Đứng trước ngôi biệt thự hoang tàn đổ nát, Man Cảnh Ân nhếch môi cười lạnh lùng.
Đây là lần thứ hai hắn xuất hiện ở nơi này, còn nhớ lần đầu là lúc mười tuổi, Kiến Ngụy tổ chức tiệc, hắn ta mời Man cha đến dự, cha hắn lúc đó là Lão Đại, đương nhiên không từ chối.
Ngôi biệt thự ngày nào xa hoa tráng lệ, giờ chỉ còn một mảnh tồi tàn, mái ngói đổ nát, cánh cổng chính ngã xập dưới đất, trên tường loang lỗ vết máu cùng vết đạn bắn chi chít.
Man Cảnh Ân liếc sơ qua biệt thự, sải bước dài vào bên trong, theo sau có Chấn Phi cùng một số thuộc hạ khác.
Đi thẳng vào đại sảnh, đồ đạc bừa bộn, những chiếc bình sứ quý giá bể nát dưới nền gạch trắng tinh, những bức tranh đắc tiền bị hủy hoại nghiêm trọng. Căn biệt thự giờ đây chẳng khác nào bãi phế thải.
Man Cảnh Ân phất tay ra lệnh, bọn thuộc hạ biết nên làm gì, mọi người bắt đầu tản ra tìm kiếm, riêng Man Cảnh Ân và Chấn Phi cùng vài tên thuộc hạ đi thẳng lên tầng trên.
“ Đây là phòng ngủ chính của Kiến Ngụy.”
Chấn Phi dẫn Man Cảnh Ân đến phòng ngủ chính, nơi này cũng không thua gì bãi rác công cộng.
Man Cảnh Ân nhìn xung quanh, phất tay bảo bọn họ tìm kiếm, Chân Phi bên cạnh lên tiếng.
“ Lão đại, mọi thứ hỗn loạn như vậy, rất khó tìm bản danh sách kia, chúng ta vẫn nên tìm Kha Nhi, cô ta trước sau cũng khai ra thôi.”
“ Cảnh sát không có động tịnh gì sao?”
Man Cảnh Ân không trả lời câu hỏi của Chấn Phi, điều hắn muốn biết là vì sao cảnh sát không có hành động gì lớn? một trong hai Lão Đại thiệt mạng, bọn họ mắt nhắm mắt mở, lẽ nào muốn hắn hưởng lợi.
“ Năm ngày trước, cảnh sát đã phong tỏa nơi này nhưng không tìm được thứ gì họ muốn, hơn nữa chỉ còn lại một đống tro tàn, bọn họ không muốn lãng phí thời gian nên đã thu đội, hiện tại đang điều tra các chi nhánh dưới tay Kiến Ngụy.”
Chấn Phi chậm rãi giải thích. Việc cảnh sát thu tay cũng dễ dàng cho bọn họ tìm kiếm, tuy nơi đây đã trở thành một mớ hỗn độn nhưng bọn họ nhiều người như vậy, không tin sẽ tìm không ra.
“ Gâu, gâu, gâu …”
“ Đứng lại.”
Một tiếng chó sủa vang lên, kèm theo phía sau là một tên thuộc hạ vội chạy tới. Man Cảnh Ân nhíu mày nhìn con chó trắng dưới chân mình, nó ngồi xổm xuống, vẩy đuôi, thè lưỡi nhìn hắn.
Tên vệ sĩ thấy vậy, vội xách cổ con cho, kính cẩn nói với Man Cảnh Ân.
“ Ông chủ, tôi sẽ xử lý ngay.”
“ Khoan đã.”
Tên vệ sĩ vừa đi thì Chấn Phi lên tiếng ngăn cản, ngay sau đó hắn cầm theo một khung hình đưa trước mặt Man Cảnh Ân.
“ Con chó này là của cô ta.”
Man cảnh Ân nhìn khung ảnh, mặt không đổi sắc. Trong khung ảnh, một cô gái vận váy trắng ngồi trên xích đu, trong tay ôm con chó trắng như tuyết, vẫn là khuôn mặt không cảm xúc.
“ Gâu, gâu, gâu …”
Lại một tiếng sủa um trời, ZERO từ khi nào thoát ra khỏi tay tên thuộc hạ, lại chạy đến bên chân Man Cảnh Ân, vẫn giữ động tác của chú chó ngoan ngoãn nhìn Man Cảnh Ân.
Mũi chó đương nhiên thính hơn mũi người, lý do ZERO cứ chạy tới chỗ Man Cảnh Ân, vì từ trên người hắn, ZERO có thể ngửi thấy mùi của Kha Nhi, tuy rất nhạt nhưng sống chung bao nhiêu năm, ZERO không thể nào lầm được.
Man Cảnh Ân nhìn con chó hồi lâu vẫn không lên tiếng, cho đến khi …
“ Lão đại, chúng tôi không tìm được.”
Một tên thuộc hạ từ ngoài đi vào cung kính nói. Ngôi biệt thự này, bọn họ đã lật tung lên hết, chỉ thiếu điều chưa bứng gốc của nó mà thôi, nhưng bản danh sách gì đó thật không tìm ra, bọn họ đành bất lực chịu phạt.
“ Đi.” – Quăng ra một chữ, Man Cảnh Ân đi ra cửa nhưng chợt dừng lại.
“ Đem nó đi.”
Chấn Phi và tên thuộc hạ tìm được ZERO liếc nhìn nhau một giây, sau đó ôm ZERO đi khỏi biệt thự.
…………………………………
Dạ Thự
Trong căn phòng tối đen, Kha Nhi nằm dưới nền gạch lạnh lẽo, đôi mắt đang nhắm từ từ hé mở, nhìn xung quanh vẫn chỉ một màu đen tối, tuy có cửa sổ nhưng ánh nắng lọt vào không được bao nhiều, cô mệt mỏi ngồi dậy.
Đêm qua không ngoài dự đoán, cô bị sốt cao nhưng Cedric đã cho cô thuốc uống nên không đến nỗi nào.
Nhìn lại trên người, chiếc áo khoác đã biến mất, có lẽ hắn sợ Man Cảnh Ân bất chợt đến kiểm tra nên hắn đã lấy đi mất … hừm, Cedric cũng có lúc sợ sao? cô nghĩ ngoài cô ra, hắn sẽ không cúi đầu trước kẻ khác, xem ra Man Cảnh Ân cũng không phải loại dễ chọc.
Đang suy nghĩ bâng quơ, cánh cửa sắt mở ra, Man Cảnh Ân vẫn một thân Âu phục đen đi vào. Kha Nhi nhìn hắn, âm thầm đánh giá xem vì sao Cedric lại kính nễ tên này.
Nhìn tới nhìn lui cô cũng chỉ có hai từ đối với hắn “ Nguy hiểm.”, cô không thích đánh giá bên ngoài, chỉ thích nhìn vào mắt đối phương, vì đó là yếu điểm của họ.
Kiến Ngụy và Man Cảnh Ân cùng có đôi mắt màu xanh lục, trong mắt Kiến Ngụy cô nhìn thấy kiêu ngạo, giảo hoạt, còn có chút âm hiểm. Man Cảnh Ân thì khác, trong đó chỉ có thù hận.
Thường những kẻ chỉ có thù hận trong mắt rất nguy hiểm, vì họ làm việc rất độc đoán, thủ đoạn ác độc, ngay cả bản thân cũng không ngoại lệ.
Một người như Man Cảnh Ân trong mắt có thù hận nhưng bề ngoài không thể thấy điều đó, mọi người có thể chỉ thấy hắn kiêu ngạo, bá đạo, coi thường mạng người, … nhiêu đó cũng đủ thấy hắn che dấu rất giỏi, mà thường những người như thế rất nguy hiểm, ở bên cạnh hắn chẳng khác nào ở gần sói.
“ Gâu, gâu, gâu …”
Kha Nhi bị tiếng chó sủa làm cho giật mình, khi cô nhìn lại thì thấy ZERO từ ngoài cửa chạy tới nhào vào lòng cô, ZERO thấy Kha Nhi như thấy khúc xương, nó ra sức liếm hết mặt Kha Nhi khiến cô thấy ngứa.
Nhìn thấy cảnh này, Man Cảnh Ân nhếch môi cười, lạnh lùng lên tiếng.
“ Xem ra con chó này rất quan trọng với cô.”
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, lại nhìn ZERO gật đầu phủ nhận.
Man Cảnh Ân nhíu mày, muốn nói gì đó thì thấy Kha Nhi ấn cái nút trên mặt dây đeo cổ hình khúc xương của ZERO, mặt dây xuất hiện lỗ nhỏ, một con chip bé xíu đi ra, Kha Nhi lấy nó rồi đứng dây chậm rãi đi tới trước mặt Man Cảnh Ân, đưa cho hắn.
Man Cảnh Ân nhìn Kha Nhi, lại nhìn con chíp nhỏ, ánh mắt khó hiểu nhưng sau một giây đã rõ. – “ Nó là bản danh sách?”
Kha Nhi vẫn giữa vẻ mặt không cảm xúc, gật đầu phủ nhận. Man cảnh Ân đầy nghi vấn nhận con chíp, nhìn Kha Nhi hồi lâu, hắn chợt nhớ đến lời nói của Kiến Ngụy trước khi chết.
“ Kha Nhi, sau này không có tôi bên cạnh … em hãy tự săn sóc bản thân … Cảnh Ân sau này sẽ là chủ nhân của em … em phải nghe lời nó giống như em đã từng nghe lời tôi vậy … có biết không?”
Nghĩ đến chuyện đó, hắn cho rằng Kiến Ngụy lúc đó tinh thần không tỉnh táo nên nói xằng bậy, mà cho dù Kha Nhi có năng lực gì thì hắn cũng không cần, cô ta là người đàn bà của Kiến Ngụy, hơn nữa lại là kẻ thiểu năng, hắn không có hứng thú.
Lạnh lùng nhìn Kha Nhi, hắn muốn xem thử có phải cô sẽ vâng lời hắn như lời Kiến Ngụy nói hay không, hắn lạnh giọng.
“ Cởi đồ ra.”
Một lời vừa dứt, Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ phía sau giật mình. Tuy không phải lần đầu thấy Lão Đại đối với phụ nữ như vậy, nhưng đây là người đàn bà của Kiến Ngụy, tuy ông ta đã chết nhưng không lẽ Kha Nhi dễ dàng nghe lời Lão Đại hay sao?
Nhưng Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ đã sai lầm, bởi động tác tiếp theo của cô khiến cho bọn họ hóa đá tại chỗ.
Kha Nhi nhìn Man Cảnh Ân, lại nhìn Chấn Phi cùng bọn thuộc hạ phía sau, tuy từ trước đến giờ cô chỉ cởi đồ trước mặt Kiến Ngụy nhưng giờ Man Cảnh Ân là chủ nhân của cô, nên cô phải nghe lời, mà mấy người phía sau thì …
Bàn tay trắng nõn mịn màng đưa đến dây áo, chỉ một động tác nhẹ nhàng, chiếc váy trắng tinh khiết trược xuống, để lộ thân hình kiều diễm trước mặt mọi người, đôi hồng đào đầy đặn trong lớp áo lót gen trắng, nơi tư mật bị che lại bởi chiếc quần lót trắng tinh nhưng với dáng vẻ hiện giờ vẫn khiến người chứng kiến phải phun máu mũi.
Lúc này đây, Man Cảnh Ân cảm thấy phía dưới bổng nhiên nóng lên, khó chịu ngứa ngáy lạ thường nhưng hắn biết đó là gì. Mày nhíu lại, hừ lạnh.
“ Hừm, thì ra đây là lý do Kiến Ngụy có thể vì cô mà chết, hắn ta thích loại phóng đãng như vậy sao? … chậc, chậc, vì muốn sống mà cô chịu nghe lời như vậy, nếu tôi bảo cô ngủ với đám thuộc hạ của tôi, cô cũng đồng ý?”
Kha Nhi không biết Man Cảnh Ân đang sỉ nhục mình, vì từ trước đến giờ cô chưa bị người khác dùng những từ ngữ đó nói chuyện với mình, nên cảm giác vẫn thấy vô vị.
Nhưng nghe hắn bảo muốn cô ngủ chung với đám thuộc hạ, trong lòng có chút không vui, thế nhưng cô vẫn gật đầu chấp nhận, ai biểu Man cảnh Ân là chủ nhân của cô làm gì, hơn nữa ngủ chung thì có sao?
Vì là ông nói gà, bà hiểu vịt nên câu chuyện trở nên ngớ ngẩn, thế nhưng cái gật đầu của Kha Nhi khiến Man Cảnh Ân tức giận. Hắn nhìn cô lạnh lùng, quát lạnh.
“ Đi theo tôi.”
Chuyện bây giờ là phải xem được danh sách, con chíp này chắc chắn có mật mã nên hắn cần cô ta giúp, còn chuyện giải quyết vấn dề sinh lý, hắn sẽ tìm Hải Miên,. Còn Kha Nhi, nếu cô ta nghe lời như vậy, hắn sẽ chơi chết cô ta, để xem cô ta ngoan ngoãn đến nhường nào.
Kha Nhi không do dự đi theo Man Cảnh Ân, nhưng được vài bước thì Chấn Phi hắng giọng. Man Cảnh Ân nhíu mày quay đầu lại nhìn, thấy Kha Nhi chỉ mặt đồ lót đi theo sau hắn, Hắn tức giận quát.
“ Còn không mặc quần áo.”
Lần đầu trong đời, hắn mất khống chế trước mặt đám thuộc hạ chỉ vì một cô gái, nhưng không thể trách hắn, Kha Nhi quả thật có thể khiến người khác phát điên, cho dù cô ta nghe lời đến đâu cũng phải biết có chừng mực chứ? nhưng cô ta giống như đứa bé, không biết cái gì đúng, cái gì sai.
Man Cảnh Ân nào biết, Kha Nhi sống chúng với Kiến Ngụy từ lâu, chuyện lõa thể trước mặt Kiến Ngụy cũng là chuyện bình thường, giờ chỉ là bộ đồ lót thì có sao đâu? tuy có không ít người chứng kiến, nhưng Man Cảnh Ân nói sao cô phải nghe vậy, vì đó là duy nguyện của Kiến Ngụy, xem Man Cảnh Ân như Kiến Ngụy mà tuân lệnh.
Kha Nhi tuy khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn mặc lại chiếc váy, trong lòng có chút bài xích với Man Cảnh Ân, Kiến Ngụy lúc trước không hề la mắng cô, nếu lần nước hắn tra khảo cô thì cô có thể xem như mấy lần Kiến Ngụy bảo cô luyện tập nhưng Kiến Ngụy chưa hề la mắng cô.
Vì thái độ của Man Cảnh Ânh rất tệ nên trong lòng Kha Nhi cho rằng Man Cảnh Ân là người thô lỗ, mà cái người thô lỗ này lại là chủ nhân của cô nên cô chỉ có thể nhịn.
Nhưng sự kiện thô lỗ này càng tăng cao, bởi hai người không có chung tiếng nói, không có chung suy nghĩ, nên sau này mỗi lẫn Kha Nhi ở bên Man Cảnh Ân, hắn chỉ có tức giận, phẫn nộ, chỉ còn thiếu điều còn chưa bóp chết cô mà thôi.
………………………..
Thư Phòng.
Man Cảnh Ân ngồi xuống chiếc ghế da sau bàn làm việc, hắn mở máy tính lên, liếc nhìn Kha Nhi đứng đó, lạnh giọng ra lệnh.
“ Lại đây mở con chíp này lên.”
Kha Nhi gật đầu, cô đi đến bên cạnh Man Cảnh Ân, rất tự nhiên ngồi lên đùi hắn. Man Cảnh Ân sửng sốt, ngay sau đó đầu đầy vạch đen, mạnh tay hất ngã Kha Nhi xuống nền gạch lạnh lẽo.
Kha Nhi có cảm giác mông ê, nhìn Man Cảnh Ân khó hiểu, cô đã làm sai điều gì chăng?
Kha Nhi nào biết, cô ở bên Kiến Ngụy thì hành động vừa rồi là bình thường nhưng đối với Man Cảnh Ân là bất bình thường.
Man Cảnh Ân siết chặt tay, cố gắng không giết chết Kha Nhi ngay tại đây, người hắn phát ra hàn khí, giọng điệu như ác quỷ từ địa ngục.
“ Nếu không phải cô có thể mở mật mã, tôi đã đem tiện nhân như cô ném cho bọn người dưới tầng hầm Ảo Cư, cho chúng chơi chết cô rồi, đừng nên khiêu khích tôi một lần nào nữa, sau này còn dám làm vậy thử xem.”
Lời cuối cùng, hắn như nói từ kẽ răng, Kha Nhi lần dầu có cảm giác toát mồ hôi lạnh, sống lưng rét lạnh làm cô rùng mình một cái. đọc chương mới nhanh nhất tại.
Chấn Phi từ đâu kéo một chiếc ghế nhỏ để Kha Nhi ngồi đối diện Man Cảnh Ân, nhìn Kha Nhi, lạnh nhạt nói.
“ Cô ngồi đây.”
Kha Nhi không nói lời nào đi đến ghế ngồi xuống, ngón tay mảnh khảnh đánh lên bàn phím, vẻ mặt tuy không có cảm xúc gì nhưng lại khiến người ta có cảm giác cô rất nghiêm túc khi làm việc.
Không gian im lặng, chỉ có tiếng đánh máy vang lên. Man Cảnh Ân nhìn vào màn hình, máy tính của hắn đã kết đối với máy tính của Kha Nhi, nên cô làm gì hắn đều biết được.
Nhìn qua dãy số liệu khá phức tạp nhưng chỉ cần có mật mã, mọi dữ liệu cần thiết nhanh chống hiện ra, điều hắn khó hiểu là vì sao chỉ có một mật mã?
“ 0809 là gì?”
Nghe Man Cảnh Ân hỏi, Kha Nhi nãy giờ nghiêm túc làm việc ngước mắt nhìn. Suy nghĩ một chút, cô tự tiện lấy tờ giấy trên bàn của Man Cảnh Ân, cùng cây bút hắn thường dùng, viết ra lý do.
Man Cảnh Ân lấy tờ giấy xem, hàng chữ rất đẹp, ngay ngắn chỉnh tề, cách viết như vậy giống đàn ông hơn là con gái, nhưng xem có chút quen mắt, hình như hắn đã thấy chữ viết này ở đâu rồi.
Chỉ một tia lóe qua mắt, Man Cảnh Ân đã nhận ra đây là chữ viết của Kiến Ngụy. Nhìn Kha Nhi vẫn tập trung vào máy tính, hắn bắt đầu hiếu kỳ về cô, xem ra hắn cần tìm hiểu thật kỹ xem cô ta còn thứ gì mà hắn không biết.
Nhìn lại tờ giấy, thì ra 0809 là ngày sinh của cô. Kiến Ngụy lấy sinh nhật của cô làm mật mã cho danh sách quan trọng như vậy, hắn không còn nghi ngờ gì nữa, Kiến Ngụy xác thực rất xem trong Kha Nhi. Rốt cuộc người đàn bà này có gì khiến Kiến Ngụy coi trọng?
Man Cảnh Ân chăm chú nhìn Kha Nhi mà ngay cả hắn cũng không biết mình đã nhìn cô bao lâu rồi, cho đến khi …
Kha Nhi giải mã xong, cô xoay máy tính cho Man Cảnh Ân xem, thấy hắn cứ nhìn mình, tuy khó hiểu nhưng cô không phản ứng, đôi mắt hổ phách trong veo đối mắt với đôi mắt màu lục.
Hai người cứ thế nhìn nhau rất lâu. Chấn phi cảm thấy không ổn, hắn lại hắng giọng cắt đứt cảnh “ liếc mắt đưa tình” này.
Man Cảnh Ân liếc Chấn Phi, nhìn về phía màn hình, không ngẩng đầu nhìn Kha Nhi, chỉ lạnh lùng hỏi.
“ Tất cả đều nằm trong này.”
Nhưng không ai trả lời hắn, hắn khó chịu ngước nhìn, thấy Kha Nhi gật đầu, hắn lại nổi điên, vì thế quát lớn.
“ Đi ra ngoài.”
Kha Nhi rất phối hợp đứng dậy đi ra ngoài, cũng không quay đầu nhìn một cái. Chấn Phi thở dài, không biết giữ Kha Nhi ở lại là phúc hay họa?
Chấn Phi đi tới chỗ Man cảnh Ân, cung kính hỏi. – “ Lão đại, ngài tính xử lý bọn họ ra sao?”
“ Những kẻ trong đây tuy không có tiếng tâm gì nhưng nếu bọn chúng hợp lại thì thế lực không nhỏ, đợi Hàn về, chúng ta sẽ bàn bạc lại.”
Man Cảnh Ân đột nhiên im bặt, Chấn Phi nhìn hắn chỉ thấy hắn mới đầu là sửng sốt, sau đó là nụ cười âm hiểm chết người.
“ Thật không nghĩ, Jack cũng nằm trong này.”
Chấn Phi giật mình, Jack không phải mới hợp tác làm ăn với bọn họ sao? giờ lại nằm trong bản danh sách, không lẽ là cái bẫy?
“ Đây sẽ là mục tiêu đầu tiên.”
Chấn Phi chưa kịp lên tiếng thì Man Cảnh Ân đã nói trước. Do dự giây lát, hắn dò hỏi. – “ Nhưng thế lực của Jack không nhỏ?”
“ Cậu nghĩ người tôi đào tạo là hàng phế thải sao?” – Man Cảnh Ân khinh thường nói.
Thế lực của Jack thật không nhỏ, hắn ta còn có nhiều chi nhánh hợp tác, Jack xảy ra chuyện gì, bọn chi nhánh kia chắc chắn sẽ liên thủ, còn thêm đám người trong bản danh sách. Lấy đá chọi đá, không nát cũng sức mẽ không ích.
Chấn Phi chợt nghĩ ra một việc. – “ Lão đại, cho sát thủ làm việc này thì sao?”
“ Không cần, lần này tôi muốn chính mình xử lý.”
Đối với tên cáo già này, hắn thích trực tiếp đối mặt, rất muốn xem là rừng càng gài cang cay, hay thủ đoạn của hắn cao tay hơn đây?
Dừng một lát, hắn lại hỏi. – “ Có tin tức về kẻ ám sát Kiến Ngụy chưa?”
“ Việc này không có manh mối, tôi đã cho người bên trong cảnh sát điều tra, vừa biết được một việc, bên Mỹ vừa cử sang một nữ điều tra viên, biết được cô ta là kẻ phá án rất tài, có thể lần này sẽ tìm ra hung thủ thật sự.”
“ Lại là đàn bà.”
Man Cảnh Ân nhàm chán nói, xoay ghế da ra ngoài cửa sổ, trong lòng hắn nghĩ gì không ai có thể đoán được nhưng tin rằng những ngày sau này, cuộc sống không còn yên ổn như trước nữa.