Mị Hậu Hí Lãnh Hoàng (Quả Phi Đợi Gả: Nịnh Hậu Đùa Lãnh Hoàn)

Chương 18



“Ngươi! Lăng Tuyết Mạn ngươi dám động đến chúng ta? Phụ thân ta là Lại Bộ Thị Lang!” Cốc Vũ Mị đập tay lên bàn đá một cái, đứng lên cuồng ngạo quát.

Tôn Uyển Dung cũng đứng lên, mặt xanh mét nói: “Hừ! Ngươi là chính phi thì thế nào? Vương gia đã mất, chúng ta đều là quả phụ! Trước khi ngươi gả cho Vương gia, Vương gia còn khỏe. Rõ ràng là ngươi khắc đã chết Vương gia! Ngươi là khắc tinh!”

“Phải không?” Lăng Tuyết Mạn cười lạnh, kéo dài giọng, ánh mắt sắc bén bắn về phía Tôn Uyển Dung, khí thế bức người nói: “Đến Hoàng Thượng cũng không từng nói qua nửa chữ, ngươi dám nói ta khắc chết Vương gia? Ngươi thật to gan!”

Xuân Đường nổi giận, từ phía sau Lăng Tuyết Mạn tiến tới một bước, lạnh lùng nói:”Hai vị trắc Vương phi xin tự trọng! Tội danh dĩ hạ phạm thượng cũng không nhẹ!”

“Ngươi là cái gì! Dám giáo huấn ta?”

“Bốp!”

Cốc Vũ Mị dữ dằn giương tay cho Xuân Đường một cái tát!

Xuân Đường đứng chịu trận, trên má hiện ra dấu năm ngón tay!

“Xuân Đường!” Lăng Tuyết Mạn cùng Thu Nguyệt cả kinh vội đỡ lấy Xuân Đường, nhìn mặt nàng.

Lửa giận lan tràn, Lăng Tuyết Mạn ngẩng đầu, mắt lạnh nhìn Cốc Vũ Mị hung ác đến cực điểm, nói: “Ngươi là đang dằn mặt ta sao? Ta hôm nay nếu ngay cả ngươi một thứ phi nho nhỏ cũng không giáo huấn được, ta sẽ vào cung cầu kiến Hoàng Hậu nương nương, xin mẫu hậu làm chủ!”

Ngày ấy an táng Tứ Vương gia xong, Hoàng Hậu nương nương từng nắm tay nàng, bảo nàng hãy gọi bà là mẫu hậu. Cho nên chỗ dựa vững chắc của nàng là Hoàng Hậu của một nước!

Nói xong liền thấy mặt Cốc Vũ Mị biến sắc, lại vẫn cố cứng đầu nói: “Xuân Đường chỉ là một hạ nhân mà dám chất vấn ta, vương phi cũng phải chịu tội quản giáo không nghiêm!”

Nói xong, nghiêng đầu trầm giọng hạ lệnh: “Thu Nguyệt đi gọi quản gia cùng tiểu Vương gia đến đây, ta có chuyện muốn nói!”

“Vâng, Vương phi!”

Thu Nguyệt lên tiếng, vội vàng đi.

Quản gia Tư Khuynh dẫn bốn gia đinh cùng Mạc Ly Hiên chạy đến!

Nhìn gò má Xuân Đường sưng đỏ, mặt Lăng Tuyết Mạn lạnh lẽo không thấy một chút hơi ấm, Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung mang tư thái ngang ngược, quản gia liền hiểu được, khom người tiến lên hành lễ: “Nô tài thỉnh an Vương phi!”

Bốn gia đinh đồng loạt hành lễ, “Nô tài thỉnh an Vương phi!”

Lăng Tuyết Mạn lạnh lùng không nói, quản gia cùng gia đinh liền không dám đứng dậy. Mạc Ly Hiên từ nhỏ đã biết những trận tranh đấu nơi hậu viện, tiến lên đỡ lấy Lăng Tuyết Mạn, nói khẽ: “Mẫu thân, có người khi dễ ngài sao? Ly Hiên đã nói sẽ chăm sóc mẫu thân cả đời.”

“Ly Hiên, ta vốn định yên lặng sống qua ngày. Có người muốn tìm đến, còn đánh nha hoàn của ta. Con nói ta nên nén giận sao? Hôm nay nhịn, sợ là ngày mai người bị đánh chính là ta!” Lăng Tuyết Mạn lạnh nhạt nói.

Mạc Ly Hiên gật đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn bình tĩnh, dõng dạc nói: “Quản gia, các ngươi đứng lên đi!”

“Vâng, tiểu Vương gia!” Quản gia đứng lên, khuôn mặt cũng bình tĩnh.

Mạc Ly Hiên nhìn đến Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung. Ánh mắt trong suốt lại mang theo khí thế con cháu nhà đế Vương cùng rét lạnh bức người!

“Hai vị trắc Vương phi khi dễ mẫu thân của ta sao?” Mạc Ly Hiên hỏi, miệng hết sức non nớt mang theo tươi cười lại làm hai nữ nhân đứng ngồi không yên!

Cốc Vũ Mị khẽ run, nặn ra một nụ cười nhu hòa nói: “Tiểu Vương gia nói đùa, chúng ta sao dám khi dễ Vương phi tỷ tỷ? Vừa rồi là hiểu lầm thôi. Xuân Đường chống đối ta, ta giận liền đánh ả một chút. Chắc là ta ra mặt thay Vương phi tỷ tỷ, Vương phi tỷ tỷ mới tức giận!”

Tôn Uyển Dung thấy thế cũng nặn ra một nụ cười từ ái, “Tiểu Vương gia, ngài cũng không nên bất công. Chúng ta là trắc Vương phi của phụ vương ngài, coi như là di nương của ngài đó!”

Nghe vậy, mặt quản gia vẫn không chút thay đổi, còn hai mắt Lăng Tuyết Mạn phun lửa muốn mắng chửi người, Mạc Ly Hiên lại kịp nói trước khi nàng mở miệng, giọng điệu vẫn không nhẹ không chậm, “Nói như thế là mẫu thân của ta sai lầm rồi phải không?”

Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung nghe vậy, có chút không hiểu nhìn Mạc Ly Hiên. Đối với vị tiểu Vương gia tới làm con nuôi này, các nàng tất nhiên là không quan tâm. Chỉ là một đứa nhỏ mà thôi. Quyền hành trong Tứ Vương phủ các nàng đương nhiên nắm trong tay mình, cho nên đối với tân Vương phi Lăng Tuyết Mạn, bọn họ muốn ăn hiếp từ lúc mới đến, khiến nàng không có cơ hội thay đổi tình thế!

Nhưng sự tình có vẻ không như kế hoạch. Chỉ thấy Mạc Ly Hiên ngây thơ cười nói: “Quản gia, ta là chủ Vương phủ này phải không?”

“Thưa tiểu Vương gia, ngài kế tục tước vị Vương gia. Vương gia mất đi, ngài đương nhiên là chủ tử lớn nhất Tứ Vương phủ!” Quản gia cung kính trả lời.

Mạc Ly Hiên giống như bừng tỉnh đại ngộ, vừa tựa như không hiểu hỏi: “Chủ tử lớn nhất? Vậy mẫu thân ta, ngay cả ta là chủ tử lớn nhất cũng phải kính trọng, những người khác có nên kính trọng không?”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt quản gia rốt cục có chút biến hóa, trong ánh mắt có giật mình. Đến lúc này hắn rốt cuộc biết tiểu chủ tử này không đơn giản. Ngừng lại một chút, càng thêm cung kính trả lời: “Đó là đương nhiên. Vương phi là chính phi của Vương gia. Trong Tứ Vương phủ, nếu kẻ nào bất kính với Vương phi, đều lấy gia pháp xử trí!”

Mạc Ly Hiên gật đầu, thanh thúy nói: “Được. Hôm nay ta hỏi rõ việc này. Ta tuy nhỏ tuổi nhưng cũng hiểu được không quy củ sao còn thể thống. Phiền quản gia thông cáo Vương phủ, mọi người nếu có ngỗ nghịch phạm thượng, vô luận là người nào, đều lấy gia pháp xử trí, hơn nữa trục xuất khỏi Tứ Vương phủ! Mọi người bao gồm hai vị trắc Vương phi! Ha ha, kêu hai vị di nương thì không được rồi. Từ xưa dòng chính lớn hơn thứ. Trắc phi chính là trắc phi. Phượng hoàng chỉ có một, nếu không an phận, ta thấy hậu viên còn có hai gian phòng cũ, hai vị qua đó ở đi!” Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Nghe lời này, tất cả mọi người choáng váng, khiếp sợ trừng lớn mắt!

Mặt Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung trắng bệch, ngớ ra nhìn khuôn mặt ngây thơ của Mạc Ly Hiên. Rét run từ lòng bàn chân không ngừng lan tràn.

Đây tuyệt đối không phải một đứa nhỏ chín tuổi! Thủ đoạn, tâm cơ cùng xử sự tàn nhẫn của nó thật sự là làm người ta sợ!

Quản gia cùng gia đinh cúi đầu hết sức thấp. Mạc Ly Hiên nhìn sang, quản gia bình tĩnh trả lời: “Nô tài nhớ kỹ, nhất định tuân theo lệnh tiểu Vương gia!”

Tiếp theo, Mạc Ly Hiên chỉ cúi xuống liền lại lộ ra tươi cười vô hại, nâng Lăng Tuyết Mạn dậy, nhẹ giọng nói: “Mẫu thân, hôm nay ngài bị người ta làm mất mặt, con đã lấy lại công bằng cho ngài. Nếu như ngày khác ngài bị người ta tổn thương một phần, con sẽ đả thương người đó mười phần để bồi thường ngài. Hoàng thất Mạc gia chưa bao giờ dễ dàng để người ta khi dễ! Tuy ngài mới gả vào phủ, phụ vương mất không có chỗ dựa vững chắc, nhưng ngài có con. Con sẽ thay phụ vương bảo vệ ngài sống quãng đời còn lại!”

Lăng Tuyết Mạn giật mình nhìn Mạc Ly Hiên. Nàng thật sự không nghĩ tới Mạc Ly Hiên lại tốt với nàng như thế! Có chút chất phác mở miệng, “Ly Hiên ta…”

“Mẫu thân, hôm nay coi như cho người bất kính ngài một cái cảnh cáo, không cần so đo.” Mạc Ly Hiên cười nhợt nhạt, quay đầu nhìn về phía Xuân Đường, vô tà nói: “Xuân Đường hôm nay vì mẫu thân ta mà bị đánh, ta sẽ ghi ở trong lòng.”

“Tiểu Vương gia, đây là việc nô tì phải làm.” Xuân Đường được sủng thành lo quỳ xuống trả lời.

Mạc Ly Hiên hướng Xuân Đường gật đầu, sau đó nhìn về phía Lăng Tuyết Mạn, “Ha ha, mẫu thân, Ly Hiên mới học một bộ kiếm pháp. Chúng ta đi giáo trường, con luyện cho ngài xem được chứ?”

Lăng Tuyết Mạn có chút máy móc gật đầu, “Được.”

Mọi người đi ra, để lại Cốc Vũ Mị cùng Tôn Uyển Dung. Đến khi bốn phía hoàn toàn an tĩnh, hai nữ nhân này mới giật mình phục hồi tinh thần. Hai mặt nhìn nhau, suy nghĩ đến lời nói cùng biểu tình lúc nói chuyện của Mạc Ly Hiên, thân mình run lên suýt té xuống đất!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.