Mày Không Đi Anh Vác Mày Đi

Chương 42: Công việc mới



Người đó không phải là anh sao?

Chùm chìa khóa trên tay Huyền rớt xuống nền nhà, vang lên một tiếng cộp lạnh lẽo. Cô thất thần một lúc, sau đó luống cuống mở cửa lao ra ngoài. Cô phóng nhanh qua bên đường điên cuồng tìm kiếm bóng dáng anh nhưng không thấy. Anh đã không còn ở đây nữa. Xung quanh chỉ một màu đen u ám. Cô thất vọng, hụt hẫng, khụy xuống tại chỗ.

Rõ ràng là cô vừa nhìn thấy anh. Đúng là anh mà, cô không hề nhìn không nhầm. Cho dù đã bốn năm trôi qua, cho dù anh thay đổi như thế nào thì cô vẫn có thể nhận ra.

Một nụ cười chua xót vừa thoáng qua trên khuôn mặt bi thương của cô. Cô nghĩ mình đúng là con ngốc mà. Anh đời nào lại xuất hiện ở đây chứ?

Huyền lồm cồm đứng dậy thất thểu đi vào nhà. Cơn gió lạnh vô tình thổi qua, hất tung mái tóc bay lòa xòa, thổi từng đợt rét buốt vào tim cô. Cô không khóc, nhưng nước mắt tự động tuôn ra khỏi khoé mắt, chảy dần xuống hai gò má bé nhỏ. Cô lại nhớ anh. Bốn năm rồi, đã bốn năm trôi qua với bao nhiêu sự việc xảy ra. Cô cũng đã tự nhủ phải quên đi tất cả. Duy chỉ có việc nhớ anh, yêu anh là cô không thể nào quên được.

Cuộn mình trên giường, cô lại khóc, cả người rung lên bần bật. Bốn năm qua, không biết đã trải qua bao nhiêu đêm khóc lóc như vậy rồi. Cô cứ khóc, rồi mệt quá thiếp đi lúc nào không hay. Tới sáng tỉnh dậy thì mặt trời đã lên cao. Cô uể oải ngồi dậy, cơ thể mệt rã rời.

Điện thoại đột ngột đổ chuông, là một dãy số lạ. Cô khẽ nhíu mày, xong cũng bắt máy trả lời: “Alo!”

“Có phải chị Trần Ngọc Thảo Huyền không ạ?”

“Ồ, đúng rồi. Cho hỏi chị là ai vậy?”

“Em gọi đến từ phòng nhân sự của Công ty TL group. Em xin thông báo cho chị biết, chị đã trúng tuyển trong đợt tuyển nhân viên lần này.”

Huyền khẽ chau mày, cảm thấy có chút ngạc nhiên. Mới nộp hồ sơ sáng nay mà đã được chọn luôn rồi sao? Là Khánh giỏi, là cô may mắn hay do công ty kia đang thiếu thốn nhân lực trầm trọng? Mà thôi mặc kệ đi, là gì cũng được, miễn được nhận là OK rồi. Cô chun mũi, tặc lưỡi một cái sau đó trả lời lại: “Cảm ơn nhé. Cho tôi hỏi khi nào thì tôi có thể bắt đầu làm việc?”

“Sáng mai nhé. Sáng mai đúng tám giờ chị phải có mặt ở đại sảnh của công ty, sẽ có người chờ chị ở đó và hướng dẫn cho chị.”

“Ồ, tôi biết rồi. Cảm ơn chị.”

” Không có gì. Vậy thôi, em cúp máy nhé. Cảm ơn chị.”

“Vâng.” Cúp máy, Huyền lại nhào người xuống giường lăn lộn. Mới bị đuổi việc có mấy ngày thôi mà đã phải đi làm lại rồi sao? Chưa được nghỉ ngơi gì hết mà.

Sáng hôm sau, Huyền đã dậy từ sớm để chuẩn bị mọi thứ cho tươm tất. Cô chẳng nhớ trước đây mình thế nào, nhưng bây giờ lúc nào cũng phải chuẩn bị thật kỹ càng mọi thứ trước khi làm một việc gì đó. Nói chung là bây giờ cô rất cẩn trọng trong suy nghĩ và hành động.

Cô định gọi cho Khánh đi nhờ, nhưng nghĩ ngợi một chút rồi lại quyết định bắt xe buýt. Hôm nay trời khá đẹp. Ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua ô cửa kính xe chiếu lên khuôn mặt nhỏ bé của cô vài vệt sáng nhàn nhạt. Một cơn gió khẽ ùa qua, thổi bay mấy cọng tóc mỏng manh vương lên má. Cô khẽ hít một hơi thật sâu. Hi vọng mọi chuyện sẽ tốt đẹp.

Đúng tám giờ sáng Huyền đã có mặt ở đại sảnh của công ty. Tối qua cô đã gọi điện cho Khánh báo cho cậu biết mình được trúng tuyển. Khánh cũng hơi bất ngờ, vì vậy cô mới đoán rằng công ty này đang thiếu người trầm trọng. Cũng có thể do cô may mắn. Cô là ai chứ? Lùn thông minh, Lùn xinh đẹp mà.

Đại sảnh của công ty này khá lớn. Ngay quầy tiếp tân có mấy nhân viên nữ mặc đồng phục công sở đang tất bật trả lời điện thoại, xem xét giấy tờ rộn rã. Người đi qua đi lại cũng rất đông và vội vã. Bên trái có một hành lang dẫn đi đâu đấy, còn bên phải là hai cửa thang máy. Đúng là đại sảnh của công ty lớn có khác, từ đồ vật đến con người đều toát lên vẻ sang trọng đến choáng ngợp.

Ting…

Tiếng kêu nhỏ từ phía thang máy vang lên. Cánh cửa sắt vừa hé mở, một cô gái trẻ đẹp ở bên trong từ từ bước ra. Trên tay cô ta đang cầm một tập hồ sơ gì đấy. Thân hình cô ta rất thanh mảnh, mái tóc màu vàng đồng dài gần tới eo xõa ra đang bay bay trong gió. Khuôn mặt trắng trẻo, tuy mắt một mí nhưng vẫn không kém phần cuốn hút. Môi son đỏ tươi. Trên người mặc bộ đồ công sở, áo sơ mi xanh nhạt, váy đen ôm sát làm nổi bật lên vòng ba căng đét. Chân đi đôi guốc cao chừng năm sáu phân, chậm rãi gõ cồm cộp xuống sàn nhà trơn nhẵn, sáng bóng. Nói chung, nếu là đàn ông thì sẽ bị xịt máu ngay từ cái nhìn đầu tiên. Tiếc là Huyền lại không phải đàn ông, vậy cho nên người đẹp kia đành bị quên lãng khỏi suy nghĩ của cô.

Cô ta bước tới chỗ Huyền, khẽ gật đầu một cái rồi mỉm cười nhìn cô: “Em là Thảo Huyền phải không?”

Huyền gật gật: “Vâng, em chính là Thảo Huyền.”

“Chị là Kim Chi, nhân viên tuyển dụng của phòng nhân sự. Mời em đi theo lối này, chị sẽ hướng dẫn công việc cho em.”

Huyền hơi ngây ra một chút. Ơ, còn chưa phỏng vấn linh tinh mà đã kêu làm luôn rồi à? Có gấp quá không? Cô vừa đi theo Kim Chi, không nhịn nổi tò mò hỏi: “Chị ơi, không phải phỏng vấn hả?”

“À, bên nhân sự sau khi xem xét hồ sơ của em thì thấy năng lực của em rất phù hợp với vị trí công việc này nên duyệt luôn.”

“À, ra là vậy.” Tự nhiên cô cảm thấy có chút hưng phấn. Công nhận là cô giỏi thật phải không? Hô hô, không cần phỏng vấn cũng được làm việc luôn. Bởi vậy, cô nói cô là nhân tài quả không sai mà.

“À, chị ơi, không biết em làm ở bộ phận nào vậy chị?”

“Bên phòng kế hoạch nhé. Trợ lý giám đốc.”

“Hả?” Huyền khựng chân tại chỗ ngạc nhiên, hai mắt tròn xoe như hai hòn bi nhìn chị hướng dẫn trẻ đẹp trước mặt mình. Trợ…trợ lý giám đốc sao?

Trước giờ đi không biết bao nhiêu công ty rồi, toàn là làm nhân viên sai vặt, khá hơn thì là mấy chỗ nhân viên quèn, dưới trướng của trưởng phòng gì gì đấy. Tự nhiên bây giờ vừa mới được nhận vào đã lên trợ lý giám đốc. Số cô may mắn đến vậy sao? Hay là cô đang mơ?

“Chị ơi, chị có nhầm lẫn gì không ạ? Em mới vào mà ạ?”

Kim Chi quay sang nhìn Huyền khẽ nhíu mày khó hiểu, nhưng sau đó nét mặt nhanh chóng chuyển sang tươi cười: “Không nhầm. Là vì vị trí ấy còn thiếu. Hơn nữa lại do chính giám đốc đứng ra tuyển dụng trợ lý cho mình mà. Số em may mắn thật đấy.”

Huyền gật gật đầu, thì ra là vậy. Nhưng cô vẫn hơi thắc mắc, có thật là mình may mắn đến vậy không? Hay cái gã giám đốc kia là một tên háo sắc, nhìn hình thẻ trên hồ sơ của cô thấy cô đẹp nên muốn nhận vào vị trí đó để thực hiện ý đồ đen tối? Ây cha, khả năng này cũng có thể nha, bởi vì cô đẹp mà.

“Em đang nghĩ gì thế? Mau đi thôi!” Kim Chi khẽ chạm vào người Huyền khiến cô giật mình, thoát khỏi mấy cái suy nghĩ vớ vẩn kia. Cô gãi đầu, miệng lắp bắp: “Ơ…dạ…đi ạ! “

Kim Chi xoay người đi tiếp, Huyền cũng chậm rãi đi theo sau. Cả hai bước vào trong thang máy. Chị ta dẫn cô tới một căn phòng nào đó ở tầng ba.

Căn phòng này không quá rộng, nhưng nếu một mình làm việc ở chỗ này thì cũng thoải mái. Màu chủ đạo là màu kem. Ở giữa mỗi bức tường treo một bức tranh phong cảnh nhỏ. Bức tường đối diện bàn làm việc có một cái đồng hồ. Mà bàn làm việc trông cũng được đấy, vừa rộng vừa tao nhã. Trên bàn có một cái máy tính, mấy xấp tài liệu gì đấy, điện thoại,…còn có một chậu hoa xương rồng nho nhỏ. Bờ tường sau lưng lại là kính, đứng trên này nhìn xuống có thể ngắm được hết khung cảnh phía ngoài công ty. Chỗ phong cảnh hữu tình này mà được làm việc ở đây thì tuyệt vời ông mặt trời.

“Chị ơi, chỗ này là…”

“À, đây là phòng làm việc của giám đốc.”

Huyền cảm thấy hơi bị tụt cảm xúc. Khuôn mặt đang hớn hở của cô bỗng trùng xuống. Nãy giờ đứng mơ tưởng linh tinh, hóa ra là phòng của giám đốc. Vậy mà cô cứ tưởng phòng làm việc của mình cơ. 

Kim Chi có điện thoại nên xoay người đi ra ngoài nghe. Chị ta vừa đi khỏi, sự tò mò trong người Huyền lại trỗi dậy. Cô bắt đầu đi lòng vòng ngắm nghía căn phong một chút. Đứng trước bức tường kính lớn, cô vòng tay ra sau, đưa một tay lên xoa xoa cằm ra điều suy tư nhìn ra ngoài. Sau tấm kính lớn là toàn bộ khung cảnh trước công ty. Bầu trời trong xanh, cây lá khẽ rung rinh đung đưa trong gió. Còn có cả một vài chú chim non nhỏ nhỏ đang đùa giỡn trên mấy ngọn cây xanh mơn mởn. Đúng là chỗ này tuỵêt thật đấy. Cái gã giám đốc kia cũng biết thưởng thức gớm.

“Huyền này!”

Nghe tiếng gọi, cô giật mình xoay người chạy lon ton lại phía cửa, đứng trước mặt Kim Chi nặn ra một nụ cười. Trông cô lấm lét giống người mới làm việc xấu vậy.

“Giám đốc bận rồi. Anh ấy kêu chị hướng dẫn công việc cho em rồi bắt đầu làm việc luôn. Em đi theo chị về chỗ làm việc nhé!”

Huyền khẽ gật gật đầu rồi đi theo sau Kim Chi. Đúng là tụt hứng ghê, đang định thưởng ngoạn phong cảnh tí mà lại phải đi rồi.

Kim Chi dẫn Huyền sang căn phòng cạnh bên phòng lúc nãy. Căn phòng này nhỏ hơn căn phòng lúc nãy, nhưng cách bài trí và thiết kế cũng không khác bên kia là bao nhiêu. Chỉ có điều cửa ra vào lại là kính trong suốt, người bên ngoài có thể nhìn vào bất cứ lúc nào nên cô thấy có hơi bất tiện một chút. Sau lưng ghế ngồi làm việc cũng có chỗ ngắm cảnh giống bên kia.

“Chỗ này…là phòng làm việc của em ạ?”

“Đúng rồi.”

Hu ra! Chỗ này chính là điạ bàn của Thảo Huyền cô đấy. Á ha ha ha, đúng là địa bàn của cô rồi, sau này tha hồ mà oanh tạc nơi này.

“Công việc của em là giải quyết tài liệu của các nhân viên trong phòng kế hoạch đưa lên, sau đó xem xét lại kỹ lưỡng rồi mới nộp lên giám đốc. Còn nữa, em cũng là người trực tiếp suy nghĩ, đề xuất ra các kế hoạch mỗi khi bộ phận có hoạt động nào đó rồi nộp lên giám đốc xem xét. Nếu anh ấy duyệt thì truyền đạt xuống dưới cấp nhân viên cho họ triển khai thực hiện. Em hiểu rồi chứ?”

Còn chưa kịp vui sướng vì được làm việc ở căn phòng tuyệt đẹp thì Huyền đã ngây người ra sau khi nghe Kim Chi phổ biến công việc. Sao nhiều việc thế nhỉ? Nhưng thôi, dù gì cũng phải thử sức chứ. Chỗ làm tuyệt thế này bỏ qua sao được.

“Em biết rồi. Vậy bây giờ làm việc luôn ạ?” Huyền ái ngại nhìn Kim Chi, xong lại quay sang nhìn đống tài liệu khủng bố trên bàn. Mới ngày đầu mà đã bắt làm hết chỗ này sao? Có bóc lột sức lao động quá không?

Kim Chi định rời đi, sau đó lại xoay người nhìn Huyền, nét mặt cô ta có chút không được tự nhiên: “Huyền này, giám đốc là người khó tính cho nên em cố gắng lên nhé.”

“Vâng.”

Kim Chi mỉm cười nhìn Huyền rồi đi ra. Cô bước lại ghế ngồi xuống, ngả người ra sau lưng ghế thả lỏng cơ thể một chút cho thoải mái. Giám đốc khó tính sao? Cô không tin mình không thể thuần phục được mấy gã giám đốc này. Cho dù không được cũng phải cho hắn một trận ra trò trước khi rời khỏi công ty.

Cô nhoài người dậy, bắt đầu lôi đống tài liệu ra chau mày xem xét rồi ghi ghi chép chép một cách cẩn thận. Lâu lâu lại chun mũi khịt khịt, rồi khua tay múa chân làm mấy động tác rất giống trẻ con.

Công việc bắt đầu ngày một nhiều hơn. Khánh làm ở tầng dưới, lâu lâu cũng ghé qua chọc phá cô một chút mới chịu yên. Không biết tại sao sau đó cậu ấy lại bị chuyển sang bộ phận cải tiến nên Huyền rất ít gặp. Mà công việc chất như núi, tăng ca liên miên cũng chẳng có thời gian mà gặp cậu ấy nữa.

“Huyền ơi, em xem lại cái này giúp chị nhé!”

Một chị nhân viên dưới phòng kế hoạch đi vào, khệ nệ ôm một đống tài liệu đặt lên bàn cho Huyền. Cô ngẩng đầu lên, choáng váng nhìn đống tài liệu trước mặt, bất giác đổ mồ hôi. Không phải lúc nãy có người vừa mới mang một đống lên sao?

Chị kia thấy đống tài liệu trên bàn của Huyền cũng choáng váng, đổ mồ hôi lạnh, tròn mắt mà nhìn chằm chằm: “Sao nhiều thế? Mấy cái kia trước nay đều do sếp xử lí mà bây giờ chuyển qua cho em hết rồi hả?”

“Tuyển em vào thì bắt em làm hết đúng rồi. Híc. Đúng là lão sếp lười biếng.”

Chị kia nghe cô nói vậy thì có vẻ hơi sợ sệt, vội vã bước lại gần nói nhỏ: “Lạy em, phòng sếp ngay bên cạnh. Em nói nhỏ nhỏ thôi, sếp nghe được là chết. Lão sếp ấy nổi tiếng khó tính đấy.”

Huyền ngã lưng ra sau ghế vươn vai một cái, xua tay thản nhiên đáp: “Em không sợ. Có giỏi thì đuổi việc em đi.”

Chị kia thấy cô như thế thì chỉ biết lắc đầu cười khổ, chào cô một cái rồi đi về phòng làm việc. Cô lại nhoài người dậy, cắm đầu vô mớ tài liệu chất đống kia.

Tám giờ tối.

Huyền cảm thấy cổ mình sắp gãy về phía trước liền đẩy ghế lùi ra sau một chút, gác cả hai chân lên bàn ngã ra sau ghế uốn éo cơ thể. Mệt chết được, vừa mệt vừa đói. Cô lười nhác uể oải đứng dậy đi vào nhà vệ sinh. Ngay sau khi cô vừa rời khỏi chỗ, một bóng người cao lớn liền xuất hiện, đẩy cửa bước vào trong.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.