Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 38: Em Là Của Anh!



Lý Nam Phong vẫn thản nhiên, hắn ta đã nhờ cô thư ký Trần điều tra địa chỉ nhà của cô gái đăng báo mặt nạ của Lý Thị.

Trong lúc chờ, hắn ta ngồi thưởng thức món bít tết cho buổi trưa của mình. Hắn cắt một miếng to rồi bỏ vào miệng ăn một cách ngon lành. Vừa ăn hắn vừa quan sát xung quanh mình.

Đột nhiên ánh mắt của hắn dừng lại ở một người con gái xinh đẹp. Cô ấy mặc bộ đầm đen mà hở vai, đôi chân của cô dài và rất quyến rũ. Cô ấy là Vivian, cô cũng đến đây để ăn trưa.

Hắn ta đứng dậy đi qua chỗ của Vivian đang đứng đợi bàn, hắn nói với phục vụ:”Cô gái này đi cùng với tôi!”

Nói xong hắn kéo tay của Vivian lại bàn của mình. Hắn kéo ghế xuống cho cô ngồi nhưng cô không chịu ngồi.

Thái độ của cô tức giận, cô nói:”Tôi có nói rằng mình đi chung với anh không?”

“Em nhìn đi, bây giờ không còn bàn để ngồi đâu! Hay em muốn xếp một hàng dài ở ngoài kia?”

“Tôi không cần người khác giúp!”

Tay Lý Nam Phong đặt ở eo của Vivian, hắn ta kéo cô lại gần mình. Hắn sờ lên mặt của Vivian rồi nói:”Em là của anh! Anh giúp người yêu của anh là sai sao?”

Vivian sợ người khác nhìn thấy sẽ không hay. Nếu có nhà báo hay phóng viên ở đây, chắc chắn ngày mai cô lại lên trang nhất để bọn họ bàn tán. Cô đeo kính râm lên cùng với khẩu trang đã đeo sẵn từ nãy. Chắc chắn không ai nhận ra cô. Cô đẩy hắn ta ra:”Để tôi nhắc cho anh nhớ, anh có vợ rồi! Chúng ta không có bất kì quan hệ gì nữa! Tôi hết hứng ăn rồi! Sau này không gặp lại!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Mệt Rồi! Đi Rồi! Tan Rồi!

Chương 38: Người mua là người khác! Không phải cháu!



Vivian lái xe đến trước cửa chính Lý Thị. Cô mặc chiếc đầm đen, dài đến đầu gối, vai hở ra một chút. Nhìn cô rất quý phái và sang chảnh!

Cô để xe ở đó rồi đi vào bên trong. Cô đi đến đâu ai ai cũng ngước nhìn cô.

Thư ký Trần đã đứng ở thang máy đợi sẵn Vivian. Cô ấy cúi chào Vivian rất lịch sự rồi dắt Vivian lên phòng của chủ tịch.

Khi Vivian đến, Lý Bác Huân vui như vớ được vàng. Ông ta chuẩn bị rất chu đáo và cẩn thận. Trà và bánh cũng đã có sẵn. Ông ta nói:”Từ nhà cháu đi đến đây cũng xa, vất vả cho cháu quá!”

“Dạ không xa lắm đâu chú!”

Lý Bác Huân mời Vivian ngồi xuống sofa để nói chuyện, ông ta mở lời trước:”Vậy chú nói vào vấn đề chính luôn nhé!”

“Vâng! Chú cứ nói! Cháu thích những ai thẳng thắn, đi ngay vào vấn đề đi ạ!”

Lý Bác Huân e ngại không biết có nên nói hay không, ông ta lấy tách trà uống một ngụm rồi nói:” 20% cổ phần đó, cháu có thể bán lại cho chú được không? Ý của chú là cháu có thể cho chú trả góp không? Chú sẽ mua với giá lúc Lý Thị phát triển, được chứ?”

“Cháu…cháu…thực ra cháu chỉ đứng tên giúp một người thôi! Không phải là cháu mua đâu ạ!”

Lý Bác Huân ngạc nhiên, nếu là người khác thì càng khó thương lượng hơn. Ông ta nói:”Cháu có thể giúp chú hẹn người đó được không?”

“Người này chú cũng quen, hơn nữa biết rất rõ đó ạ! Ông ấy là ba của cháu!”

“Chú quen ba cháu sao?”

“Cháu có nghe ba kể về chú lúc còn ở Mỹ! Khoảng 2 tháng nữa ông ấy về nước, lúc đó chú có thể gặp được đấy ạ!”

“Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cháu!”

“Không có gì đâu chú!”

“À, chú cũng xin lỗi cháu nữa! Việc danh tiếng của cháu bị ảnh hưởng!”

“Không sao đâu chú! Cháu không bị ảnh hưởng gì nhiều đâu.”

“Vậy thì được rồi!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.