Điện thoại reng liên tục khiến Lý Bác Huân rất đau đầu. Tuổi già sức yếu, được thêm thằng nghịch tử. Số mệnh của ông thật xui xẻo!
Ông tựa người vào ghé sofa chợp mắt một chút cho đỡ mệt, vừa mới chợp mắt, có ai đó đang gõ cửa phòng.
Đó là thư ký Trần, giọng của cô ta đầy sự lo lắng:”Chủ tịch! Không hay rồi!”
Lý Bác Huân lại được thêm một tin rất sốc. Ông ta đặt tay lên trán, giọng đầy sự bất lực:”Lại có chuyện gì nữa? Chuyện hôm nay chưa đủ giật mình sao?”
Thư ký Trần ấp a ấp úng:”Là…là có người đã mua hết 20% cổ phần của Lý Thị! Những cổ đông Lý Thị, họ đang ráo bán cổ phiếu rồi!”
Nghe tin như sét đánh ngang tai. Tận 20%, trong khi đó chủ tịch hội đồng quản trị Lý Bác Huân chỉ có 30%, của vợ ông ta có 5% còn con trai của ông ta có 10%. Tổng cộng chỉ có 45%, vì vậy ông ta hiện đang là người có số cổ phần cao nhất! Nếu người đó tiếp tục mua thêm cổ phiếu, có thể chức vị này cũng sẽ mất! Lý Bác Huân nói:”Cô mau điều tra ai đã mua 20% đó! Nói những cổ đông khác, tôi sẽ gặp họ để thương lượng!”
“Vâng! Tôi đi ngay!”
Thư ký Trần nhanh chóng làm công việc của mình. Cả tập đoàn Lý Thị hiện đang rất rối loạn. Chỉ có một mình Lý Nam Phong vẫn bình thản như chưa có chuyện gì xảy ra. Hắn ta ngồi thưởng thức cà phê, ăn bánh ngọt ở căn tin tập đoàn. Chân hắn ta lắc lư theo nhạc, hắn xúc một miếng bánh ngọt ngon lành bỏ vào miệng của mình!
Xe vừa dừng trước cửa chính to lớn của Lý Thị, Lý Bác Huân nhanh chóng mở cửa xe bước xuống. Ông ta vội vã mở một cuộc họp gấp!
Không khi trong phòng thật ngột ngạt cho dù căn phòng rất lớn. Mọi giám đốc, trưởng phòng của Lý Thị cúi gầm mặt xuống, không một ai dám nói tiếng nào!
Lý Bác Huân tức giận, ông ta ném xấp báo lên bàn họp. Giọng tức giận nói:”Mấy cô cậu làm việc như thế hả? Nghĩ ra phương án giải quyết mau lên!”
Vẫn không một ai dám ngước mặt lên nói chuyện với Lý Bác Huân. Không khí đang rất căng thẳng thì cánh cửa mở ra. Lý Nam Phong vui vẻ bước vào như chưa biết chuyện gì!
Hắn ta quan sát xung quanh, ai ai cũng ngạc nhiên với thái độ của hắn. Hắn dõng dạc nói lớn:”Mọi người! Chuyện gì vậy? Mỗi ngày là một ngày vui không phải sao? Vui lên đi chứ!”
Cơn giận của Lý Bác Huân càng ngày càng tăng, ông ta vò nát đống giấy rồi vứt thẳng vào mặt Lý Nam Phong:”Mày không biết Lý Thị bây giờ cổ phiếu đang rớt vì một tin trên báo sáng nay không? Mày ăn chơi cũng vừa thôi chứ!”
Lý Nam Phong vội vàng lấy tờ báo lên đọc. Trời ơi, cái gì là bị kích ứng, bị phỏng da khi dùng sản phẩm của Lý Thị! Hắn ta nói:”Chắc chắn là cô ta đăng tin vịt! Từ trước giờ sản phẩm có bị gì đâu!”
“Mày không biết chúng ta vừa tung ra sản phẩm mới à? Bây giờ người ta dùng bị như vậy đó! Ai đó hãy nói cho tôi biết, các người đang nghiên cứu ra cái gì vậy đi được không? Việt Bân, anh đứng lên nói cho tôi nghe đi!”
Việt Bân là giám đốc sản xuất loại sản phẩm lớn này. Anh ta phụ trách toàn bộ các công đoạn.
Giọng Việt Bân run run:”Chủ tịch! Chúng tôi đã thử nghiệm rất kĩ! Không thể nào như vậy được!”
Lý Bác Huân nhếch môi cười:”Anh đang đùa với tôi à? Giải quyết nhanh chóng cho tôi! Các người muốn mất việc không?”
“Chủ tịch! Chúng tôi sẽ cố gắng giải quyết ngay!”