Mẹ Sắc Bén Mua Một Tặng Hai

Chương 39: Nhiều Lo Lắng



Lâm Khả Nhân bật cười, “Được được, mẹ nhắn tin cho anh con, để xem anh con có rãnh rổi hay không nha. . . . . .”

Lâm Khả Nhân gửi tin nhắn đi: Em đưa Khả Khả đi nhà trẻ, anh có rãnh cùng đi không? !

Hồi lâu, không có hồi đáp.

Lâm Khả Nhân sợ hãi một hồi, nửa giờ trôi qua, rốt cuộc có điện thoại gọi tới, Lâm Khả Nhân kích động nhận cuộc gọi, “Alo, Quân Hạo. . . . . .”

“Tôi hôm nay không đưa Khả Khả đi được, bên vườn trẻ kia đã sắp xếp xong xuôi, cô dẫn nó đi, viện trưởng sẽ trực tiếp đón hai ngươi, hôm nay tôi có rất nhiều chuyện, ngày mai nếu rãnh rỗi sẽ đưa Khả Khả đi nhà trẻ. . . . . .” Thanh âm lạnh nhạt, luôn luôn lạnh nhạt, không giải thích thêm bất kỳ lời nào, liền cúp máy.

Lâm Khả Nhân mất mác một mảnh, nhìn Khả Khả kéo cô, cô mới cười lên, nụ cười có chút miễn cưỡng, “Mẹ cùng con đi nha, ngày mai anh trai sẽ đưa Khả Khả đi. . . . . .”

“Thật tốt quá. . . . . .” Trình Khả Khả vỗ tay, rất vui sướng, cậu quá nhỏ, không biết sự rối rắm của người lớn, không thấy được Lâm Khả Nhân ẩn chưa đau đớn trong mắt.

*

Vườn trẻ Song Tinh.

Trong phòng trẻ Trình Khả Khả sợ hãi nhìn chung quanh, ánh mắt lại không rời đi Lâm Khả Nhân đang đứng ngoài phòng, viện trưởng an ủi cô, “Đứa bé mới bắt đầu đều là như vậy, chờ cậu bé quen thuộc với các bạn trong lớp sẽ không còn sợ nữa, giáo viên của chúng tôi cũng nói là như vậy , giáo viên của lớp này là ưu tú nhất trong vườn trẻ của chúng ta, nhất định sẽ làm cho đứa bé vui vẻ, phu nhân xin yên tâm. . . . . .”

Lâm Khả Nhân gật đầu một cái, mắt nhìn Trình Khả Khả, nhưng tâm trí không biết bay đến nơi nào, viện trưởng thấy cô không nói lời nào, cũng không biết được suy nghĩ của cô, không thể làm gì khác hơn là cười theo.

Một đứa bé của một gia đình như vậy đến đây học, vườn trẻ của bọn nhất định phải coi chừng hầu hạ, nếu không, chịu không nổi.

Trình Khả Khả quay đầu lại lại nhìn thấy một đôi song sinh tò mò nhìn mình chằm chằm, cậu sợ hãi là không dám nói lời nào, chỉ là cũng nhìn bọn họ, An Bình khẽ mỉm cười, “Tôi tên là An Bình, đây là em trai tôi An Tĩnh, tên cậu là gì vây? !”

“Tôi tên là Trình Khả Khả. . . . . .”

Ba người nhất thời thân thiện , Trình Khả Khả bởi vì có người cùng cậu nói chuyện cùng chơi, khuôn mặt nhỏ nhắn liền hồng hào trở lại, rất hưng phấn.

Cặp song sinh trong lòng thở dài, em trai của bọn họ a, thật sự là em trai, dáng dấp rất giống bọn họ, nhưng là, cũng không thể chán ghét được. . . . . . Nhưng lại có chút ghen tỵ với cậu có được tình yêu của cha. . . . . .

Quả thật là nghiệt duyên, lại cùng nhau học chung một vườn trẻ, còn chung một lớp. Bọn họ mới vừa quyết định chọn học tại nhà trẻ này, thì Trình Khả Khả cũng liền tới nhà trẻ này học. . . . . . Duyên phận này, rõ là. . . . . .

Lâm Khả Nhân ở bên ngoài nhìn kinh hãi, hai cậu bé đó biểu cảm và khuôn mặt cùng Khả Khả rất giống nhau. . . . . . Cũng giống cả anh ấy nữa, làm sao lại như vậy? ! Cô liếc mặt, quay đầu lại hỏi viện trưởng, “Hai cái đứa bé này là con cái nhà ai? !”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.