May Mắn Gặp Được Em

Chương 17



Lương Tranh chạy về phòng, đóng cửa lại, trong nháy mắt, nước mắt bỗng chốc rơi xuống.

Cô đưa tay lên lau nước mắt, đi đến trước tủ quần áo, mở tủ, lấy hành lý ra.

Cô mở hành lý ra, ngồi xổm trên mặt đất bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Trong đầu cô rối bời, chỉ còn lại hình ảnh lúc nãy ở trong sân, mấy cô gái kia châm chọc cô chưa được ở ngôi nhà lớn như vậy bao giờ, da mặt dày ăn vạ ở nhà Chu Húc.

Một hình ảnh nữa là hai dòng chữ được viết trên vở Chu Húc. Anh chán ghét cô đến mức nào mới có thể khó chịu viết xuống một câu như vậy, rốt cuộc khi nào cô ấy mới có thể đừng tới nhà của mình nữa?

Cô đột nhiên cảm thấy mình giống như khách không mời mà đến, lại còn mặt dày mỗi tuần đều đến nhà người ta.

Cô một bên cúi đầu thu dọn đồ đạc, một bên nước mắt rơi không ngừng.

Đến lúc thu dọn đồ đạc xong, cô đưa tay lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn món quà đặt ở trên giường.

Kỳ thật cô chưa bao giờ mua đồ đắt tiền như vậy, đối với cô mà nói nó là món quà rất quý giá. Nhưng hiện tại bình tĩnh ngẫm lại, Chu Húc làm sao sẽ thấy hiếm lạ chứ. Anh nhìn cô vẫn luôn là thái độ khinh thường.

Cô duỗi tay cầm lấy hộp quà, nước mắt không khống chế được rơi lên trên hộp quà.

Cô có một chút ủy khuất cùng khổ sở, mặc kệ thế nào, đây đều là cô vất vả tích cóp tiền để mua.

Cô mở hộp quà ra, bên trong lẳng lặng chỉ có một chiếc đồng hồ rất đẹp.

Cô nhìn chằm chằm một lúc, cuối cùng đóng hộp quà lại, bỏ vào chỗ dưới cùng của hành lý.

Cô đứng lên, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Ở bên trong một lúc, khi ra ngoài, đã nhìn không ra cô vừa khóc.

Cô từ trên lầu đi xuống dưới, bên ngoài sân vẫn như cũ rất náo nhiệt.

Lương Tranh muốn đi đến phòng bếp nhìn xem có thể giúp gì không.

Dì Chu đang bận rộn nướng một khay bánh cupcake, vừa mới nướng xong, thấy Lương Tranh đi tới, liền nói: “Tranh Tranh, tới giúp dì bưng cái khay này vào trong sân đi. Mấy cái bánh này ăn được rồi, bên ngoài cũng đã ăn xong bánh kem.”

“Dạ.” Lương Tranh đi tới nhận lấy, bưng ra bên ngoài.

Cô đặt khay bánh cupcake lên chiếc bàn dài màu trắng ở giữa sân, thấy ly rượu bên cạnh không biết bị ai làm đổ, liền nâng cái ly dậy, lấy khăn giấy lau khô bàn.

Đang định quay về thì có người gọi cô: “Lương Tranh, lại đây a!”

Cô vô thức quay đầu lại nhìn theo hướng phát ra âm thanh, là Dương Thăng gọi cô.

Một đám người bọn họ ngồi vây quanh trước cái bàn, uống rượu nói chuyện phiếm.

Chu Húc cũng ở đó.

Khi cô nhìn qua, Chu Húc cũng ngước mắt lên, nhìn về phía cô.

Lương Tranh không muốn đi, Dương Thăng lại gọi to, “Lại đây chơi a, một mình cô ở đó làm cái gì?”

Tất cả mọi người đều nhìn về phía cô, Lương Tranh do dự, cũng không còn lựa chọn nào khác, đành đi qua.

Vừa vặn bên kia còn một chỗ trống, Lương Tranh liền kéo ghế ra, ngồi xuống.

Cô đi tới mới phát hiện, bọn họ đang tặng quà cho Chu Húc.

Quà mỗi người tặng đều rất quý giá, Chu Húc khách khí nói cảm ơn, nhưng biểu cảm của anh rất lạnh nhạt,hờ hững, nhìn không ra cảm xúc gì.

Lương Tranh ngồi im lặng một chỗ, một câu cũng không nói.

Cô và bạn bè của Chu Húc một chút cũng không thân, cũng không biết nói cái gì. Cô ngồi đó, yên tĩnh giống như người vô hình.

Nhưng đề tài lại vòng tới trên người cô, Lâm Hân đột nhiên hỏi: “Lương Tranh, cô thì sao? Cô còn chưa tặng quà cho Chu Húc đâu.”

Lương Tranh hơi sửng sốt, cô nhìn về phía Lâm Hân, trầm mặc vài giây, nói: “Tôi không chuẩn bị quà.”

Vốn Chu Húc đang ngồi dựa vào ghế, hơi rũ mắt không biết suy nghĩ cái gì, khi nghe thấy Lương Tranh nói vậy, hơi nheo mắt, ngước mắt lên, nhìn về phía cô.

Chuyện Lương Tranh mua quà,chỉ có Lâm Hân các cô biết.

Cho nên Lương Tranh đột nhiên nói không có chuẩn bị quà, vài người còn sửng sốt.

Một cô gái nhỏ giọng nói: “Không phải chứ, sinh nhật người ta,sao lại không chuẩn bị quà?”

Lương Tranh nhẹ nhàng mím môi, cô vô thức nhìn đến Chu Húc ngồi đối diện.

Khi cô nhìn qua, phát hiện Chu Húc cũng đang nhìn cô.

Ánh mắt anh thâm trầm, cứ như vậy nhìn cô.

Cô cười xin lỗi, “Thực xin lỗi Chu Húc, tôi không chuẩn bị quà cho anh.”

Chu Húc nhìn cô một cái, không nói gì, rất lãnh đạm nhìn về phía khác, sau đó không để ý nói, “Không sao.”

Một đám người lại bắt đầu uống rượu nói chuyện phiếm, Lương Tranh ngồi đó, giống như người ngoài cuộc.

Cô rất khó chịu, ngồi một lúc liền lấy cớ đi giúp dì Chu, vội vàng đứng dậy rời đi.

Bữa tiệc diễn ra liên tục đến 2 giờ sáng, mọi người mới lần lượt rời đi.

Để lại một mớ hỗn độn trong sân, tuy rằng có người thu dọn, nhưng lượng công việc cũng quá lớn, Lương Tranh nhàn rỗi không có việc gì, cũng giúp mọi người dọn dẹp.

Bận rộn đến gần 3 giờ sáng,khi Lương Tranh ở phòng bếp giúp đỡ dì Chu thu dọn bát đũa, nói với bà, “Dì, ngày mai con sẽ trở về.”

Chu Ngữ Chức sửng sốt, hỏi: “Nhanh như vậy sao?Mua vé máy bay chưa?”

Lương Tranh gật đầu, “Dạ, đã mua rồi. Thời gian nghỉ cũng khá dài,con hơi nhớ nhà.”

Kỳ thật Chu Ngữ Chức còn muốn Lương Tranh ở lại chơi hai ngày, nhưng quả thật cũng chỉ được nghỉ có một thời gian, đoán chừng tiểu cô nương cũng muốn về nhà gặp ba mẹ. Bà không có thuyết phục nữa, nói: “Ngày mai dìvà chú con có chút việc, chắc không thể tiễn con được, dì bảo A Húc đưa con đến sân bay.”

Lương Tranh vội lắc đầu, “Không cần đâu dì, con hẹn bạn rồi, cậu ấy cũng vừa được nghỉ, cũng ngày mai về nhà, cậu ấy sẽ qua đây đón con.”

“Như vậy a……”

Lương Tranh cong môi cười, gật đầu, “Đúng vậy.”

Cô trầm mặc hai giây, lại vô cùng chân thành nói: “Dì, mấy ngày nay đã làm phiền dì rồi.”

Chu Ngữ Chức hơi cười, nói: “Nào có. Tranh Tranh đáng yêu như vậy, dì thích còn không kịp, sao có thể cảm thấy phiền toái chứ.”

Chu Ngữ Chức vừa nói, vừa đặt đũa vừa rửa xong vào tủ khử trùng, nói: “Vậy khi nào con khai giảng trở về, nhất định phải gọi điện thoại cho dì trước, dì tới đón con.”

Lương Tranh cười cười, không trả lời.

Cô giúp lau chùi bếp sạch sẽ, Chu Ngữ Chức thúc giục cô, “Được rồi, ngày mai con phải ngồi máy bay, mau về phòng nghỉ ngơi đi.”

“Không sao đâu, con chờ dì.”

“Không cần không cần, dì lập tức cũng xong rồi.” Chu Ngữ Chức hối thúc Lương Tranh đi nghỉ ngơi, Lương Tranh không lay chuyển được, đành phải đi.

Khi cô đi lên lầu, đúng lúc Chu Húc cũng xuống lầu.

Cũng không nhìn thấy cô, trực tiếp đi qua người cô.

Đại khái đêm nay anh uống không ít rượu, trên người mùi rượu rất nồng.

Lương Tranh nhìn anh đi ngang qua người mình, cô cứng nhắc đứng ở chỗ đó, nghĩ nghĩ, vẫn là quay đầu lại gọi anh, “Chu Húc.”

Bước chân Chu Húc dừng lại, im lặng hai giây, quay đầu lại nhìn cô.

Lương Tranh nhìn anh, nói: “Ngày mai tôi sẽ trở về nhà.”

Chu Húc nhìn cô, sau một lúc lâu, cũng không nói gì, chỉ có lệ ừ một tiếng, xoay người đi luôn.

Lương Tranh đứng ở chỗ đó một lúc, cũng xoay người đi về phòng.

Cô tắm rửa xong, lại tiếp tục thu dọn đồ đạc mà hồi nãy chưa thu dọn xong.

Tất cả đồ đạc trong phòng đều được thu dọn ngăn nắp, cô để toàn bộ đồ dùng về chỗ cũ, lại quét dọn phòng sạch sẽ.

Làm xong mọi việc, đã là 4 giờ sáng.

Cô ở trên giường nằm một lúc, hoàn toàn không ngủ được, nghiêng người nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cứ như vậy trợn tròn mắt đến 6 giờ sáng.

Khi trời tờ mờ sáng, cô từ trên giường đứng lên, đi vào phòng tắm rửa mặt.

Sau đó cũng dọn dẹp phòng tắm sạch sẽ, ngay cả một chút nước cũng lau sạch bóng.

Xong rồi lại trở về phòng tháo khăn trải giường, chăn, ôm xuống dưới lầu để giặt.

Tối hôm qua mọi người đều ngủ muộn, chú dì cũng chưa dậy.

Lương Tranh nhẹ nhàng ôm khăn trải giường, chăn đi vào phòng giặt, bỏ vào trong máy giặt, đổ bột giặt cùng thuốc khử trùng, điều chỉnh chế độ giặt.

Trong phòng trên lầu 3, Chu Húc cũng một đêm không ngủ.

Anh ngồi trên sofa cả đêm, trên bàn trà để một đống quà sinh nhật, thậm chí anh còn chưa mở ra.

Tối hôm qua thừa dịp Dương Thăng uống say, anh không nhịn được hỏi một câu, “Nếu một cô gái quên chuẩn bị quà sinh nhật cho cậu, chứng tỏ điều gì?”

Dương Thăng uống đến say khướt nằm bỏ ra bàn, trả lời anh, “Kia chứng tỏ cái gì…… Chứng tỏ người ta căn bản không thèm để ý đến cậu a.”

Chu Húc ngồi nghiêng người dựa vào ghế sofa, chống tay lên đầu, mắt nhìn chằm chằm đống quà sinh nhật trên bàn trà, đột nhiên cảm thấy phiền lòng khó nói.

Anh nhíu mày, đứng dậy đi đến phòng tắm rửa mặt.

Khi Chu Húc xuống lầu, Lương Tranh đang phơi khăn trải giường.

Anh đứng ở cửa phòng giặt, nhìn cô.

Lương Tranh phơi khăn trải giường xong, quay đầu lại liền nhìn thấy Chu Húc đứng ở bên ngoài, đang nhìn cô.

Cô hơi sững người, sau đó nở nụ cười, “Tôi đã giặt sạch sẽ khăn trải giường, cũng khử trùng rồi.”

Không biết vì sao, Chu Húc cảm thấy lời này rất chói tai. Anh vô thức cau mày.

Đúng lúc Chu Ngữ Chức đi xuống dưới, nhìn thấy Lương Tranh đang phơi khăn trải giường, a một tiếng, vội đi vào, “Tranh Tranh, sao con lại tự giặt thế, đặt ở chỗ đó là được rồi.”

Lương Tranh cong môi cười, nói: “Không sao đâu dì. Hơn nữa đều là máy giặt, cũng không tốn sức lắm.”

“Nhưng con cũng không cần dậy sớm như vậy để giặt.” Chu Ngữ Chức kéo Lương Tranh từ phòng giặt đi ra ngoài, “Còn chưa ăn cơm sáng nữa, chờ dì một lát, rất nhanh là có thể ăn.”

Chu Ngữ Chức nói xong liền đi vào trong phòng bếp, Lương Tranh cũng đi theo giúp đỡ.

Buổi sáng Chu Ngữ Chức cùng chồng phải ra ngoài, vội vàng ăn xong cơm sáng liền đi chuẩn bị.

Khi đi đến cửa phòng ăn, đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu lại dặn dò Chu Húc, “Lát nữa Tranh Tranh phải tới sân bay , con đưa con bé đi.”

Chu Húc ngẩng đầu nhìn mẹ mình, ừ một tiếng.

Lương Tranh muốn nói không cần, nhưng dì Chu đã vội vã đi ra cửa. Cô đặt đũa xuống, cũng từ phòng ăn đi ra tiễn dì và chú Chu.

Cô tiễn dì và chú Chu đến sân, nhìn đến khi cả hai lên xe, đứng ở bên cạnh cười, vẫy tay, “Chú,dì đi đường cẩn thận, chú ý an toàn.”

Chu Ngữ Chức cách cửa sổ xe giữ chặt tay Lương Tranh, “Con cũng vậy, về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho dì.”

Lương Tranh ngoan ngoãn gật đầu, “Con sẽ gọi dì.”

Lương Tranh đứng ở trong sân, nhìn chú Chu lái xe đi xa một lúc, mới xoay người vào.

Cô trở lại phòng ăn, Chu Húc vẫn còn đang ăn cơm sáng.

Cô ngồi xuống uống hết sạch sữa đậu nành trong cốc, Chu Húc đột nhiên hỏi: “Mấy giờ bay?”

Lương Tranh hơi sững người, cô ngẩng đầu, cười với anh, nói: “10 giờ. Nhưng mà anh không cần đưa tôi đi đâu, tôi có hẹn với bạn cùng nhau trở về rồi.”

Cô vừa mới nói xong, điện thoại trên bàn liền vang lên.

Cô cúi đầu nhìn ID người gọi, vội vàng nhận, “Lý Khê, cậu tới rồi sao?”

“Tới rồi, cậu nhanh chóng chuẩn bị rồi xuống dưới.”

“Được, mình lập tức chuẩn bị.”

Lương Tranh cúp điện thoại, đứng lên, cô nhìn Chu Húc nói: “Cái kia…… có lẽ phải làm phiền anh thu dọn bát đũa.”

Chu Húc nhìn cô, không nói gì.

Sắp muộn giờ rồi, cô chạy ra phòng ăn, chạy lên trên lầu lấy hành lý

Cô kéo hành lý từ trong phòng đi ra, trên lưng còn đeo một cái ba lô màu xanh.

Hành lý rất nặng, hai tay xách có chút khó khắn.

Mới vừa bước hai bước xuống bậc thang, Chu Húc duỗi tay ra cầm lấy.

Anh xách giúp cô xuống lầu, Lương Tranh đi theo phía sau không ngừng nói cảm ơn, “Cảm ơn cảm ơn, làm phiền anh.”

Ra tới cửa, Lương Tranh liền nhìn thấy một chiếc xe taxi đậu ở sân bên ngoài nhà Chu Húc.

Lương Tranh vội cầm lấy hành lý , “Tôi tự xách được.”

Cô thay giày, xách theo hành lý ra cửa.

Xuống bậc thang, liền kéo đi đến sân bên ngoài.

Chu Húc đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bóng dáng cô một lúc, cũng đi theo.

Lương Tranh đi đến sân, mở cổng ra, Lý Khê từ trong xe xuống dưới,cầm hành lý của cô, giúp cô bỏ vào cốp xe, “Nơi này còn rất đẹp.”

Lương Tranh cùng anh đứng một chỗ, ấn hành lý vào trong, “Cậu bớt nói điều vô nghĩa đi.”

Lý Khê cười khúc khích, đóng cốp xe lại, “Đi thôi!”

Lương Tranh đi đến phía trước, kéo cửa xe ra,khi chuẩn bị ngồi vào, bỗng nhiên nhớ tới gì đó.

Cô quay đầu lại, nhìn thấy Chu Húc đứng ở trong sân, đang nhìn cô.

Anh đút tay vào túi quần, đôi mắt rất đen, lại sâu thẳm, cứ như vậy nhìn cô.

Lương Tranh nhìn về phía anh nở nụ cưỡi, vẫy vẫy tay, sau đó liền quay đầu, khom người ngồi vào trong xe.

Trên đường đến sân bay, Lý Khê nói chuyện liên tục.

Lương Tranh không nghe thấy gì, cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút mất hồn.

Mãi cho đến khi lên máy bay, cô cũng không nói câu nào.

Lương Tranh ngày thường tính tình vui tươi cởi mở, nói cũng rất nhiều, hiếm khi trầm mặc như vậy, Lý Khê cuối cùng cũng nhận thấy có điểm không thích hợp, anh nghiêng đầu nhìn cô, “Cậu làm sao vậy? Sao nãy giờ không nói gì?”

Lương Tranh nhìn ra ngoài cửa sổ, khẽ chớp mắt, “Không có a, cảm thấy hơi mệt thôi.”

Cô lại nghĩ tới sự việc đêm qua, đôi mắt ê ẩm. Cô vô thức nhắm mắt lại, “Buồn ngủ quá, mình ngủ đây, đừng làm ồn.”

Bay gần ba giờ, cuối cùng cũng đến sân bay Giang Thành.

Vừa ra ngoài liền nhìn thấy ba ba đang chờ, Lương Tranh nhìn từ xa, đôi mắt đau xót, suýt chút nữa đã bật khóc.

Cô chạy tới, cố gắng nở nụ cười, “Ba, sao ba đến một mình, mẹ con đâu!”

Ba Lương cầm lấy hành lý của con gái, cười nói: “Đơn vị mẹ con hôm nay tăng ca, không tới được, chỉ có mình ba tới thôi.”

“Chú Lương khỏe!”

Ba Lương nhìn về phía Lý Khê, chụp bả vai anh,cười, “Tiểu Khê a, hơn nửa năm không gặp, hình như lại cao lên.”

Lương Tranh buồn cười, “Ba, ba cũng quá khoa trương rồi, đều hai mươi tuổi, đã sớm không cao lên được.”

Lý Khê nói: “Ai nói vậy, gần đây mình có cao lên.”

“Cậu đừng khoác lác.”

Ba người vô cùng cao hứng đi đến bãi đỗ xe.

Nhà Lý Khê và nhà Lương Tranh ở gần nhau, ba Lương đưa anh về trước, sau đó mới cùng con gái về nhà.

Vào trong nhà liền hỏi: “Mẹ con không có ở nhà, ba nấu gì đó cho con ăn nhé, muốn ăn cái gì?”

Lương Tranh cười nói: “Ba cứ nghỉ ngơi đi,con không đói bụng.”

“Không sao, nếu không thì ba nấu cho con bát mì nhé? “

“Ba,con thật sự không đói bụng, lúc nãy ở trên máy bay con có ăn rồi.” Lương Tranh kéo hành lý về phòng, quay đầu lại nói với ba ba: “Ba, con muốn ngủ một giấc, buổi tối đợi mẹ về chúng ta đi ăn lẩu đi, con muốn ăn.”

Ba Lương nghe vậy vội gật đầu, “Được được, con muốn ăn ở chỗ nào a? Ba gọi điện đặt chỗ trước.”

Lương Tranh cong mắt cười, nói: “Đương nhiên là đi chỗ cũ.”

Ba Lương ha ha cười rộ lên, “Được, vậy con nghỉ ngơi, ba đi đặt chỗ.”

“Dạ!” Lương Tranh cười tủm tỉm gật đầu, đóng cửa lại.

Tối hôm qua không ngủ, lại còn khóc, hiện tại thật sự rất mệt mỏi.

Cô kéo hành lý đến mép giường, ngồi xổm trên mặt đất, mở hành lý ra, cầm lấy áo ngủ đi vào phòng tắm tắm rửa gội đầu .

Tắm rửa xong đi ra, cô ngồi ở trước gương bàn trang điểm sấy tóc.

Cô nhìn chính mình trong gương, bỗng nhiên cảm thấy khổ sở.

Tóc là trước khi Chu Húc trở về cố ý đi làm, tóc dài, đuôi tóc còn hơi xoăn, cô cố tình nhuộm màu này, nhìn bằng mắt thường không rõ lắm, nhưng khi nhìn dưới ánh mặt trời thì là một màu rất đẹp.

Đáng tiếc Chu Húc nhìn cô cũng không nhiều hơn một cái liếc mắt.

Cô sấy khô tóc, có chút mệt mỏi nằm bò lên bàn, nhắn tin WeChat cho Phùng Thiến: 【 không có thổ lộ 】

Phùng Thiến: 【 a? Tại sao a? Không phải cậu muốn thổ lộ với anh ấy sao? 】

Lương Tranh rất khổ sở, trả lời cô: 【 Mình phát hiện anh ấy hình như rất chán ghét mình. 】

【 a? Vì sao? Anh ấy có nói gì đó với cậu sao? Không thể nào, không phải cậu còn đi làm thêm tích góp tiền mua quà sao? Anh ấy không thích sao? Hay là nói gì đó quá đáng sao? 】

Lương Tranh đôi mắt ê ẩm, lại có điểm khó chịu.

Cô không trả lời, thoát khỏi giao diện trò chuyện với Phùng Thiến.

Vừa thoát ra, liền nhìn thấy giao diện trò chuyện với Chu Húc.

Rõ ràng trước nay Chu Húc không có tìm cô nói chuyện, cô còn ngây ngốc để WeChat của anh lên trên đầu.

Lương Tranh click mở khung thoại, chỉ nhìn thấy hai câu đối thoại ngắn ngủi.

Một cái là năm trước cô nhắn “Chúc mừng năm mới”, anh trả lời ngắn gọn mấy chữ.

Còn có một cái là anh nhắn trước, nói anh đã đến trường học của cô, cô tan học thì đi thẳng ra ngoài.

WeChat hơn một năm, hai người bọn họ không nói quá 3 câu, lại không liên lạc gì.

Cô click mở vòng bạn bè của anh.

Mỗi ngày cô đều không biết chán vào xem vòng bạn bè của anh, nhưng vòng bạn bè của anh vẫn không có cập nhật gì mới .

Nó cũng giống như anh, lạnh như băng, không thích gần gũi với mọi người.

Lương Tranh quay về giao diện trò chuyện, cô nằm bò lên bàn, do dự một lúc, click mở ảnh đại diện của Chu Húc, tìm thấy nút xóa bạn bè, xác nhận xóa bạn tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.