Editor: Miêu Bàn Tử
Cũng may, Tô Đát Kỷ hạ một cái bậc thang cho hắn,
“Đã không cần chuyển sang nơi khác tiếp tục thâm nhập điều tra, như vậy…”
Lan Hoa Chỉ* phấn nộn của nàng nhếch lên, chỉ vào đồng hồ treo trên tường, có chút tiếc nuối,
*Lan Hoa Chỉ: ngón tay xếp thành hình hoa lan
“Hai mươi bốn tiếng đã hết, tôi đi đây. Tạm biệt nha ~ ”
Đối với việc thẩm vấn, nhân viên điều tra đều không được vượt qua 24 giờ. Nàng một mực kéo dài thời gian, đã sớm nắm tốt cái cơ hội này.
Hướng về phía Phó Cẩn Ngôn còn đang ngây người bên trong phất phất tay, eo thon nàng uốn éo uốn éo, tiêu sái rời đi. Lưu lại một cái nam nhân ngồi đó, khí huyết nửa người dưới còn đang cuồn cuộn, sắc mặt đen như đáy nồi nửa ngày không nhúc nhích.
【 Hồ ly ngu ngốc, ngươi cứ như vậy bỏ đi? 】
Hệ thống không hiểu hành động lần này của nàng, rõ ràng đều trêu chọc đến phát hỏa, vì cái gì không rèn sắt khi còn nóng?
“Ừ~, hiện tại ta có chút hối hận rồi.”
Đứng tại cửa chính, Tô Đát Kỷ loay hoay xem điện thoại nguyên chủ để cho nàng trong chốc lát, ấn nút tắt máy, buồn buồn nói một câu, khó có khi yếu thế.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Hệ thống vui mừng nhướng mày, cuối cùng cũng nắm được sai lầm của nàng. Lưng vừa thẳng mặt vừa nghiêm, định giáo dục nàng một phen. Kết quả câu nói tiếp theo của nàng đem hắn đánh về nguyên hình xám xịt.
“Trời nóng như vậy, gọi xe đều không đến. Còn không bằng trở về bên trong ngồi máy lạnh điều hoà đâu!”
Hồ ly lạnh vui nóng sợ. Vừa nhìn thấy trời nắng nóng chiếu xuống, đều cảm giác lông bị cháy trụi đi.
Hệ thống:… Là bản điện hạ suy nghĩ nhiều.
Tô Đát Kỷ ngẩng đầu nhìn vạn dặm có không mây, lại liếc mắt nhìn mặt đất bốc lên hơi nóng. Một tia cân nhắc cũng không có, trực tiếp quay người trở về phòng thẩm vấn.
Phó Cẩn Ngôn vừa đem hỏa khí nửa người dưới đè xuống một chút, nghiêng đầu liền bắt gặp kẻ đầu sỏ mê hoặc thướt tha trở về. Editor: Miêu Bàn Tử
“Phó cảnh sát, tôi có việc thẳng thắn.”
Nàng đi thẳng vào vấn đề.
Đây là đổi tính rồi, chuẩn bị nói?
Phó Cẩn Ngôn mày kiếm giương lên, còn không kịp cao hứng, liền nghe Tô Đát Kỷ lại nói:
“Nếu như ban đêm anh mời tôi ăn tối, có lẽ tôi có thể cho anh biết một chút sự tình Vương… cái gì phú kia.”
Có thể vừa đùa giỡn lại vừa giải quyết việc chung như thế, hệ thống ôm quyền: Bản điện hạ nhận thua.
Phó Cẩn Ngôn muốn lật bàn tại chỗ rồi rời đi, nhưng một cú điện thoại cấp trên xuống tới. Năm phút sau, hắn liền lái xe chở Tô Đát Kỷ xuất phát.
Bọn họ còn tri kỷ mướn một chiếc xe chạy siêu tốc độ để nhanh đến toà nhà!
Phó Cẩn Ngôn mặt u ám đến chảy ra nước.
Chủ ý này là quyết định, muốn hi sinh nhan sắc của hắn để thu được đầu mối sao?
Tô Đát Kỷ như không có xương cốt, tay ngọc chống đỡ cái cằm, lệch qua tay lái phụ, nhìn hắn chằm chằm không che giấu chút nào. Nha~, mũi cao thẳng kiên nghị, môi mỏng mím thật chặt, cho dù là trạng thái tức giận, nhìn một bên mặt nam chính lạnh lùng cũng rất đẹp đấy.
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad @MieuBanTu
Bởi vì thân phận minh tinh của Tô Đát Kỷ, bọn họ tìm một nhà ăn tư nhân bí mật trên đỉnh núi. Đến phòng chờ đã được đặt trước, Phó Cẩn Ngôn càng mài răng ken két.
Phòng này chỉ có một gian, lại lấy “Giường” làm điểm nhấn. Phòng lớn như thế bị nguyên một giường lớn mềm mại xa hoa lấp đầy, ở trên bàn bày mấy cái điểm tâm, trực tiếp ngồi ở trên giường ăn, sau khi ăn xong có thể lăn ngay tại chỗ!
Tổ chức là không sợ nàng đối với mình làm chút gì sao! ( Chết cười với ổng:))))
Tô Đát Kỷ tỏ vẻ mềm mại đáng yêu bay tới một cái, xấu hổ thẹn thùng nói:
“Không nhìn ra, thì ra Phó cảnh sát gấp đến như vậy nha…”
Gân xanh trên huyệt thái dương Phó Cẩn Ngôn thình thịch nhảy, lạnh lùng đánh gãy lời nàng,
“Nhớ kỹ những gì cô đã nói, tôi không muốn chơi trò gì ở đây.”
Nói xong, mặt lạnh đi theo, cởi giày ngồi lên, còn dựa vào phía ngoài cạnh cửa.
Tô Đát Kỷ nhìn ra hắn đây là muốn thuận tiện rời đi, nhưng không muốn nói chuyện, khó được cái gì cũng không làm, ngoan ngoãn mà bò lên.
Bởi vì, nàng đói bụng.
– ——✡——-
✎ Chuyên mục xoát độ có mặt của editor ( =ω=)..nyaa:
?Mỗi comt và bình chọn của quý dị đều là động lực tiếp sức cho Miêu edit. Thân ái? Meo~