Sự thật chứng minh, lòng tham của nam nhân là vô tận, tỷ như Mạc Ly Triệt!
Giờ phút này, Mạc Kỳ Hàn âm trầm nhìn chằm chằm tiểu tử dính vào trong ngực Lăng Tuyết Mạn, cắn răng nói: “Mạc Ly Triệt, con có chịu dừng hay không? Nói cho con biết, sức nhẫn nại của phụ hoàng đối với con là có hạn đấy! Đã nói chỉ ngủ cùng mẫu hậu con một đêm, con đếm xem hiện tại mấy ngày rồi! Bốn ngày đó! Trẫm cảnh cáo con, lập tức trở về tẩm cung của con ngủ đi, tối nay nói gì cũng không được đâu!”
“Oa oa oa… Mẫu hậu, phụ hoàng mắng nhi thần! Mẫu hậu…” Tiếng khóc vang dội, Mạc Ly Triệt khóc kinh thiên động địa, gắt gao ôm cổ của Lăng Tuyết Mạn, như gấu koala bám trên người nàng không xuống, nước mắt nước mũi rất nhiều.
Lăng Tuyết Mạn vội dụ dỗ, “Triệt nhi không khóc, phụ hoàng chọc con cho vui một chút thôi, con…”
“Ai nói là trẫm vui? Mạc Ly Triệt, con khóc cũng vô dụng, Quế ma ma, đem Tiểu hoàng tử xuống!” Mạc Kỳ Hàn cáu kỉnh phân phó.
Quế ma ma vội vàng tiến lên, ẵm Mạc Ly Triệt, bé không chịu buông tay, càng khóc lớn tiếng, “Mẫu hậu… mẫu hậu không cần Triệt nhi rồi!”
“Triệt nhi, mẫu hậu cần con mà, chỉ là… Như vậy đi, tối nay con ngủ cùng ma ma, ngày mai mẫu hậu lại ngủ cùng con, được không?” Lăng Tuyết Mạn nhìn sắc mặt Mạc Kỳ Hàn, không tiện so đo trước mặt người hầu, đành phải lùi một bước dụ dỗ con trai. Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
“Mẫu hậu!” Mạc Ly Triệt thút thít, nghe thấy không còn hy vọng, lúc này mới mím miệng nói: “Được, ngày mai mẫu hậu nhất định phải ngủ với nhi thần, mẫu hậu hứa đi.”
“Được…”
“Không được!”
Lăng Tuyết Mạn mới há miệng, liền bị Mạc Kỳ Hàn cắt lời, nghiêm nghị nói: “Mạc Ly Triệt, không cần lừa mẫu hậu con nữa, ban ngày mẫu hậu có thể là của con, nhưng buổi tối phải là của phụ hoàng, để cho con tiện nghi bốn ngày là không tệ rồi, nhanh đi về.”
Một đám người hầu cúi đầu, hai mặt nguýt nhau, đây là chuyện bọn họ chưa bao giờ nghe, Hoàng thượng có tham muốn giữ lấy hoàng hậu mạnh đến nước này a! Cha con tranh chấp, lại là vì…
Mà Lăng Tuyết Mạn 囧, muốn tìm một cái lỗ chui vào, mặt của nàng không còn chỗ đặt!
Cuối cùng, Mạc Ly Triệt bị Quế ma ma ôm đi, ánh mắt của bé thật buồn bã đáng thương a!
Lăng Tuyết Mạn nhìn bóng lưng con trai, trong lòng rất khó chịu, không thèm để ý tới Mạc Kỳ Hàn, Mạc Kỳ Hàn cho người hầu lui ra, “Khụ khụ” hai tiếng đi tới, nâng vai Lăng Tuyết Mạn lên, nói như là đang nịnh nọt: “Mạn Mạn, trẫm đã nghĩ ra thánh chỉ rồi, sáng mai liền ban bố, trẫm hạ chỉ ban hôn cho Mộng Kiều và Hoắc Đình Nhiên, lại ban thưởng thật nhiều, thì không ai dám bàn tán sau lưng nữa, lễ tân hôn mười ngày sau sẽ cử hành, lần này nàng yên tâm nhé!”
“Hừ!” Lăng Tuyết Mạn nghiêng mặt, vẫn chưa hết tức.
Mạc Kỳ Hàn mấp máy môi, tiếp tục đề tài, “Về hôn sự của Linh nhi và Cẩn nhi, trẫm cũng quyếtđịnh rồi, năm sau hai đứa sẽ cử hành hôn lễ, về phần Hiên nhi, hôm nay trẫm đã nói với nó, đồng ý chỉ hôn, nhưng nó nói phải đợi nha đầu Hoắc gia tròn mười tám tuổi mới làm đám cưới, trẫm đáp ứng, nàng nghĩ như thế nào?”
“Chàng đáp ứng rồi, ta cũng không có gì phản đối.” Lăng Tuyết Mạn quay đầu về, nói.
“Ừ, tốt lắm, cứ quyết định như vậy.”
Mạc Kỳ Hàn gật đầu một cái, suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Mạn Mạn, mấy ngày nữa chính là sinh nhật của thân thể này của nàng, nàng muốn tổ chức như thế nào?”
“Ừ, thật ra thì ta không muốn tổ chức, thật sự ta cũng không phải là sinh vào ngày này.” Lăng Tuyết Mạn nhíu mày, nói.
“Nhưng ngày này cả thiên hạ cũng biết là sinh nhật của hoàng hậu, nếu nàng không làm, không phải khiến người hoài nghi sao? Cho nên, vào ngày sinh thật sự của nàng là mùng tám tháng ba, trẫm lặng lẽ tổ chức cho nàng, được không?”
“Ha ha, được, đúng rồi, vậy mùng tám tháng ba ta múa cho chàng xem, ừ, múa dưới ánh trăng, như thế nào?” Lăng Tuyết Mạn khẽ cười nói.
Mạc Kỳ Hàn gật đầu cười, “Được, trẫm thật mong chờ!” Dứt lời, liền khom lưng ôm lấy Lăng Tuyết Mạn, vui mừng đi tới long sàng, cảm khái nói: “Trẫm tối nay rốt cuộc có thể đạt được ý nguyện!”
“Ha ha, xem chàng thật là không có tiền đồ a, lại vì việc riêng của mình, đuổi con trai đi!”Lăng Tuyết Mạn không khỏi trêu hắn.
“Chậc chậc, trẫm chính là không có tiền đồ, dù sao trẫm ở nàng trước mặt cũng không phải là hoàng đế, chỉ là trượng phu của nàng, cho nên, nàng phải thực hiện trách nhiệm và nghĩa vụ của thê tử cho trẫm!” Mạc Kỳ Hàn nói lời này, chẳng những không có nửa phần tức giận, còn mơ hồ lộ ra thái độ đắc ý.
Lăng Tuyết Mạn bị sặc, đẩy cái móng dê đã đặt lên người nàng, tức giận nói: “Sắc lão đầu!”
“Ừ? Còn nói trẫm là lão đầu? Vật nhỏ, xem ra trẫm phải lấy ra hành động thực tế để chứng minh trẫm không phải là lão đầu!” Ánh mắt Mạc Kỳ Hàn nổi lên tà khí, màn kéo xuống, bên trong, rất nhanh liền truyền đến giọng của Lăng Tuyết Mạn cầu xin tha thứ, “Không cần… Không cần… Tình nhân, ta sẽ làm tròn nghĩa vụ, không cần chọc léc ta…”
“Ha ha ha, nói như vậy mới được!” Mạc Kỳ Hàn vui vẻ cười lên, thủ pháp cực kỳ thuần thục cởi áo nới dây lưng cho cả hai người, cho đến khi cởi sạch không còn một cái.
Vừa hôn đè xuống, chỉ bốn ngày không thân thiết, nhớ nhung ập tới giống như dời núi lấp biển, bốn cánh môi kề nhau, thở dốc yêu kiều, lưu luyến triền miên…
Bàn tay nắm một bên tuyết trắng của nàng, ngón tay linh xảo xoa lấy đóa mai hồng, vẽ nên từng vòng tròn, kích thích toàn thân nàng run rẩy không ngừng, hôn đến vành tai của nàng, ngậm vào trong miệng, khẽ liếm lấy, mút, một bàn tay khác chạy loạn ở trên thân thể mềm mại trần trụi của nàng, mỗi một chỗ lòng bàn tay nóng bỏng kia xẹt qua, giống như gây nên từng trận lửa cháy…
Thở dốc, nụ hôn của hắn dời xuống tới trước ngực nàng, hết sức trêu đùa hai đóa mai hồng, ngón trỏ thon dài chui vào giữa hai chân của nàng, chậm rã vân vê nơi dải đất thần bí, sau đó xâm nhập, ra vào khi nhanh khi chậm, kích thích mỹ nhân phía dưới, trên má nàng ửng hồng một mảnh, bên môi cũng tràn ra ngâm nga say lòng người…
Một lát, hắn ngồi thẳng lên, nam tính ngạo mạn của hắn nhân hiện ở trước mắt nàng, mị hoặc nói nhỏ,”Bảo bối, lấy lòng trẫm được không?”
“Ừ.”
Nàng ngượng ngùng đáp nhẹ một tiếng, miệng ngậm vào thứ của hắn, phun ra nuốt vào, đầu lưỡi khẽ liếm lấy…
Hắn không kìm hãm được phát ra rên rỉ vui vẻ, gương mặt tuấn tú, hiện đầy tình dục…
“Mạn Mạn… Ta yêu nàng…”
“Hàn… ta cũng yêu cành… Rất yêu rất yêu…”
Ẩn nhẫn đạt tới cực hạn, hắn rốt cuộc không chịu được nữa, quả quyết nâng chân trắng như tuyết của nàng lên, đặt tới hai bên bên hông hắn, gầm nhẹ một tiếng, eo trầm xuống, xuyên vào thân thể của nàng…
…
Một lát, hắn đột nhiên rút ra ngoài, nâng mông của nàng, thẳng tiến, biến đổi tư thế để cho nàng cảm thụ những khoái cảm khác nhau…
Rên rỉ say lòng người, nở rộ một phòng xuân ý…