《 HAI NĂM SAU 》
Hàn Bách trong phòng trước đây Tống Vi từng ở, mọi thứ đồ đạc cách bày trí vẫn được giữ nguyên không thay đổi dù chỉ là một món đồ nhỏ.. Từ ngày kết hôn cùng Giai Tuyết Ny đến nay cũng đã 2 năm nhưng số lần anh về phòng mình chỉ đếm trên đầu ngón tay..
Hôm nay cũng vậy anh ngồi trong phòng không mở đèn chỉ nhờ ánh trăng soi sáng căn phòng..
Hàn Bách đặt ly rượu trên tay xuống, cầm bức tranh Tống Vi vẽ lên ngắm nhìn anh cười chua xót rồi mở màn hình điện thoại ảnh nền là bức ảnh Tống Vi bị anh chụp lén trong lúc cô đang mải mê vẽ tranh.. tuy chỉ là góc nghiêng nhưng lại thể hiện được tất cả nét đẹp tự nhiên vốn có trên gương mặt cô..
– Tiểu Vi.. có phải em ghét anh lắm đúng không? Em ghét anh nên mới không chịu quay về..
Những câu nói mang tâm trạng nặng nề của một người đàn ông ngày nhớ đêm mong người con gái mình yêu nhưng chỉ biết chờ mong trong tuyệt vọng.. Hơn hai năm rồi.. Không một ngày nào anh ngưng việc tìm kiếm Tống Vi nhưng kết quả vẫn chỉ là sự thất vọng..
– Cô ta có gì đặc biệt mà khiến một Hàn Bách lạnh lùng kiêu ngạo như anh lại trao trọn con tim cho ả chứ?
Giai Tuyết Ny từ ngoài đi vào, chứng kiến được một màn bi ai của Hàn Bách khiến cô không khỏi tức giận..
– Ai cho cô vào đây? Hình như tôi đã nói rất nhiều lần với cô..Trong nhà này nơi nào cô cũng có thể đi nhưng căn phòng này tuyệt đối không được bước nửa bước vào.
Thanh âm trầm khàn mang theo hàn khí như muốn đóng băng đối phương của Hàn Bách khiến Giai Tuyết Ny thoáng rùng mình nhưng vẫn giữ bình tĩnh tỏ ra không lo sợ mà tiếp tục chất vấn..
– Chỉ vì đây là căn phòng trước đây cô ta từng ở sao?
– Ở đây cô không có quyền chất vấn tôi.
– Tại sao lại không? Em là vợ anh là chủ nhân của căn nhà này thì cớ gì lại không thể vào đây chứ.. Anh rốt cuộc có xem em là vợ anh không hả.?
Hàn Bách nhếch mép khinh bỉ, anh đứng dậy tiến về phía Giai Tuyết Ny dùng ánh mắt lãnh băng nhìn làm cô dè dặt lui về sau cho đến khi đụng vào tường anh đưa tay bóp chặt cằm cô giọng nói lạnh lùng xen lẫn khinh thường vang lên..
– Vợ. Tôi chỉ có duy nhất một người, mà người đó không phải là cô..
…—————-…
Sáng sớm Tống Vi đang hái hoa hồng ngoài vườn thì nghe được tiếng bước chân ngày một gần về phía mình nên cô quay lại nhìn khẽ cười dịu dàng khi thấy Lục Đình Thâm..
– Sao anh đến sớm vậy? Hôm nay không phải đến tập đoàn sao?
– Mấy ngày rồi không gặp em nên thấy nhớ, muốn qua thăm em..
Lục Đình Thâm cười nói rồi cầm giỏ hoa hộ cô..
– Em chế tạo nước hoa mới sao?
– Dạ. Em chuẩn bị cho ra mắt sản phẩm mới..
Tống Vi hiện tại đã là giám đốc của một công ty nước hoa tầm cở lớn, còn là một họa sĩ mang bút danh Thiên Vi.
Hơn một năm trước bức tranh Desert cô vẽ đoạt giải nhất cuộc thi họa sĩ tài năng nhất đã giúp tên tuổi Tống Vi ngày càng được nhiều người biết đến.
Công việc ổn định thu nhập tốt giúp cô mua được một căn nhà nhỏ có khu vườn rộng nên cô đã trồng rất nhiều hoa và quyết định kinh doanh thêm nước hoa, ba tháng trước cô vừa tung ra sản phẩm White Rose dòng nước hoa được chiết xuất tinh chất từ những cánh hoa hồng trắng, hương thơm ngọt ngào dịu nhẹ đã chiều lòng được rất nhiều chị em phụ nữ nhờ vậy mà cô thu về một khoảng tiền không nhỏ.. Giờ đây cuộc sống của cô đã tốt hơn rất nhiều và bóng ma tâm lý trong cô cũng không còn, Tống Vi vẫn là một cô gái kiên cường mạnh mẽ..
– Vi Vi nè.. tối nay ba mẹ mời em đến nhà ăn tối.. em không từ chối chứ?
– Em sẽ đến mà.. cũng lâu rồi không được gặp hai bác..
– Vậy tối anh tới đón em..
– Cũng được..
…—————-…
..LỤC GIA..
– Tiểu Vi con ăn nhiều một chút, bác thấy dạo này con hơi gầy đó..
Bà Lục gắp cho cô một con tôm rồi dịu dàng nói..
– Dạ.. con cảm ơn bác..
– Hai đứa tiến triển thế nào rồi? Đã dự định khi nào sẽ kết hôn chưa?
Lục Sùng Sơn nhìn Tống Vi rồi nhìn Lục Đình Thâm cười cười hỏi, câu hỏi của ông làm cô suýt nữa thì sặc cơm, uống một ngụm nước rồi ngại ngùng hỏi lại..
– Ý bác là sao ạ?
Bà Lục đặt tay mình lên tay cô cười nói..
– Bác thấy hai đứa rất hợp nhau, Đình Thâm cũng thích con nên bác muốn tác thành cho hai con..
– Chuyện này…
– Mẹ, ba hai người đừng làm Vi Vi khó xử.. Đây là chuyện riêng của tụi con mà..
Lục Đình Thâm biết cô khó xử nên lên tiếng giải vây cho cô, bữa ăn sau đó cũng kết thúc nhanh chóng, Tống Vi ngồi trò chuyện cùng bà Lục một lúc thì được Lục Đình Thâm đưa về.
Trên xe cả hai không nói gì Lục Đình Thâm nhiều lần nhìn cô như muốn nói gì đó rồi lại thôi thấy đã sắp về tới nhà anh mới do dự lên tiếng..
– Vi Vi chuyện lúc nãy em đừng để trong lòng..ba mẹ anh..
– Em không nghĩ gì đâu, tới nhà em rồi.. Em vào nhà trước anh về cẩn thận..
Tống Vi tháo dây an toàn vừa định đẩy cửa xe thì tay cô đã bị anh nắm lại..
Thoáng chốc bầu không khí trở nên gượng gạo, Tống Vi lúng túng chẳng dám nhìn Lục Đình Thâm, cô sợ rất sợ phải đối mặt với hoàn cảnh này..
– Đình Thâm.. em hơi mệt có chuyện gì mình nói sau nha..
Lục Đình Thâm nới lỏng tay, anh cười gượng một cái rồi nói..
– Trời lạnh em nhớ bật máy sưởi, nhớ đóng cửa cẩn thận.. Có chuyện gì phải gọi cho anh ngay…Sáng mai anh qua đón em đi làm..
– Dạ. Anh cũng về cẩn thận..
Trả lời anh rồi cô vội xuống xe mở cổng đi vào nhà..
Lục Đình Thâm không rời đi ngay mà nhìn đến khi phòng cô sáng đèn anh mới lái xe đi..