” Cảm ơn, tôi nhận “. Hắn lại nói:”các vị cứ tự nhiên, tôi có việc qua bên đây một lát”.
” Được.. được…Diêu Tổng cứ đi thông thả”.
Hắn lại mỉm cười, đây là nụ cười dùng để giao tiếp thông thường nhất mà từ trước đến nay hắn đã sử dụng, Diêu Trì ôm cô đến vị trí khác.
Trong quá trình này, có rất nhiều người đi đến muốn làm quen với hắn, người đến vô số kể, nhưng hắn chỉ gặp mặt có vài người, cô thật bất ngờ, Diêu Trì trong giới kinh doanh lại được hoan nghênh như thế.
Y như lời hắn nói, trong đêm nay cô chỉ cần đứng cạnh hắn và mỉm cười là được rồi.
Đi khắp một vòng, Tần Tâm Ly cũng cảm thấy bí bách, vì vậy cô quay sang nói với hắn:” tôi có thể ra ngoài một chút không?”.
Hắn nhìn cô rồi đồng ý:” được rồi, đừng đi xa”.
” tôi biết rồi”.
Diêu Trì nới lỏng vòng tay ôm trên eo cô ra; cuối cùng cô cũng được giải thoát, cô rời khỏi nơi náo nhiệt này, rẽ trái một lúc Tần Tâm Ly đến một khuôn viên nhỏ.
Diêu Trì mở công ty, nhưng theo ý thích của hắn cũng mở ra một mảnh vườn nhỏ để hít thở không khí trong lành, cô bước ra ngoài, rời xa những ánh đèn leo loét trong bữa tiệc tùng và những câu hỏi giao tiếp người người giả dối ít sự chân thành, cô cảm thấy dễ thở hơn.
Cô là người chưa bao giờ đi đến những nơi như thế và bây giờ cũng không quen, càng ở lâu thì cô càng bị bức bách và gò ép, nơi đây thoải mái hơn nhiều.
Cô như cô gái nhỏ đang lặng lẽ cảm nhận thế giới mà mình vụиɠ ŧяộʍ có được, từng cơn gió nhẹ thổi qua hai má cô, dịu dàng mà lặng lẽ.
Hầu hết mọi người đều tụ tập ở ngoài đại sảnh, nơi này bị bỏ trống, chỉ có một mình cô là xuất hiện ở đây.
Ước tầm 10 phút sau, Tần Tâm Ly đang suy tư thì động tĩnh xuất hiện.
” Cô cũng đến đây à?”.
Phía sau lưng cô vang lên một giọng nói, cô xoay người nhìn lại, thì ra là một người đàn ông xa lạ, chắc anh ta cũng cảm thấy trong đó quá mức bí bách.
Cô lặng lẽ gật đầu, anh ta lại cười:” có phải cảm thấy không phù hợp với buổi lễ hay không?”.
Cô không đáp, bởi vì anh ta không thân quen, anh ta cũng cảm thấy không hề hấn gì, lại nói:” tôi cảm thấy những buổi tiệc đó không phù hợp với mình, thật hỗn loạn, quả nhiên ở ngoài đây vẫn dễ chịu hơn nhiều”.
Anh ta nghĩ như vậy à? cô không nghĩ sẽ như vậy.
Tần Tâm Ly kinh ngạc, cô cảm thấy rất khó để tìm ra một người giống như cô tại nơi này.
” đúng vậy, tôi cảm thấy không quen”.
” yo, cô chịu nói chuyện rồi hả, tôi cứ tưởng cô sẽ ngó lơ tôi chứ”. Anh ta nghe cô nói thì ngạc nhiên.
Cô ngại ngùng cười cười, anh ta lại mồm mép nói:” cô rất đẹp”.
” cảm ơn”. Cô bất đắc dĩ đáp, cũng muốn khen lại anh ta nhưng không biết phải khen cái gì, vì thế bỏ qua, chỉ tìm chủ đề mà nói:” khuôn viên ở đây thật đẹp”.
” Đẹp không ? Cảm ơn cô nhé”. Anh ta cười lớn.
Cô thắc mắc:” vì sao anh lại cảm ơn tôi?”.
” bởi vì… khuôn viên này chính là do tôi phụ trách chăm sóc”.
Con ngạc nhiên không thôi, Không biết anh ta làm công việc gì. Nhưng mà người có thể chăm sóc một khu vườn nhỏ đẹp đẽ như thế này, hẳn là một người có nhiều đầu óc tư duy.
” xin chào, nãy giờ quên giới thiệu, Tôi tên là Đào khương, là nhân viên ở Diêu Thị, còn cô ?”.
” Tôi là Tần Tâm Ly…. hôm nay đến cùng người thân”.
Đào Khương không ở chung với nhóm người có chức vị nên anh ta vẫn không biết thân phận của cô nên anh ta vẫn cứ thông thả, mà cô cũng không cần phải nói rõ thân phận của mình, dù sao cũng chỉ có một năm là rời đi rồi, không cần phải đi rêu rao nhiều như thế.
Cô chỉ nói đơn giản mình đến đây với người thân để dự tiệc, lại bị Đào Khương biến tấu này nọ.
” Vậy là cô cũng có cổ phần trong công ty này à?”.
” Cổ phần ?”.
” đúng vậy, tiệc hôm nay là dành cho chiêu đãi nhân viên, cũng dành để tiếp những người có cổ phần trong công ty và một vài người hợp tác”.
” ah~ Tôi không biết”. Cô cười cười:” có lẽ người thân của tôi có trong này đi”.
Diêu Trì có rất nhiều cổ phần mà, nghĩ đến đây cô cười khẽ.
Nhiều chuyện kinh doanh rất là phức tạp, chỉ trong một đêm cũng không thể nào lý giải hết được.
” Cô đã từng xem qua đom đóm hay chưa?”. Đào khương đút hai tay vào túi quần nhìn mảnh vườn trong đêm tối có nhiều ánh đèn neon thắp sáng thì đột nhiên xoay người hỏi cô.
Cô gặt đầu:” có “. Cô đã từng xem đom đóm, ở nơi cô sống là một vùng hẻo lánh cũng có nhiều cánh đồng, khi Hoàng hôn vừa phụt tắt. Đêm hè dần thức tỉnh thì lúc đó sẽ xuất hiện đom đóm, chúng bay thành đàn. Ở những nơi có suối nước mát, chúng càng xuất hiện nhiều hơn.
Nhớ lúc nhỏ, cô còn theo bạn bè ra ngoài đó bắt đom đóm, nhưng bây giờ thì không còn nữa, bởi về những mảnh rừng đó đã bị bãi bỏ để xây dựng những khu công nghiệp.
” Thật đẹp, có phải hay không?”.
” đúng vậy, rất đẹp”. Bây giờ cô nghĩ lại cũng cảm thấy vẻ đẹp của những con đom đóm trong đêm đen đó không gì sánh được. Nó y hệt tia sáng hy vọng nhỏ nhoi nhấp nháy trong đen tối mịt mù, tuy yếu ớt nhưng vẫn không phụt tắt mà vẫn cố sức phát ra ánh sáng nhè nhẹ.
”