Tên sai vặt kia vốn chỉ là một tên đánh xe vô danh trong phủ, bản tính tham lam và háo sắc.
Thanh Cúc đã lợi dụng điểm này đến gặp gã.
Gã ban đầu còn nghi ngờ, thế nhưng khi đã ngủ được với quận chúa liên càng tin tưởng bản thân được làm rể nhà quyền quý, một bước lên mây.
Lúc này, gã chắc chắn rằng chỉ cần khăng khăng nói bản thân và Bích La quận chúa có tình từ lâu thì nhất định sẽ thành công.
Thái hậu mặt mày tái mét, tức giận nói: “Hai ngươi có biết hiện tại đang là lúc nào không? Kéo tên này xuống, giam vào nhà lao!”
“A…
Không..”
Tên đánh xe chưa kịp hiểu gì đã bị mang đi.
Tại sao mọi chuyện không giống như gã tưởng tượng? Bích La quận chúa khóc lóc luôn miệng nói mình bị oan, Thái hậu lạnh nhạt nhìn nàng, nói: “Ngươi có biết, nếu để sứ thần biết chuyện này, thế diện của hoàng tộc, của cả giang sơn này sẽ bị mất hết không?”
“Thái hậu bớt giận”
Một âm thanh bình thản vang lên.
Mai Hạ bước vào từ khi nào, nói.
“Thần nữ nghi ngờ có người cố ý muốn phá hoại, gây rối.
Trước mắt chúng ta nên tìm thủ phạm đã để tránh hắn lại ra tay”
Thái Hậu nghe đến đây, mày nhíu lại hỏi: “Vì sao lại chắc chắn vậy?”
“Thái hậu xem, trên giường có vết máu.
Đây là lần đầu của Bích La quận chúa.
Cứ cho là nàng ãy và tên kia có tình với nhau đi, chứng tỏ trước đó hai người vẫn giữ lễ với nhau.
Vậy cớ gì hôm nay, lúc này lại mắc phải sai lãm?”
Mai Hạ nói.
“Hơn nữa khi vừa bước vào thần nữ ngửi thấy trong có mùi lạ.
Tiếc là bây giờ đã tan hết rồi.
Thần thiết nghĩ nên để Thái y tới đây tra xét xem có vật lạ không.”
Bích La quận chúa nghe thấy cô nói đỡ cho mình, gật đầu lia lịa: “Đúng, con là bị hại.
Thái hậu, xin người điều tra rõ.
Đừng để kẻ xấu lộng hành!”
Thái hậu trâm ngâm, sau đó gật đầu: “Mai Hạ nói có lý.
Trong lòng An Dật đã hình thành sự bất mãn dành cho Thanh Cúc.
Mai Hạ với chuyện này không để tâm.
Thi đấu “giao lưu”
giữa hai nước vẫn tiếp tục, hôm nay bên sứ thần đã thắng được một ván, gỡ lại danh dự.
Mai Hạ nhàm chán ngáp dài.
Có lẽ năm nay cô không cần lên đấu.
Dạ Thành biết cô nhàm chán, cười cười.
Ánh mắt hai người chạm nhau.
Hắn nhướng mày, ra hiệu cho cô rời đi.
Cô nheo mắt lại, cùng nhau rời đi sao? Như có thần giao cách cảm, hắn gật đầu.
Vậy là hai người gần như cùng lúc rời đi.
Có hơi giống hai học trò lén trốn tiết.
Dạ Thành cười nhìn cô, sau đó nói với Mộc Tam: “Ngươi đi đi.
Mai Hạ, tới đẩy ta đi”
Mộc Tam ngạc nhiên nhưng cũng ngoan ngoãn làm theo.
Mai Hạ không biết vì sao hẳn lại muốn cô đẩy xe cho hẳn, tiến lên cười hỏi: “Đi đầu đây thưa điện hạ?”
“Tùy ngươi”
Hắn nói.
Trong cung rất đẹp, mỗi góc đều lộng lẫy nguy nga vô cùng.
Trừ những nơi cấm thì có thể tùy ý đi lại.
Mai Hạ đưa hẳn tới một hồ sen.