Tiếc rằng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, Vũ Tuấn đã bơ đi nhưng Hải Cường lại tự tìm đến.
Khi hai người đang nói chuyện thì đột nhiên có người đứng trước bàn của họ, theo sau đó là một giọng nói cực kỳ kiêu ngạo: “Ôi, tưởng ai, không phải là thủ khoa và á khoa đây sao? Vũ Tuấn, có phải bây giờ mày đang đắc ý lắm không?”
Mai Hạ nhướng mày, ngẩng đầu.
Là một nhân vật chủ chốt trong tiểu thuyết ngôn tình, ngoại hình của Hải Cường không thấp chút nào.
Hắn có đôi mắt sâu thăm thẳm và chiếc mũi cao cực phẩm.
Tuy cũng được xếp vào hàng soái ca nhưng nụ cười khinh bỉ cả thế gian phá hoại tất cả vẻ đẹp đó.
Ít nhất trong mắt cô là như thế.
Mai Hạ thấy hẳn kiếm chuyện với bạn thân của mình, chỉ muốn xông lên đấm cho mấy phát.
Nhưng mà cô biết mình không nên xúc động, chỉ mỉm cười hỏi: “Vũ Tuấn, người quen của cậu à?”
“Bạn cùng lớp võ”
Cậu giới thiệu ngắn gọn, đến tên cũng không nói luôn.
“Ha, hai đứa chúng mày cứ đắc ý được bao lâu thì đắc ý đi.
Tương lai còn dài, tao sẽ bẻ gãy cổ hai đứa chúng mày”
Hải Cường chống tay xuống bàn, vẻ mặt hung dữ nhìn cả hai.
“Cậu ngứa mắt tôi thì cứ nhằm vào tôi, liên quan gì tới cô ấy”
Cậu bình tĩnh nhìn hẳn, nhưng Mai Hạ biết Vũ Tuấn tức giận rồi.
“Ai nói tao chỉ ghét mỗi mày? Cả con này, tao cũng cóc ưa”
Hải Cường nhún vai, cười ha hả rồi bỏ về chỗ ngồi của mình.
Vũ Tuấn khó chịu, muốn đứng dậy nhưng bị Mai Hạ ngăn lại.
Ở trường học không thể đánh nhau, hơn nữa hôm nay còn là buổi đầu tiên.
Vũ Tuấn biết điều đó nhưng cậu không bận tâm tới nó.
“Cậu đừng để ý tới lời của cậu ta”
Cậu nói.
“Ừ không sao đâu”
Mai Hạ trấn an cậu, sau đó liếc nhìn ra chỗ của Hải Cường.
Cô có cảm giác cậu ta sẽ hành động sớm.
Quả đúng là như vậy, 10 giờ tối, hệ thống vang lên âm thanh nhắc nhở: “Chủ nhân! Hải Cường hành động!”
“Sao?”
“Cậu ta gạ kèo Vũ Tuấn đua xe.
Hơn nữa còn đang bàn bạc với bọn bạn ép xe khiến Vũ Tuấn tai nạn”
“Nghĩ hay lắm!”
Mai Hạ đứng dậy ra ngoài.
Gái tên Hải Cường này lại chơi bài hãm hại cơ đấy.
Thử hỏi có tức không cơ chứ?”Haha, tao là công dân tốt, nói không với tụ tập đua xe”
“Mày nói thẳng ra là mày sợ đi thăng đàn bà.
Hay cái tay lái mới lấy được bằng mấy tuần như mày yếu quá không biết phóng nhanh là như nào?”
“Mày không hiểu được đâu.
Vợ chưa cưới của tao không thích đua xe.
Tao không thể để cô ấy lo lắng được.
Mày thì hiểu làm sao được hả thằng FA”
Bên kia, Hải Cường tức giận ném điện thoại xuống đất.
Màn hình xuất hiện những vết nứt vỡ chằng chịt, vô cùng thê thảm.
Thế nhưng Hải Cường nào có quan tâm.
Hắn thở hổn hển, không nghĩ kế hoạch không thực hiện được còn bị mỉa mai.
Những tên còn lại khó hiếu hỏi: “Làm sao đấy?”
“Thằng đó không đến đâu.
Lại rúc ở trong nhà rồi.”
Hắn nói.
“Uầy, tưởng như nào”
“Haha, đúng là thằng nhát cáy!”
“Đàn bài!”
Cả đám cười to, lớn tiếng mắng vài câu.
Hải Cường tâm trạng không tốt kéo cả đám bạn đi nhậu.
Mai Hạ biết hết chuyện này thông qua hệ thống.
Cô trầm ngâm, đầu ngón tay gõ gõ lên mặt bàn.
“Xem ra cần một chuyến thăm hỏi nhân vật phản diện dễ thương này rồi”
Hải Cường uống rượu tới hơn hai giờ sáng mới trở về nhà.
Hắn không uống say bí tỉ như đám bạn của mình.
Tửu lượng của hản rất tốt nên vẫn còn tỉnh táo.