Sáng sớm hôm sau, Hạ Anh tỉnh dậy, nhìn thấy chiếc chăn được đắp cho mình thì hơi ngạc nhiên. Ban đầu cô nghĩ là do Hàn Thiên Phong đắp nhưng càng nghĩ lại càng thấy không khả thi. Nhìn lại chiếc chăn này cô lại thấy rất đỗi quen thuộc. Khi nhớ lại thì Hạ Anh nhớ ra đây là chiếc chăn mà mỗi sáng thức dậy ở sofa cô đều đắp nó. Thì ra là dì Lâm đắp nó cho cô. Hạ Anh luôn nghĩ chiếc chăn đó là do dì Lâm đắp mà không phải là Hàn Thiên Phong vì trong đầu cô chưa bao giờ có suy nghĩ là Hàn Thiên Phong quan tâm cô. Một chút cũng không.
Hạ Anh ngồi dậy, nhìn thấy Hàn Thiên Phong vẫn còn ngủ, cô nhẹ nhàng đi ra khỏi phòng để hắn không bị thức giấc. Nhưng cô không biết từ khi cô ngồi dậy hắn đã tỉnh. Nhất cử nhất động của cô đều lọt vào tầm mắt hắn. Nhìn dáng vẻ của cô lúc bước ra khỏi phòng khiến khóe môi hắn chợt cong lên, ý cười hiện lên trong mắt. “Đúng là cũng có lúc dễ thương thật.” Nghĩ vậy rồi hắn vẫn tiếp tục nhắm mắt, nằm im.
– –
Xuống đến bếp thì Hạ anh đã thấy dì Lâm cặm cụi nấu đồ ăn sáng, cô vội bước đến.
“Dì để con làm cho.”
Dì Lâm quay sang nhìn cô, mỉm cười.
“Không sao! Để tôi làm được rồi. Sao hôm nay cô dậy sớm thế?”
“Tại tối qua con ngủ sớm quá nên hôm nay dậy sớm ạ.” Hạ Anh cười hì hì trả lời.
“Cô nên ngủ nhiều vào. Tôi thấy dạo trước cô có vẻ mất ngủ.”
“Vâng. Con biết rồi.” Hạ Anh cười trả lời nhưng tay vẫn tiếp tục rửa rau củ. Dì Lâm chỉ biết bất lực lắc đầu.
“À phải rồi.” Đột nhiên Hạ Anh lên tiếng.
“Cảm ơn dì hôm qua đã đắp chăn cho con nha. Nếu không có nó chắc con lạnh cóng. Hì hì”
“Chăn sao?” Dì Lâm ngạc nhiên hỏi.
“Đúng vậy ạ.”
“Tôi đâu có?”
Hạ Anh bày ra vẻ mặt “con đây biết tỏng” nói:
“Dì đừng nói vậy. Con biết hết rồi. Mấy hôm con ngủ ở sofa cũng là dì lấy chăn đắp cho con không phải sao? Mấy chiếc chăn nhìn y hệt nhau mà.”
“Không phải…” Dì Lâm muốn phủ định nhưng đột nhiên có giọng nói từ trên lầu cắt ngang lời dì.
“Hai người dậy sớm vậy sao?” Dì Lâm muốn phủ định nhưng đột nhiên có giọng nói từ trên lầu cắt ngang lời dì.
Hạ Anh từ trong bếp ló cái đầu nhỏ của mình ra nhìn.
“Mẹ cũng dậy sớm vậy ạ?”
Bà Hàn từ trên lầu đi xuống nhìn hai người trong bếp hỏi.
“Ừm. Mẹ định dậy sớm đi tập thể dục cho khỏe nhưng lười đi quá. Hai người đang nấu gì vậy?”
“Đang định nấu soup mẹ ạ.”
“Vậy hả? Cho mẹ phụ nữa.”
Lúc này dì Lâm mới lên tiếng.
“Hai người ra ngoài ngồi nghỉ đi. Để mình tôi nấu được rồi.”
“Dì để con phụ cho mà.”
Bà Hàn nhìn xum quanh rồi nói:
“Để mẹ cắt rau củ cho.” Rồi đi nhanh qua chỗ đựng rau củ.
“Hạ Anh con mau qua đây này.”
Mới sáng sớm nhưng trong nhà đã tràn ngập tiếng cười đùa của ba người.
– —
Một lúc sau thì thức ăn cũng được dọn ra bàn.
“Hạ Anh! Con lên gọi thằng Thiên Phong đi.” Bà Hàn nói với Hạ Anh.
“Vâng!” Cô đang định quay người lên lầu thì Hàn Thiên Phong từ trên đi xuống.
“Khỏi cần gọi. Con dậy rồi.”
“Dậy rồi thì mau ngồi vào ăn sáng luôn đi.” Bà Hàn thúc giục cả hai.
Ổn định chỗ ngồi rồi thì Hạ Anh ngồi đối diện hắn. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy hắn mặc đồ ngủ. Bình thường đều quen thấy hắn ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi, quần tây, ca-ra-vat. Đột nhiên nhìn thấy hắn trong bộ dạng này nhìn cũng thật quyến rũ.
Thấy Hạ Anh cứ mãi nhìn mình thì Hàn Thiên Phong mới lên tiếng.
“Mặt tôi dính gì sao? “
Câu hỏi của hắn làm cô giật mình, lắp bắp trả lời:
“Kh..Không có”
“Vậy sao cô nhìn như vậy?”
“Em… Em…” Hạ Anh ngại ngùng cúi mặt.
Bà Hàn và dì Lâm nhìn thấy cô như vậy thì nhìn nhau cười. Hàn Thiên Phong nhìn thấy vẻ mặt của cô thì chỉ cúi đầu không nói gì.
Mặt Hạ Anh đỏ như trái cà chua vậy. Nhìn dễ thương cực kì. Đây cũng là suy nghĩ của Hàn Thiên Phong. Nghĩ vậy đột nhiên hắn nở một nụ cười dịu dàng mà ngay cả hắn cũng không hề hay biết tại sao mình lại như vậy.
Bữa sáng của họ trải qua trong sự ngại ngùng của Hạ Anh và sự vui vẻ của ba người còn lại.
Có lẽ từ lúc mẹ chồng cô đến đây thì cô mới có những phút giây được sống như sống trong một gia đình thực thụ. Được ngồi ăn cùng nhau, được ngủ chung một phòng. Những ngày này như cô được sống trên thiên đường vậy. Trong thâm tâm Hạ Anh luôn mong những ngày này không bao giờ kết thúc.
Đang ăn thì đột nhiên chuông cửa vang lên.
“Để con ra mở cửa cho ạ.” Hạ Anh vội đứng lên ra mở cửa để phá vỡ sự ngại ngùng của mình.
Khi mở cửa thì Hạ Anh ngạc nhiên nhìn cô gái đứng trước mặt mình.
“Cô là…?”
– —-
[GÓC GIAO LƯU]
Hiện tại là như này, đây là một bộ ngược nữ chính chắc đọc phần đầu là mọi người đã biết rồi đúng không? Đáng lẽ bộ này ban đầu mình định viết 10 đến 15 phần là đã full. Bây giờ đến phần 13 rồi nhưng những biến cố thực sự đến với nữ chính được mình đề cập ở phần đầu vẫn chưa xuất hiện. Nên mình phải suy nghĩ tình tiết thực sự rất khó. Bây giờ mình muốn hỏi mọi người là:
– Mọi người có thấy truyện của mình bị lan man quá không? Kiểu như tình tiết quá dư thừa chẳng hạn.
Cái này mình hỏi thật. Nếu mọi người cảm thấy như thế thì mình phải suy nghĩ theo hướng khác để viết tiếp. Chứ dạo này mình kiểu muốn trầm cảm luôn á. Nhiều bạn hỏi có phải drop không? Ban đầu mình định drop như bộ “Lại về một nhà em nhé!” nhưng mình muốn full bộ này để full bộ khác. Nên mọi người cho mình ý kiến để mình xác định được ý tưởng mà viết liền mạch luôn.
Điều quan trọng mình hỏi lại nè.
“Mọi người có thấy truyện của mình bị lan man quá không? Kiểu như tình tiết quá dư thừa chẳng hạn.”
Hy vọng mọi người góp ý giúp mình. [Khạp khun kha]