Mẹ Kế Của Lọ Lem

Chương 44



Vu Kiều cầm cuốn sổ trong tay mà không biết bây giờ phải làm sao, cô cảm thấy chuyện này quá hoang đường. Là kết hôn, kết hôn đấy! Chuyện này sao có thể qua loa đại khái như vậy được, cái gì gọi là tùy tiện chọn một người để ứng phó? Tóm lại chuyện này không thể làm như vậy, kết hôn đây phải là chuyện tùy tiện chọn ai cũng được?

Huống chi cha mẹ cô vừa ý những người trong danh sách này nhưng chắc gì họ đã muốn cưới cô? Đây không phải là sỉ nhục người ta à?.

“Con mau chọn một người đi.” Đới Phân Phương không ngừng thúc giục, bà giúp Vu Kiều lật đến một trang rồi chỉ vào ảnh chụp trong đó: “Mẹ cảm thấy người này rất được. Cậu ta là luật sư, là nhà có gia giáo tử tế, khuôn mặt trông cũng tuấn tú lịch sự, sự nghiệp khá thành công, có một văn phòng luật riêng, so với điều kiện của con thì có vẻ khá phù hợp.”

Vu Đại Bàn cũng tham gia vào, ông lật một trang khác: “Cha cảm thấy người này cũng tương đối khá, gia đình cậu ta có mở một công ty bảo an, trông cậu ta cũng đàng hoàng tử tế, rất có cảm giác an toàn. Nếu như con kết hôn với cậu ta thì cha rất yên tâm.”

Hai người mồm năm miệng mười không ngừng, ông thấy người này tốt, bà thấy người kia được, vô cùng vui vẻ khiến Vu Kiều đau cả đầu.

“Ngừng ngừng ngừng!” Vu Kiều xua tay cắt đứt lời nói của hai người: “Cha mẹ có từng nghĩ, nếu như con tùy tiện chọn một người kết hôn rồi lại ly hôn, nhà người ta sẽ cảm thấy như thế nào? Hai người muốn tự tìm phiền phức à!”

Đới Phân Phương cười nói: “Tại sao con lại cứ nghĩ đến chuyện ly hôn chứ? Cha mẹ chọn ra nhiều người như vậy, con tỉ mỉ lựa kỹ lấy một người, hai ngày tới chúng ta sẽ sắp xếp cho con và người ta gặp mặt, nếu thấy ưng, sau này kết hôn lại tiếp tục bồi dưỡng tình cảm thì làm sao có thể ly hôn? Cha mẹ hy vọng con tái hôn, nếu như không còn lựa chọn nào khác mới làm như vậy, dù sao cha mẹ cũng muốn con chọn được một đối tượng vừa ý chứ.”

Vu Kiều: “…”

Rốt cuộc bây giờ phải làm sao? Đối với chuyện này Vu Kiều vẫn chưa có dự tính gì, cuốn sổ sắp bị cô lật nát, chẳng lẽ bây giờ thật sự phải tùy tiện chọn một người để ứng phó? Làm như vậy vừa thiếu trách nhiệm với người khác mà cũng thiếu trách nhiệm với chính bản thân, nếu như sau này phải ly hôn, đối phương không oán trách gì thì không sao nhưng nếu người ta tức giận thì lại không biết có bao nhiêu phiền phức.

Hơn nữa không biết có phải tại Vu Kiều quen biết một người quá ưu tú như Ân Á Minh hay không mà hiện giờ cô xem tài liệu về những người trong danh sách cũng cảm thấy chướng mắt, cảm thấy họ quá tầm thường. (Vâng, điển hình của việc nếu có thể có vàng tuyệt đối không lấy bạc). Thậm chí Vu Kiều còn tức giận nghĩ, nếu như thật sự phải chọn một người, không bằng cô chọn Ân Á Minh, những người trong danh sách này cô không quen biết ai cả, nhưng Ân Á Minh thì khác, ít nhất cô cũng hiểu biết một chút về anh, điều kiện của anh rất tốt, dường như mẹ anh cũng rất thông tình đạt lý.

Càng nghĩ Vu Kiều càng cảm thấy Ân Á Minh vô cùng tốt.

Nhưng kết hôn với Ân Á Minh cũng có một vấn đề. Người như anh chắc chắn không thể nào lấy làm đối tượng để tùy tiện ứng phó được, nếu đã kết hôn, chuyện ly hôn không dễ xảy ra, mà Vu Kiều cũng cảm thấy mình không có gan lớn tới mức dám lợi dụng Á Minh.

Làm sao bây giờ…

“… Mẹ, những người trong danh sách này con đều thấy không phù hợp. Hay mẹ giúp con đi hỏi lại vị đại sư kia xem có cái gì khác không?” Vu Kiều cảm thấy vị đại sư kia chắc chắn đang lừa đảo, dùng ít tiền làm lễ trừ tai họa là được, nói hươu nói vượn như vậy mà mẹ cô cũng tin được.

“Trời ơi! Tôi đã làm sai chuyện gì chứ!” Đới Phân Phương lại bắt đầu đập bàn gào thét, thậm chí còn ra vẻ đau lòng hơn vừa nãy, kêu gào đến khàn cả giọng: “Nếu có cách khác tại sao mẹ hỏi? Đại sư ấy nói, chỉ có một cách duy nhất này thôi.” Bà cầm tay Vu Kiều :”Kiều Kiều, con cứ chọn một người để mẹ yên tâm được không? Mẹ bảo đảm, sau chuyện này sẽ không ép con kết hôn nữa, nếu sau này con không có người chăm sóc, cha mẹ không yên tâm!”

Vu Đại Bàn cũng than thở khuyên nhủ: “Đúng vậy Kiều Kiều, con nghe lời bà ấy mà chọn một người đi. Ngày hôm qua mẹ con vì chuyện này mà lo lắng không yên, cha cũng cảm thấy rất khó chịu, cha mẹ chỉ có mấy đứa con, con chậm trễ không chịu kết hôn cha mẹ rất lo lắng.”

Vu Kiều nhìn cha mình đường đường là một người đàn ông đã lớn tuổi mà lại giống như sắp khóc đến nơi thì đột nhiên cảm thấy mềm lòng, ma xui quỷ khiến nói: “Con… thực ra cũng đã có đối tượng…”

“Ai?!” Hai người trăm miệng một lời, giả vờ muốn biết vô cùng chân thực nhưng thật ra bọn họ đã sớm biết Vu Kiều đang nhắc đến người nào, chỉ giả vờ cho Vu Kiều xem.

“Hôm trước anh ấy cũng đã cầu hôn với con. Nhưng sự việc xảy ra đột ngột, con vẫn chưa đồng ý, nếu thật sự muốn tìm một người để kết hôn thì anh ấy là người thích hợp nhất.” Vu Kiều cũng không biết mình lựa chọn có đúng hay không , nhưng nhìn dáng vẻ lo lắng đến như vậy của cha mẹ, cô không đành lòng.

Cẩn thận suy nghĩ, Ân Á Minh quả thật rất tốt, nếu như cô chỉ vì kế hoạch tạm thời mà đồng ý kết hôn với anh thì người được lời là cô. Vu Kiều cảm thấy mười người như cô cộng lại chưa chắc đã xứng đôi với Ân Á Minh, cứ suy nghĩ như vậy, Vu Kiều cảm thấy trong lòng thoải mái hơn một chút, mọi chuyện cũng không đến nỗi không thể chấp nhận.

“Con mau nói xem là ai?” Đới Phân Phương cầm tay Vu Kiều kích động không thôi :”Cha mẹ có biết cậu ta không?!”

Vu Kiều gật gật đầu: “Trước đây anh ấy đã từng tới nhà mình .”

“Hưm…” Đới Phân Phương giả vờ suy nghĩ, sau đó đột nhiên nói :”Không phải con nói Á Minh chứ?”

Vu Kiều cười khan nói: “Vâng, là anh ấy.”

Tất cả người nhà họ Vu trừng to mắt, Đới Phân Phương cảm thấy kỳ lạ hỏi: “Cậu ta cầu hôn con? Trước đây chẳng phải con nói con và cậu ta không thể có chuyện gì à? Tại sao cậu ta lại cầu hôn con? Hai đứa đã xảy ra chuyện gì?”

“Ách…” Vu Kiều gãi gãi đầu, “Chuyện này nói ra khá dài dòng…”

“Vậy con nói ngắn gọn.”

“…”

Vu Kiều không biết nói thế nào, chỉ đành nói qua loa: “Dù sao thì khi anh ấy cầu hôn con thành ý thể hiện rất rõ ràng, con đã gặp mẹ anh ấy rồi, tính tình rất tốt, là một người biết lý lẽ, không giống như người khó sống chung, tóm lại con cảm thấy điều kiện của anh ấy so với những người trong danh sách này tốt hơn nhiều.” Vu Kiều vỗ vỗ cuốn sổ.

Toàn bộ người nhà họ Vu nghe cô nói vậy nhưng không lập tức phản ứng, vây lại một chỗ bắt đầu nhỏ giọng bàn bạc.

“Trời ạ, quả nhiên con rể có cách hay.”

“Đúng vậy, cậu ta quả thật rất thông minh, thận chí còn thông minh hơn mấy người chúng ta cộng lại.”

“Đúng vậy, đúng như những gì anh rể nói, quả nhiên chị tự chọn người, chúng ta không ép được chị ấy.”

“Ha ha ha, đúng rồi.”

“Được rồi, mọi người chớ có để lộ sơ hở.”

“Yên tâm, nhất định không có vấn đề gì.”

Vu Kiều không nghe được bọn họ thần thần bí bí bàn bạc điều gì, cô ngồi trên sô pha thấp thỏm chờ đợi, chẳng lẽ người trong nhà không đồng ý? Gia thế của Ân Á Minh quả thật quá cao, bọn họ sợ cô sau khi kết hôn bị bắt nạt? Trời ạ, chuyện này không thể xảy ra được, hiện tại cô đã chọn Ân Á Minh, nếu như mọi người lại muốn ép cô chọn một trong số những người ở trong danh sách, cô nhất định không đồng ý.

Một lúc sau thì mọi người bàn bạc xong, Đới Phân Phương giả vở bối rối nói với Vu Kiều: “Kiều Kiều, con chọn ai mẹ cũng ủng hộ, nhưng con cũng biết hoàn cảnh nhà họ Ân, bọn họ không phải người dễ dây vào, nếu như con thật sự kết hôn với cậu ta, sau đó muốn ly hôn khẳng định rất khó.”

Vu Kiều nâng trán, thì ra bọn họ bàn bạc cả nửa ngày vì băn khoăn về chuyện này.

“Mọi người yên tâm, con hiểu anh ấy không phải người đơn giản, tóm lại con cũng suy nghĩ kỹ rồi mới chọn anh ấy.”

“Thật?” Đới Phân Phương xác nhận nói.

“Vâng.” Chuyện đến nước này, chết thì chết! Thế nào thì thế ấy! Vu Kiều ra quyết tâm:”Cứ quyết định như vậy!”

Đới Phân Phương vỗ bàn một cái:”Đi, con mau tìm giấy tờ của mình đi, hôm nay phải đi đăng ký!”

“Nhanh như vậy?!” Vu Kiều bị dọa cho giật mình, có phải mẹ cô muốn đuổi cô đi không vậy, dù sao giấy tờ của cô cũng không có ở đây, cứ cho là về Quý gia lấy được nhưng chưa chắc hôm nay Ân Á Minh rảnh hay không, hoặc thậm chí liệu anh có thay đổi ý định kết hôn với cô không nữa?

“Không nhanh! Vị đại sư kia nói bảy ngày, từ đó đến nay cũng đã hai ngày, chỉ còn năm ngày thôi! Hôm nay là thứ hai, hình như thứ bảy cục dân chính không làm việc? Mẹ không nhớ rõ, nhưng dù sao trước thứ sáu muốn sắp xếp mọi việc xong xuôi thì không kịp nữa rồi, hôm nay con coi như đi thử một chuyến, nếu cần lưu ý đặc biệt gì thì lần sau lại đến.”

“Nhưng… không biết Ân Á Minh anh ấy có rãnh rỗi hay không.” Vu Kiều cảm thấy mọi chuyện chuyển biến quá nhanh.

“Con gọi điện thoại hỏi cậu ta thì sẽ biết, kết hôn là chuyện lớn như vậy, dù có bận chuyện gì thì cậu ta cũng phải đi, con gọi đi.” Đới Phân Phương thúc giục.

Vu Kiều thấp thỏm lấy điện thoại di động trong túi ra, tra số của Ân Á Minh rồi lại nhìn mọi người trong nhà thì phát hiện tất cả mọi người đều dùng ánh mắt tha thiết nhìn mình khiến cô cảm thấy khẩn trương hơn, sau đó cô đột nhiên nghĩ đến một việc :”Đúng rồi, chuyện của vị đại sư kia mọi người không nên nói cho Ân Á Minh biết, chuyện này rất không hay.” Nếu Ân Á Minh cô vì loại lý do vớ vẩn này mới đồng ý kết hôn với anh thì nhất định sẽ tức giận, nếu đã kết hôn, loại chuyện như vậy tốt nhất không nên nói ra, rất dễ ảnh hưởng không tốt đến tình cảm vợ chồng.

(VK mà biết do Á Minh bày trò chắc hộc máu mà chết quá)

“Chắc chắn không nói, con (chị) cứ yên tâm!” Mọi người trăm miệng một lời bảo đảm.

Vu Kiều hài lòng gật gật đầu, sau đó bắt đầu gọi điện thoại cho Ân Á Minh.

Trong lòng người nhà họ Vu cảm thấy rất bối rối, nếu Vu Kiều biết chuyện này hoàn toàn do Ân Á Minh bày trò, nhất định rất đặc sắc…

“Alo.” Đầu dây điện thoại bên kia truyền đến giọng nam dễ nghe giống như tâm trạng anh rất tốt.

“Là em.” Tim Vu Kiều cứ đập thình thịch:” Hôm nay anh có rãnh rỗi hay không? Ý em là bây giờ ấy, bây giờ anh có rãnh rỗi hay không?”

“Chỉ cần là em tìm thì anh chắc chắn sẽ rảnh, em muốn gặp anh à?” Trong giọng nói của Ân Á Minh mang theo một tia trêu chọc.

Chỉ cần là em tìm thì anh chắc chắn sẽ rảnh, lời nói này quả thật… Tâm tình thiếu nữ của Vu Kiều bị kích thích, cô đỏ mặt lắp bắp nói: “Là… Là như vậy, cái kia… Cái kia…”

“Em làm sao vậy? Không có chuyện gì, em cứ từ từ nói, có chuyện gì cần anh giúp à?”

“A, anh có thể đến cục dân chính với em một chuyến không?” Vu Kiều thề rằng đây là lần duy nhất trong đời cô dám nói câu này!

“… Cái gì?” Ân Á Minh tưởng mình nghe nhầm, muốn Vu Kiều nói lại một lần nữa.

“Em nói, bây giờ anh có thể đến cục dân chính với em một chuyến không, mang theo cả giấy tờ của anh nữa.” Tim của Vu Kiều dường như muốn rớt ra ngoài

Editor: yep~ quả thật rất kích thích!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.