Bà ta trở về nhà trong lòng cảm thấy vô cùng phấn khích, kiếm được thêm mối có khả năng kiếm được thêm tiền, bà ta nghe được là chỉ cần ngoan ngoãn nết na chứ bà ta không hề nghe thấy cái vụ là gái còn trinh hay là chưa từng có chồng con gì….
Về nhà niềm nở hẳn với Hạnh, bà ta đưa tay đón lấy bé Nhi rồi nói với Hạnh.
– con đưa mẹ bế cho, con đi nghỉ ngơi đi cho đỡ mệt…
– bố đi đâu rồi mẹ?
– bố đi ra ngoài chơi với mấy ông bạn già rồi, dạo này hay đi lắm mà chẳng biết đi đâu…
– mẹ cẩn thận đấy, bây giờ mẹ già rồi, bố ra ngoài kiểu gì cũng có tí trăng hoa…
Nghe thấy Hạnh nói như thế thì có chút chột dạ, đúng là bây giờ bà ta đã xấu và già, hàng họ cũng không còn trơn tru mượt mà như trước, mà dạo này ông ta lại đi suốt, tiền cũng đòi cầm, không biết là đi đâu, làm gì?
Hạnh chẳng hề có ý định tốt nhắc nhở bà ta đâu, chỉ muốn cho bà ta và bố mình có chút xích mích, như vậy thì bố sẽ bớt nghe lời bà ta hơn….
Đến buổi trưa ông ta trở về nhà, mặt mũi nhìn vô cùng khó coi, bà ta từ dưới bếp phi lên nhà, gằn gịong.
– sáng giờ ông đã đi đâu vậy..
– à, tôi đi ra ngoài có chút việc.
– đi ra ngoài là đi tới chỗ nào, tôi đi khắp xóm tìm ông nhưng không thấy.
– Ơ cái bà này buồn cười nhỉ? Tôi có phải trẻ con lên ba đâu mà bà đi tìm, chuyện đàn ông phụ nữ xen vào làm gì?
– Nếu như ông không có gì mờ ám thì ông cần gì phải giấu diếm. Tôi mà biết ông ra ngoài làm gì có lỗi với tôi thì ông đừng có trách.
– tôi thề là tôi không có làm gì cả.. Mà bà này, chuyện bán con Hạnh như thế nào rồi?
– ông bé cái mồm thôi, nó mà nghe thấy là hỏng hết sôi thịt bây giờ. Tôi mới lấy số điện thoại được của một đứa, chuyên dẫn dắt mấy mối sang Đài Loan….
– có ngon hơn mối lão già kia không? Lão giả 200 cơ mà?
– đấy là từ trước, bắt lão đợi lâu như thế không biết có còn được giá không? Mà vẫn chưa tìm cách tách được mẹ con nó ra, giờ không biết thế nào đây?
– thì bà gọi cho cái đứa mà bà mới biết sáng nay đi….
– tôi đi nấu cơm đã, lát nữa gọi. Giờ phải đối tốt với nó một tí thì nó mới nghe mình.
Ngọc, Vân, Mai trở về ngôi nhà mới thuê để ngủ, nó cách cũng khá xa chỗ trọ, ban đêm đi làm thực sự có chút khó khăn…
Cánh cửa mở ra, không khí bên trong khá lạ lùng, có chút lạnh lẽo, kiểu còn có tí sương khói nữa…
Ngọc: này, sáng nay đi ra khỏi nhà tao nhớ rõ ràng là tao không có để bình hoa ở trên bàn, tao để ở cửa sổ cơ mà?
Mai: Mày đùa tao à?
Vân: Bớt xàm đi…
Ngọc: Tao nói thật mà, tao cắm hoa xong tao để ở cửa sổ, sao bây giờ nó lại ở trên bàn? Lẽ nào nhà này có ma thật?
Mai: Tao đéo tin, chắc chắn vụ này có bàn tay của con người đụng vào, mục đích gì thì lúc nào rảnh rỗi bọn mình sẽ tìm hiểu…
Vân: sao tao dị ứng mấy cái kiểu này thế không biết, muốn cái gì thì nói thẳng con mẹ nó ra, cứ dựa thần dựa quỷ làm ba cái trò vớ vẩn….
Mấy chị em vừa lên giường bật được cái quạt thì ở lối cửa chính bên ngoài rầm một phát, giống như có ai đó vừa lôi cánh cửa ra rồi đập mạnh vào…
Ngọc: quả này là chúng nó không muốn mình yên rồi..
Vân: ban ngày ban mặt làm đ** gì có ma,?
Mai: ( cười) thì ban đêm bọn mình có ở đây đâu, không có ai thì lấy gì mà hù dọa…
Vân: muốn bắt con ” ma” ấy không?
Ngọc: chết tiệt, được mỗi tí ban ngày tranh thủ nghỉ ngơi, tối đi làm sấp mặt tới gần sáng, bây giờ lại có đứa muốn kiếm chuyện…
Mai: Thôi kệ mẹ nó đi, ngủ đã, có gì lát nữa dậy tính tiếp….
Cả ba cố ngủ nhưng trong căn nhà luôn phát ra những âm thanh vô cùng kì lạ. Khi thì là tiếng bát đũa va vào nhau, khi lại như có tiếng bước chân, lâu lâu lại nghe thấy có tiếng nói cười rúc rích lúc nhỏ lúc lớn…
Mai: Chúng mày có nghe thấy gì không?
Ngọc: tao nghe thấy có tiếng cười.
Vân: tao thì lại nghe thấy có tiếng rửa bát ở dưới bếp. Bọn mình có ăn uống gì ở đây đâu mà có bát, không lẽ con ma ấy nó mở tủ ra nó lấy bát trong tủ rồi nó đi rửa à chúng mày?
Mai: đi xem không?
Ngọc: đi chứ sợ gì, chưa thấy ma bao giờ, gặp phát xem hình thù như thế nào, có duyên xin kiểu ảnh chụp chung đăng lên Facebook cho nó máu….
Thực ra thì ba người bọn họ không ai tin là có ma quỷ trong căn nhà này, cho dù biết rằng trước đây ở đây có người treo cổ tự tử thật…
Mai: Tao nghĩ là bọn ranh con hoặc là cái bọn nào đấy vô công rồi nghề nó đang trêu mình, chẳng có lý nào mà cứ không có người ở thì không sao, cứ có đứa đến thuê là y như rằng bảo nhà này có ma….
Vân: thôi ba cái vớ vẩn này đừng có quan tâm làm gì, có hay không thì cũng khỏi cần đi….
Mấy người đang nói chuyện thì có chuông điện thoại gọi tới, là số điện thoại của mụ dì ghẻ kia.
Vân: cá cắn câu đến tầm này là giật được rồi, để tao nghe xem bà ta nói gì nào? Alo.
– tôi là Kim đây..
– Bác gọi cho cháu có việc gì không ạ?
– Chiều nay tôi muốn gặp mấy cô có chút chuyện…
– bọn cháu bận lắm, nếu không có chuyện quan trọng thì để khi khác được không ạ?
– quan trọng, liên quan đến chuyện tuyển dâu sang Đài Loan ấy…
– sao bác bảo con gái bác nó có con rồi mà?
– các cô cho tôi ít thời gian đi, gặp mặt rồi nói chuyện, nếu mà gặp con gái tôi rồi thì các cô chắc chắn sẽ thay đổi suy nghĩ…
Vân giả vờ suy nghĩ một lát rồi nói với bà ấy.
– Vậy thì lúc 5 giờ chiều bác tới nhà cháu đi, căn nhà ngay đầu xóm ấy…
Bà ta nghe thấy căn nhà ấy thì giật mình..
– tôi không dám tới đó đâu cô ơi?
– sao thế ạ…
– nhà ấy thấy bảo có ma đấy…
– Thế bây giờ bác muốn gặp ở đâu?
– cô tới quán nước đi, để chúng ta nói chuyện rõ ràng hơn…
– Thôi được rồi, từ giờ đến chiều lúc nào cháu rảnh thì cháu sẽ gọi điện lại….
…
Buổi chiều khi mọi người đã bàn bạc kế hoạch xong xuôi thì đến quán nước ở làng bên cạnh, sau đó gọi điện cho bà ta tới, chỉ 15 phút sau là bà ta có mặt….
Vân: Thực ra thì bọn cháu hơi bận, bác có gì thì cứ vào thẳng vấn đề…
Mụ Kim: Tôi có một đứa con gái năm nay 19 tuổi, lỡ dại với cái thằng ở xã bên nên có bầu bây giờ cũng đã đẻ con được vài tháng, các cô xem thế nào con bé nhà tôi nó có lấy chồng Đài Loan được không?
Vân: con còn bé tí như thế thì làm sao đi lấy chồng được, ai cho nó uống sữa, thôi tội nghiệp lắm bọn cháu không làm vụ này đâu….
Bà ta thấy Vân nói như thế thì vội vàng lấy từ trong túi ra một bức ảnh của Hạnh…
– đây các cô nhìn xem con gái tôi nó xinh đẹp lắm, tôi đảm bảo là cái cậu kia nhìn thấy là thích ngay….
Vân cũng cầm lấy tấm ảnh rồi ngắm nghía, lát sau nói với bà ta…
– nhìn con gái bác đúng là xinh xắn thật, nhưng mà bọn cháu ngại vụ đứa bé lắm…. Mà con bác nó có đồng ý không?
– Tôi có thể thuyết phục được, nhưng nếu như nó lấy chồng Đài Loan rồi thì tôi sẽ được bao nhiêu tiền?
– bác cứ về bàn bạc với con gái đi, nếu mà con gái bác đồng ý để con ở lại cho bác nuôi rồi đi sang Đài Loan với cháu thì bác sẽ có khoảng tầm 300 triệu đấy…
– 300 triệu cơ à?
Ngọc: cháu theo chị ấy sang nước ngoài mẹ cháu còn được gần 500 đấy. Con gái bác chẳng qua là có con nhỏ thôi, chứ nếu mà còn trinh thì chắc chắn còn được nhiều tiền hơn nữa…
Mai: đợt đấy mẹ cháu cũng được hơn 300, cháu thì không còn trinh như con này nhưng cháu chưa đẻ đái gì…
Bà ta nghe thấy như thế thì trong lòng tiếc hùi hụi, trong lòng càng thêm bực tức khi nghĩ đến chuyện Hạnh đã đẻ con mà làm bà ta mất đi một món tiền….
Vân: thôi bây giờ bọn cháu phải về đây, bác về bác thuyết phục con gái bác nhé…
– Được rồi, tôi sẽ về nói lại với nó…
Trên đường trở về nhà bà ta cứ thơ thẩn suốt vì tiếc tiền, nếu mà Hạnh chưa có con thì chắc chắn đã được hơn 300 rồi…. Bà ta vừa về tới nhà lập tức đi tìm Hạnh, nhưng cả Hạnh và con gái của Hạnh đều không còn ở nhà, chỉ còn duy nhất một tờ giấy để ở trên giường…
” Cho dù là bao nhiêu năm thì bà và ông ta vẫn như thế, vẫn cứ luôn muốn tôi phải làm gì đó để các người có được lợi ích. Tôi trở về đây không phải vì tôi ngu ngốc không nhận ra dã tâm của các người, chẳng qua là bản thân tôi vẫn còn có một chút hi vọng, hi vọng rằng lương tâm con người của các người sẽ thức tỉnh nhưng tôi đã lầm. Bây giờ thì tôi sẽ không bao giờ trở về để căn nhà này nữa, các người muốn sống sao thì sống”
Đau đớn lắm, thất vọng nhiều lắm, cho dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng Hạnh cũng không nghĩ là bà ta lại dễ dàng bán Hạnh như vậy…. Ngay sau khi nhận được tin từ Vân thì Hạnh lập tức đưa con rời khỏi, cũng may là bố cô không có ở nhà, nên cô mới có thể dễ dàng đi khỏi như thế….
Hạnh trở về nhà trọ trước rồi khóa cửa lại phòng trừ hai con người kia tới tìm. Lúc Vân với Ngọc với Mai về đến căn nhà thuê kia để xu dọn đồ đạc thì trời cũng đã tối, khi gần đến nơi thì Vân nói…
– tao vẫn muốn biết là mấy tiếng động kia nó phát ra từ đâu, khá tò mò chúng mày ạ