Phàm Độ bắt đầu từ thời điểm trêu chọc Tạ Cố đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Phàm Độ tính cách quái gở không thích giao thiệp, trời sinh cũng không thích cùng mọi người giao tiếp, không hòa hợp với mọi người, tự nhiên sẽ bị bài xích, từ trước thời điểm chuyển trường luôn có tốp năm tốp ba người nói nhảm sau lưng cậu, cậu cho rằng chỉ cần chính mình không phản ứng thì tốt rồi, nhưng chỉ làm cười nhạo cùng khi dễ trầm trọng thêm.
Cậu cùng người khác kết giao kinh nghiệm không thể tính là phong phú, nhưng kéo bè kéo lũ đánh nhau kinh nghiệm phải nói là có thể viết ra một quyển sách.
5 giờ chuông reo tan học, đến 8 giờ là tiết tự học buổi tối, nghe thấy chuông tan học vang, tâm trạng Phàm Độ phải nói là xao động đến hưng phấn nhảy nhót, trong lòng cũng không còn suy đoán Tạ Cố sẽ dùng phương thức gì tới hạ chiến thư.
Lúc này, Tạ Cố ngủ nguyên một ngày, nghe thấy tiếng chuông liền bật dậy, dùng cặp sách gom đi hai quyển sách, rồi sau đó liền đẩy cửa ra ngoài.
Một ánh nhìn cũng chưa nhìn qua Phàm Độ liền rời đi.
Ngược lại là quá kỳ quái rồi.
Phàm Độ nhíu nhíu mày, nhìn về phía Trần Húc Dương, hỏi hắn, “Tiết tự học buổi tối không cần thiết phải học sao?”
“Cần thiết chứ.” Trần Húc Dương cũng không ngẩng đầu lên mà chép bài tập, “Bất quá anh Tạ chưa bao giờ đi học.”
Phàm Độ như có điều suy nghĩ, chẳng lẽ là sau tiết tự học buổi tối lại đánh nhau?
Thừa dịp thầy giáo đứng trên bục giảng, cậu từ hộc bàn móc ra một hộp bánh quy có nhân dâu tây, mới vừa cầm lấy một cái muốn đưa vào trong miệng, ngay sau đó tay liền dừng lại.
Cậu thật cẩn thận mà đem nhân bánh quy cấp tách ra, hửi hửi nhân dâu tây xem có hương vị mù tạc không mới yên tâm mà ăn, xác định bánh không có mùi mù tạc rồi cho vào miệng sau đó cầm lấy cái tiếp theo.
Nhưng cậu trăm triệu lần không nghĩ tới, vấn đề xảy ra ở giây tiếp theo.
Độ cay của tương ớt giống như một tấn thuốc nổ, trực tiếp làm cậu chầu trời tại chỗ, mặt Phàm Độ mắt thường có thể thấy được mà hồng lên, nước mắt không kiềm được trào ra tới.
Cậu đem gói bánh quy lật qua lật lại, thì thấy tờ giấy bên trong dùng bút bi viết, “Ăn ngon không? Bạn cùng bàn?” Theo sau còn vẽ một cái mặt tươi cười nham nhở.
Vốn dĩ Phàm Độ có thói quen buổi tự học sáng ăn cơm sớm, nhưng là từ khi có Tạ Cố, thời gian ăn cơm sáng của cậu so với trước kia sớm hơn nữa tiếng.
Hộc bàn cặp sách sạch sẽ, ngay cả con gián đều không có cơ hội bò vào, không cho Tạ Cố một chút xíu cơ hội để gây án.
Tiết cuối cùng buổi sáng lại là môn ngữ văn của thầy trọc, bài giảng vẫn là Tế thập nhị lang văn, đã giảng hai ngày còn chưa có giảng xong.
Phàm Độ có chút chịu đựng không nổi, nửa khép mắt, mơ màng sắp ngủ.
Bùm một tiếng, đầu cậu nện ở trên mặt bàn, hoàn toàn ngủ rồi.
Cũng không biết thời gian trôi qua bao lâu, vừa nghe thấy tiếng chuông giữa trưa báo giờ cơm trưa, Phàm Độ bò dậy, đem bài vở mặt bàn sửa sang lại một chút, tiến đến quầy bán quà vặt mua mì gói.
Không biết vì cái gì, một đường đi tới căntin, luôn có người trộm nhìn cậu, chỉ chỉ trỏ trỏ trước mặt cậu
Phàm Độ nhăn mày lại nhưng không để ý đến lắm.
Cậu đi vào quầy bán quà vặt, tùy tiện cầm một gói, tiến đến tính tiền.
Chủ tiệm nhìn cậu vài lần như có chuyện muốn nói, “Bạn học này……”
Phàm Độ thuận tay lại cầm một cây kẹo que muốn mua, “Cái này nữa.”
Quét mã tính tiền xong, Phàm Độ đem kẹo que ngậm ở trong miệng, nghe thấy sau lưng chủ tiệm nói thầm, “Hiện tại hành động của người trẻ tuổi thật đúng là kỳ quái……”
Phàm Độ ngẩn người, cậu từ trong túi lấy ra di động, giơ lên ngay mặt chính mình miễn cưỡng mở ra camera soi, vừa thấy liền tức giận, trong tay cậu mì gói leng keng rơi xuống đất.
Má trái cậu in chình ình một hình xăm mình heo con Peppa dán lên trên mặt.
Phàm Độ nghĩ tới, thời điểm mình ngủ, vì để tránh cho đối mặt với Tạ Cố ở bên trái mình, mà má phải dán lên bàn ngủ.
Không nghĩ tới vừa lúc cho Tạ Cố cơ hội ra tay.
ĐM, Tạ Cố cậu được lắm!
Phàm Độ đi vào nhà WC thử dùng nước để tẩy rửa, dùng tay chà, heo con Peppa vẫn không chút phai đi, ngay cả cái đuôi heo cũng không có bị rửa trôi.
Rơi vào đường cùng, cậu đành móc ra từ trong túi khẩu trang mang lên.
Trở lại trong phòng học, Tạ Cố ngồi ở trên ghế vui vẻ thưởng thức đại tác phẩm của mình, cười hì hì, “Thế nào? Bạn cùng bàn, tớ cảm thấy cái xăm này đặc biệt xứng với khí chất của cậu nhất.”
Phàm Độ khóe mắt đuôi mày đều lộ ra nụ cười lạnh, “Tôi thao cậu tám đời tổ tông.”
Tạ Cố vừa mới từ trên bàn bò dậy, còn chưa có kịp đi ăn cơm, ngủ một buổi sáng, tóc đều bị cậu ngủ đến rối loạn, ngay cả tai mèo cũng không biết khi nào hiện ra ngoài, lông xù xù đứng ở trên đầu, thường thường cựa quậy một chút.
Phàm Độ vốn đang một trận nghẹn tức, hận không thể cùng người đánh lộn, nhưng tầm mắt dừng ở tai mèo của Tạ Cố thật lâu mà không rời mắt.
Trong sách nói muốn nói chơi lưu manh, sờ tuyến thể là đứng nhất, nhìn chằm chằm tai người thú tuyệt đối là đứng thứ hai.
Tạ Cố không biết Phàm Độ làm gì mà nhìn chằm chằm tai của mình xem lâu như vậy, cậu sờ đỉnh đầu của mình, “ĐM” một tiếng, giây tiếp theo, tai mèo đã không thấy tăm hơi.
Phàm Độ đem ánh mắt chính mình rời đi, không biết như thế nào mà còn có điểm tiếc nuối.
Tiết cuối cùng buổi chiều chính là môn tiếng Anh, người ta nói ý chí con người thường bị mai mòn bởi thời gian, nhưng mà không ai dám ngủ gục trong tiết của cô Lý, bởi vì cô Lý thật sự không thể chọc vào.
Cô Lý một tay đem giáo án để ở trên bục giảng, từ trên cao nhìn xuống mà quét một vòng, rồi sau đó cất cao giọng, “Tạ Cố! Ngươi ngủ cái gì mà ngủ!”
Tạ Cố ngủ mơ mơ màng màng, giây tiếp theo Phàm Độ liền một cái tát vỗ vào phía sau lưng cậu ấy làm cho bạn cùng bàn của mình tỉnh giấc.
Công lực của một cái tác này, có thể so với trong tiểu thuyết Hàng Long Thập Bát Chưởng, Tạ Cố liền cảm thấy xương sườn của mình như muốn bị chặt đứt, ho khan vài tiếng mới hoãn lại được.
“Cô gọi cậu đó.” Phàm Độ nhắc nhở cậu, “Bạn cùng bàn.”
“CMN.” Tạ Cố liếc mắt một cái trừng Phàm Độ, “Cảm ơn cậu, bạn cùng bàn.”
Cô Lý ném phấn đang viết lại đây, “Tạ Cố em đi ra ngoài đứng nghe giảng cho cô!”
Tạ Cố cũng không có không phục sự quản giáo của cô Lý, không có thầy cô nói đều không nghe, ngoan ngoãn đi ra cửa đứng, có lớp học thể dục, học sinh kết bè kết cánh mà từ hành lang đi qua, Tạ Cố có cảm giác có người nhìn chằm chằm phía sau lưng cậu, giống như sau lưng có mũi dùi chỉa vào mình.
Thật vất vả chờ tới chuông tan học vang lên, Tạ Cố cầm lấy cặp sách giơ chân lên chạy, giống như mỗi ngày đều có trăm công ngàn việc phải làm.
Vội vội vàng vàng mà móc di động ra xem một cái, phát hiện ra là anh Ba WeChat cho mình, “Cẩn thận, đám côn đồ cao lớn kia chặn đường em đấy.”
“Vì cái gì?” Tạ Cố liền buồn bực, “Chẳng lẽ bởi vì tiểu O cậu ta thích đưa thơ tình cho em? Hắn ta có phải hay không lòng dạ có chút tiểu nhân!”
“Tốc chiến tốc thắng.” Anh Ba nói qua di động, “Nhanh lên, hôm nay có việc lớn.”
Tạ Cố vừa mới từ hàng rào thượng trèo qua, vừa nhảy xuống đất, liền thấy được mặt của thanh niên côn đồ kia.
Hắn mang theo năm sáu người, vây xung quanh người Tạ Cố.
Tạ Cố đem cặp sách trong tay ném xuống đất, vén tay áo lên, “Tới tới tới, giải quyết vấn đề, tốc chiến tốc thắng.”
Thanh niên vốn là tới bới móc tạo vấn đề, hắn còn chưa kịp đi lên trước, dừng một chút, nheo lại đôi mắt nhìn về phía sau lưng Tạ Cố, phốc một tiếng cười lớn, “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ——!”
Tạ Cố liền ngây ngốc, không phải tới đánh nhau sao, như thế nào mà lại cười?
Giây tiếp theo, thanh niên lấy ra di động tanh tách một tiếng, nhắm ngay mặt Tạ Cố cùng phía sau lưng chụp một đống ảnh.
“Không đánh.” Thanh niên cười đến bả vai run lên, hắn vỗ vai Tạ Cố, “Anh đây bỏ qua cho chú em.”
“Tôi mà cần đến anh tha?” Tạ Cố liền buồn bực, nhưng mà chưa kịp nói cái gì, liền thấy thanh niên kia vung tay lên, năm sáu người cùng nhau đi rồi.
Tạ Cố đá một hòn đá nhỏ, trong lòng lại nghĩ thanh niên kia chính là có bệnh.
Cậu vội vàng đi đến phòng làm việc của anh Ba.
Anh Ba cõng đầy trách nhiệm trên lưng, tính toán phân chia công việc trong một tuần, đem nhiệm vụ phát thảo hình xăm giao cho Tạ Cố, để cậu tự đi thiết kế.
Tạ Cố rúc ở phòng làm việc vẽ cả đêm, mới vẽ được một nửa, vừa duỗi cái lưng mệt mỏi, liền thấy tin nhắn của Trần Húc Dương.
Trần Húc Dương: “Anh Tạ, xem bài post mới nhất của trường học chúng ta.”
Tạ Cố bản thân chính là người nằm vùng trong trang web của trường học, thỉnh thoảng lại có vài cái hot topic tinh hoa, cậu chỉ cho rằng, lại là một thiếu niên tiểu O ngây thơ, đem hình chụp Tạ Cố như soái ca đăng lên. Vừa click mở trang web chỉ thấy bài post hot nhất là nói về chính mình.
Có hai hình ảnh được đăng lên, một ảnh chính là chụp mặt cậu, một ảnh khác chính là chụp lưng cậu.
Phía sau lưng lại dán một tờ giấy bắt mắt, viết là: “Hảo hán, tha mạng!”
“Ta làm chứng! Hôm nay lúc thấy anh Tạ bị phạt đứng, phía sau lưng đã dán hảo hán tha mạng.”
“Đừng nói nữa, anh Tạ của mấy cậu dán hảo hán tha mạng mà lại tới tìm đại ca của chúng tôi đánh nhau.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha! Ta có thể cười cả một buổi tối!”
“Wow, anh Tạ đây là đang làm hành vi nghệ thuật gì vậy?”
“anh Tạ! Đừng sợ!”
“Lên a…! Anh Tạ!”
Tạ Cố mặt một trận xanh, một trận hồng, không thể tránh né mà nghĩ tới chiều nay trong tiết tiếng Anh, Phàm Độ vỗ vào phía sau lưng mình một cái tát.
Phàm Độ, cậu thật là làm tốt lắm!