Mèo Nhỏ Nổi Quạu Thật Đáng Yêu

Chương 26: TÔI ĐÃ BẢO LÀ TÔI CỨ RỦ RỒI MÀ



Sáng hôm sau như thường lệ Dương An Đình ngồi vào bàn ăn như mọi ngày. Lê Diệp luôn miệng nhắc hai đứa con chú ý mặc ấm đừng để cảm lạnh, nhất là Dương An Đình, đoạn thời gian này cậu rất dễ bị ốm.

“An Đình, tuần sau sinh nhật con rồi có đặc biệt muốn cái gì không?”

Mẹ cậu không nhắc thì cậu cũng không để ý vậy mà tuần sau đã đến sinh nhật cậu rồi.

Cả bàn ăn đang im lặng, một lúc Dương An Đình mới lên tiếng, “Không ạ, hiện tại con chưa muốn gì?”

Hồi còn nhỏ mỗi lần sinh nhật cậu đều rất vui, bố mẹ sẽ dẫn cậu đi chơi thật nhiều, ăn những đồ ăn thật ngon, rồi cùng nhau thổi nến, đặc biệt năm đó cậu gặp được anh.

Chiếc khăn chưa kịp trả lại cậu vẫn luôn trân quý như báu vật của mình.

Khi còn một mình mẹ, tình cảnh có chút khó khăn nhưng mỗi năm cậu đều có bánh sinh nhật, cậu vẫn cảm thấy thật ấm áp.

Sau này khi Lê Diệp tái hôn cha dượng ngỏ ý muốn tổ chức một bữa tiệc sinh nhật cho cậu, nhưng suy cho cùng cậu với thân phận con riêng của vợ lẽ cùng không thích hợp cho lắm.

Cậu vẫn luôn không thích lới dị nghị dèm pha bên ngoài nên thẳng thừng từ chối, mặc dù vậy nhưng mỗi năm Lê Diệp đều làm bánh sinh nhật cho cậu, cậu cũng cảm thấy như vậy là đủ rồi.

“Vậy chúng ta làm một bữa tiệc gia đình nhỏ đi.” Trần Kiến Văn* lên tiếng đề xuất, ông vẫn luôn biết đứa nhỏ này rất cứng rắn, vô cùng lạnh nhạt nhưng là kiểu người dễ mềm lòng.

Ban đầu có chút thăm dò, nhưng càng để ý ông thấy đứa trẻ này rất tốt nên dần dần cũng coi như con trai mình mà đối đãi, trước khi tái hôn ông và Lê Diệp cũng có thỏa thuận riêng giữa hai người.

*Trần Kiến Văn: bố dượng của Dương An Đình

Dương An Đình khồn tỏ ý kiến nữa, làm thì làm vậy dù sao cũng không khác bữa cơm thường ngày là mấy chỉ là sau đó nhiều thêm một cái bánh kem.

Bàn ăn lại một lần nữa quay về vẻ yên tĩnh vốn có, ngay cả Trần Tuấn Kiệt nếu là trước kia hẳn nó sẽ nói một hai câu xà lơ nào đó vậy mà hiện tại nó vẫn im lặng không ý kiến gì, sự việc cứ thế được cho qua.

[Ting]

Tiếng tin nhắn điện thoại của Dương An Đình vang lên. Bình thường chẳng có ai nhắn cho cậu vào sáng sớm như thế này cả.

Dương An Đình đang ăn nốt phần bữa sáng cũng giật mình, bữa sáng hôm nay có vẻ như cậu ăn lâu hơn mọi ngày. Cậu không xem tin nhắn tiếp tục ăn thật nhanh bữa sáng của mình.

[Ting]

[Ting]

[Ting]

Dương An Đình nhíu mày ăn tiếp, thầm nghĩ không biết tên nào mới sáng sớm đã khủng bố người như vậy, không nhẽ cậu lỡ chọc ai cái gì nên người ta trả thù chăng?!

[Ting]

Trên bàn ăn vốn yên tĩnh nay lại chỉ vang lên tiếng tiếng thông báo tin nhắn mới từ điện thoại Dương An Đình. Không nhịn được Lê Diệp liền nói, “Con xem tin nhắn đi, nhỡ người ta có việc quan trọng.”

Dương An Đình bất đắc dĩ lấy điện thoại ra xem.

[Chu Thiên Ân: @GIF Hi]

[Chu Thiên Ân: Alo alo]

[Chu Thiên Ân: Tôi đến rủ cậu rồi đây]

[Chu Thiên Ân: Dương An Đình ới\~]

Dương An Đình nhìn một loạt tin nhắn thầm nghĩ tên này thật là hâm, vậy mà hắn rủ mình thật.

Tin nhắn cuối cùng sau khi thấy cậu chưa phản hồi đó là,

[Chu Thiên Ân: Cậu đi học chưa đó]

Dương An Đình đọc xong nhìn bữa sáng đã xong của mình, cậu uống một ngụm nước sau đó nhắn lại.

[ Dương An Đình: Chờ]

Sau đó cậu chào hai vị người lớn trong nhà rồi xách cặp đi học, thằng nhóc Trần Tuấn Kiệt cũng đứng dậy ngay sau đó.

Trên bàn ăn lúc này chỉ còn hai người, Trần Kiến Văn nói với Lê Diệp, ” Đừng để An Đình yêu sớm.”

Lê Diệp gật đầu, bà nghĩ hẳn cùng lắm chỉ là bạn bè của Dương An Đình mà thôi, nuôi con 15 năm bà luôn hiểu rõ con mình, 15 năm Dương An Đình chưa có một mảnh tình vắt vai nào cả cho nên bà khá tự tin con mình sẽ không yêu sớm.

—-

Chu Thiên Ân đến đợi Dương An Đình từ rất sớm, anh sợ cậu bỏ đi học sớm, không ngờ cậu còn không nhớ hôm nay anh đến rủ.

Dương An Đình bước ra cửa liền thấy Chu Thiên Ân đang đứng ở ngoài tay chống cằm đặt vào gi-đông nhoài người về phía trước.

Cậu thở dài hết nói nổi tên cứng đầu này. Tuy nói là sẽ không đi cùng nhưng lúc anh bảo là đang đợi bên ngoài cậu bỗng thấy không biết nói gì cho phải, dù sao cùng là anh đến rủ trường hợp này chắc cậu có nhắn bảo “đi trước đi tôi không đi cùng cậu” thì chắc là anh vânc chờ thôi, bằng chứng là hôm qua không phải cậu đã nói rất nhiều lần rồi sao, thế nên cậu chỉ có thể nhắn lại bảo anh chờ.

“Đã bảo không đi cùng rồi sao cậu cứng đầu thế?!” Dương An Đình đạp xe đến bên cạnh Chu Thiên Ân chất vấn.

Chu Thiên Ân lúc này thấy Dương An Đình đi lại cũng chuẩn bị đi.

“Tôi đã bảo là tôi cứ rủ rồi mà.”

Hai người sóng vai đạp xe đến trường.

Lê Diệp thấy thay đổi nhỏ của con trai mình ngày hôm nay liền lên tầng từ ban công nhìn ra thấy Dương An Đình đang cùng đi với một cậu bạn khác, bà vô cùng ngạc nhiên vì từ khi đến đây Dương An Đình không có lấy một người bạn nào chính thức cả, bởi vì cậu quá lạnh nhạt với mọi người xung quanh.

Nhưng cậu bạn mới kia của Dương An Đình hình như có chút nhiệt tình, bà thầm vui mừng vì khi lên cấp ba cậu đã chịu có bạn.

Cẩn thận nghĩ lại thì hình như vài tuần trước Dương An Đình có xin đi chơi với bạn, bà ngầm cho đó là Hà Tuấn nhưng xem ra không phải rồi…


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.