Mẹ Chồng Ăn Thịt Cả Nàng Dâu

Chương 19



Đại Lâm cuống cuồng sợ hãi chạy về nhà, khóc lóc kể lại với mẹ việc xảy ra ở nhà Thúy Thúy, anh ta cảm thấy bị ấm ức, thiệt thòi. Vợ đánh mẹ anh ta, anh ta đề nghị ly hôn, có gì sai chứ? Thực ra, anh ta yêu Thúy Thúy, anh ta chỉ muốn dọa Thúy Thúy, anh biết rất rõ nhà Thúy Thúy sợ ly hôn, anh muốn dạy dỗ Thúy Thúy một trận, để Thúy Thúy sau này răm rắp nghe lời anh, thế thì cuộc sống mới dễ chịu hơn.

Thực ra mẹ Đại Lâm đã sớm có ý định rõ ràng. Nếu nhà Thúy Thúy đồng ý ly hôn, bồi thường cho nhà bà tam 10 vạn thì vừa vặn có thể đưa cho Bá Bá đầu tư vào cửa hàng internet. Bá Bá được bà một tay nuôi dưỡng khôn lớn, Bá Bá chẳng khác gì con đẻ. Nếu mà không ly hôn, tiền lương tháng 1 vạn của Thúy Thúy cũng là của cái nhà này. Tóm lại, dù thế nào thì nhà mình cũng không bị thiệt.

Những ngày này, tâm trạng mẹ Đại Lâm cũng không được tốt, ở trường học, chủ nhiệm tìm mọi cách để bài trừ bà, tìm mọi cách để gây khó dễ với bà. Trước đây bà xin nghỉ cũng chẳng bị trừ lương mấy, bây giờ chủ nhiệm tính kỹ ngày bà nghỉ, còn nói không có giấy xin nghỉ chính thức, coi là trốn làm, bỗng chốc trừ hẳn nửa tháng lương. Mẹ Đại Lâm có cầu xin thế nào cũng không được. Chủ nhiệm giáo vụ nói từ trước, muốn làm thì làm, không muốn làm thì xéo! Đầy người thạc sỹ tiến sỹ còn đang nhăm nhe cái ghế của bà.

Là cấp dưới, không thể không cúi đầu!

Mẹ Đại Lâm lên lớp muộn mấy phút, cũng bị mách lẻo, chủ nhiệm vội vàng chạy đến lớp học, mắng mỏ chỉ trích bà như mắng đứa cháu trước mặt tất cả các học sinh. Bà giải thích, chủ nhiệm liền nói: “Muốn làm thì làm, không muốn làm thì đi. Nhà trường trả tiền lương cho cô không phải để cô đến đứng lấy lệ cho hết giờ! Làm giáo viên mà còn đến muộn, cô còn có phẩm chất nhà giáo gì chứ?” Mẹ Đại Lâm bực quá, đi gặp hiệu trưởng để tìm sự công bằng, hiệu trưởng đọc sách, chẳng buồn ngước mắt lên, nói: “Ngôi miếu nhỏ này của chúng tôi không chứa được vị thần lớn là cô, cô có thể nộp đơn xin nghỉ việc bất cứ lúc nào để đi tìm chỗ khác tốt hơn.” Mẹ Đại Lâm cuống lên, vội cười nói: “Không đâu, không đâu, tôi sẽ cố gắng làm việc dưới sự lãnh đạo của hiệu trưởng.” Mẹ Đại Lâm cả ngày một bụng ấm ức không có chỗ nào để xả giận, về nhà nghe thấy Đại Lâm nói vậy, rồi lại thấy mặt và đầu con trai bị đánh sưng vù. Vừa xót con, vừa phẫn uất, hỏa bốc lên, bèn dẫn Đại Lâm đến nhà Thúy Thúy.

Hàng xóm nhà Thúy Thúy đã về cả, mẹ Đại Lâm điên cuồng đập cửa, bố Thúy Thúy cầm dao phay định ra mở cửa chém chết hai mẹ con họ, bị mẹ Thúy Thúy giữ chặt lấy, khóc nói: “Giết người phải đền mạng! Thúy Thúy điên rồi, nếu ông lại xảy ra chuyện gì, tôi biết sống sao đây?” Bố Thúy Thúy gạt nước mắt, bỏ dao xuống. Mẹ Đại Lâm bên ngoài cửa chửi bới: “Cả nhà các người thật đáng chết, bảo con gái các người ly hôn rồi đi ra đường làm điếm à? Sợ là với bộ dạng đấy, có ra đứng đường cũng chẳng ma nào thèm, đồ rác rưởi! Đợi con trai ta ly hôn, rồi sẽ tìm được cô gái trẻ trung xinh đẹp giàu có. Thứ con gái các người, có các thêm tiền cũng khó mà tìm được ai.” Hàng xóm lần lượt ra chỉ trích bà, bà hét lớn với họ: “Con gái bà ta bị con trai tôi chán rồi, còn muốn ly hôn để cho thằng khác chơi! Cứ nghĩ ai cũng ngốc chắc, có người đàn ông nào còn cần cái thứ rác rưởi của nhà bà ta chứ!” Giữa tiếng chửi bới độc địa cay nghiệt của mẹ Đại Lâm, mẹ Thúy Thúy đã không thể chịu đựng được nữa, bà cảm thấy máu đang bốc lên, trước mắt tối sầm, rồi ngất lịm.

Khi mẹ Đại Lâm ở bên ngoài điên cuồng đập cửa, Thúy Thúy đã bị tỉnh giấc, vừa nghe thấy giọng mẹ Đại Lâm, cô đã không ngừng run lẩy bẩy, khi nghe thấy mẹ Đại Lâm liên tục chửi rủa lăng mạ, Thúy Thúy đau khổ chui vào chăn, lấy chăn bịt thật chặt đôi tai mình, nhưng những lời lăng nhục đáng sợ đó vẫn xuyên thấu vào tai cô. Trong chăn, Thúy Thúy khóc không thành tiếng, nước mắt giàn giụa. Khi nghe thấy bố cô gọi tên mẹ một cách khác thường, Thúy Thúy kinh hãi vội vàng lao ra khỏi giường, nhìn thấy mẹ đang nằm vật dưới đất, bất động, còn bố đang cuống cuồng liên tục gọi cấp cứu 120.

Thúy Thúy vội vàng ấn nhân trung của mẹ, trước đây mẹ cô đã dạy cô làm như vậy.

Mẹ Đại Lâm thấy tình thế bất ổn, vội kéo Đại Lâm đang sợ đến đờ đẫn cẩ người chạy mất tăm mất dạng. Đợi đến khi xe cấp cứu đến, bác sỹ chẩn đoán mẹ Thúy Thúy đã chết, trào máu não. Họ không có khả năng cứu vãn được. Khi mẹ Thúy Thúy chết, bà vẫn mở to mắt, trong mắt toát ra vẻ bi thương và căm phẫn, còn có cả biết bao sự không cam tâm và không yên tâm. Chết không nhắm mắt.

Đợi đến khi ông bà ngoại Thúy Thúy và gia đình Vương Hinh biết tin đến bệnh viện, cơ thể mẹ Thúy Thúy đã cứng đờ. Bố Thúy Thúy không thể nào chấp nhận được sự thực tàn khốc là vợ mình đột ngột qua đời. Khi các bác sỹ đã từ bỏ việc cấp cứu, ông vẫn dồn hết sức lực để ấn lồng ngực vợ, luôn miệng gọi tên vợ, ai khuyên cũng không được. Ông vẫn cứ nghĩ rằng vợ mình vẫn có thể cứu sống lại được, liên tục hô hấp nhân tạo cho vợ. Hai người hàng xóm cùng đi theo xe cấp cứu đến nhìn thấy bố Thúy Thúy nước mắt giàn giụa, bất giác tròng mắt cũng đỏ hoe. Ông bà ngoại Thúy Thúy cũng không thể nào chấp nhận được sự thực tàn khốc này, cũng đi đến cùng con rể ấn lồng ngực con gái, hy vọng xuất hiện kỳ tích.

Vương Hinh và mẹ nắm lấy bàn tay đã cứng đờ của mẹ Thúy Thúy khóc lóc thảm thiết. Bố Vương Hinh hỏi hai người hàng xóm rõ đầu đuôi sự tình, lập tức báo cảnh sát.

Còn Thúy Thúy thì đứng ngẩn người như người gỗ bên cạnh. Thế giới của cô hoàn toàn sụp đổ. Cô vốn tự khép kín mình, không muốn bị tổn thương. Nhưng sự ra đi đột ngột của mẹ đã pháp vỡ cái vòng tròn phòng bị trong thế giới của cô, tất cả những điều này như cơn đại hồng thủy trào đến, hủy diệt toàn bộ thế giới yếu đuối của cô.

Khi cảnh sát đến, xác mẹ Thúy Thúy đã lạnh ngắt từ lâu, còn bố và ông bà ngoại Thúy Thúy vẫn dốc sức để ấn, ấn mãi. Mấy người cảnh sát đành phải dùng hình thức cưỡng ép kéo họ ra. Sau khi bị cảnh sát kéo ra, bố Thúy Thúy quỳ xuống cạnh xác vợ khóc thảm thiết, hai tay nắm thật chặt bàn tay vợ đã trở nên lạnh giá, tất cả mọi người nhìn thấy cảnh tượng đau lòng này đều không cầm được nước mắt. Ngay cả bố Vương Hinh vốn cứng rắn đến thế cũng phải rơi lệ.

Ông bà ngoại Thúy Thúy người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, chỉ một chữ khóc sao có thể nói hết được đây! Bác sỹ thấy họ đã không thể trụ được nữa, đành phải tiêm thuốc an thần cho họ. mẹ Vương Hinh khóc vật vã, giơ tay vuốt đôi mắt mở trừng trừng của chị gái. Bố mẹ chỉ sinh được hai chị em, từ nhỏ chị gái đã rất yêu thương bà. Hồi trước, cuộc sống khó khăn, chị gái tiết kiệm được chút tiền đều mua đồ ngon cho bà ăn. Chị gái đột ngột qua đời, mẹ Vương Hinh không thể nào chấp nhận được tin dữ này, khóc lóc thảm thiết, suýt ngất đi.

Đại Thiếu và Minh Minh cũng đến.

Vương Hinh và bác gái có tình cảm sâu nặng, cũng khóc lên khóc xuống, Đại Thiếu mắt đỏ hoe ôm chặt cô vào lòng.

Đại Thiếu tiếp xúc nhiều với mẹ Thúy Thúy. Khi mới bắt đầu yêu Vương Hinh, gần như cứ hai tuần đều đến nhà Thúy Thúy chơi một lần. Mẹ Thúy Thúy biết gia đình Đại Thiếu giàu có, sợ mình tiếp đãi không chu đáo, sẽ khiến Đại Thiếu coi thường Vương Hinh. Thế nên, cứ mỗi lần họ đến chơi, bố mẹ Thúy Thúy đều tất bật ra chợ, mua những món ăn ngon đắt tiền mà bình thường họ không dám hỏi đến. Từ trước, khi Vương Hinh đến chơi nhà Thúy Thúy, bố mẹ Thúy Thúy cũng đều mua những đồ ngon nhất cho cô. Vương Hinh và Đại Thiếu đều còn trẻ, lại sinh ra trong gia đình giàu có, vốn không hề có khái niệm về tiền bạc, nên cứ ăn uống vô tư không nghĩ ngợi gì.

Đến một hôm, khi cả nhà Vương Hinh xem ti vi, trên ti vi giới thiệu giá cả các món ăn, Vương Hinh mới buột miệng nói ra mấy hôm trước vừa mới ăn món đó ở nhà bác gái. Bố Vương Hinh lấy máy tính ra, sau khi tính xong, ai nấy đều giật mình: mỗi lần Vương Hinh và Đại Thiếu đến ăn cơm, nhà Thúy Thúy đều phải tiêu gần 600 tệ, một tháng hai lần là 1200 tệ. Bố Vương Hinh nghiêm khắc nói với hai đứa, mẹ Thúy Thúy là y tá, kiếm không được nhiều tiền, bố Thúy Thúy không có bằng cấp, một tháng lương chỉ được 1280 tệ. Thúy Thúy còn đang học đại học, tiền học và tiền sinh hoạt phí đã là một gánh nặng. Đại Thiếu và Vương Hinh cùng cúi đầu, trong lòng rất áy náy, hổ thẹn.

Nhớ đến mỗi lần họ đến, bố mẹ Thúy Thúy đều rất vui, rất niềm nở, chu đáo. Có đôi lần họ không đến chơi, mẹ Thúy Thúy đều gọi điện bảo họ đến ăn cơm.

Về sau, theo ý bố Vương Hinh, Vương Hinh và Đại Thiếu mời bố mẹ Thúy Thúy đến nhà hàng, Vương Hinh trả tiền. Bố mẹ Thúy Thúy vốn định đi, nhưng khi nghe nói Vương Hinh trả tiền, thì nhất định không chịu, khiến Vương Hinh giận lắm. Bố mẹ Đại Thiếu nghe con trai kể về việc này, dặn dò con trai phải năng đến chơi với bố mẹ Thúy Thúy. Đến tết, bố mẹ Đại Thiếu không mời bố mẹ Vương Hinh, nhưng lại mời gia đình nhà Thúy Thúy đến đảo Hải Nam du lịch một chuyến, nói là cảm ơn bố mẹ Thúy Thúy đã chăm sóc con trai mình suốt thời gian qua.
Bố Vương Hinh biết chuyện, cười mãi, nói gia đình nhà Đại Thiếu thật có gia giáo, càng ủng hộ con gái và Đại Thiếu đi lại tìm hiểu nhau.

Nhà Vương Hinh cũng tìm mọi cơ hội để tặng tiền cho nhà Thúy Thúy, bố mẹ Thúy Thúy không lấy, bố Vương Hinh nói không phải cho hai bác, mà là để dành cho Thúy Thúy sau này kết hôn.
Bố mẹ Thúy Thúy không nỡ tiêu một xu, kết quả là tiết kiệm được 20 vạn, bị mẹ Đại Lâm lừa lấy đi mất.

Đại Thiếu nhớ lại gương mặt tươi cười của mẹ Thúy Thúy, cũng quay mặt đi lau nước mắt.
Minh Minh dù không tiếp xúc gì với mẹ Thúy Thúy, nhưng nhìn thấy Vương Hinh khóc thảm thiết như đứt từng khúc ruột, nên cũng buồn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.