Tôi bực mình bỏ đi, chả hiểu sao trong lòng nó bực mình dễ sợ. Chẳng lẽ do người ta có bạn gái rồi, còn mình thì chưa có ai nên tự ti sao?
“Này! Đàm Y Nhi! Cô quay lại cho tôi!” Hàn Nặc Minh hét lên một cái khiến tôi rùng mình.
“Sao cậu quát to thế?” Tử Đình cũng ngây người.
“À…” Hàn Nặc Minh nhìn tôi không rời mắt, “Vì cô ta khiến tớ bực mình!”
Cái gì? Tôi? Tôi đã làm gì cậu cơ chứ? A! Đúng là tức muốn nổ phổi.
“Này! Tôi đã làm gì cậu chứ? Tôi chỉ không muốn làm kỳ đà cản mũi hai người nên mới về thôi! Thế mà cũng nổi cáu với tôi là sao?”
Cậu ta nghe tôi hét lên thì cứng họng. Không phải vì sợ mà là vì ngạc nhiên. Bình thường cậu ta trách tôi vô cớ thế này tôi chỉ nhõng nhẽo cãi cọ tí thôi, chả hiểu sao hôm nay ăn phải gan hùm gì mà to gan lớn mật cãi lại cậu đến thế.
“Đàm Y Nhi! Cô bị say nắng à?” Hàn Nặc Minh bước lại lấy tay khẽ chạm lên trán tôi.
“Đâu có sốt! Vậy là cô bị thần kinh hả?” Cậu ta lại nói ra mấy câu từ khó nghe.
“Gì mà thần kinh chứ! Tôi rất bình thường nha! Để yên cho tôi đi đi!” Tôi lại hét lên lần nữa.
Tôi thật sự không hiểu vì lý do gì mà tôi bỗng nhiên trở thành một đứa đáng ghét đến thế này.
Hơn nữa đây cũng là lần đầu tiên Tử Đình gặp tôi, ấn tượng đầu tiên đã không tốt thế này rồi thì sau này sao có thể dễ dàng nói chuyện với cậu ấy được. Hơn nữa tôi còn quát tháo như quát vào mặt cậu ấy nữa.
“Cậu…là Đàm Y Nhi sao? Vậy ra cậu là người bạn thân của Hàn Nặc Minh ở đây! Rất vui được gặp cậu!” Tử Đình vì không muốn hai chúng tôi cãi cọ nên đành phải xen vào chen ngang.
“…Chào cậu!” Tôi bắt tay với cô ấy rồi chào nhỏ nhẹ.
Chắc là tôi hết hơi rồi.
“Tớ mệt rồi! Hai người cứ đi chơi vui vẻ đi!” Tôi thở dài rồi bỏ đi.
Hàn Nặc Minh định đuổi theo nhưng Tử Đình liền ngăn lại:
“Tuy tớ không biết hai người có chuyện gì nhưng tớ nghĩ lúc này cậu không nên đuổi theo cậu ấy!”
“…” Hàn Nặc Minh sầm mặt lại nhìn bóng lưng tôi bỏ đi.
– ————
Tôi thất tha thất thiểu đi trên con đường quen thuộc về KTX. Thế mà trên đường lại gặp ngay Chi Lộ đang đi ra từ cửa hàng tạp hoá.
“Chi Lộ!” Tôi vội gọi tên cô bạn thật to để cậu ấy nghe thấy.
Đúng là bạn tốt. Lúc tôi đang buồn thì lại gặp ngay cậu ấy lúc này. Mọi sự buồn bực trong người tôi đều đã tiêu tan hết luôn rồi.
“Y Nhi? Cậu làm gì ở đây? Có chuyện gì à? Sao trông mặt mày ghê thế?” Chi Lộ trông thấy tôi khác hẳn thường ngày thì lo lắng hỏi.
Tôi cảm động chết mất. Chi Lộ đúng là tốt nhất! Không như tên nào đó, lạnh lùng, chẳng quan tâm gì đến cảm xúc của con gái.
“Chỉ là cãi nhau tí thôi!” Tôi thở dài.
“Cãi nhau? Hai người ngày nào mà chẳng cãi nhau! Hôm nay lại vì thế mà buồn bực sao? Không logic tẻo nào!” Chi Lộ chép chép miệng.
“Nhìn ra rõ vậy luôn hả?” Tôi ngạc nhiên nhìn chằm chằm cô bạn.
Chi Lộ suốt ngày chỉ cắm mặt vào điện thoại nhưng vẫn có thể quan sát mọi thứ kĩ đến thế. Đúng là phục sát đất luôn.
“Thực ra thì…hôm nay tớ vừa gặp cô bạn thời thơ ấu của cậu ta!” Tôi đành phải kể.
Nghe đến đây, suýt chút nữa thì Chi Lộ sặc cả nước bọt. Cô nàng ho sù sụ vài cái rồi mới ngẩng mặt lên trợn mắt nhìn tôi:
“Han Nặc Minh? Cậu ta cũng có bạn gái thời thơ ấu?”
“Lẽ nào cậu không biết sao?”
“Không! Cậu ta chẳng kể gì về chuyện này cả!”
Vậy lẽ nào…tôi là người thứ hai, chỉ sau Mộc Thượng Thần biết được chuyện này?
Haha! Không thể nào.
“Cô gái ấy trông như thế nào? Đẹp không? Nhưng chuyện đó tại sao cậu lại phải bực mình chứ?”
“Cậu ấy tên Tử Đình, xinh lắm, vì tớ không muốn làm kì đà cản mũi nên tớ bỏ đi, ai ngờ cậu ta lại nổi giận với tớ.” Tôi vừa kể vừa bức xúc.
Chả hiểu có chuyện gì buồn cười mà Chi Lộ liền bật cười thành tiếng, lại còn cười rất sảng khoái nữa chứ:
“Haha! Tiểu thư của tôi ơi! Cô biết ghen rồi đấy!”
Tôi rùng mình đẩy người ra xa khỏi Chi Lộ. Có mùi nguy hiểm, nên tránh xa.
Thế mà cậu ấy vẫn không chịu thôi, tay với lấy cổ tôi khoác lên, kéo tôi vừa đi vừa nói chuyện:
“Cậu ngây thơ quá đi! Đang đi chơi với một cậu con trai, rồi từ đâu xuất hiện một cô gái và cậu ta không thèm quan tâm cậu nữa, nên trong lòng cậu bức xúc khó chịu đúng không?”
“Đúng!” Tôi vẫn chưa hiểu gì nên cứ gật đại.
“Đấy! Rõ ràng quá rồi còn gì! Cậu ghen với người con gái ấy vì Hàn Nặc Minh lại đột nhiên chuyển sự chú ý sang cô ấy chứ không phải cậu!”
“Đúng thế! Có chút bức xúc thật! Nhưng mà…’ghen’ của cậu nghĩa là gì?” Tôi liền thấy có gì đó không đúng.
“Còn gì nữa chứ!” Chi Lộ nháy mắt với tôi một cái thật bí hiểm, “Cậu biết yêu rồi đấy, tiểu thư của tôi!”