Căn phòng màu kem chủ đạo, một cô gái có mái tóc đỏ như lửa gương mặt phờ phạc tều tụy đến khó nhìn đang nằm trên giường mày liễu nhíu chặt, hai hàng mi khẽ động đậy rồi từ từ mở mắt ra cảm giác đau đầu truyền tới làm cô nhăn nhó đưa tay lên xoa xoa thái dương.
Ngồi dậy đảo mắt nhìn xung quanh căn phòng lạ lẫm, cô nhìn xuống người mình thấy quần áo đã được thay một bộ khác, đang lúc hoảng loạn không biết chuyện gì đã xảy ra với mình thì lúc này cửa phòng mở ra, một người hầu tuổi chừng hơn ba mươi bước vào..
– Tiểu thư đã tỉnh rồi sao..
– Đây là đâu? Tại sao tôi lại ở đây?
Lucy cau chặt mày dò hỏi người phụ nữ trước mặt mình
– Đây là dinh thự của Hàn thiếu gia. Tối qua là thiếu gia đã đưa tiểu thư về đây..
Cô cố gắng nhớ lại chuyện tối qua sau khi biết mình đã mơ màng sắp ngất xỉu thì sau đó có một chiếc xe dừng lại trước cô, trong màn mưa mịt mờ cô mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh cao to lịch lãm bước xuống tiến về phía mình, sau đó thì cô đã ngất đi..
– Còn quần áo trên người tôi là ai thay.?
– Tiểu thư yên tâm, thiếu gia đưa cô lên phòng xong liền rời đi trước khi đi ngài ấy đã dặn dò tôi thay quần áo và chăm sóc cho tiểu thư.. đến giờ chưa từng quay lại đây..
– Cảm ơn dì.. Bây giờ tôi sẽ lập tức đi ngay, đã phiền mọi người nhiều rồi..
Thấy Lucy đã bước xuống giường, bà vội đặt tô cháo lên bàn rồi nhanh chóng nói..
– Tiểu thư dùng bữa rồi hãy đi, không phiền đâu đây là trách nhiệm của thiếu gia đã giao cho tôi mà..
– Vậy dì giúp tôi gửi lời cảm ơn đến anh ấy nha. Bây giờ tôi phải đi ngay rồi.. À mà quần áo tối qua của tôi…
– Đã giặt sạch và sấy khô rồi đang treo bên trong phòng tắm..
– Cảm ơn dì.
Lucy cười nhẹ rồi phi thẳng vào phòng tắm còn chưa đầy năm phút đã quay trở lại với chiếc đầm body đỏ tối qua mặc đi tiếp khách vẫn chưa kịp thay ra..
– Tôi đi đây, cảm ơn dì…
– Khoan đã tiểu thư..
– Còn chuyện gì nữa sao? Đừng nói là chỉ ngủ nhờ một đêm cũng tính tiền nha…
Nhìn điệu bộ ngây ngô của cô mà không nhịn được cười bà che miệng cười rồi khẽ nói..
– Không phải đâu tiểu thư mà là thiếu gia có dặn khi nào tiểu thư rời đi xin để lại tên..
[ Nếu thật sự trượng nghĩa thì cứu người còn cần tìm hiểu lí lịch làm gì chứ, rõ ràng là ẩn chứa mục đích phía sau, không thể tiết lộ tên thật được…]
Sau khi đấu tranh tư tưởng trong đầu một lúc cô mới e dè trả lời
– Tôi tên Lucy.
Nhìn bóng dáng vội vã của cô đã khuất sau cửa phòng bà chỉ biết lắc đầu cười trừ..
– Dì Nham vị tiểu thư đó sao lại đi vội vậy?
Bà người làm nhìn cô gái mặc đồng phục người làm vừa đi từ ngoài vào rồi nói..
– Dì cũng không biết..
– Cô ấy là bạn gái của thiếu gia sao? Đúng là xinh đẹp, mùi hương trên người cũng rất thơm..
Tiểu Sa hai mắt long lanh đầy sự ngưỡng mộ khi nói đến Lucy
– Con đừng ăn nói lung tung, nhỡ đến tai thiếu gia là không xong đâu đó..
Hạnh Nham dè dặt nhắc nhở tiểu Sa rồi đi đến bàn bê tô cháo lên..
– Cái này cho con đó, ăn đi rồi làm việc sau này không được tự tiện ăn nói lung tung chuyện của thiếu gia biết chưa..
– Dạ…
……………………
Trong phòng bao lớn của một nhà hàng nổi tiếng nhất thành phố, Triệu Phong người đã hơn bốn mươi tuổi đang dè dặt nhìn người đàn ông mang gương mặt lạnh lùng đối diện, hai tay cẩn tận đẩy bản hợp đồng đến trước mặt anh ta…
– Hàn Tổng bản hợp đồng này có thể cân nhắc lại được không? Mọi chỉ tiêu đều đạt chuẩn cả rồi xin ngài giơ cao đánh khẽ cho Triệu Phong tôi một lần…
Triệu Phong e dè nói, nét mặt căng thẳng đã thấm đẫm mồ hôi..
– Triệu Tổng, là do bên ông đã vi phạm hợp đồng trước làm việc với tôi không có chuyện sai rồi sửa lại. Tất cả đều phải chắc chắn trong một lần duy nhất, nguyên tắc này của tôi ông còn chưa biết sao?
Hàn Bách giọng nói trầm thấp nhưng mang khí lạnh đến thấu xương khiến Triệu Phong không rét mà đã run..
– Tôi biết chứ nhưng mà..
– Triệu Tổng ý của Chủ Tịch chúng tôi đã quá rõ ràng rồi nếu không vì nể mặt Triệu Lão Gia Chủ Tịch cũng không nhính chút thời gian quý báu để đến đây gặp ông đâu. Coi như lần này cho ông rút kinh nghiệm vậy lần sau chuẩn bị cho kĩ rồi hãy đến HÀN THỊ thương lượng lại ha..
Cổ Đình Thâm trợ lí thân cận của Hàn Bách nhanh chóng lên tiếng dập tắt tia hi vọng níu kéo của Triệu Phong..
– Được được vậy tôi không phiền Hàn Tổng nữa, tôi mời ngài một ly..
Triệu Phong cười ngượng nâng ly lên mời Hàn Bách, anh cũng nâng ly uống cạn rượu trong ly rồi đứng dậy..
– Hàn Bách có việc phải về trước hẹn Triệu Tổng dịp khác vậy..
– Không vấn đề không vấn đề, mời Hàn Tổng về thong thả…
……
– Chủ Tịch bây giờ cũng sắp 11 giờ khuya rồi ngài định đi đâu nữa không hay là về nhà..
Cổ Đình Thâm đi phía sau Hàn Bách khẽ hỏi còn chưa kịp nghe câu trả lời thì đột nhiên có một bóng người loạng choạng lướt qua anh rồi ngã nhào về phía Hàn Bách..
Nhờ phản ứng nhanh nhạy của anh mà đã đỡ được cô gái vừa ngã vào mình…
Nằm trong vòng tay anh là một cô gái có mái tóc đỏ như rượu, gương mặt được trang điểm đậm nét ánh mắt đang mơ màng nhìn anh cả người nồng nặc mùi rượu..
– Buông tôi ra, đồ biến thái..
[ END CHAP 3]