a. Động vật các ngươi hết thảy đều là vì ăn, mặc kệ là bò sát hoặc là thực cây cỏ đều hảo, đều là vì ăn phục vụ. Chúng ta nhân loại không phải a, có rất nhiều lý do để bọn họ giết người. Quên đi quên đi, hiện tại không phải lo lắng vấn đề giết người, trông cậy vào hai chủ tử là vô dụng, cũng may vương gia không đem khế bán mình của ta giao cho sát thủ vương gia, coi như ta cũng còn có biện pháp đào tẩu đi.

Mặc kệ nói như thế nào, ở trải qua một màn chia tay khóc lóc đầy nước mắt bịnh rịn quyến luyến, Nguyệt Nha Nhi cuối cùng cũng ngồi trên xe ngựa của Nam Cung Dạ Hiên, lo lắng không yên cùng tuyệt vọng trông vương phủ Nhiễm Trạch dần dần biến mất ở khỏi tầm mắt của mình.

Nam Cung Dạ Hiên dựa vào vách xe ngựa, nghiêng đầu, cánh tay đặt ở trên cái bàn nhỏ phía trước chóng đầu, cũng không nói, chỉ mỉm cười nhìn Nguyệt Nha Nhi, ánh mắt kia sâu giống như hồ nước mùa thu, cũng không biết bao hàm cảm xúc gì.

Nguyệt Nha Nhi bị cái nhìn của hắn dọa sợ, không ngừng nhích mình, chính là mặc kệ nhích tới đâu, tầm mắt của Nam Cung Dạ Hiên cũng như ảnh tùy hình.

“Nói… Nói cho ngươi biết, ta… Ta tuyệt đối không sẽ ngồi chờ chết.”Nguyệt Nha Nhi gắt gao ôm bọc nhỏ trong lòng, đột nhiên quay đầu nói một câu, sau khi nói xong, liền lập tức chôn mặt vào bao trước ngực.

Nam Cung Dạ Hiên khẽ cười một tiếng, thản nhiên nói: “Tốt, ngươi có thể thử xem, dù sao đến vương phủ còn có vài ngày, bổn vương mấy ngày nay thân tại địch quốc, hành động gì cũng phải cẩn cẩn thận thận, thần kinh vẫn căng thẳng, lúc sau lại mã bất đình đề lại đây tìm ngươi, hiện giờ tâm nguyện đã thành, vừa lúc cùng ngươi vui đùa một chút, coi như thả lỏng tâm trạng hoạt động gân cốt.”

Nguyệt Nha Nhi tốn hơi thừa lời xỉ, nghĩ thầm gia khỏa đáng hận này, hắn là đem ta coi như mấy trò đầu gà đấu dế sao? Còn nói gì thả lỏng tâm tình hoạt động gân cốt. Đáng giận, chẳng lẽ lời của ta không có lực sát thương như thế? Nga, cũng phải, hắn là sát thủ vương gia, ta là là một tiểu tư ngay cả giết gà cũng không dám, người ta không đem ta để vào mắt cũng là chuyện bình thường.

Một bên nghĩ như thế, nhưng trong lòng lại oán hận nói: hừ, ngươi không cần kiêu ngạo, chờ đi, tiểu cá chạch cũng có thể trở mình qua sóng to, ngươi cứ việc tự cao tự đại đi, càng tự cao tự đại, cơ hội đào thoát của ta cũng càng lớn, đến lúc đó chính ngươi phải hối hận thôi.

Nghĩ đến chỗ đắc ý, nhưng lại nhịn không được hắc hắc cười ngây ngô ra tiếng. Nam Cung Dạ Hiên ở một bên nhìn biểu tình ngây ngô kia của y, không khỏi mỉm cười, nhưng cũng không quấy rầy.

Bản thân quả thật rất mệt, nhiệm vụ này thật sự quá mức gian khổ, mà Nam Cung Dạ Hiên từ trước đến nay ỷ vào võ nghệ của mình độc lai độc vãng, Hạ Hầu Hiên cho hắn một lần giúp đỡ hắn cũng chưa dùng, một mình xâm nhập địch cảnh, xung quanh địch quốc toàn đại nội cao thủ, cuối cùng trong vòng mười một tháng, có mấy lần đều vào sống ra chết, so với thời gian nguy hiểm này, lúc này mặc dù thập phần mệt mỏi, coi như là thực thoải mái hưởng thụ.

Sau khi hắn hoàn thành nhiệm vụ trở về, Hạ Hầu hiên cùng thái hậu nghe xong quá trình này, mặt đều tái hết. Vừa hận hắn cậy mạnh, lại đau lòng hắn bị chịu nhiều đau khổ, ban cho vô số tự nhiên là không cần nói. Nhưng những tứ đó Nam Cung Dạ Hiên cũng không xem trọng, cái duy nhất hắn để ý là hoàng đế ca ca đem Nguyệt Nha Nhi cho mình, như vậy cho dù đường huynh không tha, cũng không khỏi không nhịn đau bỏ những thứ yêu thích.

Nam Cung Dạ Hiên thân thế phú quý, lại thiên tư hơn người, từ trước đến nay là tùy tâm sở dục làm theo ý mình, cũng rất ít có đồ vật được hắn ưu ái, lại càng không dùng nói tuấn nam mỹ nữ gọi thì đến vẫy tay thì đi này, nội tâm của hắn lãnh khốc, cảm tình mỏng, nam nhân nữ nhân cùng hắn xuân phong nhất độ*, ngày hôm sau gặp lại, cũng không nhất định có thể nhớ đến. So sánh xuống dưới, đối với Nguyệt Nha Nhi trường tình cùng cố chấp, thật sự là chuyện lạ hiếm có, đừng nói Nam Cung Thừa Phong kinh ngạc, ngay cả chính hắn cũng không dám tin tưởng.

_xuân phong nhất độ: hoan ái.

Nhưng đích đích xác xác, hắn quên không được Nguyệt Nha Nhi, quên không được cái gia khỏa đáng yêu khi mới gặp kiêu ngạo xông vào hoa khôi phòng, kêu to hoa khôi đêm nay thuộc về ta, cũng quên không được bộ dáng hận không thề mọc thêm mấy cái chân để chạy trốn khi tên gia khỏa nhát gan này đoán được thân phận của mình. Còn có sau đó khi cùng Nam Cung Thừa Phong đi tìm Nộn Thảo, tiểu đông tây ở trên đường tránh né mình e sợ không kịp, thường thường sẽ lộ ra biểu tình hối hận tận ruột.

Lúc này nhìn Nguyệt Nha Nhi giống như một con nhím nhỏ, lui ở trong góc, chuyển đôi mắt to, không ngừng cảnh giác đánh giá mình, nói vậy lúc này y nhất định là xem mình như đại hôi lang tùy thời sẽ lộ ra răng nanh ăn luôn tiểu dương y đi? Biểu tình kia thật sự là càng xem càng yêu, không liên quan đến tình dục, chỉ là muốn đem y kéo vào trong lòng, hảo hảo ôm lấy y, ngủ một giấc ngon, vậy nhất định là vô cùng hạnh phúc đi.

Nam Cung Dạ Hiên ưỡn người ngáp một cái, cơn gió nhẹ thổi bay màn xe, trong không khí xe lạnh truyền đến hương thơm tươi mát của cây cỏ, quả nhiên vẫn là thích cuộc sống như thế, tuy rằng cũng khích thích như khi làm nhiệm vụ, nhưng chỉ cần Nguyệt Nha Nhi ở bên người, cuộc sống như thế hẳn là cũng thực an bình tốt đẹp đi?

Hắn nhớ tới có lúc ở thời điểm gian khổ cực kỳ, có nhiều lần mình cũng cảm thấy thần tử vong sắp buông xuống, thời điểm muốn hoàn toàn buông tha mọi thứ, trước mắt hắn liền hiện lên bộ dáng của Nguyệt Nha Nhi, nghĩ đến còn có một tiểu mỹ nhân như vậy mà mình không có được, đây là một việc rất không cam lòng a. Nếu như hiện tại mình chết đi, chỉ sợ Nguyệt Nha Nhi ngay cả nước mắt cũng sẽ không rơi một giọt, ngược lại còn may mắn mình không cần bị bán đi.

Nam Cung Dạ Hiên hắn, cho tới bây giờ đều chưa gặp được kẻ dám cự tuyệt sát thủ vương gia, sao có thể cho phép loại chuyện này phát sinh? Chỉ vì ý niệm này trong đầu, đã duy trì Nam Cung Dạ Hiên một lần lại một lần sống còn.

Nhiệm vụ kia, thật là gian đoạn đáng sợ nhất gian khổ nhất trong cuộc đời hắn, may mắn có Nguyệt Nha Nhi, may mắn có đối phương cho hắn một cỗ chấp niệm này, cho nên Nam Cung Dạ Hiên thực may mắn, hắn may mắn mình đã nhận thức Nguyệt Nha Nhi trước, nếu không, Hạ Hầu Hiên chỉ sợ dù muốn nhặt xác cho hắ́n cũng không được.

Gia khỏa kia, lại nghĩ chuyện xấu xa gì đây? Cười quỷ dị như vậy. Nguyệt Nha Nhi lại xê dịch thân mình, tầm mắt cảnh giới chút cũng không dám rời khỏi Nam Cung Dạ Hiên.

Dần dần, cảm xúc cũng có chút mê loạn: hỗn đản, rõ ràng lớn lên đã đẹp như vậy, vì cái gì cười rộ lên cũng đẹp như thế a, rõ ràng là một bộ dáng thanh thản vân đạm phong khinh, nhưng lại có một cỗ tử mị lực đoạt lòng người, khó trách người ta nói bao nhiêu người đều sợ hắn sợ muốn chết, lại vẫn lấy một cái liếc mắt của hắm làm quang vinh, nếu là tán một tiếng, kia quả thực là phải thụ sủng nhược kinh vui vẻ ra mặt.

“Nguyệt Nha Nhi, sao ngươi lại nhìn bổn vương?” Đang mơ mơ màng màng nghĩ, chợt nghe người đối diện mở miệng, trong lòng Nguyệt Nha Nhi cả kinh, ánh mắt mê ly một lần nữa thanh tỉnh.

“Ngươi không biết ánh mắt vừa rồi ngươi nhìn bổn vương có bao nhiêu trần trụi trắng trợn sao, nguyên lai tiểu mỹ nhân của ta mà cũng có lá gan rất lớn đó chứ.” Nam Cung Dạ Hiên thay đổi tư thế, miễn cưỡng nói: “Nếu không phải bổn vương mấy ngày nay thật sự rất mệt mỏi, lại sợ ngươi lần đầu hầu hạ, ở trong xe ngựa quá mức xóc nảy, chỉ sợ bổn vương thật đúng là nhịn không được muốn ngươi ngay tại chỗ.”

Mặt Nguyệt Nha Nhi nháy mắt xấu hổ đến đỏ bừng, nhưng y cũng biết, tại trước mặt vương gia, thẹn thùng là vô dụng, nói không chừng còn có thể làm cho đối phương đột phát thú tính, cho nên đành phải khụ một tiếng, sau đó hất đầu oán hận nói: “Ngươi… Ngươi nói bậy gì? Mệt ngươi vẫn là vương gia, loại chuyện này thế nhưng lại có thể nói ra, ngươi có biết liêm sỉ hay không a?”

Nam Cung Dạ Hiên ha ha cười, vừa muốn nói chuyện, lại càm thấy ngoài xe ngựa có một cỗ sát khí đến gần, hắn lập tức thẳng mình, một bàn tay bất động thanh sắc đặt trên chuôi kiếm.

Nguyệt Nha Nhi bị động tác của hắn hoảng sợ, vừa muốn hỏi, đã thấy Nam Cung Dạ Hiên đem một bàn tay dựng thẳng ở trên môi, ý bảo y đừng lên tiếng.

Không tự chủ được, tâm Nguyệt Nha Nhi liền khẩn. Thời gian y cùng Nam Cung Dạ Hiên ở chung cũng không dài, nhìn thấy đều là sắc mặt vui cười vô lại của đối phương, chưa bao giờ nghĩ đến khi hắn thật sự nghiêm túc, thậm chí có khí thế kinh người như thế. Lập tức trong lòng thầm than một tiếng, thầm nghĩ sát thủ vương gia hàng đầu quả nhiên không phải xạo, khó trách người trong giang hồ nhắc đến hắn đều biến sắc.

Cao thủ, đây tuyệt đối là cao thủ. Nam Cung Dạ Hiên không tự kìm hãm được đưa tay nắm thật chặt, hắn có thể cảm giác được người ở ngoài xe đang chờ đợi cơ hội tốt nhất, đích xác, cùng với sát thủ vương gia đối chiến, không cẩn thận vạn phần, cũng chỉ có kết cục bị phân thây.

Nguời đánh xe ở bên ngoài tựa hồ cũng cảm nhận được bất an, cất nhanh vó ngựa, xe ngựa trong nháy mắt xóc xẩy, Nguyệt Nha Nhi bị nghiêng về một phía.

Cùng lúc đó, Nam Cung Dạ Hiên cũng cảm giác được ngườ ngoài xe cuối cùng cũng có hành động, nhưng mà làm hắn ngoài ý muốn chính là, đối phương cũng không phải đối với mình phát động công kích, đối tượng hắn công kích, dĩ nhiên là Nguyệt Nha Nhi ở đối diện.

Dưới tình thế cấp bách, Nam Cung Dạ Hiên thân thủ lôi kéo, động tác kia so với tia chớp còn nhanh hơn, trong chớp mắt, cả người Nguyệt Nha Nhi đều bị hắn kéo vào trong lòng, mà cùng lúc với động tác này, là một mũi kiếm đen nhánh đâm vào trong xe.

“A…” Nguyệt Nha Nhi xoay người, nhìn đoạn mũi kiếm kia, không khỏi mặt mũi trắng bệch, không đợi kịp phản ứng, Nam Cung Dạ Hiên đã từ trần xe phi thân ra, toàn bộ trần xe đều bị hắn chàng thành một cái động lớn.

Xe ngựa lúc này đang chạy trên quan đạo, trời thì đổ mưa dầm liên miên, trên đường ngay cả một bóng người đều nhìn không thấy, màn mưa nếu như mành, xuyên thấu qua cái động lớn trên trần xe, loáng thoáng có thể nhìn thấy hai bóng người đang tung bay quanh xe ngựa. Nguyệt Nha Nhi theo Nam Cung Thừa Phong mười năm, cũng không thấy tận mắt chứng kiến trường hợp đánh nhau. Lập tức ký cảm thấy kinh hồn táng đảm, lại cảm giác hai cái bóng người đang triền đấu bên nhau thật sự cực kỳ đẹp mắt, bởi vậy nhưng lại nhịn không được xem đến ngây người.

Đột nhiên, hai cái bóng người đột nhiên tách ra. Nguyệt Nha Nhi chợt nghe có người dùng giọng điệu đông cứng rất kỳ quái nói: “Hảo công phu, ngươi là ai?”

“Ngươi là ai? Xem thân thủ các hạ, nên từ Tây Vực hoặc Ba Tư mà đến, bổn vương cùng võ lâm Tây Vực chưa từng có liên quan, mà ngươi lại không biết thân phận bổn vương. Người trong xe, bất quá là một tiểu tư của bốn vương, các hạ là không phải nhận lầm người rồi?”

Đây là thanh âm trầm ổn của Nam Cung Dạ Hiên. Nguyệt Nha Nhi không khỏi lại là lắp bắp kinh hãi, nghĩ thầm sát thủ vương gia đối với đối thủ sao lại khách khí như thế, tất nhiên là người này đặc biệt không dễ chọc, hắn mới không muốn cùng đối phương kết hạ lương tử*, bằng không lấy cá tính sợ phiền toái không đến tìm hắn của hắn, lúc này sớm hưng phấn ngửa mặt lên trời thét dài.

_ kết hạ lương tử: bắt nguồn từ truyện Lương Sơn Bá Trúc Anh Đài, túm gọn 2 chữ: kết bạn hoặc kết thù.

Người nọ cũng không nói chuyện, qua nửa ngày, bỗng nhiên nói: “Có người đến đây, ta phải giết y, bằng không sẽ không bỏ qua.” Nói xong, Nguyệt Nha Nhi chỉ thấy bóng người ngoài động chợt lóe, bỗng nhiên không thấy.

Qua sau một lúc lâu, Nam Cung Dạ Hiên mới lại nhớ tới trong xe ngựa, lúc này bởi vì cái động lớn kia, chỗ ngồi trong xe đều bị ướt. Nguyệt Nha Nhi thấy sắc mặt hắn không tốt, cũng không dám nói chuyện, chính là ôm bọc nhỏ của mình cảnh giác ngồi ở góc sáng sủa.

“Không chạy đi, tìm gia khách điếm nghỉ ngơi.” Nam Cung Dạ Hiên đối với mã phu phân phó, chỉ chốc lát sau, xe ngựa lại bắt đầu tiến lên.

Nam Cung Dạ Hiên chú mục nhìn Nguyệt Nha Nhi, cau mày, Nguyệt Nha Nhi bị nhìn đến trong lòng sắp mọc lông, đang tự hỏi có nên đi ra ngoài xe ngựa khảo nghiêm một chút gió táp mưa sa, cũng tốt hơn ở trong này bị gia khỏa này nhìn chăm chú. Còn không chờ di động thân mình, chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên hỏi một câu nói: “Nguyệt Nha Nhi, ngươi có cừu gia lơi hại gì sao?”

Nguyệt Nha Nhi sửng sốt, chớp chớp mắt to, ngơ ngác nói: “Cừu… Cừu gia? Đây không phải là chỉ có thứ chỉ có ngươi mới có sao? Nguyệt Nha Nhi ta làm nô mười tái, tính cách thuần phác thiện lương, không phải ta khoe khoang, người cùng ở với ta, chưa từng trách móc ta nửa chữ, không tin ngươi trở về Nhiễm Trạch vương phủ hỏi thăm hỏi thăm…”

Nam Cung Dạ Hiên vốn là đầy bụng tâm sự, cũng bị y chọc cho nở nụ cười. Lắc đầu nói: “Ngươi nhớ kỹ lại xem, ca ca kia của ta cũng không phải người tốt gì, có phải khi hắn chiếm lấy bãi cỏ người ta, ngươi cũng theo làm xằng làm bậy cáo mượn oai hùm…”

Không đợi nói xong, chỉ thấy mặt tiểu mỹ nhân đối diện đều tức giận đến đỏ cả lên, căm giận nói: “Uy, ngươi nghĩ rằng vương gia chúng ta là cũng giống ngươi sao? vương gia chúng ta hữu tình có nghĩa nhân đức nhiều mặt, cho dù thu mua bãi cỏ, trừ phi là hạng người thương thiên hại lí sưu cao thế nặng, bằng không chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, chỗ nào giống ngươi?”

“Ta?” Nam Cung Dạ Hiên bị y chọc tức đến nhất thời quên hết việc chính, hừ một tiếng nói: “Ta xảy ra chuyện gì? Nguyệt Nha Nhi ngươi đừng quên, cho dù là ta đem ngươi cướp về, cũng là dưới sự cho phép của vị chủ nhân có tình có đức đầy nhân nghĩa kia mới có thể đoạt được ngươi. Rõ ràng đều là cá mè một lứa, đến miệng ngươi ta lại biến thành sói, hắn lại là một con chó thật thành trung nghĩa lưỡng toàn.”

“Phi phi phi, ai nói gia của chúng ta là chó?” Nguyệt Nha Nhi trợn mắt trừng Nam Cung Dạ Hiên, sau đó sắc mặt lại ảm đạm, bĩu môi nói: “Tuy rằng thái độ của gia nhà chúng ta ở chuyện của ta biểu hiện rất lãnh huyết, nhưng hắn đối ta bất nhân, nhưng ta không thể đối với hắn bất nghĩa a.”

“Đừng ở chỗ này biểu hiện trung tâm, ngươi cho là chủ tử nhà các ngươi còn có thể đi theo sau xe ngựa nghe lén sao?” Nam Cung Dạ Hiên bĩu môi, chợt nhớ tới chính sự, lại nghiêm mặt nói: ”Đúng rồi, cũng tại ngươi nói linh tinh, làm ta quên luôn câu định nói, ta hỏi ngươi, chính là chính ngươi, có kết qua cừu gia lợi hại nào không? Ừ lúc nhỏ tới giờ.”

Nguyệt Nha Nhi tuy hơi mơ hồ nhưng một mực chắc chắn nói: “Không có, ta trước đây là một đứa trẻ ngoan, nào giống với bọn vương gia vô pháp vô thiên các ngươi, ta là đứa nhỏ người nghèo, từ nhỏ đã biết làm lụm.” Y gặp sắc mặt Nam Cung Dạ Hiên không tốt, cũng chỉ có thể thu lời nói khoe khoan lại, tái hừ một tiếng nói: “Dù sao ta không có, không có chính là không có.”

“Nguyệt Nha Nhi, ngươi đừng gạt ta, đây là đại sự liên quan tới tánh mạng ngươi. Ta vốn không muốn nói cho ngươi biết, nhưng là ngươi cũng đã nghe được lời người nọ nói phải không? Ngươi cẩn thận ngẫm lại, ngươi cảm thấy được hắn là nhằm vào ta mà tới sao?”

Nguyệt Nha Nhi không chút nghĩ ngợi liền thốt ra mà ra nói: “Đương nhiên là nhằm vào ngươi, nào có thể lại nhằm vào ta?” Hắn nói xong, nhìn thấy Nam Cung Dạ Hiên cười lạnh, không khỏi cảm thấy có chút hết hồn, thầm nghĩ chẳng lẽ thật là nhằm vào ta mà tới?

Y cẩn thận nhớ lại lời người nọ nói với Nam Cung Dạ Hiên, sau đó sắc mặt liền trở nên càng ngày càng tái nhợt, đúng vậy, Y nhớ rõ người kia đích xác hỏi qua Nam Cung Dạ Hiên là ai, cho thấy hắn không biết Nam Cung Dạ Hiên, cũng không phải nhắm vào hắn.

Hơn nữa hắn còn nói quá: “Ta phải giết y.” Trên xe này trừ bỏ Nam Cung Dạ Hiên cùng mình, chỉ còn lại một cái xa phu bình thường, Nguyệt Nha Nhi nhìn tên xa phu tóc trắng xóa, lưng còng, thường thường khụ thượng vài tiếng, cuối cùng tuyệt vọng phát hiện, người nọ xác thật là nhằm vào mình.

“Ta… Hắn tại sao muốn giết ta a? Ta… Ta chưa làm chuyện xấu gì, không có giết cha của hắn không có giết mẹ hắn không cướp đi lão bà hắn hại chết con hắn, hắn… Hắn làm gì muốn giết ta chứ? Bằng… Bằng gì a? Trên đời này không có thiên lý sao?”

Nguyệt Nha Nhi không khống chế được, y cảm thấy vạn phần ủy khuất. Nước mắt lưng tròng nhìn Nam Cung Dạ Hiên lên án: “Ta… Ta từ nhỏ đến lớn, ngay cả một con gà cũng chưa giết qua, thấy con kiến qua sông, ta còn lấy một mảnh lá cây đưa nó qua đi, hắn… Hắn tại sao muốn giết ta a?”

Nam Cung Dạ Hiên bị câu nói đưa kiến qua sông của Nguyệt Nha Nhi chọc cười. Tiến lên ôm vòng eo mảnh khảnh của tiểu mỹ nhân, hắn cười ha hả nói: “Bảo bối nhi, ngươi sợ gì? Không phải còn có ta sao? Yên tâm, ta sẽ bảo vệ ngươi, liều cả tánh mạng cũng muốn bảo hộ ngươi chu toàn.”

“Ngươi… Ngươi cũng đâu có chỗ nào tốt hơn tên kia a.” Nguyệt Nha Nhi cuối cùng tỉnh ngộ lại, từ trong lòng Nam Cung Dạ Hiên ngẩng đầu, than thở nói: “Người nọ là một lão hổ, ngươi chính là một con lang, ô ô ô, ta rất xui xẻo, phía trước là lang mặt sau là hổ, ta… Ta liền trở về tìm gia cùng Nộn Thảo tốt lắm, ở vương phủ mười năm đều bình an vô sự, đi theo ngươi liền xui xẻo.”

Nam Cung Dạ Hiên vừa nghe, trong lòng lập tức nhảy dựng, nghĩ thầm cái này không được, ta cũng không thể để Nguyệt Nha Nhi cảm thấy “Ta là môi tinh” a, vốn y đối với ta đã có ấn tượng không tốt, thêm cái chết tiệt này nữa không phải hạ xuống đáy cốc luôn sao?

Hắn vốn cũng rất muốn trợ giúp Nguyệt Nha Nhi điều tra rõ động cơ mà người Tây Vực kia muốn giết y, nay mang theo cái danh chết tiệt kia lại càng phải điều tra rõ ràng. Cũng may chĩ đi trong chốc lát sau, lại tới một thôn trân, sau khi Nam Cung Dạ Hiên vào trong một khách điếm, liền lập tức phái xa phu quay về Nhiễm Trạch vương phủ đưa một phong thơ, chủ yếu là hỏi thăm thân thế Nguyệt Nha Nhi.

Bởi vì rời đi Nhiễm Trạch Trạch vương phủ cũng không lâu, cho nên xa phu ra roi thúc ngựa, tới buổi chiều đã trở lại. Đưa cho Nam Cung Dạ Hiên một phong thơ, nói là Nam Cung Thừa Phong hồi âm.

Nam Cung Dạ Hiên mở thư ra, Nguyệt Nha Nhi cũng vội vàng nghía qua, nói đùa, đây chính là chuyện liên quan tới tánh mạng của mình mà.

Nam Cung Dạ Hiên ở trên tín nói: khi Nguyệt Nha Nhi mới vừa bị bán vào vương phủ, có chút ngơ ngác, ngay cả mình tên gì cũng không biết, người nhà nói y từ trên một bụi cỏ ngã xuống vách núi, cho nên người có chút choáng váng. Vốn quản gia không cần hắn, nhưng mà khi đó Nam Cung Dạ Hiên đã hơn mười tuổi, đối với một số việc của quý tộc cũng đã có khái niệm mông mông lung lung, thấy Nguyệt Nha Nhi lớn lên thanh tú, liền lưu ở bên người, về sau y mới chậm rãi bình thường trở lại, ngay cả cái tên Nguyệt Nha Nhi này cũng là do Nam Cung Dạ Hiên cho, người nhà của y đã bán dứt y, sau đó cũng không thấy xuất hiện.

Nguyệt Nha Nhi nhìn nhìn liền khó chịu, gục đầu xuống nói: “Cha mẹ ta tất nhiên là đem ta trở thành gánh nặng, sau khi bán ta xong, bọn họ mượn tiền đến nơi khác, nhiều năm như thế, đã đem ta bỏ quên ở nơi này…” Y nói nói xong liền cảm thấy thật thương cảm.

Nam Cung Dạ Hiên lần này không có ôm y, mà là kéo một bàn tay y, đặt ở trong lòng bàn tay nắm, một bên tiếp tục xem thư, Nam Cung Dạ Hiên nói Nguyệt Nha Nhi ở trong phủ mười năm, chưa bao giờ xảy ra loại chuyện này, cho dù ra ngoài thậm chí đi xa, cũng không có chút khác thường, chuyện này thật sự là không thể tưởng tượng.

Tin cuối cùng, Nam Cung Thừa Phong cũng nói: hay là ngươi cùng Nguyệt Nha Nhi trời sinh bát tự tương khắc, nếu là như vậy, vẫn là nhanh chóng đưa y đuổi về cho thỏa đáng.

Nam Cung Thừa Phong vội vàng phun vài ngụm nước miếng lên bức thư, sau đó vò nó thành một cục ném ra ngoài cửa sổ, Nguyệt Nha Nhi đang chìm trong thương, cũng không chú ý tới động tác của hắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.