“Một người?”
Đây là câu thứ hai mà người đàn ông kia nói, hắn đi đến trước Vương Hiểu Thư, hai tay nhét vào túi áo, cổ hắn đeo một thứ giống như ống nghe khám bệnh, từ trên nhìn xuống cô ở dưới đất, bởi vì té ngã mà trên người cô đầy bụi bẩn, cái mũi hồng hồng, hẳn là bị đập vào quá mạnh, hình như còn chảy máu mũi, hình tượng vô cùng chật vật, nhưng đôi mắt trừng lớn của cô lại có vẻ trong veo và sáng ngời.
“… Không phải là người thì là chó sao?” Đối mặt với nhân loại, tinh thần miệng tiện không chịu thua của Vương Hiểu Thư lại khởi động, cô đứng dậy, xoa cái mũi, nhìn người đàn ông kia, thuận miệng nói, “Nơi này không an toàn, anh nhanh chóng rời đi thì tốt hơn, tôi có việc đi trước, sẽ không ở lại cùng anh, bái ——”
Cô còn chưa nói xong, tay người đàn ông kia bỗng vươn về phía cô, ngón trỏ thon dài của hắn đặt trên bờ môi cô, cô trực tiếp ngậm miệng lại.
“Người chột dạ luôn có nhiều động tác.” Giọng nói trầm thấp của hắn đọc nhấn từng chữ thật chậm và rõ ràng, lời nói của hắn giống như bông tuyết lạnh lẽo dừng trên người cô, cô chỉ cảm thấy trong mắt mình đều là màu trắng.
… Đây không phải là ảo giác, trong mắt cô quả thực là màu trắng, bởi vì hắn cởi áo dài trắng ra che trên người cô, từ đầu đến chân.
“Anh làm cái gì vậy? Tôi nói thật mà.” Vương Hiểu Thư kéo chiếc áo dài trắng xuống, mùi của các loại thuốc trộn lẫn và mùi xà phòng như là cỏ xanh, vừa như là ánh mặt trời, “Anh thật kỳ quái, tôi cũng không biết anh, vì sao tôi phải chột dạ? Nếu tôi có nửa câu nói dối, họ của tôi liền viết ngược lại!”
Người đàn ông đứng thẳng, cúi mắt xuống nhìn cô, giọng điệu có vẻ ngạc nhiên hỏi: “Cô họ gì?”
Vương Hiểu Thư ôm áo dài trắng đứng lên, ngẩng đầu nhìn thẳng hắn, đúng lý hợp tình nói: “Tôi họ Vương (王)!”
“A.” Hắn phát ra một tiếng kinh thán nhỏ, vẻ mặt vẫn không có chút biểu cảm nào, rõ ràng là nói cho có lệ.
… Quên đi, hắn tin hay không thì tùy, dù sao “Vương” đảo lại vẫn là “Vương”, cô không đuối lý chút nào.
Vương Hiểu Thư lặng lẽ lui về phía sau, muốn thừa dịp hắn không chú ý mà đào tẩu, cố ý tìm đề tài: “Tôi đã nói cho anh tôi họ gì, anh cũng nên nói với tôi anh tên gì chứ? Như vậy mới công bằng.” Ban ngày ban mặt xuất hiện ở chỗ này, còn núp trong tủ sắt, khẳng định không phải người tốt. Đoán chừng người này cũng giống như nữ chủ Y Ninh, tới đây để trinh sát.
Thực ra Vương Hiểu Thư chỉ đoán đúng một nửa, người đàn ông này quả thực không phải người tốt, nhưng chuyện hắn muốn làm và trinh sát là khác xa một vạn tám ngàn dặm.
Người đàn ông nâng tay phải đặt trước ngực, làm một hành động theo lễ tiết của quý ông, da thịt trắng nõn dưới áo sơ mi giống như trứng gà lột xác, nhất là ở chỗ cổ tay, màu da còn trắng hơn cô.
“Tên của tôi là…” Hắn nói khẽ, cánh môi vô sắc dần dần trở nên hồng nhuận một cách quái dị, “Z.” Hắn nói một chữ mẫu, phát âm trầm mà tiêu chuẩn, dư âm vang bên tai Vương Hiểu Thư, cô khiếp sợ lại hối hận, ngớ người nhìn hắn, hoàn toàn choáng váng.
… Vừa ra ngoài đã gặp đại BOSS cuối cùng, tỉ lệ này thực mẹ nó so với trúng xổ số 500 vạn còn thấp.
“Cầm giúp tôi một chút, tôi phải đi vệ sinh.” Vương Hiểu Thư đưa áo dài trắng cho Z, xoay người đi chậm hai bước, sau đó chạy vội.
Nhưng cô mới chạy chưa đến 100 mét, đã vô cùng thành thật lăn trở về.
A… Phía trước có ba con zombie sắp đột kích a!
Z vẫn đứng tại chỗ, cả người hắn đều chìm trong bóng tối, phần tóc mái che hơn nửa khuôn mặt, rất khó thấy rõ toàn bộ diện mạo và ánh mắt hắn, nhưng cô lại thấy khóe miệng hắn nhếch lên, tay phải còn cầm một con dao mổ.
Vương Hiểu Thư nhìn chằm chằm lưỡi dao lóe sáng kia, trong lòng cảm thấy cuống quýt, chần chừ nói: “Này, chúng ta có chuyện gì thì nói từ từ được không, không nên nghịch dao găm, anh cất nó trước được chứ?”
Cất đi? Nếu nghe lời cô thì đây chính là Z giả mạo.
Vương Hiểu Thư trước khi hôn mê chỉ thấy được có ánh sáng trắng lóe lên, trên trán có cảm giác lành lạnh, cục đá trên đất mài vào lưng cô.
Khí hậu vùng phụ cận căn cứ Lượng Tử ẩm ướt và thay đổi thất thường, rất nhiều khi mưa sẽ rơi đột ngột. Giờ phút này, hạt mưa giống như có thù hận mà ra sức nện xuống, tiếng sấm oanh oanh kèm với tia chớp đan trong không trung, mây đen dày đặc bao phủ lấy tòa tường cao vây lấy căn cứ, Z ôm ngang Vương Hiểu Thư đang hôn mê, đứng ở trong mưa nhìn Lượng Tử một hồi, xoay người đi vào màn mưa.
Hắn đi rất chậm, rất ổn định, những bước chân có khoảng cách như nhau, nước mưa đập vào người, vào mặt hắn, phần tóc đen bên tai đã ươn ướt và áo sơ mi đơn bạc, nhưng hắn không hề để ý, hắn cứ tản bộ trong mưa to, lẳng lặng đi qua một rừng cây mà không ai dám tiến gần, kỳ quái dạo trái phải một vòng, một tòa nhà màu trắng xuất hiện.
Z ôm Vương Hiểu Thư đi vào tòa nhà, mưa ngừng rơi, hắn cả người ẩm ướt nhìn người trong lòng cũng chật vật không kém, hàm răng trắng chạm vào môi dưới, con ngươi dưới tóc đen tối như mực.
Hắn khó xử nhìn chiếc sofa trắng tinh, cuối cùng ôm Vương Hiểu Thư tới phòng tắm.
Nước ấm, cô gái thân trần nằm bên trong, phòng tắm ngập đầy hơi nước, tạo thành một làn hơi mờ trên người cô gái.
Z ngồi xổm bên cạnh bồn tắm lớn, ngón tay thon dài xẹt qua xương quai xanh, ngực, bụng, xương hông của cô gái, sau đó nhẹ nhàng lật người cô, tay đỡ mặt cô để cô không bị sặc nước, ngón tay hắn miêu tả từng đường cong trên người cô, lòng bàn tay mềm mại lướt qua lưng cô, chạm nhẹ vào mỗi tấc da thịt.
Cho dù đang hôn mê, Vương Hiểu Thư vẫn cảm nhận được sự khác thường của thân thể, cô khép chặt mắt, mày nhíu lại, lông mi dài mà cong run nhè nhẹ, thân thể trắng nõn dần nổi lên sắc đỏ ửng.
Z rụt tay về, đôi mắt híp lại, vẻ mặt mang theo chút tiếc hận.
Họ Vương, nữ tính, xuất hiện tại nhà xưởng bỏ hoang, tất cả tin tức này nói cho hắn biết, cô gái này chính là con của Vương Kiệt.
Đáng tiếc, thân thể hoàn mỹ như vậy mà không thể giết chết. Nhưng vì lợi ích lớn hơn nữa, lưu lại cô cũng không sao.
Tay Z vô cùng lưu luyến chạm vào thân thể xích lõa của Vương Hiểu Thư, nhưng lần này trên tay hắn lại có thêm một con dao mổ, lưỡi dao lóe lên ánh sáng trắng, hiển nhiên là vô cùng sắc bén.
Hắn lật người cô lại, lưỡi dao dán trước phần ngực mềm mại, mỗi tấc da thịt của cô đều nhẵn mịn, nhiệt độ cơ thể vừa đúng 36 độ 5, ngâm trong nước nóng lâu như vậy mà vẫn hơi mát.
Giác quan thứ sáu của Vương Hiểu Thư rất mạnh, cho dù hôn mê cô cũng cảm thấy sinh mệnh bị uy hiếp, các loại chức năng của thân thể bị ép hoạt động, cô tỉnh lại, vì thế liền thấy một màn khiến cho người ta phải phun máu mũi này.
…..
Đầu tiên, không thể phủ nhận Z là người đàn ông gợi cảm không thể kháng cự nhất trong quyển sách, hắn có năng lực và thân phận không ai sánh kịp, hơn nữa khuôn mặt tuấn tú kia đủ để hắn không cần tốn sức mà vẫn hạ gục được tất cả sinh vật giống cái, nhưng mà…
“Anh đừng như vậy.” Vương Hiểu Thư hít vào một ngụm khí lạnh, nhìn dao phẫu thuật đang đè trên ngực mình, mắt cũng không dám chớp lấy một cái, sợ nếu mình chớp mắt thì dao kia đã cắt xuống, “Tôi tiện miệng là tôi không đúng, anh mắng tôi hai câu là được, đừng có dùng dao a!”
Z ngoài ý muốn thu dao phẫu thuật về, trong nháy mắt dao phẫu thuật biến mất mà không biết cất giấu ở nơi nào. Hắn nhìn Vương Hiểu Thư, bởi vì bị xối mưa, quần áo trên người và tóc còn ẩm, cô cuối cùng thấy rõ diện mạo của hắn.
Hắn có hàng lông mày ngang, trên khuôn mặt lịch sự tuấn tú là đôi mắt phượng hẹp dài, thấy thế nào cũng không hợp với thân phận và sở thích của hắn, hèn gì hắn luôn giấu giếm không lộ ra… Ai có thể ngờ dưới áo khoác đại ma vương Pôcôllô lại là cừu vui vẻ chứ?
Nhớ lại trong nguyên tác, vì sao mà nữ chủ Y Ninh được Z tiên sinh xem trọng?
… Hình như nàng đạt tiêu chuẩn M, cực giống như khách hàng cuối cùng trước khi Vương Hiểu Thư xuyên qua.
Y Ninh phát huy đầy đủ tình yêu cuồng nhiệt của nữ chủ Mary Sue, cho dù Z không đếm xỉa tới nàng, đến khi thống nhất bốn căn cứ nàng vẫn kiên trì không đổi sách lược, thậm chí vì để lọt vào mắt xanh của hắn mà dâng người tới cho hắn làm vật thí nghiệm…
Đây là người đáng sợ nhất mà Vương Hiểu Thư gặp từ lúc chào đời tới nay, lớn như cô mà sợ tới mức không dám biểu lộ cảm xúc trên mặt!
Vương Hiểu Thư khẩn trương che ngực, thân thể lui về sau để kéo ra khoảng cách với Z, hai chân kẹp chặt để không lộ cảnh xuân, tuy rằng đã bị xem hết.
Tầm mắt Z vẫn không rời khỏi thân thể cô, hắn nho nhã lễ độ hỏi: “Khi tâm tình không tốt, cô giải tỏa như thế nào?”
“… A?” Vương Hiểu Thư kinh ngạc nhìn hắn, khóe miệng run run, không có lời gì để nói về hành vi và lối suy nghĩ quỷ dị của hắn, nhưng cô vẫn trả lời vấn đề, dù sao người ở dưới mái hiên, không cúi đầu thì mất mạng, “Nếu tâm tình không tốt anh có thể đi trong mưa a, bên ngoài không phải đang mưa to sao? Đúng là ý trời!”
Z phủ quyết nói: “Lúc mang cô về cũng làm rồi, không có hiệu quả.”
Nhìn bộ dáng “trong veo như nước” này của hắn, cũng biết hắn không nói dối, Vương Hiểu Thư thấy hắn nhíu mày, chỉ cảm thấy ảm nhiên tiêu hồn [1]: “Vậy lúc trước anh ở trong tủ cũng là để giải tỏa?” Cô tò mò hỏi.
[1] Lòng uể oải giống như mất hồn.
Có thể bình tĩnh đối thoại với một nhân vật cực độ nguy hiểm dưới tình huống này, không hề nghi ngờ, Vương Hiểu Thư theo bản năng đã coi Z là người mua đồ tình thú trên taobao, điều này khiến cô phải trả giá lớn.
Giọng nói của Z rất nhỏ: “Cô nói đúng.”
Đúng thật.
Quả là biện pháp giải tỏa đặc bệt… Loại hành vi này sẽ chỉ càng làm tâm tình tệ hơn, lòng cũng u ám. Vậy mà nói hắn là thiên tài.
Trán Vương Hiểu Thư nở ra một bông hoa nhỏ chữ thập, chân thành nói: “Anh làm vậy là không được, anh nghĩ thế nào, tác dụng hoàn toàn trái ngược.”
Z không chút hoang mang trầm giọng nói: “Tôi còn có một cách khác, nhưng vẫn không có cơ hội sử dụng.”
Vương Hiểu Thư cảm thấy hứng thú hỏi: “A? Là biện pháp gì?”
Môi mỏng của Z nhẹ nhàng khép mở, ngắn ngủi mà rõ ràng nói hai chữ: “Làm tình.”