Mê Điệt

Chương 7



Vài ngày sau, Lâm Tịnh Minh như biến mất bên cạnh “Trúc”. Lại thêm vài ngày nữa, khoảng nửa tháng sau khi ăn cơm ở Lam Ba, tới kì thi giữa kỳ, Phỉ Đồ Mị mới “Không thể buông tha” Lâm Tịnh Minh, vội vàng lao vào đám người đang chuẩn bị vào phòng thi, vội vàng hẹn một câu: “Thi xong đợi cậu ở cửa ra vào.”

Hai giờ mười lăm phút sau.

Lâm Tịnh Minh chờ ở cửa ra vào, thấy Phỉ Đồ Mị ra bèn cười, “Thi thế nào rồi?”

“Khá ổn, không trượt đâu.” Phỉ Đồ Mị nhìn nụ cười vẫn sáng lạn của cô, dường như tâm tình khá tốt, “Sao cậu lại bỏ về, tớ còn tưởng cậu bị Hội trưởng dọa nên thấy chúng tớ là bỏ chạy nữa chứ.”

“Nào có nào có!” Lâm Tịnh Minh nở nụ cười, “Là do tớ hỏi linh tinh, xấu hổ quá.” Nói xong lại yên lặng, “Dạo này tớ cãi nhau với biên tập tạp chí… Ôi chao, nhiều việc quá nên không tới tìm cậu.”

“Cãi nhau với biên tập à?” Phỉ Đồ Mị nhìn cô với vẻ kì lạ, “Từ trước tới nay tớ chưa nghe nói cậu cãi nhau với ai bao giờ.” Tuy Lâm Tịnh Minh rất kênh kiệu nhưng quả thật là ít cãi nhau với người khác, “Chuyện nghiêm trọng lắm à?”

“Tớ đã viết một câu chuyện buồn,” Lâm Tịnh Minh nói, “Biên tập muốn tớ sửa bản thảo lại, tớ không chịu.”

“Hể, cậu viết gì?” Phỉ Đồ Mị lại càng hoảng sợ, thường thì Lâm Tịnh Minh đều chỉ viết những câu chuyện thanh xuân đầy mơ mộng, đọc sẽ thấy vui vẻ, lần đầu tiên nghe nói đến “truyện buồn”, tuy rằng cô không đọc truyện Lâm Tịnh Minh viết.

“Tớ viết về một người đàn ông yêu một cô gái, sau đó hại chết cô ấy,” Cô nói, “Biên tập bảo tớ mà viết truyện như thế thì sẽ bước lên con đường tà đạo, nói rằng tạp chí không nhận bản thảo này, bảo tớ cảm khái nhiều quá nên mất đi cái đặc sắc của thanh xuân, còn nói mở đầu nặng nề, vào đề chậm quá, còn muốn tớ đổi thành thể loại thần bí bi tráng gì đó chứ. Tức chết tớ rồi.”

Gân xanh trên trán Phỉ Đồ Mị đang nhảy nhót, cười gượng, “Cậu… Sao đột nhiên lại viết thể loại này?” Cô thật đồng tình với biên tập của Lâm Tịnh Minh, tạp chí kia thuộc loại giả tưởng mà, cô ấy cũng chẳng hiểu nổi Lâm Tịnh Minh viết cái gì nữa, đúng là… tà đạo lệch lạc.

“Yêu một người và việc có giết chết người đó hay không là hai việc khác nhau à?” Lâm Tịnh Minh mở to đôi mắt sâu sắc, “Sao không thể yêu một người, rồi vì không cùng lập trường nên giết chết cô ấy mà không do dự chút nào chứ? Tại sao lại không thể?”

“Có phải cậu viết về sát thủ được rèn luyện không?” Phỉ Đồ Mị cười khổ, “Điều cậu nói có thể xảy ra, nhưng dù sao cũng rất xa chuẩn mực đạo đức mà người bình thường chấp nhận được. Dù tạp chí có đăng thì người đọc cũng chả đọc được, cậu phải nghĩ trên lập trường của tạp chí nữa chứ.”

“Nhà triết học Hegel nói, lúc bạn có thể cảm nhận được mình còn sống nhất chính là khi nắm giữ tính mạng của một sinh vật khác, thì ra lúc giết chết một sinh vật khác thì có thể cảm nhận được mình “còn sống”. Vì thế tớ cảm thấy việc hại chết nữ chính cũng là một cách thể hiện tính độc chiếm hoặc ham muốn sinh tồn của nam chính.” Lâm Tịnh Minh vẫn không chịu nhận sai.

“Trời ơi cậu nghĩ cái gì đó.” Phỉ Đồ Mị kêu rên, “Dù sao thì đây là lần cậu cãi nhau à? Lần đầu bị mắng thì rõ là cậu có chỗ sai rồi, sao lại nghĩ đến việc viết một câu chuyện thảm thương đến vậy chứ? Tớ nhớ trước đây cậu vẫn thích viết về mấy anh đẹp trai áo trắng và mấy cô gái cơ mà, thêm cả mấy bạn đẹp trai dễ khiến người ta tưởng tượng chuyện ái muội nữa? Viết truyện như thế hay hơn, cậu không hợp với mấy kiểu thâm trầm này đâu.

“Sao tớ biết? Lúc gõ phím tớ liền nghĩ đến kiểu này, tớ chán viết về mấy anh đẹp trai áo trắng rồi. “Lâm Tịnh Minh nhớ tới một chuyện buồn cười, “Yêu Tinh Yêu Tinh, tớ bảo, tớ nghĩ ra một câu tổng kết rất hay cho mấy anh đẹp trai áo trắng kia: Áo trắng bay bay, đứng đó thổi sáo.” Ha ha ha…” Cô cười đau cả bụng, “Cậu có đọc anh hùng xạ điêu không? Chẳng phải trong đó Hoàng Dược Sư cũng thổi khúc Bích Hải Triều Sinh à? Tuy diễn khá nhưng thổi sáo lại thành thổi tiêu rồi, đây là thường thức đó.”

“Tớ thấy tâm trạng của cậu không tồi lắm, viết mấy cái chuyện biến thái đó làm gì?” Phỉ Đồ Mị cũng cười theo, “Lại nói, trước đây tớ có đọc một truyện online là “Thổi sáo”, bây giờ tớ biết rồi.” Cô ấy nói với vẻ nghiêm trang, “Không phải cô ấy thổi sáo thật, mà là nằm trên giường thổi.”

“Ha ha ha…” Lâm Tịnh Minh cười đến kiệt sức, “Được rồi được rồi, cười đến nỗi đuổi hết phiền muộn rồi. Yêu Tinh, nể tình tớ phiền muộn lâu như thế, viết hẳn một câu chuyện biến thái khiến biên tập mắng, cậu có thể kể chuyện về Hội trưởng cho tớ biết được không?”

“Chuyện của Hội trưởng à?” Phỉ Đồ Mị lập tức hốt hoảng, nhìn trái ngó phải, nhỏ giọng hỏi, “Rốt cuộc là cậu biết bao nhiêu rồi?”

“Tớ chỉ biết là bên cạnh Hề Cạnh Lạnh và Hội trưởng còn có chị họ của cô ấy nữa, cô chị họ kia chết rồi.” Lâm Tịnh Minh nói, “Mọi người thì đều sợ nói đến văn học mạng, Hội trưởng viết truyện online à? Hay là cô chị họ kia viết truyện online?” Cô đoán rất thông minh, “Chết vì truyện online à? Không thể nào?”

“Bạn gái của Hội trưởng là Lý Sâm.” Phỉ Đồ Mị nhỏ giọng, “Bình Sa Lý Sâm, cậu đừng nói là cậu không biết đó nhé?”

Lâm Tịnh Minh giật mình, dường như đột nhiên nghĩ luôn đến truyện “Tôi từ chối” hôm đó, chẳng lẽ… “Lý Sâm…” Cô ngơ ngác nói, “Trái đất này nhỏ thật, Hội trưởng và Lý Sâm là một đôi à?”

“Đúng vậy, cụ thể là gì thì tớ không rõ, hình như chỉ có Hội trưởng mới biết chuyện gì đã xảy ra thôi.” Phỉ Đồ Mị thấp giọng, “Dù sao thì Lý Sâm cũng chết rồi, việc này khiến Hội trưởng rất tổn thương, nói về truyện online, Bình Sa hay Lý Sâm gì đó, sẽ khiến sắc mặt anh ấy khó coi cả ngày, tuy không làm gì cả… nhưng bọn tớ cũng không nhắc đến chuyện đau lòng của anh ấy.”

“Nghe nói vì không thi đỗ trường S nên Lý Sâm mới chết. Trực giác của tớ thật kì lạ.” Lâm Tịnh Minh nhìn Phỉ Đồ Mị với ánh mắt tinh tường, “Nhưng lúc đó cô ấy đoạt giải văn như thế, cô ấy muốn học trường nào cũng được. Nếu tớ nhớ không nhầm thì đại học Z cũng gửi thư mời cho cô ấy, nếu cô ấy đồng ý thì sẽ được tuyển thẳng, bao nhiêu điểm cũng được, chỉ là phải học khoa Văn học hán ngữ thôi. Sao cô ấy lại phải tự tử nhỉ?”

“Đại học Z gửi thư mới cho cô ấy à?” Phỉ Đồ Mị ngạc nhiên, “Tớ không biết, vậy thì sao cô ấy phải tự tử?”

“Tớ nhớ rõ lắm.” Lâm Tịnh Minh nói, “Trường cấp 3 của tớ cũng có người tham gia thi với Lý Sâm nhận được thư mời của đại học N, điểm anh ta thi cũng không cao lắm, nhưng đại học lại chú ý nhân tài, chỉ cần chọn khoa tiếng Hán hoặc là văn học hiện đại đều được hết.” Cô nói với vẻ nghi ngờ, “Rõ là tớ nhớ năm đó người được giải nhất là Lý Sâm, đại học Z gửi thư mời, người thứ hai là ai thì quên tên rồi, được đại học T mời. Hai người đoạt giải ba đều được đại học N mời, nói vì thành tích đặc biệt, sợ khiến người khác thấy không công bằng nên không công khai rầm rộ. Nhưng có chuyện này thật.”

Phỉ Đồ Mị ngẩn tò te rồi cười gượng, “Chẳng lẽ không phải cô ấy tự tử vì không đỗ đại học S? Đại học Z cũng có kém đại học S mấy đâu, chẳng nhẽ vì chuyện viết truyện ngày đó ép đến nỗi tức chết à?”

Lâm Tịnh Minh chau mày, “Thật sự có kiểu người như vậy à? Không muốn vào đại học danh tiếng, vì một bài thi văn lên đại học kém đến khó tin nên đi nhảy lầu à? Tớ thà tin rằng vì nguyên nhân khác, chẳng hạn như tự tử vì tình còn dễ tin hơn.”

“Thất tình…” Phỉ Đồ Mị hơi rùng mình, “Chúng ta đổi nơi khác nói chuyện được không?”

Lâm Tịnh Minh suy nghĩ một chút, “Chúng ta đến Trạch Phong đường rồi nói.”

Hai người đeo ba lô sách đến Trạch Phong đường, nơi đây là một tòa nhà cũ của đại học Z, ít ai lui tới, nếu có thì cũng chỉ là mấy đôi tình nhân.

Hai người ngồi trên cầu thang đá cao mấy trăm bậc nói chuyện tiếp.

“Tịnh Minh, cậu muốn nói… vì thất tình nên Lý Sâm mới tự tử ư?” Phỉ Đồ Mị thấp giọng hỏi, “Cái chết của Lý Sâm có tiên quan tới Hội trưởng à? Trời ạ, không phải cậu viết truyện như thế là muốn nói Hội trưởng hại chết Lý Sâm đó chứ?” Phỉ Đồ Mị nhớ đến tiểu thuyết của Lâm Tịnh Minh mà thoáng rùng mình.

“Hội trưởng nói với tớ rằng anh ấy không tin vào tình yêu.” Lâm Tịnh Minh cũng hạ giọng, “Tớ hỏi anh ấy rằng chẳng lẽ anh ấy cũng không yêu chị họ của Hề Cạnh Lạnh, anh ấy đồng tình.”

“Cậu tin lời Hội trưởng à?” Phỉ Đồ Mị cắt lời cô, từ tốn nói, “Tịnh Minh, cậu nhớ trong Hunter, cảnh động lòng nhất của Hội trưởng xuất hiện lúc nào không?”

Lâm Tịnh Minh từ từ cảm thấy lạnh cả người, nhỏ giọng: “Lúc anh ta lừa cô bé kia, lấy trộm năng lực tiên tri của cô ấy mà còn rơi nước mắt.”

“Lâm…” Phỉ Đồ Mị nói, “Lúc lừa người ta cũng rơi nước mắt. Nên bọn tớ mới gọi anh ấy là Hội trưởng, anh ấy là một người đàn ông tốt, đối xử với người khác rất tốt, nhưng cũng có thể lừa người khác,” Im lặng một chốc, cô ấy lại nói, “Về chuyện của bản thân… Nếu cậu hỏi, anh ấy sẽ lừa cậu.”

“Anh ấy lừa tớ ư?” Lâm Tịnh Minh không tin được, ngày đó lúc Lận Lâm nói “Tôi không tin vào tình yêu”, ánh mắt anh rất bình tĩnh chăm chú, tựa như một ly rượu nho trong suốt, để ở nơi âm u hẻo lánh, có ánh sáng xuyên qua, bình tĩnh sáng ngời, là ánh sáng trong bóng tối.

“Tớ không biết, chắc anh ấy lừa cậu? Nhưng cũng có thể là thật. Nếu anh ấy không lừa cậu thì chắc Lý Sâm… thật sự chết vì anh ấy, nếu như anh ấy lừa cậu…” Phỉ Đồ Mị lắc đầu, khẽ nói, “Chẳng lẽ anh ấy muốn khiêu khích cậu à? Chẳng nhẽ… anh ấy có Lý Sâm, lại có Hề Cạnh Lạnh mà còn chưa đủ sao?”

Lâm Tịnh Minh từ từ lắc đầu, “Tớ cảm thấy anh ấy không lừa tớ… Lý Sâm chết vì anh ấy à? Vì thế mỗi khi nhắc tới cô ấy, Hội trưởng mới phản ứng như thế, tớ đoán vậy.”

“Không phải cô ấy chết vì thi trượt đại học mà chết vì Hội trưởng ư?” Phỉ Đồ Mị ngơ ngác, “Thật vậy sao? Lúc đó bọn họ đã xảy ra chuyện gì?”

“Tớ không biết…” Lâm Tịnh Minh thấp giọng nói, “Ngoại trừ Hội trưởng ra, thì chẳng ai biết được…”

“Cạnh Lan vì anh ấy, cũng sắp điên rồi.” Phỉ Đồ Mị nói, “Tớ không biết tại sao Hội trưởng lại đồng ý yêu cô ấy, khiến cô ấy thường phải vào viện, cứ dăm ba bữa lại khóc lóc, tớ thấy mệt lắm.” Cô ấy chống trán, “Tớ chẳng biết anh ấy có ý gì cả…”

Lâm Tịnh Minh nở một nụ cười khổ gần như lạnh lẽo.” Người đàn ông kì lạ, như thể muốn hại chết tất cả những cô gái yêu anh ta vậy.”

“Không! Tớ vẫn thấy chuyện với Cạnh Lan chủ yếu là do vấn đề của cô ấy, tớ chỉ thấy lạ, rõ là Hội trưởng biết cô ấy sẽ trở nên như thế, sao lúc trước không từ chối, bây giờ cũng chẳng chia tay? Không phải chia tay rồi sẽ tốt hơn sao, cho bất cứ ai?” Phỉ Đồ Mị thở dài một hơi, nhắm mắt lại, “Chẳng qua nếu không phải Cạnh Lan yêu anh ấy thì chắc giờ tớ đã ngã vào đó rồi, như thế thì bây giờ chỉ khổ tớ thôi.”

“Nói cứ như anh ấy là cây thuốc độc vậy.” Lâm Tịnh Minh cười trầm thấp, “Chắc anh ấy có nỗi khổ riêng, có lẽ việc Lý Sâm tự tử là vấn đề của Lý Sâm, việc Cạnh Lan nổi điên là vấn đề của Cạnh Lan.”

“Vậy sao?” Phỉ Đồ Mị mở to mắt, “Cậu tin thật à? Xem biểu hiện thì Hội trưởng là một người đàn ông tốt, thực tế thì… tớ không biết anh ấy là kiểu người gì.

“Vậy mà cậu còn dám đẩy tớ qua yêu anh ấy à?” Lâm Tịnh Minh đùa, “Cậu hại tớ à?”

Phỉ Đồ Mị kinh ngạc, lắc đầu nở nụ cười, “Tớ không nghĩ nhiều đến thế, tớ chỉ thấy…” Giọng cô ấy hơi ảm đạm, “Tớ chỉ thấy chắc cậu thật sự có thể yêu anh ấy, hai người rất xứng đôi.”

“Chúng tớ rất xứng đôi à?” Lâm Tịnh Minh cao giọng. “Cậu nhìn đâu ra thế?”

Phỉ Đồ Mị lại càng ngạc nhiên, cô ấy không ngờ Lâm Tịnh Minh lại phản ứng kịch liệt như thế, mãi lâu sau mới nói.

“Cảm thấy hai cậu rất xứng đôi, hai cậu đứng với nhau tựa như đang yêu nhau ấy.”

Lâm Tịnh Minh lườm Phỉ Đồ Mị, một lát sau mới thở dài một hơi, “Được rồi, vì những lời nói này của cậu, tớ sẽ nhảy vào hố lửa này.”

“Hả?” Phỉ Đồ Mị há hốc mồm, “Cậu nói gì cơ?”

Lâm Tịnh Minh ôm Phỉ Đồ Mị, tựa đầu lên vai cô ấy, “Tớ thích Hội trưởng, thật đấy.”

Phỉ Đồ Mị ôm lấy cô, chợt không biết nói gì, mãi sau chỉ nói một câu, “Có phải tớ hại cậu rồi không?”

Lâm Tịnh Minh tựa trên vai cô ấy mà lắc đầu, chẳng nói gì nữa.

Phỉ Đồ Mị nhìn bóng hai người trên bậc thang, Lâm Tịnh Minh yêu rồi, vốn là một tin tức lớn, cứ nghĩ cô gái này yêu sẽ hoành tráng lắm, cái gì mà tìm một anh giáo sư nào đó lãng mạn, có thể tạo nên một câu chuyện yêu đương thầy giáo và học sinh tài giỏi lưu danh muôn đời, kết quả là lại yêu như thế, lại còn yêu bạn trai người khác, hơn nữa lại còn là một tình yêu nhìn như không có kết thúc gì tốt đẹp cả.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.