Hạ Uyển Đình nằm trong lòng anh, hưởng thụ cái ôm đầy ấm áp. Vòng tay mạnh mẽ của anh ôm trọn vòng eo mảnh khảnh của cô, quấn quýt không rời.
Vào thời khắc này, Hạ Uyển Đình đột nhiên cảm thấy bối rối. Rõ ràng cô đã qua cái tuổi ngượng ngùng khi yêu, nhưng ở bên anh, chứng kiến từng cử chỉ dịu dàng của anh lại khiến cô thần hồn điên đảo.
Cô thử cựa mình, Thẩm Trì theo bản năng vội siết chặt cô hơn. Anh dường như đã ngủ, đôi mắt mệt mỏi díp lại, hàng lông mày nhíu chặt như còn đang canh cánh chuyện gì đó. Hạ Uyển Đình nhẹ nhàng ngồi dậy, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh.
Anh ốm đi không ít, cằm nhọn lún phún râu, xương quai hàm lộ rõ ra, hai bên má hõm xuống nhô lên cao.
Mơ hồ cô còn ngửi thấy mùi thuốc sát trùng nhàn nhạt trên người anh, mùi rất thanh không hề đem lại cảm giác khó chịu. Hạ Uyển Đình bất giác đau lòng, cô không biết thời gian qua anh đã xảy ra chuyện gì, đã đi đâu, có ổn không? Những điều cô muốn hỏi còn nhiều lắm.
Nhưng cô vẫn kìm lại được tất cả, chắc hẳn Thẩm Trì đã rất mệt mỏi, cô không nên làm phiền anh.
Nghĩ vậy cô tiếp tục nằm xuống bên cạnh anh, tựa đầu vào khuôn ngực rắn chắc đầy nam tính, vòng một tay ôm lấy anh vỗ nhè nhẹ sau lưng để trấn an.
Trên bầu trời, đêm trăng yên bình tỏa ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Làn gió thoảng qua như mang theo thứ ấm áp của những người có tình.
Đêm nay, có hai trái tim lạc lối tìm được bến đỗ nơi đối phương, mầm tình nhen nhóm thắp lên ngọn lửa bất diệt.
Đêm nay, Hạ Uyển Đình dũng cảm lắng nghe tiếng trái tim mách bảo.
Cô biết anh yêu cô, cô cũng yêu anh.
Vậy là đủ rồi.
______________________________
Sáng hôm sau.
Trên bàn ăn, có hai con người ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào mắt đối phương. Thẩm Trì giả vờ lật tờ báo thuận tiện liếc nhìn cô. Hạ Uyển Đình cũng không khá hơn chút nào, cô cúi gằm mặt xuống hòng che giấu khuôn mặt đã đỏ bừng.
“Khụ, tối qua em ngủ ngon chứ?” Thẩm Trì là người phá tan bầu không khí trước, anh lơ đãng hỏi
“Vẫn… vẫn tốt.” Hạ Uyển Đình như chiếc máy tính được lập trình sẵn, lí nhí trả lời anh.
Hai người lại rơi vào bầu không khí yên lặng đến đáng sợ, mỗi người theo đuổi một suy nghĩ riêng.
Nhắc đến vấn đề xấu hổ này phải nói đến chuyện sáng nay. Hạ Uyển Đình nằm trong vòng tay anh ngủ say sưa, cô choàng mở mắt khi phát hiện Thẩm Trì bên cạnh đang trở mình.
Cả hai nhìn nhau không tránh được sự ngượng ngùng, Thẩm Trì len lén liếc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, mái tóc xõa xuống hai bên vai đầy như có một mê lực vô hình. Bộ váy ngủ trên người xộc xệch làm lộ ra xương quai xanh quyến rũ mê người.
Làn da Hạ Uyển Đình trắng mướt, mềm mại, trong buổi sáng còn có chút ửng hồng. Thẩm Trì nhìn đến tê dại, anh hơi dời tầm nhìn xuống dưới. Bên dưới cần cổ thon dài, xương quai xanh tinh tế là… là khuôn ngực đẫy đà của cô. Đôi gò bồng mang theo hương vị quyến rũ của phụ nữ như thách thức sức chịu đựng của Thẩm Trì.
Anh thầm than nhẹ một tiếng rồi quay người đi. Là một người đàn ông bình thường đối diện với cám dỗ, Thẩm Trì khó tránh khỏi nảy sinh chút phản ứng cơ thể.
Hạ Uyển Đình nhận ra ánh mắt cầm thú đó của anh, cô nhìn xuống mình liền phát hiện cảnh xuân trần trụi. Bộ váy ngủ vốn rất bình thường nhưng ánh nhìn đó của anh khiến cô có cảm giác mình đang hoàn toàn loã thể.
“Tôi, tôi chưa thấy gì hết.” Thẩm Trì chột dạ lên tiếng nhưng trống ngực đập thình thịch cùng vành tai đỏ bừng đã sớm tố giác anh.
Hạ Uyển Đình xấu hổ quay đi, cô vùi mình vào trong chăn chỉ lộ ra hai con mắt.
Thẩm Trì đột nhiên đứng phắt dậy bước xuống giường, Hạ Uyển Đình hơi lo lắng nên bỏ chăn ra định bụng bước xuống giúp đỡ anh.
“Em đừng qua đây.” Thẩm Trì đột nhiên hét lớn, hành động nhanh nhẹn né tránh động tác của cô.
“Anh sao vậy, có gì không khỏe trong người à?” Cô ngạc nhiên tròn mắt ra hỏi, cô cũng đâu phải hành thích anh, Thẩm Trì đâu cần thiết phải phản ứng mạnh như vậy.
Thẩm Trì trông thấy cô có vẻ hiểu lầm gì đó, anh cười khổ day day trán giải thích: “Em đánh giá cao năng lực tự kiềm chế của tôi rồi. Tôi không phải chính nhân quân tử gì cả, người phụ nữ mình thích nằm bên cạnh, bất cứ người đàn ông nào cũng khó lòng nhịn được.”
Bấy giờ Hạ Uyển Đình mới ngớ ra, cô nhìn anh không dám thở mạnh, rồi như cảm thấy vẫn chưa đủ liền chui tuột vào chăn không dám nhúc nhích.
Thẩm Trì trông thấy một mặt đáng yêu đó của cô, không nhịn được bật cười dịu dàng. Anh đi đến gần cô, hơi vén nhẹ chăn ra đặt lên trán cô một nụ hôn nhẹ: “Em ngủ thêm chút nữa đi, tôi chuẩn bị xong bữa sáng sẽ gọi em.”
“Anh muốn đi đâu?” Hạ Uyển Đình từ trong chăn lí nhí.
“Em nghĩ tôi còn có thể đi đâu?” Thẩm Trì cười nhẹ, anh đột nhiên muốn chọc ghẹo cô liền trưng ra một dáng vẻ mờ ám, “Đương nhiên là tự mình giải quyết rồi.”
Thẩm Trì nói xong vì không muốn cô xấu hổ liền nhanh chóng rời đi bước vào phòng tắm. Còn lại một mình Hạ Uyển Đình, cô đưa tay chạm nhẹ lên trán mình, nụ hôn cưng chiều của anh không mang theo chút dục vọng nào hoặc đã vì cô mà tự khắc chế.
Nụ hôn đó chỉ có sự dịu dàng, cưng chiều vô độ.